Quãng đời còn lại xin được chỉ giáo nhiều hơn

CHƯƠNG 10:
 
Sau mấy ngày kết hôn dính với nhau phát ngán, hai người lại bận rộn với công việc riêng.
 
Cảnh Ngôn đi xã giao rất nhiều, nhưng lần nào cũng nói trước với Bạch Lộ, một tuần có khoảng ba ngày ở nhà ăn cơm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Gần đây, mỗi ngày Bạch Lộ đều tan làm đúng giờ về nấu cơm.
 
Lộ Phi cũng giữ đúng lời hứa của bà, giảm bớt những buổi tụ họp kết bạn bên ngoài, dành nhiều thời gian ở nhà chăm sóc Bạch Tử Hiên.
 
Đây là điều kiện Bạch Lộ đưa ra với bà trước khi kết hôn.
 
Cuộc sống hầu như không thay đổi quá nhiều, mà hình như lại dần trở nên tốt hơn.
 
Không bao lâu đã đến Tết, Bạch Lộ về nhà họ Cảnh ăn Tết, ban đêm pháo hoa nổ trên bầu trời tối đen, sắc màu rực rỡ.
 
Cùng nhau ăn bữa cơm đoàn tụ, ông bà Cảnh ở sô pha xem chương trình đêm xuân, Bạch Lộ và Cảnh Ngôn cùng ngồi bên cạnh.
 
Giọng nói rõ ràng, ấm áp của người chủ trì vang lên, điện thoại của người bên cạnh cũng không ngừng phát ra tiếng “ting ting”.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảnh Ngôn miệng nở nụ cười, uể oải dựa lưng trên sô pha bấm điện thoại.
 
Bạch Lộ liếc nhìn anh không nói lời nào.
 
Một lát sau, Cảnh Ngôn tiến đến gần, khẽ nói bên tai cô.
 
"Bọn Tần Tử Nhiên tổ chức chơi bài, em có muốn ra ngoài chơi một lát không?"
 
"Anh muốn đi chứ gì?" Bạch Lộ nghiêng mắt liếc anh.

 
Cảnh Ngôn nhích mày cười, ra vẻ "biết rồi còn hỏi."
 
"Được thôi." Bạch Lộ gật đầu, không có nhiều biểu cảm.
 
Cảnh Ngôn xin phép hai người lớn: "Ba, mẹ, Tần Tử Nhiên gọi con đến chơi, con dẫn Bạch Lộ theo cùng nhé."
 
Điệu bộ hai người rõ ràng đã quá quen với chuyện này. Ông Cảnh gật đầu mắt không rời khỏi tivi, bà Cảnh quay sang dặn dò vài câu: "Về sớm đấy, đi đường cẩn thận."
 
Cảnh Ngôn gật đầu, cầm áo khoác của Bạch Lộ lên rồi ôm cô đi ra cửa.
 
Lần này đi là xem vận may của năm. Bên ngoài bảo vệ nghiêm ngặt, chiếc xe riêng bóng loáng vừa dừng lại bên cửa, Cảnh Ngôn quăng chiếc chìa khóa trong tay cho người gác cửa ra đón rồi kéo Bạch Lộ đi vào thẳng một hơi.
 
Bên trong cánh cửa như một thế giới khác.
 
Một đại sảnh có thể nói là nguy nga lộng lẫy, thảm đỏ trải dài cả đường đi phía trước, không hề nghe ra tiếng bước chân, người ra vào căn phòng lớn rực rỡ sắc màu náo nhiệt lạ thường.
 
Đêm giao thừa ở đây vẫn rộn rã tiếng người.
 
Cảnh Ngôn kéo Bạch Lộ đi thẳng vào, băng qua đại sảnh, bước thẳng đến thang cuốn. Mọi vật bên dưới đều dần thu nhỏ lại, cảnh sắc tráng lệ nguy nga biến thành một hình ảnh thu nhỏ.
 
Bạch Lộ bị Cảnh Ngôn ôm đến ngồi ở ghế đầu trên cùng. Khi nhân viên phục vụ khom người mở cửa ra, Bạch Lộ ngước mắt nhìn lên con số bên trên.
 
Tám số tám.
 
Là điều may mắn.
 
Không gian bên trong rất rộng, nhưng bởi vì có nhiều người nên vẫn có chút chật chội.
 
Nhìn thấy bóng dáng Cảnh Ngôn, trong nhóm người đang tụ tập vui vẻ lập tức vang lên vài tiếng chào hỏi niềm nở.
 

"Cảnh Thiếu, bên này bên này." Tần Tử Nhiên dẫn đầu đứng dậy, khi nhìn thấy Bạch Lộ kế bên, nụ cười càng rực rỡ hơn: "Chị dâu cũng đến rồi."
 
Bạch Lộ nhìn anh ta gật đầu, giả vờ như không cảm nhận được hàng trăm ánh mắt ở khắp mọi hướng đang nhằm vào cô.
 
Cảnh Ngôn dẫn cô đến ngồi ở sô pha đầu bên kia, trước mặt là bàn trà, bên trên bày biện không ít loại rượu nổi tiếng xa xỉ cùng vài chiếc cốc, mấy bộ bài tú lơ khơ và micro.
 
Trên bức tường ở cách không xa có treo một màn hình tinh thể lỏng (LCD), bên dưới là lời bài hát đang chạy, một giọng nữ mềm mại uyển chuyển chậm rãi phát ra từ loa.
 
Bạch Lộ lén nhìn quanh một vòng, bên trong có vài người đã gặp qua trong tiệc cưới, còn có không ít những gương mặt lạ lẫm.
 
Cô gần như có tài ghi nhớ những khuôn mặt. Việc này cô được huấn luyện dần dần là vì công việc thường hay phải tiếp xúc với người lạ.
 
"Cảnh Ngôn, anh đến rồi à? ." Hai người vừa ngồi xuống không lâu, một cô gái bưng ly rượu đến, dung mạo dưới ánh đèn vô cùng kiều diễm, nụ cười khéo léo lại xinh đẹp.
 
Cô đứng rất tự nhiên trước mặt Cảnh Ngôn.
 
Trần Thiên Hạo ở bên kia lập tức đứng dậy nhường chỗ, thái độ niềm nở, thân thiện.
 
"Tô đại tiểu thư, nào nào nào, mời cô ngồi."
 
Ánh mắt Tô Vận và Bạch Lộ nhìn nhau vài giây, sau đó mỉm cười, ngồi xuống cạnh Cảnh Ngôn như một chuyện đương nhiên.
 
Cảnh Ngôn nghiêng đầu nhìn qua, miệng nở nụ cười nhẹ, gật đầu: "Vừa đến."
 
"Mấy ngày không gặp, hình như lại đẹp trai hơn chút rồi." Giọng Tô Vân mang chút trêu chọc, giọng điệu thân thuộc, giống như kiểu bạn thân tùy ý tán gẫu với nhau.
 
Cảnh Ngôn hỏi han cô.
 
Bạch Lộ nhấc chiếc ly trên bàn lên khẽ nhấp một ngụm rượu vang, đầu lưỡi có vị đắng nhẹ.
 

Tô Vận – người thừa kế duy nhất của tập đoàn Tô Thị, cùng với Thiếu Lâm bá chiếm nền kinh tế thành phố Lâm. Trước đây vài năm yếu thế hơn một chút, nhưng những năm gần đây quy mô tăng tốc mạnh mẽ, có thế lực ngang hàng với Thiếu Lâm.
 
Vì vậy, Tô Đổng lo lắng nhất là chuyện kết hôn của Tô tiểu thư, nhất định phải chọn ra thanh niên vừa đẹp vừa có tài, ưu tú nhất thành phố Lâm, mới có thể vững vàng anh ta gầy dựng sự nghiệp.
 
Thật ra nghe đồn bên ngoài, người Tô Đổng vừa ý nhất chính là Cảnh Ngôn, nhưng vì một vài nguyên nhân không muốn người khác biết, hai nhà cuối cùng không thể kết nên duyên phận.
 
Người ngoài thì lại rất tiếc, Cảnh thiếu gia và Tô tiểu thư là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm chắc chắn sẽ thắm thiết hơn người thường.
 
Bạch Lộ nhìn hai người cười nói bên cạnh, trong lòng cũng không khỏi có chút tiếc thay.
 
Lại rất xứng đôi vừa lứa.
 
Cô cúi đầu có chút buồn chán chơi điện thoại.
 
Vừa mở khóa quét qua bạn bè Wechat, chiếc điện thoại trong tay bị người khác giật đi. Bạch Lộ ngẩng đầu lên, Cảnh Ngôn đang nhìn cô cười mà như không.
 
"Cái cổ phiếu kia của Trung Càn. . ." Giọng nói của Tô Vận cũng ngừng lại theo. Bạch Lộ dùng ánh mắt hỏi dò anh, ngón tay Cảnh Ngôn nhẹ nhấn nút, màn hình tắt tối thui.
 
"Không được chơi điện thoại."
 
Bạch Lộ: "???"
 
"Phải rồi, Tô Vận, còn chưa giới thiệu với em, đây là Bạch Lộ vợ anh, lễ cưới trước đây em không đến, có lẽ chưa gặp rồi."
 
Cảnh Ngôn nhẹ ôm vai Bạch Lộ, mỉm cười nhìn Tô Vận giới thiệu.
 
Ánh mắt cô ta trong chốc lát có chút phức tạp, nhưng mặt vẫn cười như vậy.
 
"Chào cô. . ."
 
Tô Vận gật nhẹ đầu với Bạch Lộ xem như lời chào hỏi, Bạch Lộ cũng mỉm cười đáp lại như thế.
 
"Đúng rồi. . ." Tô Vận chào hỏi xong lập tức quay sang Cảnh Ngôn nói chuyện, hai người vừa nói đến cổ phiếu, Trần Thiên Hạo và Tần Tử Nhiên bên cạnh sôi nổi tham gia vào.
 
Mấy người nói chuyện huyên náo, điện thoại Bạch Lộ bị thu rồi, đành phải kìm nén tính khí lại nghe họ nói chuyện.
 

"Không phải hôm qua Trung Hằng ngừng tăng phiếu rồi sao?" Tần Tử Nhiên hừng hực khí thế: "Ngược lại Triệu Kỳ Minh có chút thủ đoạn, lợi hại hơn nhiều so với lão làng nhà họ."
 
"Không phải chứ, gần đây có vài hạng mục được thi hành, lợi nhuận hàng năm ít nhất cũng tăng lên gấp đôi." Trần Thiên Hạo hùa theo.
 
"Nghe nói hình như anh ta chuẩn bị kết thông gia với nhà họ Lý? Đến lúc đó thì thật là sự kết hợp vững mạnh." Tô Vận lắc lắc rượu trong ly, ánh mắt ẩn giấu một hàm ý sâu xa nhìn về phía Bạch Lộ.
 
"Có thể nói, tìm một người vợ thích hợp như hổ mọc thêm cánh."
 
Lời nói cất lên, vài người không ai bảo ai đều im lặng, mắt nhìn lơ đãng xung quanh.
 
Ai mà không biết gia cảnh nhà Bạch Lộ.
 
Lời này của Tô Vận nghe ra thật khiến người ta phải suy nghĩ.
 
Tần Tử Nhiên ho lên một tiếng, vẻ mặt ngượng ngùng muốn chuyển sang chủ đề khác, bên cạnh, Cảnh Ngôn bình thản lên tiếng.
 
"Lời tuy là vậy, nhưng thật ra một người vững mạnh chân chính, vốn không cần phải hy sinh cuộc hôn nhân của mình."
 
Cảnh Ngôn nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Lộ mỉm cười, giọng nói dịu dàng.
 
"Như anh kết hôn với Lộ Lộ, chính là vì tình yêu."
 
Lời vừa nói ra, một đám người liên quan lập tức im bặt. Tần Tử Nhiên ngẩng đầu nhìn trời, Trần Thiên Hạo cúi đầu nhìn đất.
 
Cách không xa có vài tiếng ho nhẹ.
 
Bạch Lộ cười có chút xấu hổ, đúng lúc nhìn sang ánh mắt tối sầm của Tô Vận.
 
Giống như người kết hôn trong cái vòng luẩn quẩn của họ, có mấy người là vì tình yêu.
 
Đây là câu nói nghe thật hoang đường và giả dối.
 
Tần Tử Nhiên âm thầm cười nhạo, bất ngờ đụng độ ánh mắt của Trần Thiên Hạo, ngập tràn trong ánh mắt kẻ đối diện là sự ước ao ganh tị.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận