Quân Hôn: Chọc Lửa Thiêu Thân

Giống như là Tô Khả trúng năm trăm nghìn vé số vậy, trong đầu thì chóng mặt, nhìn mọi thứ đều mơ hồ, nói chuyện thì không thể nói một mạch.

"Hình như. . . . . . Hình như. . . . . ."

Trong lòng mọi người xác định Tô Khả đã mang thai, tay Trần Tĩnh Tĩnh không nhịn được dán lên bụng Tô Khả, "Trong này có em bé rồi, tốc độ của Hoa Sen Trắng nhanh thật."

"Bây giờ mình tin rồi!" Vương Mộng Mộng lúng ta lúng túng gật đầu, "Bản lãnh này phải nhiều bao nhiêu thì một buổi tối là có thể gieo hạt giống mà nảy mầm tạo ra hậu duệ chứ. Sức chiến đấu của Hoa Sen Trắng thật là phi thường!" (hậu duệ: con cháu) T

ô Khả vô cùng kích động, "Wow, mình sắp làm mẹ, a ha ha! Mình có con của Cẩm năm nhà mình, a ha ha!"

Kiều Nhạc lúng ta lúng túng hỏi, "Cậu phải sinh ra sao?"

Vương Mộng Mộng và Trần Tĩnh Tĩnh cũng gật đầu một cái, "Đúng vậy, cậu muốn sinh ra sao?"

Tô Khả liếc họ mấy lần, "Không sinh ra chẳng lẽ còn bỏ con đi sao."

Sao có thể phá thai chứ, cô ‘trông sao trông trăng sáng’, trông ngày này đến đã rất lâu rồi có được không, đứa ngốc mới phá đứa bé này! Dựa vào gen cô và Hoa Sen Trắng thì nhất định bảo bảo nhà cô là siêu thiên tài, siêu đẹp luôn!

Tô Khả nhìn thiên, đã YY rồi..

"Nhưng cậu mới năm tư mà."

Tô Khả hất cằm lên, ưỡn ngực, "Năm tư thì thế nào? Mặc dù mình học y học lâm sàng nhưng mình sửa lại việc phân chia học phần để gần tốt nghiệp thì sinh con. Hơn nữa, không phải cũng rất nhiều sinh viên tốt nghiệp cũng sinh con ở năm tư sao, gần tới tốt nghiệp mới cầm bằng học vị, ờ, có người còn mang theo bảo bảo, một nhà ba người chụp ảnh tốt nghiệp đấy." (Học vị là văn bằng do Bộ Giáo dục và Đào tạo cấp cho người tốt nghiệp một cấp học nhất định.)

Nghe Tô Khả "đĩnh đạc nói", đám người Vương Mộng Mộng có chút bị kích động muốn ngất xỉu.

"A, hàng năm trường đại học và cao đẳng trên cả nước tốt nghiệp bao nhiêu người, cậu nói lại mới xuất hiện mấy người à. Cậu đừng thấy ở trên mạng bọn họ được người lơn chúc phúc, thấy tất cả mọi người tha thứ nhưng ai biết được trong thực tế đám người dẫn đầu nhìn bọn họ thế nào!" Trần Tĩnh Tĩnh bĩu môi.

"Quản người ta nói thế nào chi!" Tô Khả bĩu môi, "Dù sao con của Cẩm Niên nhà mình thì nhất định mình phải sinh ra. Wow, nghĩ đến trong bụng mình có bảo bảo của Cẩm Niên thì mình liền hưng phấn kích động, Emma, làm thế nào đây, đầy trời đều là bong bóng màu hồng. Oa ~" (Emma, trong đó là ngải mã, ngải: đẹp, mã trong mã não, mình nghĩ đây là một hình thức thốt lên vui vẻ á)

Vương Mộng mộng vỗ vỗ vai Trần Tĩnh Tĩnh, "Tùy cậu ấy đi, dù sao học kỳ này cậu ấy cũng chỉ đi thực tập, ccho dù mang thai cũng không. Nhưng mà bây giờ quan trọng nhất là Tô Khả nên đi làm kiểm tra thân thể."

Tô Khả nhếch miệng cười một tiếng, "OK! Mình gọi điện thoại cho tôi Cẩm Niên, a ha ha ~"

"Đồ ngốc, Tô Cẩm Niên mới vào đơn vị, cậu gọi cái mốc sợi á."

Tô Khả cười cười, "Ha ha, đúng nha, vậy làm sao bây giờ? Mình chạy đến đơn vị bộ đội sao?"

"Cậu bệnh à, mang thai vẫn đi thật xa đến đơn vị anh ấy, cậu không muốn con nữa à!" Kiều Nhạc bĩu môi.

Tô Khả sờ sờ đầu, "Đúng nha. Khó trách lần trước mình chạy mấy bước thì bụng đau. . . . . ." Muốn XXOO thù bụng cũng đau, tình hình là trong bụng có con nhỏ đây mà.

"Dù sao ngày mai không có tiết, mình đưa cậu đi."

Tô Khả gật đầu.

Đúng lúc này, điện thoại Tô Khả reo lên, thì ra là Doãn Lạc Hàm gọi điện thoại tới, Tô Khả nhận.

"Khả Khả." Giọng nói Doãn Lạc Hàm vô cùng hưng phấn.


Đầu Tô Khả đầy vạch đen, rốt cuộc đại tiểu thư này cũng "hiện thân" rồi, phải biết rằng cô gái này mất tích một đoạn thời gian, mỗi lần cô gọi điện thoại tới thì có thể gọi được nhưng chính là không ai nghe, sau đó cô ấy cũng không gọi lại.

"Hả?"

"A ha ha, thời gian trước chỉ ở nước ngoài, cuối cùng bây giờ đã trở lại. A ha ha, em đang ở đâu? Chúng ta cùng đi HIGH một chút?"

"Em ở ký túc xá chứ đâu, không đi được." Nói thế nào cô cũng là người có em bé, không thể bộp chộp.

"Ừ, đúng rồi, em tìm chỗ thực tập chưa?"

"Không phải trường sẽ sắp xếp sao?" D

oãn Lạc Hàm nói: "Trường sắp xếp? Hừ hừ, đoán chừng là những nơi ‘đất đai cằn cỗi’, không thể học được cái gì, càng không thể thấy cái gì. Dù sao chị cũng đã tìm được, nếu không thì chị giúp em nhé?"

Tô Khả gật đầu, "Được ạ."

Chỗ mà đại tiểu thư Doãn Lạc Hàm tìm thì chỗ vô cùng nhiều dinh dưỡng. Suy nghĩ một chút, Tô Khả kích động một hồi.

"Ờ, chuyện đó để cho chị, nếu xong xuôi chị lại gọi điện thoại cho em nha, chị đi chơi trước đây, bái bai, chị yêu em nhá ~"

Tô Khả tái mặt, cúp điện thoại.

"Đại tiểu thư họ Doãn sao?"

Tô Khả gật đầu.

"Lại không nhìn ra cô Doãn là người nhiệt tình như vậy." Kiều Nhạc gật đầu một cái, "Không nói chuyện này, gần đây đại thiếu gia Doãn không xuất hiện nha."

Tô Khả bĩu môi: "Lấy ở đâu nhiều gần đây như vậy, rõ ràng chúng ta mới tựu trường mà."

"Nói thì nói như vậy, nhưng theo lý thuyết thì nghỉ hè anh ấy không thấy cậu, hôm nay là ngày tựu trường thì hẳn sẽ tới tìm cậu chứ, nhưng cậu xem đi, mặt trời cũng đã dần dần ngã về tây rồi, nhưng anh ấy còn chưa xuất hiện."

"Ai ui, Kiều Nhạc, không phải cậu đã có một bạn trai đẹp trai sao, tại sao có thể ‘ăn trong chén nghĩ trong nồi’ chứ.” Vương Mộng Mộng lấy cùi chỏ thọc vai Kiều Nhạc một cái, “Thật là lòng người không thể ‘rắn nuốt voi’ nha.”

“Đi đi đi ~ ai còn ý tứ với anh ấy chứ, người ta chỉ nhưng tập trung tinh thần nhào vào người của Tô Khả thôi.”

Tô Khả nói: “Đừng có nói hươu nói vượn, sao mình có khả năng làm bẩn thanh danh của đại thiếu gia Doãn chứ.”

Giống như là Vương Mộng Mộng và Trần Tĩnh Tĩnh nghe ra cái gì, trăm miệng một lời hỏi Tô Khả: “Đại thiếu gia Doãn thổ lộ với cậu sao?”

“Các cậu đoán tào lao cái gì vậy.” Tô Khả đẩy họ ra, sau đó nhét vào miệng của mình nhét một trái nho.

“Theo như bình thường tụi mình nói như vậy thì mỗi lần cậu đều nói ‘mình và anh ấy là chị em sắt thép, là đồng đảng, siêu bạn tốt, nhưng hôm nay cậu lại nói câu như vậy.”

“Chà, mình đổi cách trả lời không được à.... Hơn nữa, mình và Cẩm Niên nhà mình thật là ngọt ngọt ngào ngào, các cậu cũng đừng cố mò mẫm nữa.”

“Được!” Mọi người gật đầu.

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, mọi người mới vừa thảo luận về Doãn Lạc Phong xong thì điện thoại Tô Khả reo lên.


“Nhất định là đại thiếu gia họ Doãn đó.” Kiều Nhạc cắn dưa hấu, gật đầu nói.

Tô Khả nhận điện thoại, “A lô?”

“Khả Khả, ở trường học sao?”

“Ở, ở đây.”

“Ha ha, anh ở thành phố S, mấy ngày nữa thì trở về thành phố B tìm em chơi ha, đừng có nhớ anh nha ~” Giọng nói cợt nhã của Doãn Lạc Phong truyền đến.

“Hừ hừ, nhanh nha, em chờ bữa tiệc lớn của anh.”

“Ờ, giữ lại bụng chờ anh đi.”

“Bác trai, bác gái có khoẻ không?”

“Ờ, vồ cùng tốt.”

Anh một câu em một câu, hai người tiếp tục trò chuyện, nhưng khép miệng cũng không đề cập tới chuyện ngày đó sau khi anh rời đi từ nhà cô. Đợi đến khi cúp điện thoại, đôi mắt nhiều chuyện của mọi người gắt gao nhìn chằm chằm Tô Khả.

“Làm gì mà các cậu dùng ánh mắt đó nhìn mình?”

“Hì hì” Vương Mộng Mộng cười, “Dù sao mình vẫn cảm thấy giữa cậu và đại thiếu gia Doãn đầy ắp gian tình đấy.”

“Em gái cậu! Mình có Cẩm Niên rồi! Tôi và Cẩm Niên nhà mình ân ái lắm, các cậu nói lung tung thì Cẩm Niên của mình sẽ ghen.”

*

Sáng sớm hôm sau, thời tiết nắng ráo kèm theo gió cũng nhè nhẹ mát mẻ. Thổi vào mặt vô cùng thoải mái. Tô Khả và mấy bạn cùng phòng tới bệnh viện rất sớm.

Tô Khả có chút căng thẳng, đi nửa đường thì đột nhiên dừng lại, nhìn mấy người bạn, “Mình nói này, nếu không thì chúng ta đừng đi, dù sao dì cả của mình cũng ba tháng không tới rồi, thấy thế nào cũng có thai mà.”

Mọi người xem thường một trận.

Đi một đoạn đường nữa, Tô Khả lại dừng lại, “Mình nói này, nếu không thì chúng ta mua que thử thai kiểm tra đi?”

Mọi người tiếp tục xem thường.

Trần Tĩnh Tĩnh nói: “Chuyện này cần người có uy tín chứng minh, hơn nữa sau này thời gian cậu làm kiểm tra thai thì đâu phải một que thử thai là có thể xong việc.”

Tô Khả gật đầu, “Phải rút máu đó, mình sợ đau.”

“Không có tiền đồ.” Ba người cùng nhau ra tiếng.

Bây giờ ở cổng trường xe tắc xi cũng không nhiều, cho dù có thì cũng có khách, có lẽ vì sáng sớm là giờ cao điểm. Tô Khả muốn ngồi xe buýt thì bị mấy bạn cùng phòng kịp thời ngăn cản, dù sao bây giờ cô chính là thái hậu nương nương, một chút sai lầm cũng không thể xảy ra.

Thời gian trôi qua, mặt trời cũng lên cao không ít, nhiệt độ càng lúc càng cao, mặt Tô Khả thấm ra một chút mồ hôi, không nhịn được lấy tay quạt hai cái, “Nóng quá à, còn chưa có xe nữa, cũng đã đợi nửa giờ rồi.”


Đúng lúc này, một chiếc BMW màu trắng dừng trước mặt đám người Tô Khả. Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một gương mặt xem như là quen thuộc.

“Tô Khả?”

“Thẩm Đường.” Tô Khả có chút kinh ngạc.

Thẩm Đường gật đầu, “Đang đợi xe sao?”

Tô Khả gật đầu.

“Đi đâu vậy, anh đưa em đi?”

“Em muốn đi bệnh viện.”

“Vậy lên đây đi.”

Mấy bạn cùng phòng sửng sốt vì vẻ ngoài của Thẩm Đường, nhưng mà rất nhanh thì đã lấy lại tinh thần, dù sao gương mặt trời sinh của Tô Cẩm Niên và Doãn Lạc Phong thỉnh thoảng đu đưa qua lại nên đã từng nhìn mấy gương mặt mê hoặc lòng người, vì vậy sức miễn dịch với trai đẹp cũng nâng cao một chút, không đến nỗi lộ ra vẻ mặt luống cuống.

Tô Khả ngồi ở vị trí kế bên tài xế, ba người bạn ngồi ở hàng sau.

Thẩm Đường cười cười với họ, “Chào các em.”

“Ha ha, chào anh.” Ba người cùng chào hỏi.

Thẩm Đường trực tiếp lái xe đến đường tới bệnh viện. Trong xe, Thẩm Đường vô cùng quan tâm tình trạng thân thể của Tô Khả, “Ngã bệnh sao?”

Tô Khả lắc đầu, “Không phải, chính là đi làm kiểm tra thân thể.” Cô cũng không dám nói với người khác là đi làm kiểm tra thai sớm như vậy có được không, dù sao còn chưa có giấy chứng nhận uy tín.

Thẩm Đường gật đầu, “Gần đây cùng Cẩm Niên không tệ chứ.”

Tô Khả nhếch môi cười, “Ờ.”

Thẩm Đường tiếp tục gật đầu, trò chuyện qua lại với Tô Khả, còn ba bạn cùng phòng Tô Khả nghe đối thoại của bọn họ, rất nhanh thì đến bệnh viện.

Đợi đến khi Tô Khả nhìn rõ cửa bệnh viện thì trong lòng không nhịn được thở dài: chà, lại là bệnh viện quân khu! Xem ra con những gia đình quyền quý sinh ra thì từ nhỏ đều khám bệnh ở đây.

“Cám ơn anh, làm chậm trễ thời gian của anh, thật sự xin lỗi.”

Thẩm Đường lắc đầu, phất tay với mọi người thì phóng khoáng rời đi.

“Anh ấy là ai vậy?” Đợi Thẩm Đường rời đi, Kiều Nhạc không nhịn được hỏi lên.

Tô Khả nói: “A, đó là bạn từ nhỏ của Doãn Lạc Phong, đã gặp mặt vài lần, là một người rất nhiệt tình, lần trước mình muốn đến đơn vị của Cẩm Niên cũng là anh ấy đưa mình tới.”

Trần Tĩnh Tĩnh gật đầu nhưng trong lòng lại là một mảnh hoài nghi.

Tô Khả nói cô và anh ta chỉ từng gặp mặt mấy lần thôi, ngay cả bạn bè cũng không bằng. Nhưng nhìn mức độ thân thiện của Thẩm Đường lúc trò chuyện với Tô Khả lúc nãy, giống như bọn họ là bạn bè đã biết rất lâu. Theo định luật quán tính bình thường: không có chuyện mà ân cần, không phải gian xảo thì tức là trộm cắp. Nhưng Tô Khả thì có cái gì cho anh ta trộm hay sao? Tướng mạo? Nhìn người Thẩm Đường là dáng vẻ của con nhà quyền quý, phụ nữ đẹp nào chưa từng thấy qua, không thể nào. Tiền bạc? Nhà Tô Khả có chút tiền nhưng người này chạy BMW L5, còn có thể không có tiền sao?

Ừ, cô nên suy nghĩ nhiều.

Mấy người đi vào trong, Trần Tĩnh Tĩnh đi đăng ký lấy số cho Tô Khả. Vương Mộng Mộng và Kiều Nhạc chờ với Tô Khả ở khu chờ đợi. Đến khi Trần Tĩnh Tĩnh trở lại, vẻ mặt Trần Tĩnh Tĩnh nổi giận đùng đùng.

“Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mình khinh!”

“Sao vậy?”

“Mình tức chết rồi, mình tức chết rồi!” Trần Tĩnh Tĩnh đưa tờ bệnh án toàn vẹn cho Tô Khả, nói với hai cô còn lại: “Mới vừa gặp bác sĩ ngốc dồn ép đây, chen ngang không nói, mặt còn vênh váo hống hách nói, ‘em gái nhỏ, xin lỗi xin lỗi, tôi có bệnh nhân khám gấp’, mẹ kiếp, anh ta khám gấp, chúng ta sẽ không khám gấp à!”


“Vậy cậu đừng nhường thôi.”

“Mình có thể không nhường cũng không được, nữ y tá ở quầy đó, mẹ nó, thấy phía sau là anh ta, ánh mắt trợn trắng rồi, lả tả giúp anh làm, còn nói linh tinh với anh ta mấy câu, mẹ kiếp mẹ nó, mình khinh!”

“A!” Kiều Nhạc nói.

Tô Khả vỗ vỗ Trần Tĩnh Tĩnh, “Yên nào, đừng giận đừng giận.”

Vì vậy, thời gian chờ đợi cũng biến thành lúc bạn học Trần Tĩnh Tĩnh ‘chinh phạt’ bác sĩ nam mà trôi qua. (chinh phạt: đánh dẹp, thường dùng trong chiến tranh, ở đây ý nói anh bác sĩ bị rủa xả dữ lắm đây)

“Ôi, Tô Khả?” Một giọng nam truyền đến.

Tô Khả ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là Trịnh Diệu Đông từ ngoài đi vào.

“Chào anh.”

“Mẹ nó! Chính là anh ta!” Trần Tĩnh Tĩnh trợn mắt nhìn.

Trịnh Diệu Đông nhíu mày: “Ô-----”

“Em gái anh!” Trần Tĩnh Tĩnh nhìn chằm chằm Trịnh Diệu Đông.

Tô Khả không biết nói gì kéo kéo tay Trần Tĩnh Tĩnh, vẻ mặt lúng túng nói với Trịnh Diệu Đông, “Hắc hắc, tính tình bạn em nóng nảy, đừng trách.”

Trịnh Diệu Đông lắc đầu cười, “Không có sao, cô gái nhỏ bị mất cân đối nội tiết nên quả thật tương đối nóng nảy.”

“Mẹ nó! Anh mới mất cân đối nội tiết!”

Trịnh Diệu Đông liếc nhìn ba chữ khoa phụ sản thì lại nói với Trần Tĩnh Tĩnh: “Có bệnh phải trị bệnh, không thể ‘giấu bệnh sợ thầy’.”

“Mẹ kiếp!” Trần Tĩnh Tĩnh giậm chân xù lông lên, ánh mắt nhìn Trịnh Diệu Đông cũng có hình viên đạn.

Trong nháy mắt mọi người cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Trịnh Diệu Đông, anh ấy cho là Trần Tĩnh Tĩnh đi đăng ký lấy số là vì cô ấy, sau đó lại nhìn thấy Trần Tĩnh Tĩnh xuất hiện tại khoa phụ sản nên hiển nhiên nói là mất cân đối nội tiết.

Mọi người chẳng biết làm sao một hồi.

Trịnh Diệu Đông không tiếp tục để ý tới Trần Tĩnh Tĩnh nữa, chỉ đưa mắt sang người Tô Khả, “Tô Khả, em cũng đến khám bệnh sao?”

Tô Khả gật đầu, đúng lúc đó thì bên trong gọi, “Số 2321, Tô Khả!”

Trịnh Diệu Đông nhíu mày, sau nói với Tô Khả đang đứng dậy: “Em vào trước đi thôi, anh còn bận những thứ khác, lần tới nói chuyện nhe.”

Tô Khả gật đầu, sau đó liền đi vào, mấy người bạn cũng đi vào theo.

Sau tất cả những thủ tục rắc rối thì chính là kiên nhẫn chờ đợi bản báo cáo, khi trên tấm “chứng nhận uy tín” viết trong tử cung đã sớm có thai tuần thứ mười một thì nước mắt Tô Khả tách tách chảy xuống.

Mấy bạn cùng phòng bị Tô Khả đột nhiên cảm tính làm giật mình, Trần Tĩnh Tĩnh an ủi nói: “Cũng làm mẹ rồi sao có thể rơi nước mắt, coi chừng sau này con trai của cậu là một đứa trẻ mít ướt.”

“Đúng vậy, khóc sẽ không tốt với đứa nhỏ trong bụng.” Bác sĩ cũng gật đầu phụ hoạ, “Hơn nữa cô đã động thai một lần rồi, cũng may sinh mạng nhỏ trong bụng cô ngoan cường cho nên cô phải nuôi dưỡng thật tốt.”

Tô Khả gật đầu, “Đúng vậy, không thể khóc! Tôi muốn sinh một đứa con trắng trẻo mập mạp!”

Mọi người cười.

Tô Khả cúi đầu, sờ sờ bụng của mình, không thể chờ đợi muốn nói tin tức tốt này cho Tô Cẩm Niên, nghĩ đến kết quả khi anh biết cô mang thai.

Suy nghĩ một chút thì Tô Khả kích động một trận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui