Nick là một anh chàng đẹp trai, trông có vẻ giống như Clark Gable. Nhất là bộ râu, được mọi người cho rằng, rất ư là quyến rũ.
Khi Trần Thái Trung lẻn vào phòng của Nick, anh ta đang ngủ say, trong tay ôm lấy một cô gái có ngoại hình vô cùng nóng bỏng —— Thật ra lời đồn đại có chút nhầm lẫn, anh ta là người hai giới.
Nhưng Trần đại tiên cũng vì hiện tượng này mà hết sức ngạc nhiên: ái chà, lúc nãy người đàn ông cường tráng kia… Không ngờ dám lừa anh mày à?
Tuy nhiên, đã đi đến bước này, hắn cũng không có hứng thú rút lui. Dù sao cũng đã đến rồi, vậy thì làm xong chuyện rồi thôi. Vừa đưa tay lên, ý thức của người phụ nữ này liền bị phong tỏa.
Tiếp theo. Trần Thái Trung nhấc chân lên là một cước, nặng nề giẫm lên phần bụng nằm trên bắp chân của Nick.
- A
~Tiếng thét chói tai vang lên, Nick đau đến tỉnh dậy. Có thể nghe ra được, thật ra y không hề phát ra tiếng nào cả. Đúng vậy, “Mạc Ngôn Thuật”!
- Anh chính là Nick?
Trần Thái Trung lắp bắp đặt câu hỏi. Trên mặt của hắn được che bằng một mảnh vải đen. Vì hắn lo lắng nhà của tên này có gắn camera gì đó. Nick là nghị viên, lại là xã hội đen. Trong nhà trang bị nghiêm chặt, có lẽ cũng là bình thường thôi?
Nhưng mà, từ giọng nói có thể nghe được, hắn ta là người nước ngoài. Về điểm này không hề nghi ngờ.
Nick lắc lư cái đầu, tỉnh táo lại sau khi bị hốt hoảng, không nói hai lời, liền giơ tay sờ soạng dưới gối nằm, động tác không những nhanh, mà còn thành thạo đến bất thường.
Trời, xem tôi là ngừơi chết sao? Thân mình của Trần Thái Trung nhảy lên trước, tay vừa động liền điểm vào huyệt đạo của đối phương, cũng không hỏi nữa, đem tên này từ trong chăn, ném xuống mặt đất. Đưa tay lên liền giáng mười bảy mười tám cái tát tai.
Hắn ra tay quá nặng. Một loạt bạt tay đánh xong, máu mũi của Nick đã sắp chảy thành sông, khóe miệng thấm máu tươi cũng bị bạt tay của Trần Thái Trung đánh đến bắn tung tóe khắp nơi.
- Không biết bây giờ anh đã làm rõ tình hình chưa?
Trần Thái Trung đứng lên, đưa tay sờ vào gối nằm. Quả nhiên, chỗ đó đúng là cất giấu một khẩu súng tương đối dẹp.
Ngay sau đó, hắn liền đưa họng súng chỉ vào trán của Nick.
- Thời gian của tôi không nhiều. Lần cuối cùng hỏi anh, hiện giờ anh đã làm rõ tình hình chưa?
Tuy tiếng Anh của hắn nói hơi lắp bắp, nhưng lời nói của hắn quá lạnh nhạt và cái nhìn đầy sát khí, Nick cảm nhận được quá rõ ràng, tuyệt vọng nhưng lại bất lực nhìn hắn.
Đưa tay giải huyệt đạo của đối phương, lại giải trừ “Thuật mạc ngôn”, Trần Thái Trung run rẩy khẩu súng trong tay.
- Anh chính là Nick?
- Đúng!
Nick ngoan ngoãn gật đầu. Giây phút này tâm trạng của y hết sức rối loạn, nhìn thấy màu da của Trần Thái Trung, anh ta liền biết được tật xấu xuất phát từ đâu —— Cái Trần Thái Trung này, tuyệt đối không phải là bị vị quan tầm thường. Nếu không sao đến lượt đặc công của Trung Quốc ra tay chứ?
- Phải không. Tôi không mấy tin lắm.
Trần Thái Trung không nghi ngờ về thân phận của người này. Nhưng, đối với lời nói của người đàn ông cường tráng hắn đã nảy sinh mất lòng tin nghiêm trọng, không thiếu phải chứng thực một chút.
- Nghe nói anh thích heroin?
Tay trái của hắn đặt ở phía sau lưng, lúc giơ ra, trên tay đã có một miếng “Hàng thô” vuông,
- Thử cái này…
Nick vừa nhìn thấy thứ vui này, đột nhiên mắt sáng lên, cũng không quan tâm đến họng súng đang đặt trên đỉnh đầu, đưa tay nắm lấy “Hàng thô” trong tay của Trần Thái Trung,
- Ha ha…
- Anh im lặng cho tôi!
Tay Trần Thái Trung dùng sức, dùng nòng súng cứng rắn đẩy đầu của y ra,
- Đây là cảnh cáo cuối cùng!
Trán của Nick bị cú vừa rồi làm đau, hơi sửng sốt, y mới kịp thời phản ứng. Trước mắt đang là tình hình “Quyền sống chết nằm trong tay kẻ khác”, chỉ còn cách hậm hực co rút thân mình lại.
Trần Thái Trung hài lòng gật đầu, dùng họng súng rạch hai đường trên heroin, lại đưa nòng sóng ra,
- Liếm sạch cho ta
~Trên họng súng đã dính đầy.
Vốn dĩ, hắn muốn thử xem đối phương có phải là kẻ nghiện, nên mới nghĩ ra cách này. Không cần nghĩ, Nick nghe được lời này, lập tức đưa đầu lưỡi ra, cố gắng nghiêm túc liếm. Bộ dạng chăm chú này, cho dù Trần Thái Trung có kéo cò súng, y cũng không hối hận.
Cái này tuyệt đối không phải giả tạo! Trần Thái Trung liền nhìn ra, hành động cũng vượt quá diễn viên, cũng không thể suy diễn một kẻ nghiện quá sinh động như vậy. Giây phút này, hắn có chút may mắn: cũng may anh mày là người chú trọng. Nếu không, mấy mẫu rơi ở quận Hồng Sơn, đúng là tội lỗi quá lớn rồi.
- Được rồi, có thể kết thúc.
Trần Thái Trung rút lại nòng sung, lại chỉ khẩu súng lên đầu của anh ta.
- Bây giờ, đang có cảm giác gì?
Hắn muốn kéo dài thời gian, tác dụng của heroin phát tác rất nhanh. Nhưng nói chung cần một thời gian, kiểm chứng nhiều thêm, tóm lại cũng không phải chuyện xấu.
- Không tồi.
Nick còn chưa hết liếm quanh miệng. Bộ dạng đang mê muội, rất giống một đứa trẻ bị cướp mất cây kẹo.
- Cám ơn
Thậm chí đầu lưỡi của anh ta còn liếm được vết máu tươi đang chảy ra của bản thân. Nhưng anh ta chưa phát giác ra nên chậc lưỡi,
- Qúa tuyệt, rất ngon.
- Không muốn nói chút gì sao?
Tay Trần Thái Trung ra sức, một lần nữa dùng nòng súng chỉ vào đầu của anh ta, lại muốn kéo dài thời gian thêm nữa.
- Hàng trên tay của anh, tôi mua, bảy chục ngàn… À, không, một trăm ngàn bảng Anh, anh thấy thế nào?
Hèn gì người ta thường nói kẻ nghiện kẻ nghiện, Nick của lúc này, dường như quên mất tình hình của bản thân.
Tuy nhiên, thị lực của anh ta quá độc, vừa ra giá cũng xem như đúng giá. Một miếng heroin như vậy, ước chừng cũng chỉ khoảng một cân, bên HongKong có thể bán được khoảng một trăm ngàn đô Mỹ, ở đây anh ta trả một trăm ngàn bảng Anh, xấp xỉ một nửa lợi nhuận.
- Hình như anh đã quên, lúc nãy phái người đi, muốn lấy một chân của tôi đấy, Nghị viên Nick
Trần Thái Trung cười lạnh nhạt
- Chúng ta bàn chuyện chính đã, rồi mới nói giá cả…
- Được thôi được thôi, tôi thừa nhận.
Nick sửng sốt một hồi, gật đầu liên tục, dù sao cũng là người thông minh.
- Không sai, đúng là tôi làm như vậy. Bây giờ tôi hối hận rồi, có được chưa?
Nhưng mà, anh ta thật sự không ngờ, mò đến chỗ của mình, lại là Trần Thái Trung. Xem ra… Tên này thật ra là đặc công Trung Quốc, đến Birmingham, là có sứ mệnh bí mật chăng?
- Là ai khiến anh làm như vậy?
Trần Thái Trung một lần nữa chỉ vào trán của anh ta.
- Nếu anh nói thật, tôi nghĩ, tôi sẽ cho anh một cơ hội, thưởng thức miếng heroin này…
- Có một kĩ nữ tên Laura… À không, là, là Lưu Trung Đông. Nếu như tôi không nhớ nhầm… Anh ta là một tên da vàng đáng ghét. Ồ, trời ạ, tôi không có ý muốn xúc phạm ngài…
- Mẹ mày, lời xin lỗi của mày, nói… Quá muộn rồi!
Trần Thái Trung đưa tay lên lại giáng xuống một bạt tay. Mẹ kiếp đây chẳng phải đang chỉ mặt hòa thượng mắng kẻ hói đầu hay sao?
Tuy nhiên, Nick nói như vậy, hắn mới kịp phản ứng lại ngọn nguồn của sự việc. Trong lòng không khỏi giận dữ, hay ột Lưu Lập Minh, vợ ông cướp chỉ tiêu của tao, anh mày còn chưa tính sổ với mày nữa, mày lại muốn làm như thế nữa à?
Trần Thái Trung biết Lưu Lập Minh đã bị người khác tố cáo. Nhưng thật sự chuyện này không hề liên quan đến hắn. Tuy nghe ý kiến của Phan Kha Minh và Tần Liên Thành, hai người này đã xem hắn là kẻ tình nghi. Nhưng hắn cũng không có hứng thú để trịnh trọng giải thích mọi chuyện —— “Đây không phải do tôi làm”.
Hắn chỉ một lòng muốn xem náo nhiệt thôi. Nhìn Lưu Lập Minh nhảy lên nhảy xuống, ha ha, thú vị
Nhưng hắn tuyệt đối không hề nghĩ đến, tên họ Lưu cũng đem nghi ngờ tập trung vào hắn, điều này khiến hắn có cảm giác không nhịn được. Chuối thật, hiếp đáp người, mày cũng nên có mức độ chứ? Mẹ kiếp, đang êm đẹp mà mày cướp mất chỉ tiêu của tao, đã rất quá đáng rồi, bây giờ không ức hiếp được tao, ngược lại quay sang tính sổ tao à?
Trên đời này còn có pháp luật sao? Đúng là “Cái gì cũng nhịn được nhưng cái này thì không” à!
Thật ra, hắn không biết là, hình tượng này thuộc “Trình tự ra oai”, thường thấy trong giới xã hội đen, trên quan trường càng thể hiện rõ ràng hơn. Một viên quan nào đó bắt đầu ra tay với một người, hoặc cơ bản là vô tình, là trùng hợp! Nhưng nếu người đó may mắn đựơc thoát qua tính kế. Như vậy, sẽ có khả năng dẫn đến mưu kế cố ý tiếp theo.
Nếu không làm được điểm này, sao lãnh đạo có thể ra oai giữ lời? Anh thoát được kế này, đây chính là không nể mặt lãnh đạo, mời gọi trả thù, thật sự là quá bất thường rồi.
Cho nên, ân oán trong quan trường, nhiều lúc đến quá ư là khó hiểu.
Lần gặp của Trần Thái Trung, càng chuẩn xác nói rõ được vấn đề này. Hắn không những thoát được sỉ nhục bị hạ danh sách, mà ngược lại còn chống chọi trở lại. Mà lí do lại là Lưu Lập Minh bị người khác tố cáo!
Đương nhiên, với tính cách của hắn, tuyệt đối không thể gióng trống khua chiêng mà đứng ra đính chính. Nhưng trước mắt dẫn đến Lưu Trung Đông trả thù, cũng được xem là cực kì bình thường.
Nhưng mà, khẩu khí này, Trần Thái Trung tuyệt đối nuốt không trôi. Miệng hắn vừa mở, muốn cho Nick lấy công chuộc tội, xử tên Lưu Trung Đông.
Chỉ là, lời nói được đặt trên môi, hắn lại nuốt trở vào. Thôi vậy, đấu đá của người Trung Quốc, cũng không nên để cho người nước ngoài biết, bà mẹ nó cũng không phải chuyện vẻ vang cho lắm, cùng lắm thì anh mày sẽ nhịn chút.
Có thể nghĩ, khoảng thời gian hắn ở Birmingham, nếu như Lưu Trung Đông xảy ra chuyện gì, dù hắn có chứng minh xác thực nào, chứng minh bản thân không ở hiện trường, e là hai tên lão già họ Lưu cũng sẽ nhận định bản thân mình làm, từ đó không việc cũng kiếm việc để tính kế chính mình.
Chà, anh mày lăn lộn trong quan trường, ngay cả lòng khoan dung của rùa cũng nảy ra, điều này khiến Trần Thái Trung đang vui mừng, EQ của mình được đề cao rất nhiều, mơ hồ lại có chút buồn phiền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...