Tình hình hội nghị làm Hà Vi Trạch rất khó chịu. Y không ngờ tình hình sẽ là như vậy. Theo y đoán thì Hội nghị thường ủy sẽ có chút biến hoá, chẳng qua bây giờ Thường Hồng sắp lên cấp, Thường Hồng quá hấp dẫn, nhiều người muốn nhúng tay. Điều chỉnh bộ máy Thường Hồng là có lợi cho mọi người, cho dù không ủng hộ thì cũng có nhiều người đứng ở thế trung lập. Theo y nghĩ Vương Khải Thần, Khâu Đại Giang sẽ đừng trung lập, Triệu Phong Vĩ đứng về phía mình.
Nhưng thấy hội nghị như vậy, Hà Vi Trạch nhìn Tả Quân Huy. Tả Quân Huy không có vẻ mặt gì nhưng trong lòng đang rất sợ. Không cần phải nói bây giờ có biểu quyết cũng vô ích, phương án này sẽ không được thông qua.
- Ha ha, xem ra mọi người hy vọng Thường Hồng ổn định, việc này để sau rồi bàn lại.
Hà Vi Trạch không thể làm gì là bỏ qua phương án này.
Tả Quân Huy nói:
- Ban tổ chức cán bộ đưa ra phương án này, nhưng thái độ của đồng chí Triệu Phong Vĩ lại phản đối. Tôi thấy về sau công tác tổ chức cần phải tăng cường thêm mới được. Tôi không hy vọng về sau thấy việc tự mình bác bỏ phương án của mình.
Tả Quân Huy rất giận, Triệu Phong Vĩ này là như thế nào mà lại phản đối phương án do chính mình đưa ra?
Đối với việc Triệu Phong Vĩ đột nhiên phản đối thì không ai rõ. Trước đây Triệu Phong Vĩ đi lại rất gần Hà Vi Trạch, nhưng sao y đột nhiên thay đổi như vậy?
Các thường vụ đều có chút khó hiểu, đây là chuyện làm người ta rất khó hiểu, dù nghĩ như thế nào cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.
Đám người Uông hệ đều không tự chủ nhìn Triệu Phong Vĩ, trong lòng đang không ngừng đoán. Bọn họ hiểu Triệu Phong Vĩ căn bản không thể nào giúp Vương Trạch Vinh, chuyện này xuất hiện có lẽ là do thế lực đáng sợ sau lưng Vương Trạch Vinh.
Hà Vi Trạch càng nghĩ càng tức, xua tay nói:
- Hội nghị hôm nay đến đây thôi.
Nói xong y liền đứng dậy đi ra ngoài.
Ai cũng có thể thấy Hà Vi Trạch rất bực tức.
Tả Quân Huy cũng sa sầm mặt đứng dậy đi ra ngoài.
Chuyện vốn rất có khả năng thông qua vậy mà lại thành như vậy, điều này có ai dễ chịu?
Các thường vụ đi ra ngoài, chẳng qua mọi người đều không nhịn được nhìn Triệu Phong Vĩ.
Triệu Phong Vĩ mặt không chút thay đổi thu dọn đồ của mình.
Không ai biết tâm trạng Triệu Phong Vĩ bây giờ cũng rất khó chịu, nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua là y lại buồn bực.
Khi còn ở Bắc Kinh, Triệu Phong Vĩ công tác ở Trung ương đoàn nên tiếp xúc nhiều cô gái xinh đẹp, y có quan hệ với một cô gái, việc này vốn bí ẩn, hai người chỉ thầm gặp nhau. Nhưng không biết sao mà tối qua Vương Tú Toàn tìm đến y, hơn nữa còn đưa ảnh y trên giường với người phụ nữ kia ra, lúc gần đi chỉ nói một câu là phải ủng hộ Vương Trạch Vinh.
Triệu Phong Vĩ đương nhiên biết tình huống của Vương Tú Toàn, bố là Bộ trưởng Bộ Công an, quyền lực rất lớn. Không ngờ đám thiếu gia này lại chạy đi giúp Vương Trạch Vinh.
Mấy bức ảnh không phải chuyện gì lớn, theo Triệu Phong Vĩ biết thì không ít lãnh đạo đều có hành vi này. Nhưng lần này Triệu Phong Vĩ không thể không nghe theo Vương Tú Toàn.
Triệu Phong Vĩ không xuất thân trong gia tộc lớn, y có thể đi lên là do gia tộc vợ mình. Vợ y là người rất ghen tuông, chẳng may vợ y có mấy thứ này thì không biết tình hình sẽ là như thế nào. Còn một cheyenj đáng sợ hơn đó là người phụ nữ kia lại là con dâu của phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương, đây là việc động trời.
Triệu Phong Vĩ có thể đi lên cũng có sự giúp đỡ của người phụ nữ kia.
Triệu Phong Vĩ suy nghĩ cả đêm không ngủ được, đây là quả bom hạt nhân, chỉ cần nổ thì y sẽ tan xác.
Thu dọn các thứ trên bàn, Triệu Phong Vĩ từ từ đi ra ngoài phòng hội nghị. Từ ngoài nhìn thì Triệu Phong Vĩ không có gì không đúng, nhưng Triệu Phong Vĩ biết tình huống của mình.
Y bây giờ căn bản không sợ mình đắc tội Hà Vi Trạch và Tả Quân Huy, chỉ muốn giải quyết vấn đề.
Sau khi vào phòng làm việc của mình, Triệu Phong Vĩ đóng cửa lại rồi gọi điện.
Triệu Phong Vĩ nói:
- Trong Hội nghị thường ủy hôm nay, phương án điều chỉnh cán bộ Thường Hồng đã bị bác bỏ.
Triệu Phong Vĩ không có mấy kinh nghiệm làm việc ở cơ sở, y không có biện pháp đối phó với việc này. Suy nghĩ duy nhất của y là Vương Tú Toàn đừng động mình. Về phần báo cảnh sát hay gì đó thì y không bao giờ nghĩ tới. Hơn nữa nghĩ tới thân phận của Vương Tú Toàn, y lại thấy vô lực.
Hà Vi Trạch vào văn phòng liền cầm chén trà ném xuống mặt đất.
Thấy Hà Vi Trạch như vậy, thư ký sợ hãi, không dám nhặt mảnh vỡ.
Hà Vi Trạch ngồi xuống sô pha mà bắt đầu suy nghĩ. Y đến bây giờ vẫn không hiểu tại sao Triệu Phong Vĩ lại phản mình.
Đối với việc Triệu Phong Vĩ được điều từ Trung ương đoàn đến làm Trưởng ban tổ chức cán bộ, Hà Vi Trạch tự nhận hiểu rõ đối phương, đây là một kẻ không có kinh nghiệm cơ sở, thích công lớn, ưu điểm lớn nhất là không thích tiền, không thích sắc. Hà Vi Trạch đã quan sát thì thấy Triệu Phong Vĩ đặc biệt tránh né nữ sắc.
Khi lôi kéo Triệu Phong Vĩ, Hà Vi Trạch đã dồn nhiều công sức, thấy Triệu Phong Vĩ càng lúc càng gần mình nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, đây là đả kích quá lớn đối với Hà Vi Trạch.
Chẳng lẽ mình không có năng lực của một Bí thư tỉnh ủy?
Hà Vi Trạch bắt đầu nghi ngờ năng lực của mình.
Nghĩ đến không ít sức ép trong thời gian này, Hà Vi Trạch liền đau đầu. Sau khi tin Thường Hồng thăng cấp truyền ra, càng lúc càng có nhiều người coi trọng Thường Hồng. Nhiều tên thiếu gia muốn vào Thường Hồng đầu tư, nhiều người nhìn trúng vị trí Thường vụ thị ủy, không ít người muốn nhân cơ hội lên chức. Tình hình rất rõ ràng, chỉ có điều các thường vụ Thường Hồng đi chỗ khác thì người của các thế lực mới có thể thay thế.
Hà Vi Trạch biết Tả Quân Huy cũng có nỗi khổ như vậy. Đối mặt với nhiều sức ép nên bọn họ mới hợp sức mà động Thường Hồng. Không ngờ một Thường Hồng nhỏ nhoi mà hai lãnh đạo cao nhất tỉnh Giang Sơn không thể khống chế.
Đối với việc của Triệu Phong Vĩ, Vương Trạch Vinh biết Vương Tú Toàn dùng thủ đoạn cực đoan một chút. Khi Vương Tú Toàn cười phá lên nói với đối phó Triệu Phong Vĩ, mặt Vương Trạch Vinh liền nhăn nhó lại. Trước kia hắn từng dùng phương pháp này đối phó Hàn Chính Cương, sau đó hắn hối hận rất lâu, về sau không dùng biện pháp này nữa.
Vương Trạch Vinh biết một việc chuyện như vậy rất xấu. Mặt tốt là khống chế được đối phương, nhưng mặt không tốt là ảnh hưởng đến quan chức của mình, chuyện này mà truyền ra thì chức vụ của mình tới đỉnh, thậm chí còn nguy hiểm hơn nữa.
- Tú Toàn, chuyện trong chốn quan trường phải dùng cách của quan trường giải quyết. Chỉ được làm như vậy một lần, tôi không hy vọng dùng biện pháp đó một lần nữa.
- Ha ha, tôi cũng chỉ muốn giúp anh mà thôi, không ngờ tên Triệu Phong Vĩ sau vẻ đạo mạo lại là như vậy. Tôi chỉ vô tình phát hiện ra mà thôi. Anh biết người phụ nữ kia là ai không? Đó là con dâu của phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương. Mẹ nó chứ bảo sao lên chức nhanh như vậy. Tôi đã sớm nghi ngờ, với năng lực của bố vợ y thì sao có thể lên nhanh như vậy, xem ra là tạo được quan hệ với phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương. Đáng tiếc nếu phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương kia mà biết kẻ mình hết lòng giúp lại khiến con trai mình mọc sừng thì sẽ nghĩ như thế nào?
Vương Tú Toàn lại cười phá lên.
Vương Trạch Vinh chỉ biết lắc đầu mà thôi. Mình và Triệu Phong Vĩ thực ra có điểm chung, đều là con rể gia tộc lớn. Ở vấn đề nam nữ mình còn quá hơn Triệu Phong Vĩ.
- Tú Toàn, đối phó Triệu Phong Vĩ cũng không nên quá đáng.
Vương Trạch Vinh một lần nữa nhắc nhở. Hắn hiểu rõ Vương Tú Toàn làm như vậy là chơi với lửa.
Vương Tú Toàn cười nói:
- Vương ca yên tâm, tôi biết nặng nhẹ mà. Bây giờ Triệu Phong Vĩ nhất định đang sợ hãi, việc này dù như thế nào cũng không liên quan đến anh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tú Toàn, cảm ơn.
Vương Tú Toàn cười nói:
- Giúp Vương ca chính là chúng tôi tự giúp mình.
Sau khi biết Tỉnh ủy tạm thời không điều chỉnh bộ máy Thường Hồng, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Hắn biết thời gian của mình không còn nhiều, quan trọng là phải làm xong những gì cần làm trước khi Lão bí thư tới Thường Hồng. Thường Hồng càng không thể xuất hiện chuyện bất lợi cho hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...