Quãng đời còn lại xin được chỉ giáo nhiều hơn

CHƯƠNG 19
 
Cảnh Ngôn và Bạch Lộ lại chiến tranh lạnh.
 
Có thể là tự anh đơn phương giận, Bạch Lộ chỉ thu dọn đồ về nhà mà thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Căn nhà trống vắng không có hơi người, chiếc giường to lạnh lẽo.
 
Gian bếp ngập tràn mùi thơm thức ăn cũng nguội lạnh.
 
Mỗi lần khi Cảnh Ngôn mở cửa nhìn thấy phòng khách tối đen chỉ cảm thấy cô đơn, khó chịu.
 
Lúc trước khi sống một mình hoàn toàn không có cảm giác này mãnh liệt.
 
Đúng là từ tiết kiệm chuyển sang xa xỉ thì dễ, nhưng khi ngược lại thì rất khó.
 
Anh không bật đèn, cứ thế mà nằm trên giường, điện thoại vứt tùy ý bên cạnh. Lát sau không kìm được đưa điện thoại lên trước mặt gõ vào màn hình.
 
“Tối nay em có về không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gõ xong thì gửi đi. Cảnh Ngôn nhìn chằm chằm điện thoại.
 
Bên trên tên lưu là "Bảo bối nhỏ." Ảnh đại diện là tên Bạch Lộ tự viết bằng tay.
 
Nền trắng chữ đen, phông chữ thanh mảnh chắc chắn, nét phẩy nét mác cứng cáp, phóng khoáng.
 
Khi còn đi học, cô là một tay viết chữ đẹp, khí chất toát lên từ nét chữ hoàn toàn không giống một cô gái. Cứng cáp, mạnh mẽ, sắc sảo, rõ ràng, rất đẹp.
 
Tên lưu là anh đòi cô sửa lại.
 
Mỗi ngày khi hai người làm xong việc nằm trên giường, Cảnh Ngôn bỗng nghịch điện thoại cô, thấy lưu mình là "Cảnh Ngôn" khô khan, cứng nhắc nên không vui lắm.
 
Thế là đổi tên lưu của cả hai người.
 
Một là "Cục cưng nhỏ", một là "Bảo bối nhỏ."
 
Bạch Lộ cuộn lại trong lòng, lườm mắt không nói gì, đôi môi đỏ nhếch lên, ánh mắt long lanh vô cùng quyến rũ.
 
Vừa nghĩ đến hình ảnh đó, tâm tư Cảnh Ngôn hết rối loạn, đối diện với cái người lề mề không nhắn trả lời, anh thẳng tay vứt điện thoại xuống, lật người ra khỏi giường, cầm lấy đồ ngủ đi vào phòng tắm.
 
Vừa ra khỏi, việc đầu tiên là anh mở điện thoại. Bạch Lộ đã trả lời lại, vỏn vẹn hai chữ ngắn gọn.
 
“Không về.”
 
Anh giận đến nỗi vứt điện thoại xuống giường ngay lập tức.

 
Khi Tần Tử Nhiên gọi điện thoại đến cũng là ngày thứ ba Bạch Lộ về nhà.
 
Lần trước bởi vì cảnh sát xông vào, cuối cùng không gặp được Triệu Kỳ Minh. Lần này Trần Thiên Hạo mới mở một câu lạc bộ, mời những người có liên quan trong giới đến chung vui.
 
Nghe nói Triệu Kỳ Minh cũng sẽ đến.
 
Cảnh Ngôn nhìn quanh căn nhà vắng vẻ, thu dọn đồ lại rồi lái xe đến đó.
 
Khi anh đến nơi, Triệu Kỳ Minh đã đến rồi. Hai người nói cười hỏi han một lúc thì đi vào vấn đề chính.
 
"Cái miếng đất ở ngoại ô kia. . ."
 
"Miếng đất mà tôi đang nắm trong tay đúng lúc không có việc dùng đến." Triệu Kỳ Minh khẽ cười cắt ngang lời anh, khuôn mặt có hàm ý ngước nhìn Cảnh Ngôn.
 
"Nếu Thiếu Lâm cần thì tôi có thể chuyển nhượng."
 
Cảnh Ngôn kinh ngạc hai giây, nhướng mày: "Điều kiện là gì?" Không việc gì dùng đến lại khổ tâm, tốn nhiều tiền để cướp đi miếng đất từ trong tay Thiếu Lâm sao? Cảnh Ngôn cười.
 
"Điều kiện rất đơn giản." Triệu Kỳ Minh ngắn gọn dứt khoát, phủi phủi tàn thuốc đầu ngón tay, nói: "Thời gian sau Trung Hằng có thể sẽ có những hoạt động lớn, hi vọng đến lúc đó Thiếu Lâm có thể giữ trung lập."
 
"Đương nhiên rồi, tuyệt đối sẽ không tổn hại đến lợi ích của bên anh."
 
Cảnh Ngôn nâng ly rượu lên, cụng nhẹ với Triệu Kỳ Minh rồi mỉm cười.
 
"Hợp tác vui vẻ."
 
Bên trong câu lạc bộ này của Trần Thiên Hạo có đầy đủ mọi thứ, phía sau còn có một dãy phòng ốc, xây thành hình thức một khu nghỉ dưỡng.
 
Một nhóm người hiếm khi tụ lại cùng nhau, lại thêm Trần Thiên Hạo biết cách chơi, mỗi dự án càng thú vị hơn. Thậm chí lần này Triệu Kỳ Minh không rời khỏi mà ở lại đây hai đêm.
 
Khi Cảnh Ngôn nhận được tin nhắn của Bạch Lộ thì vẫn đang chơi xạ kích bên trong, giây phút ấn cò, sức giật mạnh đến nỗi làm bả vai anh hơi đau.
 
Tiếng điện thoại “ting ting” giòn giã, một dòng chữ ngắn củn lại khiến anh thêm hồi hộp.
 
"Tối nay em nấu cơm, mấy giờ anh về?"
 
"Ở nhà à? Anh về ngay đây."
 
Cảnh Ngôn nhanh chóng trả lời. Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Bạch Lộ, anh lập tức tháo bịt tai, cầm chìa khóa xe đi ra, chỉ quăng lại câu nói rồi bóng dáng mất hút sau cửa.
 
"Vợ tôi gọi về nhà ăn cơm, tôi đi trước đây."
 
"Chết tiệt." Vài người cô đơn nhìn theo hướng anh mất hút mà chửi thề mấy câu.
 
Khi Cảnh Ngôn về đến nhà thì trong bếp đã tỏa ra mùi thơm thức ăn. Bạch Lộ đeo chiếc tạp dề màu xanh nhạt, hai sợi dây thắt eo cô lại rất nhỏ.

 
Dáng vẻ dưới ánh đèn vàng cam vô cùng dịu dàng.
 
Trong lòng bỗng thấy xót xa, Cảnh Ngôn gần như theo bản năng tiến lên trước ôm cô.
 
"Vợ à. . . Anh nhớ em chết mất." Anh kê đầu vào cổ Bạch Lộ hít một hơi thật sâu, cảm giác vô cùng ấm áp trào dâng khắp người, thoải mái, dễ chịu, giống như một linh hồn dao động đã tìm được nơi để thuộc về.
 
"Mấy hôm nay đi đâu?" Giọng nói bình thản bên tai, có chút hờ hững, lạnh lùng.
 
Tình cảm dào dạt cả người trong chốc lát biến mất không còn dấu vết. Cảnh Ngôn sợ tới nỗi toàn thân hơi cứng đờ. Anh đấu tranh vài giây, liên tưởng đến tình cảnh đêm đó ngủ ở sô pha, sau cùng dịu giọng nói.
 
"Anh vẫn ở nhà đấy thôi."
 
Vừa dứt lời, Bạch Lộ quay người. Nhìn vào đôi mắt trong lạnh ấy, Cảnh Ngôn thấy hối hận.
 
Cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nói ra sự thật, nhưng điều bất ngờ ở đây là lần này Bạch Lộ lại không truy xét anh.
 
Cảnh Ngôn đang ăn cơm nhưng có chút thấp thỏm, lại có chút không thật, trong lòng vui mừng đồng thời cũng dâng lên một cảm giác đánh mất điều gì.
 
Mãi đến tối bị cô đuổi ra khỏi phòng.
 
Cảnh Ngôn nằm trên chiếc sô pha không thoải mái, nhưng lại thấy nhẹ người hơn lần trước. Anh nhìn chăm chăm lên trần nhà, không khỏi nghi ngờ bản thân có phải là đang chịu cực hình hay không.
 
. . .
 
Khi Bạch Lộ lần nữa tìm được manh mối, là người cảnh sát dẫn đầu lần trước báo tin cho cô.
 
"Bên chúng tôi vừa mới tra ra Tử Sắc thật ra có một tầng hầm, trước kia vẫn không thấy được."
 
"Vậy nên những người kia rất có khả năng là bị giấu dưới đó?!" Giọng Bạch Lộ có chút phấn chấn.
 
Cô trước giờ khó mà quên được sự việc này, lại thêm lần trước cô nhận được tổng cộng ba cuộc gọi.
 
Đều là cùng một cô gái gọi đến, giọng nói yếu ớt, chần chừ, yểu điệu không chắc chắn và có chút mong đợi.
 
Bạch Lộ có hỏi cô ta tại sao lại không trực tiếp báo cảnh sát.
 
Cô ta không trả lời, chỉ lẳng lặng cúp máy.
 
Một người rất kì lạ, nhưng lại khiến cho Bạch Lộ càng thêm tò mò chân tướng sự việc.
 
Một tuần sau cảnh sát lại ra tay, có thể là muốn làm cho họ không kịp trở tay. Dù sao ai cũng không ngờ rằng sau hai lần lục soát không thu được kết quả, cảnh sát sẽ còn bất chấp áp lực đến đây.
 
Họ ra tay khi đêm đã khuya khoắt. Cảnh tượng sầm uất, náo nhiệt, xa xỉ lãng phí bên trong Tử Sắc trở nên tối tăm, ngột ngạt cùng sự đột nhập của cảnh sát.

 
Mấy người cánh tay xăm trổ lần trước rất nhanh chóng vây đến, vị cảnh sát dẫn đầu đã cho người tìm thấy được cửa ra vào tầng hầm.
 
Vừa mở cửa ra, cảnh tượng bên trong đập vào mắt mọi người.
 
Những cô gái áo quần không đủ che thân, những người đàn ông trần trụi, còn cả giường chiếu hỗn loạn, không khí phảng phất mùi sắc dục.
 
Mấy vị cảnh sát không đổi sắc mặt, trực tiếp xông lên bắt người. Một nhóm nam nữ tất cả đều bị bắt về không sót một ai.
 
Tử Sắc sau đó cũng bị niêm phong, Bạch Lộ có được tin tức đầu tay độc nhất vô nhị lên trang đầu. Buổi tối về nhà rõ ràng tâm trạng Bạch Lộ rất tốt, nấu vài món ăn sở trường, lúc này Cảnh Ngôn đã ngủ sô pha được ba ngày.
 
Hiếm khi thấy Bạch Lộ nở nụ cười. Với lời nói ngập tràn nịnh nọt của Cảnh Ngôn, Bạch Lộ cười mà như không, liếc anh một cái, giả vờ như không biết gì.
 
Buổi tối sau khi tắm rửa xong, lại thấy một người nằm trên giường.
 
Bạch Lộ đến đá vào hai chân anh.
 
"Ra ngoài ngủ."
 
Cảnh Ngôn kéo chăn cao phủ qua đầu, tiện thể bịt lỗ tai lại.
 
"Em đếm từ ba."
 
"Ba. . ."
 
"Hai. . ."
 
Chữ kia còn chưa nói ra, đã nhìn thấy Cảnh Ngôn bỗng bật dậy, ôm chăn, nổi giận đùng đùng nhìn Bạch Lộ chằm chằm.
 
"Sao em nhẫn tâm vậy?" Anh trừng mắt hỏi. Bạch Lộ trong chốc lát giận quá cười khẩy, hỏi lại.
 
"Em nhẫn tâm?"
 
"Là ai?" Bạch Lộ khó khăn nói, chỉ thấy Cảnh Ngôn lập tức quỳ xổm lên giường, xê người từng bước, từng bước đến trước mặt cô rồi ngẩng lên, sau đó khoanh tay lại.
 
"Anh sai rồi." Cảnh Ngôn kê đầu vùi vào eo cô không ngớt, miệng xin tha thứ.
 
"Anh thật sự sai rồi. . ."
 
"Lần sau không dám nữa."
 
"Được rồi, được rồi, thả em ra." Bạch Lộ không chịu nổi anh, hất bàn tay trên eo ra rồi xốc chăn lên giường.
 
Cảnh Ngôn cúi đầu xuống ra vẻ đáng thương, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
 
Đèn đầu giường vừa tắt, tay Cảnh Ngôn lại mò qua. Bạch Lộ trở mình, lạnh lùng nói: "Còn nhúc nhích nữa thì ngủ sô pha nhé."
 
Người phía sau lập tức an phận, cho đến khi cô ngủ rồi mới dám lén xê dịch qua ôm cô vào lòng.
 
Một khoảng thời gian rất dài, Cảnh Ngôn không dám đi chơi. Ngoại trừ những bữa xã giao cần thiết, anh hầu như đều ngoan ngoãn đợi ở nhà.
 
Bạch Lộ thì vẫn chưa tình cảm lại với anh.
 

Cảnh Ngôn nhận ra rằng lần này hình như cô giận hơi lâu.
 
Sau n lần từ chối lời mời của Tần Tử Nhiên, anh ta cuối cùng không nhịn nữa mà chửi ầm lên.
 
"Cậu bị sao vậy hả? Không phải anh em nữa đúng không?"
 
"Cậu điên gì đấy?" Cảnh Ngôn dựa trên sô pha, tay nghịch bật lửa mặt khó chịu.
 
"Tôi điên cái gì? Hỏi cậu đi, nửa tháng trời không thấy bóng dáng, cậu nói xem gọi cậu biết bao lần rồi? !"
 
"Chỗ cậu phụ nữ nhiều quá." Cảnh Ngôn châm điếu thuốc, từ trong làn khói trắng thấy bóng lưng Bạch Lộ đang bận rộn trong bếp, khẽ nói.
 
"Vợ tôi sẽ giận."
 
Tần Tử Nhiên: ". . ."
 
"Cậu xong đời rồi Cảnh Ngôn." Anh ta quăng lại một câu rồi cúp máy, Cảnh Ngôn nheo mắt, cúi đầu cười nhạo một tiếng.
 
Xong từ rất lâu về trước rồi.
 
"Sao vậy? Cậu ấy không chịu ra ngoài à?" Thấy Tần Tử Nhiên cúp điện thoại, Trần Thiên Hạo quay sang nhìn, người này vứt điện thoại ra bàn, gật gật đầu.
 
"Ai da, cậu nói xem, câu nói của cậu ấy lúc đó không phải thật chứ? !" Trần Thiên Hạo thấy vậy không nhịn được buông cô gái trong lòng ra, tiến đến gần nhíu mày hỏi Tần Tử Nhiên.
 
"Câu nào?" Tần Tử Nhiên ngây người ra, hỏi lại.
 
"Cái lần nửa năm trước à?"
 
"Đúng rồi."
 
Hai người nhìn nhau, trong đầu hiện lên cảnh tượng khi đó.
 
Là chuyện của nửa năm trước, Cảnh Ngôn lúc đó cũng là dân chơi, bạn gái đổi hết cô này đến cô kia, hoàn toàn không giống nhau.
 
Nhưng ngày hôm đó, ba người uống đã hơi nhiều, Cảnh Ngôn nửa nằm ra sô pha nhìn lên trần nhà, ánh mắt mơ màng, trong mắt có điều gì đó mà hai người họ không hiểu được, khẽ nói.
 
"Tôi muốn kết hôn rồi."
 
"Cái gì!" Lúc đó Tần Tử Nhiên và Trần Thiên Hạo không nghe rõ, hoặc cũng nghi ngờ bản thân nghe nhầm, tất cả đồng thanh hỏi.
 
Cảnh Ngôn không thèm nhìn bọn họ, vẫn ánh mắt lơ mơ, kì lạ đó, lặp lại lần nữa vô cùng rõ ràng.
 
"Cậu muốn kết hôn rồi."
 
Trần Thiên Hạo và Tần Tử Nhiên nghe xong vỗ gối cười haha, vừa cười vừa chỉ vào anh giễu cợt.
 
"Nói đùa cái gì vậy, Cảnh thiếu gia cậu mà kết hôn sớm vậy á, uống nhiều quá rồi đấy!"
 
Lúc đó Cảnh Ngôn không quan tâm bọn họ, chỉ mỉm cười khẽ nói một câu.
 
"Sống cả đời với người mình thích chẳng phải là một chuyện rất hạnh phúc sao?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận