Quãng đời còn lại xin được chỉ giáo nhiều hơn

CHƯƠNG 18
 
Một nhóm người xông vào trong, lầm rầm giẫm rung nền nhà, cánh cửa phòng đầu tiên bên tay trái bị đạp ra trước, mọi người liền sững sờ.
 
Bên trong chỉ có một chiếc giường, giường chiếu bừa bộn, không một bóng người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ánh mắt Bạch Lộ căng ra, vị cảnh sát dẫn đầu lập tức mở căn phòng thứ hai, thứ ba,. . .
 
Từng căn phòng một bị đá cửa, nhưng ngạc nhiên thay bên trong không hề có một người nào, chỉ có những chiếc giường có thể cho thấy dấu vết có người sinh sống.
 
"Tôi nói này chú cảnh sát, chúng tôi đều là những công dân tốt tuân thủ luật pháp. . ." Một giọng nói cà lơ phất phơ ở phía sau vọng lên, Bạch Lộ quay người lại, một người đang được vây quanh ở cửa hành lang.
 
Anh ta mặc một chiếc sơ mi trắng phong phanh, dáng người cao gầy, mấy tên bắp tay xăm trổ vừa nãy ở bên dưới nghe theo đứng phía sau anh ta.
 
"Anh nhìn xem, trong sạch nhé." Anh ta nở nụ cười, hai tay chìa ra hai bên tỏ ý, mới chỉ hai giây, ánh mắt bỗng nhiên lại thay đổi, bất ngờ giương cao giọng nói, hung dữ đáng sợ.
 
"Vậy nên, mẹ kiếp nó rốt cuộc là ai đã bịa đặt vậy! !"
 
"Ăn nói cho đàng hoàng!" Vị cảnh sát dẫn đầu quở mắng, ánh mắt sắc bén lướt nhìn hai bên, tiếp theo ra hiệu cho mấy vị cảnh sát phía sau.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Lục soát toàn bộ tòa nhà một lần cho tôi."
 
Họ lục soát toàn bộ Tử Sắc, kết quả vẫn không thu hoạch được gì. Bạch Lộ cầm máy ảnh chán nản ra ngoài, bên tai còn đang vọng lại âm thanh hoảng sợ nhưng vẫn ngập tràn mong đợi trước đó không lâu.
 
Bạch Lộ cả ngày không được yên ổn, lúc về đến thì Cảnh Ngôn không ở nhà, điện thoại cũng không gửi một tin nhắn. Bạch Lộ tự qua loa nấu mì, ăn xong lên giường nghỉ ngơi sớm.
 
Cho đến khi ngủ thiếp đi, Cảnh Ngôn vẫn chưa về.
 
Sáng sớm thức dậy, chỗ nằm bên cạnh vẫn trống trơn. Bạch Lộ trong mơ màng đưa tay ra sờ sờ, bên dưới chăn là một vùng lạnh lẽo.
 
Cô cau mày lại, đây là lần đầu tiên Cảnh Ngôn không qua đêm ở nhà kể từ khi kết hôn đến nay.
 
Tắm rửa, súc miệng xong ra ngoài, Bạch Lộ mở điện thoại lướt một vòng Wechat anh, yên tĩnh không có hoạt động nào.
 
Cô đăm chiêu nghĩ ngợi, dùng một tài khoản khác tìm tên Wechat của anh, mở ra. . .
 
Một thanh ngang.
 
Ôi, Bạch Lộ bật cười chế nhạo, thì ra chú trọng sự riêng tư.

 
Ngón tay cô dừng lại, khẽ ấn vài cái lên màn hình tìm đến Wechat của Tần Tử Nhiên, mở ra hoạt động đăng tải mười ngày gần nhất.
 
Trên cùng quả nhiên đúng là có một dòng trạng thái mới, khung hình chín ô, dưới ánh đèn mờ ảo là rượu ngon và người đẹp.
 
Bạch Lộ mở ra, phóng to hình ảnh xem thật kĩ thì thấy được một bóng dáng quen thuộc ở góc của một tấm ảnh trong số đó.
 
Cảnh Ngôn cả ngày không liên lạc với cô. Buổi tối khi về nhà lại nhìn thấy người kia đang nằm trên sô pha.
 
Sơ mi trắng mở hai cúc, đồ vest để bừa trên sàn, chân dài ngoằng buông thõng, cánh tay gác lên mắt.
 
Chắc là mệt mỏi vì đêm qua thức trắng.
 
Bạch Lộ để túi xách xuống, thay giày, lấy nguyên liệu từ trong tủ lạnh ra chuẩn bị nấu ăn.
 
Mãi đến khi thức ăn được dọn lên bàn, Cảnh Ngôn mới mơ màng tỉnh dậy, lau mặt rồi ngồi đối diện với cô.
 
Cách một cái bàn ăn vừa phải, có thể nhìn thấy rõ ràng hai quầng thâm dưới mắt anh.
 
"Đêm qua anh đi đâu?" Bạch Lộ đưa đũa cơm vào miệng, hờ hững hỏi. Cảnh Ngôn đang gắp thức ăn, ngừng lại liếc nhìn sang cô, nói tỉnh bơ.
 
"Ra ngoài chơi một tí."
 
"Một tí?" Bạch Lộ cười, ngừng lại nhìn anh, nghiêm túc nói từng chữ: "Không phải một tí, đêm qua anh không về nhà."
 
"Em giận rồi à?" Cảnh Ngôn nhìn cô thăm dò. Trong mắt Bạch Lộ có chút ngạc nhiên, tiếp đó lại nở nụ cười nhẹ, gật đầu, giọng nói bình thản.
 
"Có chút, vậy nên đêm nay anh ngủ sô pha nhé, dù sao cũng không quan tâm đến việc có ở cùng em hay không không phải sao. . ."
 
Lần này tới Cảnh Ngôn ngây người ra, anh toàn toàn không ngờ đến kết quả sau cùng lại trở nên thế này, chỉ là theo phản xạ bẻ lại.
 
"Không phải! Anh. . . Anh có quan tâm." Ánh mắt anh ngập ngừng, gượng gạo nói.
 
"Hả?" Bạch Lộ nghiêng đầu khẽ hỏi, nói tiếp: "Người quan tâm thì ban đêm sẽ ở ngoài không về à?"
 
Cảnh Ngôn khóc không ra nước mắt.
 
Đây đúng tự ném đá vào chân mình.
 
Có trời mới biết anh muốn ôm Bạch Lộ ngủ đến nhường nào.
 

Hôm qua nghĩ ngợi cả đêm.
 
Vốn tưởng rằng hôm nay có thể thỏa lòng mong ước nhưng không thành. . .
 
"Vợ à, anh sai rồi. . ." Anh bắt đầu hạ giọng làm nũng, nhưng không ngờ rằng, trăm phương ngàn kế đúng đắn của ngày trước đều đã thất bại hôm nay.
 
Bạch Lộ gật đầu mỉm cười: "Biết sai thì tốt rồi, ngủ sô pha ba ngày nhé."
 
Từ khi nào Cảnh thiếu gia phải chịu đối xử như vậy.
 
Sô pha tuy to nhưng không đủ rộng rãi, tuy êm nhưng không có mùi hương nữ tính trên người Bạch Lộ.
 
Anh cào cấu tâm can, lăn qua lăn lại trên đó, vò chặt tấm chăn thành một đống trong bàn tay.
 
Cả căn nhà yên tĩnh không một tiếng động. Cảnh Ngôn lăn lộn một hồi cuối cùng cũng bất lực nằm phịch ra đó.
 
Hôm sau khi Bạch Lộ mở cửa phòng ra, phòng khách đã trống không, chăn trên sô pha cuộn một đống ở góc, gối bị vứt bừa xuống nền nhà.
 
Có tiếng gõ kim loại leng keng vang lên cạnh tay, Bạch Lộ nhìn xuống, trên núm vặn cửa màu trắng bạc đang treo một chùm chìa khóa, bên trên có một tờ giấy hình trái tim.
 
Niễu Niễu, xin hãy thứ lỗi cho anh. . .
 
Đêm không có em, gối chiếc lẻ loi khó ngủ.
 
Sau câu này còn vẽ một hình người nằm trên giường ôm chăn khóc lóc.
 
Bạch Lộ nhẹ chành khóe miệng, nheo mắt lại lật tờ giấy qua, quả nhiên phía sau có một dòng chữ.
 
Là một địa chỉ. . .
 
Là một chỗ xa hoa ở vùng trung tâm của thành phố Lâm.
 
Chậc,
 
Lợi ích của việc cãi nhau nhiều thật.
 
Cô lắc chùm chìa khóa nơi đầu ngón tay, trong chớp mắt đã thứ lỗi cho Cảnh Ngôn.
 
Tối nay đài truyền hình tạm có buổi liên hoan, Bạch Lộ nhắn tin bảo Cảnh Ngôn tự cơm nước. Buổi tối khi về đến đã gần mười một giờ, nhà không bật đèn, tối đen một vùng.

 
Cô đi đến phòng, Cảnh Ngôn đã tự giác nằm trên giường, đầu giường có bật ngọn đèn nhỏ màu cam.
 
Bạch Lộ chân bước bình thường đi đến, cúi người xuống nhìn kĩ.
 
Đôi hàng mi đen rậm kia đang khẽ rung nhè nhẹ.
 
Ghé sát lại nhìn, trước mắt là khuôn mặt vô cùng sáng sủa, trắng ngần, mặt mũi đẹp trai tuấn tú, mọi đường nét đều rất đẹp, gần như không tìm ra bất cứ khuyết điểm nào.
 
Bạch Lộ không khỏi âm thầm tự xuýt xoa trong lòng, ông trời thật là vô cùng ưu ái cho anh.
 
Cô quan sát kĩ vài giây rồi thẳng người lên rời đi. Người bên dưới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
 
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, chốc lát mùi hương quen thuộc tỏa đến, một đống nhỏ lấp vào chỗ trống bên cạnh, Cảnh Ngôn dường như rất nôn nóng đã ôm cô vào lòng.
 
"Thơm quá. . ." Anh cọ cọ vào người Bạch Lộ, khẽ khen.
 
"Không phải anh ngủ rồi sao?" Bạch Lộ không nhúc nhích, vẫn để anh ôm.
 
"Giả vờ đấy. . ." Cảnh Ngôn trả lời thẳng thắng: "Em chưa về anh không ngủ được."
 
Bạch Lộ nhếch khóe miệng, không nói gì, tay Cảnh Ngôn ôm vào sát hơn, nói tiếp.
 
"Quà hôm nay anh tặng em có thích không?"
 
"Vâng."
 
"Vậy em còn giận anh không?"
 
"Vơi đi một ít."
 
"Có một ít à. . ." Cảnh Ngôn nghi ngờ than thở, Bạch Lộ mặc kệ anh. Cảnh Ngôn lảm nhảm xong mấy câu cũng không nói gì nữa, vùi đầu vào cổ cô từ từ ngủ thiếp đi.
 
Cảnh Ngôn dường như bị mắc vào một vòng luẩn quẩn.
 
Muốn làm chút gì đó thu hút sự chú ý của Bạch Lộ, nhưng lại không dám lộ liễu để cô nhìn thấy, dẫn đến bước đường phải ngủ sô pha.
 
Anh khó chịu lại nóng lòng. Cái cảm xúc không tên này đã giày vò anh đến một tuần sau đó, Tần Tử Nhiên quăng đến cho anh một cành ô-liu.
 
"Người anh em, tối mai Tử Sắc mở một ván cờ, đến chơi không?"
 
"Không muốn đến." Cảnh Ngôn nhướn mày, bực mình từ chối.
 
Thời gian này anh luôn ngoan ngoãn về nhà ăn cơm cùng Bạch Lộ, tay nghề cô dường như cũng tiến bộ hơn trông thấy, ngon hơn gấp trăm lần so với những món ăn bên ngoài.
 
Hai người không dễ dàng gì mới trở nên hòa hợp dịu dàng, Cảnh Ngôn sao dám đi giương oai. Những ngày không có vợ nấu cơm, ngủ cùng quả thật như dài bằng một năm.
 

Tần Tử Nhiên ở đó líu lo vài câu, nén thấp giọng xuống làm ra vẻ huyền bí.
 
"Đừng trách anh em không nói với cậu, lần này Triệu Kỳ Minh cũng đến, không phải vừa đúng lúc cậu có dự án kia muốn hợp tác với anh ta sao?"
 
"Cái gì?" Cảnh Ngôn lập tức thẳng người lại: "Không phải từ trước giờ anh ta luôn xem thường nhóm bọn cậu à?"
 
Triệu Kỳ Minh thật ra từ tầng lớp thấp kém mà trèo lên, không có một chút quan tâm nào dành cho cái nhóm con ông cháu cha này, trước giờ gần như không giao du với bọn họ.
 
Nhưng vừa may lần này anh ta nắm gọn trong tay miếng đất đó, là dự án cần gấp của Thiếu Lâm, Cảnh Ngôn vẫn chưa tìm được cơ hội để liên kết với anh ta.
 
"Ăn nói kiểu gì vậy, kiểu gì vậy?" Tần Tử Nhiên vừa nghe thế thì ở đó oang oang miệng.
 
"Ôi. . . tôi nói, cái nhóm bọn tôi thế nào? Không phải cậu cũng có trong nhóm đấy à?"
 
"Được rồi, được rồi." Cảnh Ngôn đưa chiếc điện thoại ra xa khỏi tai, xoa xoa ấn đường.
 
"Đừng có ồn nữa, mấy giờ? Tôi đến ngay."
 
Sau khi cúp máy, Cảnh Ngôn lập tức thu dọn đồ đạc đi khỏi, tiện thể nhắn tin cho Bạch Lộ nói tối nay có việc. Cô không nhắn lại.
 
Cả đường lái xe đến Tử Sắc, đêm đã khuya khoắt mà Triệu Kỳ Minh vẫn chưa đến. Mấy người bên Tần Tử Nhiên đang ngượng nghịu ngồi ở sô pha cách cửa ra vào không xa, mỗi tay ôm một cô gái.
 
"Sao lại ở đây?" Cảnh Ngôn đưa mắt nhìn xung quanh môi trường có chút tối tăm ngột ngạt, nhíu mày hỏi.
 
"Hôm nay "ông tôi" vừa hay có mặt ở đây đã chiếm lấy căn phòng dành riêng mà chúng tôi giữ từ trước rồi." Tần Tử Nhiên xuề xòa giải thích, tiện tay nắm chặt eo cô gái trong lòng.
 
"Anh ta nói mười phút nữa thì tốt quá, đúng lúc Triệu Kỳ Minh đến cũng nửa tiếng nữa, bọn tôi phải chờ ở đây một lát, nào đến đây ngồi đi. . ."
 
Tần Tử Nhiên vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh, để cô gái bên cạnh đi qua.
 
Cảnh Ngôn nghe vậy dừng lại, bước đến.
 
Tần Tử Nhiên lập tức tiến lại gần nói chuyện với anh. Cô gái mà vừa nãy anh ta gọi đến xem ra dịu dàng, khôn khéo. Cảnh Ngôn nói chuyện với Tần Tử Nhiên mà không quan tâm cô ta.
 
Giữa lúc hai người đang nói chuyện, có một cô gái bưng ly rượu bước đến, mặt mày xinh đẹp, mặc chiếc váy đỏ thẫm, để lộ đường rãnh sâu hoắm.
 
Cô ta và Tần Tử Nhiên trước đây từng có quan hệ mập mờ, bây giờ có chút không rõ ràng. Lúc này Tần Tử Nhiên tay trái đang ôm một cô gái, thân mật khắng khít, người khác khó mà chen vào được.
 
Cô ta như kiểu không nhìn thấy, nhẹ nhàng đi đến đứng trước mặt hai người, gương mặt tỏ vẻ quen thuộc chào hỏi Tần Tử Nhiên, sau đó nghiêng người, ngồi vào lòng bên còn lại của Tần Tử Nhiên.
 
Mùi nước hoa nồng nặc xông vào mũi. Cảnh Ngôn lườm mắt Tần Tử Nhiên rồi xê người chừa ra một khoảng trống lớn nhường cô ta ngồi.
 
Nam nữ ngồi cạnh nhau thì không khí chắc chắn không kém đi đâu được, mà những người ngồi đây đều là một nhóm trẻ, Cảnh Ngôn tuy có chút bất ngờ nhưng khóe miệng vẫn nở một nụ cười.
 
Đúng lúc khi cả người vừa thả lỏng dựa ra sô pha thì nhìn thấy cánh cửa trước mặt có tiếng loảng choảng rồi bị đẩy ra, một nhóm cảnh sát xông vào, theo sau là Bạch Lộ đang vác máy ảnh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui