Dịch: Minovan
Giang Thánh Trác ngồi phía trước bàn làm việc của Trần Mộ Bạch, dáng vẻ như không coi ai ra gì, “Trần Tam Nhi à, cậu xem, theo lý mà nói, cậu gọi Mạnh Lai là mẹ, mà so mối quan hệ của tôi với Mạnh Lai thì có phải cậu nên gọi tôi là ba út không?”
Trần Mộ Bạch đang bận đến mức sứt đầu mẻ trán, nghe thấy vậy trong lòng như bừng lên lửa giận, chỉ thuận tay cầm một tập tài liệu vứt về phía Giang Thánh Trác, “Cút đi!”
Giang Thánh Trác nhanh chóng nghiêng người né sang một bên, nhìn thấy Trần Mộ Bạch tức đến mức thở hổn hển, mối thù bắt cậu ta gọi “Cậu” cuối cùng cũng báo được rồi, trong lòng mãn nguyện ha ha cười rồi rời đi.
Cố Cửu Tư thuận theo cánh cửa đang mở ra một nửa nhìn vào bên trong, Trần Mộ Bạch đang vùi đầu nghiêm túc đọc thứ gì đó, giống như người lúc nãy vừa phát cáu không phải là anh vậy. Cô mơ hồ có cảm giác, có lẽ, lúc nãy anh vốn cũng chả hề tức giận gì, chẳng qua chỉ là muốn Giang Thánh Trác cảm thấy dễ chịu một chút, lại ngại không dám nói thẳng ra, chỉ đành sử dụng cách này.
Cố Cửu Tư trong lòng âm thầm khinh bỉ anh, đúng là vừa ấu trĩ vừa kỳ quặc.
Giang Thánh Trác, Kiều Nhạc Hi và Mạnh Lai, mối quan hệ này cô cũng ít nhiều nghe nói đến. Từ lúc Kiều Nhạc Hi bỏ đi, sự thay đổi của Giang Thánh Trác cô đương nhiên cũng nhận ra, tận mắt nhìn thấy người mình yêu thương rời khỏi quê hương đến một nơi xa lạ, anh ta lại không thể làm bất cứ điều gì, ừm cảm giác này đúng là không dễ chịu gì.
Cố Cửu Tư lại ngẩng đầu nhìn Trần Mộ Bạch, có lẽ, anh cũng không ghét Giang Thánh Trác đến như vậy. Có lẽ, Giang Thánh Trác cũng không hề trách anh.
Mấy ngày sau, Trần Mộ Bạch cuối cùng cũng thuyết phục được những người đầu tư bên Mỹ, rốt cuộc anh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, vì vậy lại bắt đầu muốn đi dày vò người khác, vừa mới hơn 4 giờ, liền ồn ào đòi về Trần gia ăn cơm tối.
Cố Cửu Tư và Trần Tĩnh Khang liếc mắt nhìn nhau, ăn cơm là giả, làm cho Trần lão và Mạnh Lai cảm thấy không được tự nhiên mới là thật.
Mỗi lần Giang Thánh Trác đến trêu chọc anh xong, anh đều ngay lập tức đi giày vò lại hai cái người đầu trò kia, không để bản thân mình phải chịu thiệt một chút nào.
Trong lòng cô lại nhẹ nhàng than thở, nhiệm vụ mà Trần Minh Mặc giao cho cô, cô còn chưa làm xong, đừng nói là việc để họ làm quen, hiện tại có lẽ Thư Họa là ai, Trần Mộ Bạch cũng không hề biết, Trần Minh Mặc chắc chắn sẽ lại hỏi cô, đến lúc đó cô nên trả lời như thế nào đây?
Cố Cửu Tư suy nghĩ cả dọc đường mà vẫn không nghĩ ra được gì, lúc hoàn hồn lại thì xe đã dừng trước cổng chính của Trần gia.
Mỗi lần cô đến đều đi cửa hông hoặc cửa sau, chỉ khi nào đi cùng Trần Mộ Bạch mới đi vào từ cửa chính, khung cảnh xung quanh đương nhiên sẽ khác rất nhiều
Khoảnh sân lớn trước khu nhà có một cây Tử Đằng, khi nở hoa chắc chắn rất đẹp, thế nhưng bây giờ chỉ còn là những cành lá khẳng khiu.
Trần Mộ Bạch đang bước đi đột nhiên dừng lại, như cười như không nhìn Cố Cửu Tư, sâu trong ánh mắt ấy toàn là sự châm chọc, một lúc sau mới mở miệng, “Không hay đi đường này? Theo lý mà nói, em đến còn thường xuyên hơn tôi không phải sao.”
Cô hạ mắt nhẹ nhàng thở ra một hơi, chắc chắn anh lại muốn cô khó chịu. Đang là lúc bận rộn nhất của buổi chiều, trong viện có người đứng gác, có quản gia, người giúp việc đi qua đi lại, ngay đến cả Trần Tĩnh Khang đang đứng bên cạnh cũng thấy hơi ngại ngùng mà cúi đầu ngó đông ngó tây.
Cô biết tất cả mọi người đều coi cô giống kẻ ăn cây táo rào cây sung, đều ở trong lòng cười nhạo cô, coi thường cô, thế nhưng cô chỉ có thể nhẫn nhịn.
Anh hết lần này tới lần khác, nói ra những lời châm chọc cô như vậy để nhắc nhở cô.
Anh nói không sai, Trần Minh Mặc thường xuyên gọi cô đến, sẽ hỏi hành tung dạo gần đây của anh, hoặc hỏi anh đang bảo cô làm gì. Cô đương nhiên cũng không phải chuyện gì cũng nói, cô đương nhiên biết cách cân bằng giữa hai người họ, bởi sớm muộn gì cũng có một bên xảy ra chuyện, thế nhưng muốn dùng cách như vậy để sinh tồn đâu có dễ dàng thoải mái đến vậy? Anh tưởng cô thật sự tình nguyện muốn như thế này sao?
Trần Mộ Bạch châm chọc khiêu khích, Trần Minh Mặc chê cô vô dụng, con đường tiếp theo đây cô nên đi như thế nào?
Cho dù cô có thường xuyên tới, thế nhưng hoa viên Vương phủ rất rộng, mỗi lần cô đến đều đi theo một tuyến đường cố định, hơn nữa mục đích đến chỉ là viện phía Đông, những nơi khác cô cũng chưa từng đến qua, anh hà tất phải nói ra những lời ra để châm chọc cô chứ?
Cố Cửu Tư ngẩng đầu nhìn về phía Trần Mộ Bạch, vẻ mặt lạnh lùng nhìn anh không nói chuyện, bướng bỉnh mà hờ hững.
Trần Mộ Bạch nháy nháy mắt, sự lanh lợi của cô anh cũng đã biết qua, vậy nên dường như đối với việc phản kháng một cách im lặng này của cô anh rất hứng thú.
Trần Tĩnh Khang đứng ở một bên căng thẳng nhìn Trần Mộ Bạch lại nhìn Cố Cửu Tư, rất sợ một giây nữa thôi hai người này sẽ rút kiếm ra đánh nhau, máu chảy đến 3 thước.
Có lẽ là Trần Mộ Bạch cũng không định làm cô khó chịu nữa, đối mặt nhìn cô vài giây sau liền tiếp tục bước đi, vẻ mặt nhẹ nhõm như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, “Tiểu Khang, đi đến phòng bếp bảo họ làm thêm một vài món tôi thích ăn đi.”
Trần Tĩnh Khang vô cùng muốn thoát khỏi không khí sặc mùi thuốc súng này liền đáp ứng rồi chạy đi nhanh như một làn khói.
Trần Mộ Bạch bước đến cửa thư phòng, đang chuẩn bị bước vào trong đã bị nhân viên cảnh vệ chắn lại, anh nhướng mày nhìn, người cảnh vệ kia lập tức tự động báo cáo.
“Hôm nay Lão Trần đến căn cứ quân sự xem diễn tập, trưa nay vừa về liền gọi một vài người vào trong đó họp, cả một buổi chiều vẫn chưa thấy ra.”
Anh phất phất tay, khiến cho người cảnh vệ kia có chút khó xử, nhưng cuối cùng vẫn bước sang một bên. Anh bước đến sát bên cửa, sau khi nghe xong vài câu thần sắc vẫn không có gì thay đổi liền xoay người đi đến sảnh chính bên cạnh uống trà.
Cố Cửu Tư không biết Trần Mộ Bạch đã nghe thấy điều gì, từ khi anh ngồi xuống liền giữ nguyên tư thế đó không hề động đậy, vẻ mặt cũng im ắng xuất thần.
Cô chỉ đành im lặng đứng ở một bên.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng kêu ken két vang lên từ phía thư phòng, sau đó là hàng loạt tiếng bước chân hỗn loạn rời đi, anh đợi một lúc nữa trôi qua mới thu lại dáng vẻ xuất thần ban nãy, giơ tay cầm cốc trà lên.
Một lúc sau nghe đến tiếng bước chân của hai người đang đi đến bên này, anh mới chầm chậm mở miệng, “Nước trong sông Dương Tử, trà trên đỉnh Mông sơn*. Mông đỉnh cam lộ vốn là loại trà quý hiếm, lại còn gợi đến hình ảnh sông Dương Tử từ nghìn trùng xa xôi, Lão Trần thật biết hưởng thụ, thật là không biết tiết kiệm một chút.”
*( Hai câu trên là hai câu đối về trà vô cùng nổi tiếng trong một bài thơ vịnh trà)
Quả nhiên một giây sau liền nhìn thấy một cô gái rất trẻ đang khoác tay Trần Minh Mặc đi vào.
Cố Cửu Tư gật nhẹ đầu coi như chào hỏi, thế nhưng Trần Mộ Bạch không hề nể mặt trưởng bối một chút nào, lười nhác dựa trên ghế dựa, liên tục đánh giá từ trên xuống dưới cô gái trẻ kia.
Chỉ có điều ánh mắt kia sao lại cảm thấy không nghiêm túc đến vậy
Trần Minh Mặc cũng không thèm để ý đến lời chế nhạo của anh, “Có để mà uống thì cứ uống đi, nói nhiều lời vô bổ như vậy làm gì.”
Chờ hai người họ ngồi xuống, Trần Mộ Bạch mới mở miệng, “Đây là người mới được ba cưng chiều sao?”
Trần Minh Mặc dường như đã quen với phong cách nói chuyện này của anh, nên không thấy tức giận, giọng điệu rất bình thường giới thiệu, “Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, Mạnh Lai, Trần Mộ Bạch.”
Trần Minh Mặc là người vừa nhìn qua thôi đã biết rất âm hiểm, ông vô tình nhìn một cái cũng có thể khiến người ta rợn cả tóc gáy, không rét mà run, thế nhưng Trần Mộ Bạch giống như tự mang một chiếc áo giáp vậy, không có một chút cảm giác nào, vẫn ngồi im đó dáng vẻ như cũ.
Mạnh Lai vô cùng ngoan ngoãn chào một tiếng, “Tam thiếu.”
Trần Mộ Bạch lại liếc nhìn cô ta vài cái, ánh mắt đó sao không giống cái cách con riêng nhìn mẹ kế chút nào, quay đầu hỏi Trần Minh Mặc, “Ba nói, con nên xưng hô như thế nào?”
Trong lòng Cố Cửu Tư đột nhiên lại than thở, Trần Mộ Bạch đúng là đến để để trêu chọc người khác.
Cô nhìn người con gái trước mắt mình, dáng vẻ xinh đẹp, trông có vẻ là một người dịu dàng, tuy được Trần Minh Mặc đặt mối quan hệ, thế nhưng lại không hề thấy vẻ ngạo mạn kiêu căng, chỉ có điều có thể là người phụ nữ bên cạnh Trần Minh Mặc, tất nhiên cũng sẽ không vô hại như vẻ ngoài cô ta thể hiện như thế.
Trần Minh Mặc uống một ngụm trà, “Tuy hai người tuổi tác không chênh lệch lắm thế nhưng bối phận khác nhau, nên gọi gì thì gọi như thế.
Trần Mộ Bạch tỏ ra hơi do dự, “Con mạo muội hỏi một câu, quan hệ của hai người có được pháp luật công nhận không? Nếu như không phải, ba đã từng có biết bao nhiều người phụ nữ như vậy, con thực sự không biết nên thêm số mấy sau cái từ mẹ này đây.”
Gương mặt đỏ hồng của Mạnh Lai đột nhiên trắng bệch, hết trắng xong rồi lại xanh.
Trần Minh Mặc đặt mạnh ly trà trên tay xuống bàn, nước trà ở bên trong tràn ra ngoài, “Hỗn láo!”
Trần Mộ Bạch lại giống như không hề bị dọa chút nào, “Thế này mà đã nghe không nổi sao? Người ngoài còn nói khó nghe hơn rất nhiều. Đương nhiên chắc chắn ba không nghe thấy rồi, ai dám trước mặt ba nói này nọ chứ, thế nhưng lúc ba không ở đó thì khó quản rồi, hay là con kể lại cho ba nghe nhé, cho ba vui vẻ một chút?”
Trần Minh Mặc đang chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ, người cảnh vệ đi vào trong thông báo bữa tối đã chuẩn bị xong.
Có lẽ là do Trần Mộ Bạch rất hiếm khi về nhà ăn cơm, Trần Minh Mặc cũng không muốn cha con cãi nhau ầm ĩ, liền phất tay cho qua, “Được rồi, đi ăn cơm trước, Cửu Tư cũng qua ăn đi.”
Phép tắc của Trần gia trước nay luôn rất nghiêm khắc, lúc ăn cơm không ai nói chuyện, chỉ có tiếng âm thanh gốm sứ va chạm nhau vang lên.
Cố Cửu Tư vô cùng không tập trung mà ăn bữa cơm này, Trần Mộ Bạch đột nhiên quay đầu nhìn cô, đồng thời có một tiếng động vang lên, chiếc đũa rơi ngay xuống dưới đất.
“Giúp tôi nhặt đi.”
Cố Cửu Tư cảnh giác nhìn anh, trông vẻ mặt của anh giống như biết đôi đũa sẽ rơi xuống vậy.
Cô cong người xuống nhặt đôi đũa lên, sau đó cả người cứng ngắc ngẩng đầu, vô cùng bất ngờ mà quay sang nhìn Trần Mộ Bạch.
Trần Mộ Bạch lại mỉm cười với cô, cầm lấy đôi đũa mới được người giúp việc đưa đến, tiếp tục ăn cơm.
Cô ngược lại không còn tâm tình nào ăn cơm nữa, đúng là quỷ mà! Đại khái là cô đã nhìn thấy thứ mà mình không nên nhìn thấy, hoặc là Trần Mộ Bạch cố tình muốn cô nhìn thấy vậy.
Những nhà thế gia này, vẻ ngoài luôn luôn rực rỡ đẹp đẽ, nhưng phần lớn thì thối nát dơ dáy không chịu được.
Mọi việc trên bàn ăn vẫn như bình thường, dưới bàn lại một mảnh cảnh xuân, chân của con riêng mẹ kế đã quấn chặt lấy nhau rồi.
Cố Cửu Tư quên mất, Trần Mộ Bạch vốn là cái người chả kiêng kỵ điều gì hết, anh đương nhiên không hề quan tâm đến sự cố kỵ giữa mối quan hệ của người mẹ kế trẻ tuổi với đứa con riêng, loạn luân vốn chả tồn tại trong mắt anh, anh chính là một người u ám như vậy, anh là quỷ satan trong bóng đêm, anh không sợ địa ngục, anh sẽ kéo tất cả mọi người xuống cùng anh.
Cố Cửu Tư không nhịn được lại quay sang nhìn anh một cái, vẻ mặt không có một chút dị thường nào hết.
Cô quay sang nhìn Mạnh Lai, người này rõ ràng không diễn tốt được bằng Trần Mộ Bạch, vẻ mặt ửng đỏ, giống như một cô gái đang đắm chìm trong cảm giác yêu đương ngọt ngào, lại không biết được đây vốn là vực thẳm vạn kiếp bất phục. Cũng có thể, Trần Mộ Bạch so với Trần Minh Mặc thì trẻ hơn, anh tuấn hơn, anh chủ động bày tỏ, tất nhiên không có người phụ nữ nào sẽ cự tuyệt anh.
Hoặc cô ta cũng là một tay cao thủ, định ăn cả bố lẫn con?
Cố Cửu Tư vô cùng dè dặt nhìn Trần Minh Mặc một cái, lại không nhìn ra bất cứ điều gì, Trần Minh Mặc cũng chìm nổi trong giới chính trị mấy chục năm, sớm đã luyện được bản lĩnh “trong lòng đã nổi sóng trên mặt không gợn sóng”, kể cả ông ta có nhận ra được, sẽ không để lộ ra bất cứ thứ gì trên mặt cả. Ông ta định ngầm đồng ý ư?
Cố Cửu Tư chỉ cảm thấy đau đầu, những nhà quyền quý đều thâm sâu như biển, cô vốn không hiểu mà cũng không muốn hiểu.
Lúc cô hoàn hồn về mới nhận ra Trần Mộ Bạch đang trừng mắt với cô, ánh mắt lạnh lẽo như mũi dao đâm tới.
Trong lòng cô chợt hoảng hốt, anh sợ cô sẽ nói nói lại với Lão Trần sao?
Anh nghĩ nhiều rồi, cô không phải người nhiều chuyện, cô tự biết thế nào gọi là biết càng nhiều chết càng nhanh, những chuyện như thế này từ trước đến nay cô trốn được bao nhiêu thì trốn, huống hồ chuyện này cô căn bản không biết nói như thế nào.
Cô chợt cảm thấy Trần Minh Mặc có chút đáng thương, anh hùng tuổi xế chiều, bị những người thân thiết bên cạnh đùa bỡn trong lòng bàn tay, thật là vừa đáng thương vừa đáng buồn.
Ngay lúc Cố Cửu Tư cảm thấy mình sắp chết tới nơi dưới ánh mắt kia của Trần Mộ Bạch thì Trần Minh Mặc đột nhiên chầm chậm mở lời.
“Đừng có quá gây áp lực với anh cả con.”
Trần Mộ Bạch cực kỳ khinh thường mà hừ một tiếng, “Bọn con càng đấu quyết liệt, không phải ba càng vui sao?”
Trần Minh Mặc từ từ bỏ đũa xuống, “Căn cơ của con vẫn chưa vững, chưa phải là lúc ngửa bài, thế lực của nhà họ Đổng không thể khinh thường, còn có Trần Mộ Chiêu, trong đám bọn họ làm gì có ai hiền lành? Còn có biết bao nhiêu trưởng bối khác trong Trần gia, hiện tại bọn họ vẫn còn kiêng dè ta, nếu như ta không còn nữa, con cảm thấy mình có khả năng chiếm được cái gì sao?”
Trần Mộ Bạch thờ ơ nói lại một câu, “Chỉ những người không có bản lĩnh mới phải dựa vào phụ nữ.”
Cơn tức vừa mới đè ép xuống của Trần Minh Mặc lại bùng lên, “Mày nói cái gi?!”
Năm đó, Trần Minh Mặc có thể ngồi lên vị trí người đứng đầu Trần gia, ngoài những thủ đoạn của bản thân ra, Đổng gia nhà mẹ của Trần Mộ Vân cũng ra sức không ít, chuyện này từ trước đến nay vẫn là cái gai trong lòng của ông ta.
“À.” Trần Mộ Bạch giống như vừa chợt nhớ ra điều gì, “Con cũng không nói ba, ba kích động thế làm gì.”
Nói xong liền cầm đôi đũa lên đảo cơm trắng trong bát, giống như vô ý mà hỏi, “Hình như cho hơi nhiều nước, ba thích ăn cơm nát* à?”
(软饭: ngoài ý nghĩa chỉ cơm mềm/ nát thì còn có ý nghĩa mỉa mai những người đàn ông dựa vào phụ nữ, anh ý đang chơi chữ =))) )
Trần Minh Mực tức giận đến triệt để, tiếng đũa rơi trên mặt đất rất to, “Cút ra ngoài!”
Trần Mộ Vân lại đúng lúc đó đang định bước vào, nghe thấy câu này liền bị dọa sợ giật mình, vẻ mặt mờ mịt, “Ba… con lại làm sao…”
Trần Mộ Bạch đỡ trán, buồn cười mà cười ra một tiếng.
Trần Minh Mặc nhíu mày, cực kỳ khó chịu lên tiếng, “Không nói con!”
Trần Mộ Vân nhìn về phía bàn ăn, dường như đã hiểu ra được điều gì, ngay lập tức vẻ mặt liền thay đổi, “Ôi, không nói con? Vậy Mộ thiếu lại chọc ba giận rồi sao?”
Từ trước đến nay, Trần Mộ Bạch cực kỳ khinh thường việc cùng người anh cả này nói chuyện, vứt đũa xuống liền rời đi.
Trần Mộ Vân dường như muốn cản lại, không ngờ bị ánh mắt của Trần Mộ Bạch dọa cho không dám làm gì. Người đàn ông này ngoài việc có được thế lực từ bên nhà mẹ đẻ thì chả là gì cả, sợ là ngay cả Mạnh Lai kia còn đấu không lại nữa.
Trần Mộ Bạch đi được vài bước đột nhiên quay người lại hỏi, “Đúng rồi, việc lúc nãy ba nói bao giờ thì bắt đầu vậy?”
Trần Minh Mặc vẫn còn chưa hết tức giận, “Chuyện gì?”
Anh hơi dừng lại một lát, “Chính là chuyện mà ba không còn nữa ý.”
Đôi đũa mới vừa được ông cầm lên đã lại bị ném ngay tức khắc, “Cút!”
Trần lão bị chọc tức đến mức gân xanh nổi đầy trán, ngón tay chỉ ra ngoài cửa vẫn còn đang run run.
Trần Mộ Bạch quay đầu đi, chầm chậm đi về phía cửa, lười nhác mở miệng, “Nhanh nhé, con đợi hơi lầu rồi đấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...