Sau khi rời đi khỏi chỗ Hoắc Tư Vũ, Cố Niệm Hề, vốn muốn mau chóng trở lại phòng ngủ, sau đó tìm Đàm Dật Trạch làm lò sưởi. Lại không nghĩ tại thời điểm sắp đến cửa phòng ngủ bọn họ, đụng phải một người.
Người đàn ông này đứng ngay đầu bậc thang, dáng người thon dài đổ bóng xuống đất dưới tác động của ánh đèn vàng.
Ngón tay của hắn lúc đó đang kẹp lấy một điếu thuốc lá.
Theo nhịp rít của hắn, khói thuốc từ từ quanh quẩn quanh thân hắn. Khói thuốc như vậy khiến cho toàn thân của hắn phảng phất một tầng sắc điệu lãng mạn...
Nhìn từ đàng xa, hắn vẫn như vậy, trong thần bí mang theo chút cao quý.
Ánh mắt của hắn, mang theo tối tăm. Đi tới đi lui tại bậc cầu thang, hiện tại hắn có nhiều bất an cùng sốt ruột.
Thật ra, đối với bộ dáng này của hắn, Cố Niệm Hề cũng không xa lạ.
Một năm trước, cũng có một người đàn ông như vậy đứng ở lầu dưới ký túc xá của cô, đi qua đi lại, sau đó hút thuốc.
Trong trí nhớ của cô, đó là lần đầu tiên bọn họ khắc khẩu.
Cô tức giận, liên tiếp vài ngày không đi gặp mặt hắn, mặc kệ là nhắn tin, hay là gọi điện thoại, hoặc là để cho người cầm thư tới ký túc xá đưa cho cô, cô đều không nhận.
Giằng co vài ngày, hắn cuối cùng chỉ có thể khổ sở chờ đợi cô dưới ký túc xá.
Không nghĩ tới, một năm sau tình huống thế như thế lại lần nữa trình diễn.
Nhưng chẳng lẽ hắn không biết, hiện tại thân phận của bọn họ đã thay đổi, không nên tiếp tục như vậy sao?
Chỉ tiếc, đây chỉ là suy nghĩ của một mình cô, Đàm Dật Nam cũng không biết, hắn vẫn như cũ nôn nóng bất an dạo bước, đi tới đi lui .
Thuốc lá trên tay, hút hết điếu này đến điếu khác.
Mãi cho đến khi, tầm mắt của hắn rơi đến trên người cô.
Vốn đôi mắt tối tăm, trong nháy phảng phất ở trong mắt bốc lên một đạo ánh sáng. Phá vỡ, lờ mờ quỷ dị như vậy...
"Niệm Hề..." Hắn bước lên phía trước, đến trước mặt của cô.
Bởi vì quá vội vàng xao động, thiếu chút nữa giẫm vào khoảng không, ngã xuống.
Đàm Dật Nam như thế, nhìn qua thật sự có chút tức cười.
"Có chuyện gì không? Nếu không có, tôi muốn trở về phòng đi ngủ!" Nói đúng ra, là cô muốn Đàm Dật Trạch làm ấm tay cho mình!
Gặp Đàm Dật Nam vẫn như cũ một bộ dáng ấp a ấp úng, cô sải bước vượt qua bên hắn, chuẩn bị đi tới.
Lại không nghĩ, sau một giây. tay của cô bị kéo lại, sau đó cô nghe được giọng nói có chút nghẹn ngào: "Niệm Hề, em không cần đi! Anh không cho phép em, cùng với anh ta ở cùng một phòng ngủ!"
Thời điểm hắn nói lời này, giống như một đứa trẻ bị đoạt đi đồ chơi mình yêu thích, một đôi mắt màu đen cũng bị màu đỏ hồng lan tràn.
"Nực cười anh ấy là chồng của tôi, tôi không cùng anh ấy cùng phòng ngủ, chẳng lẽ lại cùng anh?" Nhìn mặt Đàm Dật Nam, khóe môi của cô đột nhiên quẹt ra một cái đường cong, phảng phất những gì vừa rồi cô nghe được là trò cười lớn nhất thiên hạ!
"Nếu như em muốn cùng một phòng ngủ với anh, anh sẽ không để ý!" Hắn nhìn cô đang cười, không mang một tia nhiệt độ.
Cười như vậy, làm cho Đàm Dật Nam không hiểu sao lại thấy khủng hoảng.
Bởi vì, vẻ mặt cô xa lạ như thế làm cho hắn cảm thấy, cô giống như sớm đã hoàn toàn buông xuống những gì bọn họ cùng trải qua!
Điều này, tại sao lại có thể?
Hắn còn nhớ đến tình cảm trước kia, yêu khó khăn như vậy. Hắn không thể quên được, đuổi cũng không đi! Cố Niệm Hề làm sao có thể, dễ dàng đem nó biến mất?
Hắn đưa tay, đem Cố Niệm Hề kéo vào trong ngực của mình, dùng cánh tay của hắn giam cầm cô.
Cảm thụ được mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, cũng cảm thụ được nhiệt độ trên người của cô...
"Niệm Hề, anh thật sự không quên được những thứ kia, anh thật sự sai rồi. Cho nên, em đừng dùng cách này trả thù anh được không? Em có biết cùng anh ta ở chung một phòng, sẽ xảy ra chuyện gì, em biết không?" Giọng mũi nồng đậm, phảng phất nói lên sự bất lực của hắn giờ phút này.
Đàm Dật Nam cho rằng, hắn dùng giọng cầu khẩn nhiều lần như thế sẽ khiến cô nhớ lại trước kia, sẽ làm cô lại lần nữa hồi tưởng lại tốt đẹp bọn họ từng có, nhưng không nghĩ tới, dưới chân của hắn lại truyền đến cảm giác đau đớn.
Thì ra, Cố Niệm Hề hung hăng đùng chân đạp hắn. Cô ở nhà tuy không dùng giày cao gót, nhưng đây cũng đủ để đối phó với người đàn ông có chút si tâm vọng tưởng này.
Bị đau, hắn rốt cục cũng buông cô ra.
Mà cô cũng thừa dịp này, lui về sau.
"Đàm Dật Nam, chuyện tôi cùng lão công nên phát sinh, hay không nên phát sinh cũng đã xảy ra, cho nên điểm này, anh không cần lo lắng. Còn nữa, đó chính là xin anh không cần phải tự cho mình là đúng có được hay không? Chúng ta trước kia từng có chút ít gì đó, tất cả tôi đều quên hết. Bây giờ, tôi là người của Dật Trạch, xin anh rõ ràng điểm này. Nếu như không có chuyện gì, tôi trở về phòng ngủ, em chồng ngủ ngon!" Cô trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói ra những lời này, sau đó liền xoay người lên lầu.
Một bước, cũng không có vì hắn mà dừng lại...
Tự nhiên, cũng không chú ý tới, khi cô nói lời này, khuôn mặt hắn liền giống như tan vỡ!
Cái gì đều đã xảy ra?
Không phải có nghĩa là, Cố Niệm Hề đã là người của Đàm Dật Trạch?
Không, hắn không tin!
Cố Niệm Hề đơn thuần như vậy, làm sao có thể sẽ tùy tùy tiện tiện cùng Đàm Dật Trạch...
Đêm này, tại đầu bậc thang của Đàm gia, lại lần nữa có một người đàn ông bởi vì mất ngủ, mà không ngừng quanh quẩn!
"Ai!" Cố Niệm Hề vừa đi vào phòng ngủ, liền có một lực đạo đột nhiên tập kích ở eo của cô. Vừa mới bắt đầu, cô còn có chút bối rối. Nhưng mà sau khi ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sao vậy, làm em sợ muốn chết!" Xoay người, cô thuần thục đem bàn tay nhỏ bé của mình, ôm lấy cổ hắn. Chỗ đó, thật ấm áp.
Cảm thụ độ ấm không được bao lâu, hắn lại đột nhiên cúi đầu, hôn lên môi cô.
Sau đó, thân thể của cô được nâng lên. Chỉ trong chốc lát, hắn sớm đã đem quần áo trên người cô cởi ra, đem cô áp ở trên giường lớn.
"Lao công, đừng gấp gáp như vậy, có được không?" Không hiểu tại sao, đêm nay, hắn làm cho cô thấy bối rối.
Cảm giác, trong con ngươi đen của hắn lan tràn rất nhiều thứ.
Chỉ tiếc, cô xem không hiểu, cũng nhìn không thấu.
Chỉ có thể đơn giản cảm giác được, đêm nay hắn giống như ăn phải thuốc nổ!
Bằng không, làm sao lại giống như bom hẹn giờ thế này?
"Không được, đây là xử phạt, nghiêm túc một chút cho anh!" Hắn lời lẽ chính nghĩa lại lần nữa gặm cắn cô.
Cố Niệm Hề có chút bất lực hỏi trời cao!
Nghiêm túc?!
Cái gì nghiêm túc?
Nếu như phải nghiêm túc mà nói, có phải Đàm tham mưu trưởng trước hết nên làm gương hay không?
Đừng quên, tay của ngài cùng chân hiện tại đang làm những chuyện gì
"Cố Niệm Hề, nghiêm túc một chút cho anh!" Không biết người đàn ông này có năng lực nhìn thấu cô, khi Cố Niệm Hề đang suy nghĩ mông lung, tiếng hô lại từ trên đỉnh đầu phát ra.
Nhìn mồ hôi trên trán hắn, Cố Niệm Hề lại lần nữa không nói gì.
Cái lão lưu manh này, chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn. Ngay cả mình ở trong lòng nói lảm nhảm, cũng không được!
Tóm lại, một đêm này Đàm tham mưu trưởng rất xúc động, mạnh mẽ đâm tới. Mà Cố Niệm Hề bị hắn hung hăng giằng co nhiều lần, rốt cục hỗn loạn ngã vào trong giấc mộng.
Nhìn cô mê man một bên, trên trán còn bị vài sợi tóc dính vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, Đàm Dật Trạch đưa tay gạt mấy sợi tóc ra lộ ra gương mặt vô cùng tinh xảo.
Trong ánh sáng yếu ớt, hắn ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve một bên tai của cô.
Thật ra, vừa rồi đứng ở cửa phòng ngủ.
Hắn nghe được, Đàm Dật Nam cùng cô nói chuyện!
Thậm chí, cũng thấy Đàm Dật Nam đối với cô làm ra những chuyện vô lễ.
Hắn không phải không nghĩ tới muốn lao ra, hung hăng đem quả đấm in trên khuôn mặt em trai mình.
Nhưng, hắn vẫn nhịn được!
Bởi vì hắn muốn xem xem, vật nhỏ có phải còn có tình cảm đối với người đàn ông kia hay không! Có trời mới biết, hắn cần phải có bao nhiêu sự nhẫn nại, mới có thể khắc chế chính mình không lao ra.
Rốt cục, tại thời điểm hắn sắp không nhịn được nữa, lại nghe đến trong hành lang truyền đến tiếng vang, còn có lời nói của cô. Chỉ chốc lát sau, vật nhỏ cũng trở về đến bên hắn, còn như giống như vô lại đưa tay đặt ở trên cổ hắn.
Mặc kệ cô làm như thế nào, hắn cuối cùng chỉ có thể dùng phương thức lưu manh, thổ lộ bất an trong lòng mình...
"Vật nhỏ, em đã là của anh, anh không cho phép em cùng anh ta có dính líu gì!"
Hắn cắn lỗ tai nhỏ của cô, khí phách tuyên bố.
Trong giấc mộng, cô giống như là cảm ứng được cái gì, đột nhiên giống như gấu koala quấn lấy.
Nhìn bộ dạng cô quấn quít lấy mình, tất cả giận dữ của hắn cuối cùng toàn bộ hóa thành độ cong cưng chiều...
Mùa đông này, thật sự rất lạnh.
Nhưng bởi vì có cô, hắn dường như cũng không còn cảm thấy lạnh nữa...
Mấy ngày sau trên bàn ăn Đàm gia, Cố Niệm Hề cùng cả gia đình Đàm Dật Trạch dùng bữa.
Vốn qua hết năm, Đàm Dật Trạch dự định mang theo Cố Niệm Hề trở về. Nhưng bởi vì ông nội Đàm lưu luyến, Cố Niệm Hề cuối cùng khuyên được hắn, ở lại thêm vài ngày.
Nghỉ đông vừa qua, hắn lập tức lại lao vào công việc. Có điều, Đàm gia cách chỗ hắn làm việc cũng gần. Buổi trưa, hắn còn có thể trở về gấp ăn cơm.
Nhưng mà mấy ngày nay, Hoắc Tư Vũ giống như có chút gấp rút. Cả ngày không thấy bóng dáng, đến bữa ăn mới thấy mặt.
Như ngày hôm nay, mọi người ăn được một lúc, cô ta mới trở về.
"Ba, mẹ, ông nội, thực xin lỗi con đến chậm!" Hoắc Tư Vũ gật đầu, liền ngồi xuống bên người bên cạnh Đàm Dật Nam. Nhưng mà, hắn ta vùi đầu ăn cơm, ngay cả ngước mắt liếc nhìn cô một cái cũng không có.
"Tư Vũ, mấy ngày sao lại không thấy bóng dáng. Mẹ không phải nói rồi sao? Chuyện của công ty trước hết tạm dừng, con bây giờ đang có thai, chuyện lớn hơn nữa cũng không lớn bằng đứa nhỏ trong bụng con!" Thư Lạc Tâm mở miệng trước. Trong ngữ điệu lạnh lùng, chứng minh bà đối với Hoắc Tư Vũ bất mãn.
"Mẹ, con chỉ muốn thừa dịp đứa nhỏ chưa ra đời, đem những chuyện chưa làm xong, đem công việc bàn giao lại! Như vậy, công việc sẽ không bị trì hoãn." Hoắc Tư Vũ không hổ trời sinh là phái hành động, nói chuyện cũng liên hoàn chuyện này tiếp chuyện kia.
"Lạc Tâm, đứa nhỏ có ý nghĩ của mình, cứ tùy nó đi!" Đàm Kiến Thiên mở miệng, lời này làm cho Thư Lạc Tâm có chút uất ức. Nhưng cảm giác như thế chỉ ở trong lòng Thư Lạc Tâm không đến vài giây, Đàm Kiến Thiên lên tiếng lần nữa liền có làm cho bà tức đến trào máu."Đúng rồi, Niệm Hề không phải con cùng Tư Vũ có cùng chuyên môn sao? Làm việc ở tập đoàn Bác Á cũng được mấy tháng, ta nghe tổng giám đốc công ty con nói, con làm việc rất xuất sắc. Nếu không sau kì nghỉ đông này đến tập đoàn Minh Lãng làm đi? Dù sao cũng là công ty trong nhà, con có thể thoải mái làm việc."
Thư Lạc Tâm vừa nghe, sắc mặt liền tối.
Đàm Kiến Thiên, ông đây là đang làm cái gì?
Đưa vợ Đem Đàm Dật Trạch vào công ty, có phải hay không ông đã sớm muốn đem cả công ty giao cho vợ chồng bọn họ?
Cái này không thể được, nếu ông đem công ty giao cho bọn họ, vậy tôi nhiều năm vì Tiểu Nam như vậy chẳng phải là toàn bộ uổng phí sao?
Hung hăng trừng mắt với Đàm Kiến Thiên, Thư Lạc Tâm cũng trừng mắt nhìn Cố Niệm Hề.
Bà ngược lại muốn nhìn một chút, người phụ nữ không biết xấu hổ này rốt cuộc có thể làm được cái dạng trình độ gì.
Nhưng Cố Niệm Hề còn chưa mở miệng nói chuyện, ngược lại lại có tiếng của ông nội Đàm truyền đến: "Niệm Hề, thật ra ông cùng Kiến Thiên có chung suy nghĩ, dù sao tương lai ba con cũng về hưu, công ty đều là thiên hạ của người trẻ tuổi các con? Thừa dịp hiện tại trẻ tuổi, con vào công ty làm quen nghiệp vụ một chút, cũng tốt!"
Thật ra không cần ông nội Đàm nói rõ, Thư Lạc Tâm cũng đoán được, ông sớm đã có ý nghĩ này, để cho Cố Niệm Hề tiến vào tập đoàn Minh Lãng. Bởi vì lần trước, ông cùng Đàm Kiến Thiên nói chuyện, đều bị bà nghe thấy hết.
Mà sau khi nghe bố chồng cùng ông nội nói xong, sắc mặt Hoắc Tư Vũ lại càng tái nhợt.
Mình thật vất vả phấn đấu đến bước này, mới có thể thành công chen vào cửa chính Đàm gia. Mà Cố Niệm Hề hiện tại, đã danh chính ngôn thuận bắt đầu tranh đoạt gia sản?
Đây, có lẽ mới là mục đích thực sự Cố Niệm Hề gả vào Đàm gia
Nghĩ tới đây, tầm mắt cô rơi vào trên mặt Cố Niệm Hề, lại oán độc vài phần.
Mà thời điểm Cố Niệm Hề ngước mắt, vừa hay nhìn thấy vẻ mặt âm độc của Hoắc Tư Vũ!
Hóa ra, Hoắc Tư Vũ bây giờ là đang lo lắng, cô thật sự sẽ tiến vào công ty Đàm gia, sau đó cướp đi tài sản vốn nên thuộc về cô ta hay sao?
Đầu tiên là giả danh con gái Hoắc phó thị trưởng, sau đó bò lên trên giường Đàm Dật Nam, mỗi ngày lo lắng bị vạch trần thân phận. Bây giờ còn chưa gả vào Đàm gia, lại bắt đầu lo lắng tài sản bị cướp đi!
Hoắc Tư Vũ, Cô có phải quá bận rộn rồi hay không?
Mình, có nên cho Hoắc Tư Vũ thêm chút chăm sóc không nhỉ? Thuận tiện nhìn một chút, năng lực chống đỡ của cô ta!
Nghĩ tới đây, khóe môi Cố Niệm Hề giương cao quẹt một đường cong quỷ mị.
Nhìn Hoắc Tư Vũ một cái, cô mở miệng: "Ông nội, ba, thật ra Niệm Hề cảm thấy làm ở tập đoàn Bác Á không tồi. Từ dưới phấn đấu lên trên, từng bước một để lại dấu chân. Tương lai, trụ cột mới càng vững chắc!"
Cố Niệm Hề không có chính diện đáp lại ông nội và ba chồng, nhưng lời cô nói này lại làm hai người bọn họ liên tục gật đầu tán thưởng, cũng chế nhạo Hoắc Tư Vũ một phen.
Cô bước từng bước một, là thứ mà Hoắc Tư Vũ, lúc trước chỉ vì cái trước mắt mà thiếu sót. Đồng thời châm chọc Hoắc Tư Vũ, vì quyền lợi cùng danh lợi, gieo rắc lừa dối, còn không từ thủ đoạn nào bò lên trên giường Đàm Dật Nam!
"Nói không sai, nếu muốn thật sự học được đứng lên, nhất định phải học được ngã xuống! Tiểu Trạch, con mắt rất tốt, thật sự cưới được cháu dâu tốt cho ông!" Ông nội Đàm lần đầu tiên không keo kiệt tán thưởng người khác.
Điều này làm cho Đàm Dật Trạch ý cười đầy mặt, cũng làm cho hai người phụ nữ ngồi ở đối diện, đồng thời tối mặt. Mà Đàm Dật Nam ngồi giữa bọn họ, từ đầu đến cuối chỉ tham lam nhìn Cố Niệm Hề, giống như vừa rồi bọn họ đàm luận, cùng hắn không có nửa điểm quan hệ.
"Lời này không sai, nhưng Niệm Hề, ba cũng có tuổi rồi. Ba không thể nào quản lý công ty này cả đời, ba chỉ hi vọng con cũng có thể gia nhập công ty, mau chóng quen thuộc công việc của công ty, như vậy ba cũng có thể yên tâm đem công ty giao cho các con!" Đàm Kiến Thiên mặc dù rất tán thưởng Cố Niệm Hề, nhưng ông cũng có suy nghĩ của mình.
"Công ty không phải còn có tiểu Nam hay sao? Hơn nữa, Tư Vũ sau khi sinh con xong, không phải sẽ trở lại công ty đi làm sao? Đến lúc đó, có thể giúp ông quản lý công ty, cần gì phải mời người ngoài đến hỗ trợ?" Thư Lạc Tâm cuối cùng vẫn không kháng cự được cái miệng ngột ngạt của mình nói ra.
"Con dâu, lời này của con ta không thích nghe! Tiểu Trạch là người ngoài sao? Hơn nữa, Niệm Hề đã gả cho Tiểu Trạch, đã danh chính ngôn thuận là người Đàm gia. Làm sao có thể nói là người ngoài?" Không đợi Đàm Kiến Thiên trả lời, ông nội Đàm đã mở miệng.
Nối gót tới, là cái trừng mắt lạnh lùng của Đàm Kiến Thiên.
Lập tức, Thư Lạc Tâm đã không có lời gì để nói.
Không có cách nào, bởi vì tất cả Đàm gia, cũng không ở trong tay của bà, nếu bà chọc giận hai người nắm quyền Đàm gia mà nói, chỉ sợ bà vốn định muốn thay Đàm Dật Nam tranh đoạt tài sản, không chừng toàn bộ lại đưa đến trên tay người khác.
"Niệm Hề, ông hi vọng con cân nhắc đề nghị của ba chồng con." Sau khi khiển trách Thư Lạc Tâm, ông nội Đàm hướng Cố Niệm Hề nói.
"Vâng, con sẽ thận trọng cân nhắc ý kiến của ba và ông." Trên mặt Cố Niệm Hề, như cũ là đường cong mờ.
Nói xong chuyện này, mọi người lại bắt đầu ăn.
Mà Cố Niệm Hề đang muốn ăn cơm, lại nhìn thấy Hoắc Tư Vũ thở phào nhẹ nhõm! Xem ra, cô ta thật sự rất để ý tài sản Đàm gia!
Bằng không, cô ta sao lại hoảng loạn như thế?
Nghĩ tới đây, trong mắt cô đột nhiên chợt lóe lên xảo trá.
Sau đó, cô nhẹ phác thảo đôi môi đỏ mọng, nói: "Hoắc tiểu thư, cô đoán xem hôm nay lúc tôi đi ra ngoài, gặp được ai?"
Chương 66.2: Nụ hôn của Đàm Dật Trạch
"Gặp được... Ai?" Hoắc Tư Vũ vốn nghe thấy Cố Niệm Hề kia mở miệng một tiếng "Hoắc tiểu thư", nhắc nhở cô thật sự còn chưa gả vào Đàm gia, khiến cho cô vô cùng tức giận.
Nhưng mà, giờ phút này vẻ mặt Cố Niệm Hề thật sự có chút kỳ quái. Giống như, đang tính kế cái gì đó...
Suy đoán như vậy, khiến cho Hoắc Tư Vũ không còn quấn quit vẫn đề kia nữa, mà chuyên chú nhìn Cố Niệm Hề. Giống như, sợ bỏ lỡ bất kỳ vẻ mặt nào của cô, mà đưa đến sai lầm nào đó!
"Hoắc Đình Đình!" Cố Niệm Hề nhếch môi, đuôi lông mày bởi vì nụ cười này mà toát ra sức quyến rũ vô cùng, chọc cho Đàm Dật Nam ngồi đối diện nhìn đến ngu đần.
"Lạch cạch..." Vốn còn chờ đợi Cố Niệm Hề nói, khi nghe đến cái tên này, ngăn không được khẽ run run. Bát đũa vốn đang nắm chắc ở trên tay, thế nhưng bởi vì tay cầm phát run mà rớt xuống. Đồ sứ sau khi tiếp đất trong nháy mắt, vỡ thành nhiều mảnh...
"Tư Vũ, con làm sao vậy? Có phải không thoải mái ở đâu hay không, nếu không chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút đi!" Thư Lạc Tâm chứng kiến khuôn mặt Hoắc Tư Vũ tái nhợt, không khỏi phải có chút bận tâm.
"Mẹ, con không sao. Nhưng mà, đầu có chút đau!" Hoắc Tư Vũ nói xong, vội vàng đứng lên, tránh đi Cố Niệm Hề, sau đó khom người nói: "Ông nội, cha, Tư Vũ đột nhiên có chút không thoải mái, muốn về phòng nghỉ ngơi một chút. Mọi người từ từ dùng cơm đi!"
"Thật sự không có chuyện gì sao? Có cần mẹ đi với con không?" Thư Lạc Tâm vẫn còn có chút lo lắng nói.
"Không cần, một mình con có thể! Mẹ ăn cơm trước đi, không cần lo lắng cho con!" Nói xong, Hoắc Tư Vũ liền nhanh chóng xoay người, đi lên lầu.
"Đứa nhỏ này, cũng đã ba tháng, tình huống nôn oẹ như thế nào lại nghiêm trọng như thế! Nếu không, Tiểu Nam hai ngày nay con mang Tư Vũ đến bệnh viện kiểm tra một chút?" Thư Lạc Tâm nhìn bóng lưng Hoắc Tư Vũ rời đi, có chút không yên lòng.
"Vâng, " Đàm Dật Nam chỉ nhàn nhạt ứng một câu, nhưng ánh mắt rõ ràng lại ảm đạm xuống. Bởi vì Thư Lạc Tâm lời nói này, vừa vặn nhắc nhở hắn.
Sau đó, mọi người lại bắt đầu ăn cơm, chỉ có Cố Niệm Hề nhìn chằm chằm bóng lưng Hoắc Tư Vũ rời đi, gợi lên nụ cười giống như mèo con trộm tinh.
Hoắc Tư Vũ, chút ít áp lực như vậy đã không chống nổi?
Nếu cô biết rõ, thật ra không chỉ có Hoắc Đình Đình đến nơi này, ngay cả Hoắc phó thị trưởng bị cô mượn danh nghĩa cũng đến nơi này, hơn nữa còn thông qua Hoắc Đình Đình hẹn tôi gặp mặt, vậy cô chẳng phải là muốn bất tỉnh tại chỗ hay sao?
Nhưng mà, cô cụp đuôi chạy trốn cũng tốt, như vậy bọn họ mới không cho rằng là tôi ức hiếp cô!
Nghĩ tới đây, khóe miệng Cố Niệm Hề lại cười xảo trá. Nhưng mà, vẻ mặt chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, rất nhanh lại biến mất. Cô tiếp tục cúi đầu xuống, an tĩnh ăn cơm.
Lại không nghĩ, người đàn ông nào đó đã thâu toàn bộ vẻ mặt của cô vào trong mắt.
Xem ra, vật nhỏ tựa hồ trầm mê ở trong trò chơi của chính mình, làm không biết mệt.
Vậy hắn, có phải cũng nên giúp cô một tay hay không?
Nghĩ tới đây, tầm mắt của hắn cũng đồng thời nhìn đến nơi cô gái biến mất ở đầu cầu thang kia
Hắn Đàm Dật Trạch, cho tới bây giờ không phải là người ác độc, nhưng cũng không phải là hạng người thiện lương. Khi dễ vật nhỏ, cho dù là một chút xíu hắn cũng sẽ đòi lại gấp bội!
Hoắc Tư Vũ, cô đã chuẩn bị tốt để tiếp chiêu chưa?
"Chú Hoắc! Đình Đình!" Dựa theo thời gian ước định đến nhà hàng tương đối bí mật, Cố Niệm Hề thấy người ngồi bên trong liền bước đi vào.
Sự thân mật trong lời nói, bất kỳ ai cũng đều nhận ra được.
"Niệm Hề!"
"Nha đầu Niệm Hề, mau tới đây ngồi!" Hôm nay, Hoắc Khải Đông mới vừa đến thành phố D, trên người chỉ mặc quần áo thể thao đơn giản. Cởi ra tây trang thường ngày, giờ phút này, ông nhìn qua giống như một người đàn ông trung niên bình thường.
Thời điểm Nhìn thấy Cố Niệm Hề, ông cũng không nghiêm túc giống như ở trước mặt người khác.
Sau khi Cố Niệm Hề ngồi xuống, ông lại đánh giá cô một phen.
Thật ra ông đến thành phố A, không chỉ bởi vì sự hợp tác giữa hai thành phố, mà là bởi vì ông nhận lấy nhắc nhở của người nào đó.
"Niềm Hề nha đầu, cháu gầy đi rất nhiều! Ở chỗ này không quen sao? Hay là toàn gia bọn họ ngược đãi cháu?"
"Chú Hoắc, chú nói gì vậy. Niệm Hề sống rất tốt, cháu lại còn cảm thấy, cháu gần đây mập không ít!"
Lúc nói lời này, Cố Niệm Hề còn có chút thẹn thùng sờ soạng cái cằm của mình.
"Niệm Hề, cháu hồ đồ phải không? Cháu thế này còn nói mập? Nếu để cho thị trưởng phu nhân chứng kiến, nhất định thương tâm chết mất!" Ngồi ở một bên Hoắc Đình Đình hừ lạnh. Lại không nghĩ, cô không cẩn thận làm bại lộ nguyên nhân lần này gặp mặt.
"Mẹ cháu... Chú Hoắc, ba mẹ cháu gần đây có khỏe không?" Lúc hỏi thăm điều này, Cố Niệm Hề cảm thấy chóp mũi ê ẩm. Có thư gì đó, đang trên mặt mình chậm rãi chảy xuống. Vừa đưa tay sờ, mới phát hiện, thì ra thứ ấm áp đang không ngừng tràn ra ngoài, là nước mắt của mình...
Cô, thật nhớ nhà!
"Cháu nói xem?" Nhìn Niệm Hề rơi lệ, ngữ điệu Hoắc Khải Đông cũng rõ ràng có chút sầu não.
"Cháu..."
"Nha đầu ngốc, dù thế nào bọn họ cũng là ba mẹ của cháu, biết mình làm sai, trở về cùng bọn họ nói lời xin lỗi, chuyện không phải cũng đã trôi qua rồi sao! Cố thị trưởng chú không biết, ông ấy dù buồn vui thế nào, cũng sẽ che giấu rất tốt. Ngược lại phu nhân, nghe nói sau khi cháu rời khỏi, đã có một thời gian cũng không có ra khỏi cửa ... Thật ra, chú không gạt cháu, lần này chú tới đây, còn cố ý đến nhà cháu gặp phu nhân. Bà ấy, để cho chú đem thứ này giao cho cháu!"
Nói xong, Hoắc Khải Đông đem một phong thư màu trắng giao cho Cố Niệm Hề.
Đầu óc Cố Niệm Hề có chút trống rỗng.
Cô chỉ biết là, tối hôm đó, khi cô trở về Đàm gia, đầu óc vẫn còn trống trơn. Mà nắm ở trong tay mình, là phong thư màu trắng Hoắc Khải Đông giao cho cô.
"Niệm Hề, em làm sao vậy?" Người phát hiện Cố Niệm Hề trở về đầu tiên, là Đàm Dật Nam. Hắn ta vẫn đứng ở cửa, nói là hít thở không khí mới mẻ. Thật ra hắn chỉ lấy cớ mà thôi.
Gặp bóng dáng Cố Niệm Hề, hắn như một làn khói tiến lên.
Nhưng khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không còn một chút máu, vui sướng trong mắt hắn, lại biến mất không thấy. Hơn nữa, là lo lắng, là hoảng loạn, là bối rối.
"Không có việc gì!" Đối mặt người đàn ông tiến lên bày tỏ, Cố Niệm Hề chỉ lạnh lùng lùi lại một bước, đôi mắt đẹp cũng nhìn chằm chằm hắn tràn đầy phòng bị.
"Nhưng sắc mặt của em rất kém! Niệm Hề, anh biết rõ trước kia là anh không tốt, nhưng anh chỉ muốn quan tâm em một chút, em không cần phải phòng bị đối với anh!" Bắt gặp đôi mắt phòng bị của cô, Đàm Dật Nam thấy rất thương tâm. Nhưng giờ phút này, sự lo lắng đã chiếm cứ trong hắn."Niệm Hề, để anh đưa em tới bệnh viện được không?"
Hắn tiến lên, muốn ôm cô vào trong ngực. Lại không nghĩ, tay còn chưa chạm đến cô, trong nháy mắt, trên mặt hắn truyền đến một hồi xây xẩm. Sau đó, chỗ đó chính là một hồi đau rát.
Rồi sau đó, hắn nhìn qua là Cố Niệm Hề giơ tay lên!
Cô thế nhưng đánh hắn
"Niệm Hề!" Đàm Dật Nam tràn trề thống khổ cùng bất lực nhìn cô gái trước mặt. Vốn là muốn tiến lên, muốn bắt lấy tay của cô, cũng vô lực rủ xuống hai bên bắp đùi.
Bị Cố Niệm Hề đánh, hắn không oán cũng không giận
Nhưng Đàm Dật Nam không hiểu, lúc trước cho dù tận mắt thấy Hoắc Tư Vũ cùng mình lên giường, Cố Niệm Hề cũng không có phản ứng lớn như thế. Vì sao hôm nay, cô lại phản ứng có phần quá khích như vậy?
"Anh, không cho phép kêu tên của tôi!" Giữa ánh mắt thống khổ cùng tuyệt vọng của hắn, cô lại mở miệng nói một câu như vậy."Người không có tư cách gọi tên của tôi nhất, chính là anh!"
Hắn như vậy, căn bản cũng không đáng giá để cô bởi vì yêu mà choáng váng đầu óc, làm ra chuyện rời nhà ra đi!
Mà chính cô, thật nực cười lại vì người đàn ông như vậy mà làm thương tổn ba mẹ...
"Đi đi, không cần phải xuất hiện ở trước mặt tôi. Mỗi một lần nhìn thấy anh, tôi liền cảm thấy rất chán ghét!" Trong tay cô nắm chặt phong thư kia, hướng về vẻ mặt bi thương của hắn mà nói.
Đàm Dật Trạch hết giờ làm vừa về đến nhà, nhìn qua chính là một màn như vậy.
Lập tức, hắn bước nhanh lên phía trước, đem cô gái với đôi mắt cực kỳ lạnh lùng, kéo vào trong ngực của mình.
"Làm sao vậy?" Từ trước đến nay không có chuyện gì có thể dễ dàng khơi mào bất an của hắn, giờ phút này thế nhưng bởi vì đôi mắt lạnh lùng của cô mà nhíu lòng.
Chẳng lẽ, Đàm Dật Nam làm cái gì đối với cô?
"Niệm Hề, anh chỉ là thấy sắc mặt em không tốt, muốn đưa em đi bệnh viện mà thôi! Đã cóc chuyện gì xảy ra, biến em thành như vậy?" Người đàn ông bị một cái tát, vẫn như cũ phẫn hận bất bình tức giận. Nhìn eo của cô được một bàn tay khác ôm, tâm tình của hắn càng phát ra táo bạo bất an.
Chỉ là, đôi mắt người đàn ông vừa vào cửa, giống như trong mắt chỉ có cô gái trong ngực.
Về phần những lời của người khác, hắn coi như không nghe thấy!
"Hề Hề, đừng khóc!" Nhìn mắt cô đỏ thắm, Đàm Dật Trạch cảm giác tâm mình giống như bị ai cào xé, đơn giản hai chữ ‘đau nhức’, đã không đủ để hình dung.
"Hề Hề, đừng khóc! Em vừa khóc, lòng của anh đều rối loạn!" Đây là, khắc hoạ chân thật nhất trong lòng của hắn giờ phút này.
"Hề Hề..." Nhưng mà, lời nói của hắn cũng không có bất kỳ tác dụng gì, cô gái trong ngực, nước mắt lớn chừng hạt đậu, từng giọt rơi xuống.
Rơi vào trên tay hắn, cũng văng đến trong lòng của hắn, khổ sở không ngừng lan tràn.
Trong nháy mắt, hắn lại làm ra một hành động xúc động khác.
Hắn cúi đầu, hôn lên đôi môi đang khóc thút thít không thôi của cô...
Này, hình như là chuyện từ nhỏ đến lớn, hắn làm ra một chuyện tình yêu vọng động như thế. Tác phong của hắn, luôn luôn trầm ổn, khống chế toàn cục. Chỉ có cô gái nhỏ đang rơi lệ này, lặp đi lặp lại nhiều lần nhiễu loạn tâm trí của hắn, quấy rầy tiết tấu của hắn.
Trong khoảnh khắc, tất cả trên thế giới này giống như đều dừng lại.
Cô cảm giác được, chỉ còn nụ hôn của hắn, còn có hô hấp của hắn.
Cô tinh tế cảm thụ được, an ủi từ trên người hắn truyền đến cho mình, tùy ý hắn, đem chính mình mang vào một thế giới khác!
Mãi cho đến khi nụ hôn này lúc kết thúc, người đàn ông đứng nơi xa kia phảng phất mới từ nụ hôn kia trong lúc khiếp sợ tỉnh lại, hắn giống như nổi điên hướng phía Đàm Dật Trạch gầm lên: "Anh không được đối với cô ấy như vậy, cô ấy là của tôi, là của tôi!"
Chưa từng nghĩ đến, Cố Niệm Hề cùng Đàm Dật Trạch quan hệ đã trở nên thân cận như thế. Cô thậm chí, có thể tùy ý Đàm Dật Trạch trước mặt mọi người hôn mình...
Mà kia, đã từng là quyền lợi của một mình hắn!
Hắn phát hiện, nhìn thấy bọn họ hôn nhau, dây thần kinh yếu ớt của hắn cuối cùng cũng trong khoảnh khắc đó mà đứt gãy!
Chỉ tiếc, mặc kệ Đàm Dật Nam làm như thế nào, hai người cách đó không xa đều giống như không có phát giác được sự hiện hữu của hắn. Khi kết thúc nụ hôn này, cô nhu thuận như gấu koala, đem bàn tay nhỏ bé vòng ở trên cổ Đàm Dật Trạch, hấp thụ nhiệt độ trên người hắn, đem khuôn mặt lấm lem vì khóc của mình, vùi vào trong ngực hắn, tìm kiếm góc độ thoải mái nhất, cô an tĩnh nhắm nghiền hai mắt, sau đó nói: "Lão công, đưa em về phòng đi, em mệt mỏi, muốn ngủ!"
Sau khi hung hăng đem tâm tình của mình phát tiết một trận, Cố Niệm Hề phát hiện mình thật sự mệt mỏi.
"Tốt, anh đưa em về." Nói xong, hắn khom người xuống, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, sau đó mang theo cô chậm rãi bước đi về phòng ngủ của bọn họ.
Coi như là muốn sao trên trời, hắn cũng sẽ nghĩ cách hái nó xuống, chỉ cần cô không khóc!
Sau khi mang theo Cố Niệm Hề trở lại phòng ngủ, hắn giúp cô cởi áo khoác ngoài ra, chính mình cũng đi theo chui vào trong chăn.
Nhìn vẻ mặt cô đã tiến vào giấc ngủ, hắn thương yêu hôn lên trán của cô.
"Nhớ kỹ, kể từ khi em bắt đầu thuộc về anh, toàn thân cao thấp của em đều là của anh! Không cho phép, chạm một đầu ngón tay vào người đàn ông khác, coi như là đánh bọn họ, cũng không được! Nếu không, anh sẽ khổ sở!" Nắm bàn tay nhỏ bé hồng hồng của cô, liên tưởng đến dấu đỏ trên mặt Đàm Dật Nam, hắn không khó để đoán được chuyện gì.
Đem lòng bàn tay của cô mở ra, môi của hắn nhẹ nhàng phủ xuống.
Hắn bá đạo liên tiếp hôn hít lấy, từng lần một gặm cắm, cho đến khi trong lòng bàn tay cô chỉ có hương vị một mình hắn mới thôi.
Về phần Cố Niệm Hề cho dù là ngủ thiếp đi, còn nắm chặt cái lá thư kia, hắn thật ra cũng tò mò không biết bên trong chứa vật gì. Nhưng hắn biết rõ, hắn cần cho Cố Niệm Hề không gian, cần để cho cô cảm giác mình đáng để tín nhiệm, cuối cùng hắn bỏ qua cái niệm tưởng kia.
Hắn cảm thấy, sớm muộn có một ngày, vật nhỏ sẽ trải lòng với mình.
Chỉ là, bọn họ bây giờ còn cần nhiều thời gian một chút thôi.
"Niệm Hề, ngủ thật tốt đi. Tỉnh ngủ, đem chuyện không vui, tất cả đều quên mất! Về phần những người tổn thương em, anh cũng sẽ giúp em đòi lại!"
Bóng đêm thêm đậm đặc, ngoài cửa sổ gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua.
Càng làm cho, hai người chen chúc ôm nhau ngủ, ôm chặt hơn...
Ngày hôm sau, Vào bữa cơm trưa, trên bàn ăn bày những món ăn Cố Niệm Hề thích nhất. Có hạt dẻ xào thịt gà, còn có thịt kho tàu...
"Niệm Hề, hôm nay đều là món ăn cháu thích nhất, mau tới đây!" Ông nội Đàm ngồi vị trí chủ vị, liền bắt đầu gọi Cố Niệm Hề qua."Thân thể không thoải mái, dù thế nào cũng không thể không ăn cái gì đúng không? Người là sắt, cơm là thép, dù thế nào, cũng ít nhiều ăn một chút!"
Bữa cơm tối hôm qua, ông không nhìn thấy Cố Niệm Hề, nghe cô Lưu nói cô không thoải mái, không đói bụng, Đàm Dật Trạch mang cô quay lại phòng ngủ! Lập tức, khiến ông lo lắng!
Nhưng mà, sáng sớm hôm nay ông để cho chị Lưu đi chuẩn bị mấy món Cố Niệm Hề thích ăn, chính là dụ dỗ cô ăn nhiều thêm một chút.
Đàm Dật Trạch tan tầm về nhà đúng lúc ăn cơm, nhìn qua chính là một cảnh tượng như vậy. Cố Niệm Hề ngồi ở bên người ông nội, ăn vô cùng vui vẻ.
Nhìn cô vì ăn hạt dẻ, mà gò má phồng ra, trái tim luôn treo ngược của hắn cuối cùng cũng quay về chỗ cũ.
"Lão công, mau mau tới dùng cơm. Hôm nay có hạt dẻ rất ngon!"
"Vật nhỏ!" Nhìn cô ăn đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, khóe miệng hắn không tự giác giương cao cưng chiều. Đi vào ngồi xuống bên cạnh Cố Niệm Hề, Đàm Dật Trạch ngẩng đầu liền thấy được Đàm Dật Nam cùng Hoắc Tư Vũ ngồi ở đối diện, cùng với Thư Lạc Tâm, con ngươi anh khẽ nheo lại.
Trong nháy mắt bốc lên sát khí, làm cho cô gái bên người có chút bất an.
"Lão công, mau ăn đi!" Đàm Dật Trạch giống như có tâm sự, nhưng Cố Niệm Hề đoán không ra là cái gì. Cho nên, cô chỉ có thể khoe mẽ, gắp cho hắn hạt dẻ cô thích nhất.
"Mèo con tham ăn, thế nhưng cam lòng cho để cho anh ăn hạt dẻ của em?" Thấy cô gắp thức ăn cho mình, lãnh ý vốn tràn ngập trong mắt hắn, trong nháy mắt thay đổi.
Tốc độ cực nhanh, ngay cả Cố Niệm Hề cũng có chút kinh ngạc.
"Cho anh một cái, những thứ khác đều là của em! Đây chính là ông nội cho em."
"Hề Hề nếu thích ăn, vậy sau này để cho cô Lưu mỗi ngày đều làm cho cháu ăn!" Chứng kiến bộ dạng trẻ con của cô, ông nội Đàm cũng mừng rỡ nói ra.
Cố Niệm Hề đến đây chưa đến mười ngày, nhưng những ngày này đã làm cho ông rõ ràng cảm giác được, tầm quan trọng của cô đối với Đàm Dật Trạch.
Chỉ cần cô không thoải mái, Đàm Dật Trạch đều ăn không ngon.
"Cảm ơn ông nội!" Cái miệng nhỏ nhắn Cố Niệm Hề cũng ngọt, dễ dàng dụ dỗ ông nội Đàm vui tươi hớn hở.
"Làm ra vẻ, chán ghét!" Hoắc Tư Vũ nhìn bộ dạng nhu thuận của Cố Niệm Hề, nhịn không được thấp giọng chửi bới. Rõ ràng miệng lưỡi chỉ thoáng nhúc nhích, thanh âm cũng không có phát ra. Thậm chí, như vậy tiếng mắng ngay cả Đàm Dật Nam bên cạnh cô cũng không cảm giác được. Nhưng không biết vì sao, người đàn ông đối diện giống như là nghe được, giờ phút này cặp mắt đen giống như chim ưng kia, nhìn chằm chằm cô.
Con mắt sắc bén, phảng phất như một lưỡi dao nhọn hoắt, trực tiếp rơi vào trong lòng của cô .
Mà khóe miệng của hắn cười như không cười, càng làm cho trong lòng Hoắc Tư Vũ tê dại!
Người đàn ông này, cũng không dễ lừa gạt giống như Đàm Dật Nam.
Nếu hắn thật sự dự định cùng cô đối địch, sợ sẽ là phiền toái lớn nhất!
"Hoắc tiểu thư!" Nhưng khi Hoắc Tư Vũ còn chưa hồi hồn, liền nghe được âm thanh của anh truyền đến.
Xưng hô thế này, làm cho Hoắc Tư Vũ nắm chặt quả đấm!
Không dưới một lần, là vì cô ta sợ hãi không biết hắn sẽ dùng chiêu gì đối phó cô ta. Trước kia, hắn còn có thể gọi một câu “ em dâu tương lai”, nhưng kể từ khi hắn và Cố Niệm Hề công khai quan hệ, hắn lại giống Cố Niệm Hề gọi cô là "Hoắc tiểu thư", giống như là phụ xướng phu tùy, không giây phút nào ngừng nhắc nhở Hoắc Tư Vũ cô còn chưa thật sự được gả vào Đàm gia.
"Chuyện gì, Anh trai!"
Hoắc Tư Vũ rất bất an, nhưng vẫn không thể không đáp lại.
Sắc mặt của cô, nhìn qua có vẻ vẫn bình thường. Chỉ hai bàn tay ở dưới gầm bàn đã nắm chặt thành quyền, tiết lộ cô đang lo lắng cùng hoảng loạn.
Mà Đàm Dật Trạch thật sự rất ít khi chủ động cùng người em dâu tương lai này nói chuyện. Hôm nay khó được một lần chủ động mở miệng, cũng làm cho mọi người trong nhất thời rối rít ngừng động tác trên tay, an tâm tĩnh khí chờ đợi hắn mở miệng.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hắn cũng chỉ nhếch môi cười, không có nửa điểm hoảng loạn.
Phảng phất, Đàm Dật Trạch hắn trời sinh ra đã được mọi người sùng bái như vậy.
Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, hắn ưu nhã nhếch môi, hào quang trong đôi mắt đen, cũng dốc hết tà tứ:
"Hoắc phó thị trưởng thành phố D, hôm nay, đến thành phố của chúng ta bàn dự án hợp tác..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...