Quan Hệ Nhầm Lẫn


Từ Nhược Ngưng biết Phương Đường được che chở quá tốt, cho nên mỗi khi đến một nơi du lịch, chị ấy đều đưa cô đến nơi nghèo nhất, để cô tận mắt nhìn thấy những đứa trẻ nghèo khó đến mức không thể ăn cơm.

Phương Đường mua rất nhiều cơm tặng cho những đứa trẻ kia, lúc trở về, Từ Nhược Ngưng thản nhiên nhướng mày nói với cô: "Bọn chúng chỉ vì có du khách cảm thấy chúng đáng thương, mua cơm cho chúng ăn, cho nên ngày nào cũng đợi ở đây, học cũng không học, sách cũng không đọc, cảm thấy sau này ấm no đều có người chăm sóc.

”Phương Đường nghe được giật mình.

"Lúc tiểu học giáo viên chưa từng dạy em sao? Cho người con cá không bằng chỉ người cách câu*.

” Từ Nhược Ngưng giơ tay chỉ về phía cô: "Em có biết trèo qua ngọn núi đó không? Thôn trang rách nát, mấy chục đứa trẻ mặc đồ chắp vá, bọn họ nhìn thấy xe cùng người liền nhào tới cướp đồ ăn, hiện tại nơi đó đã không còn hành khách nào dám đi qua, vì sao? ”(*) Cho người con cá không bằng chỉ người cách câu - 授人以鱼不如授人以渔: có nghĩa là về lâu dài, hãy dạy người ta cách tự làm điều gì đó sẽ hiệu quả hơn rất nhiều so với việc làm điều đó cho họ.

Chị ấy nhìn về phía Phương Đường, thanh âm không nhẹ không nặng, "Bởi vì thiện ý nhất thời của người khác, gây ra tai họa vĩnh viễn.


”Phương Đường kinh ngạc nhìn về phía đám trẻ con nhận cơm của cô mua ăn đến ngấu nghiến, thật cẩn thận hỏi, "Chị họ, em làm sai rồi có phải không? ”Từ Nhược Ngưng cười nhạt một tiếng: "Đi thôi, sai hay là không sai, chính em từ từ sẽ biết.

”Ngày hôm sau trước khi Phương Đường xuất phát, phát hiện điện thoại di động của mình bị trộm, lúc trở về tìm không tìm được, trước khi đi, cách một khoảng cách rất xa, nhìn thấy một đứa trẻ cầm điện thoại di động của cô bán ở cửa hàng cũ.

Đứa trẻ đó đã ăn bữa ăn cô mua, cũng ăn kem cô mua, và mỉm cười chụp ảnh với cô.

Từ Nhược Ngưng cầm 500 đồng, mua điện thoại di động về từ chủ cửa hàng cũ, ném vào lòng Phương Đường, không nói gì, chỉ giơ cằm lên: "Đi thôi.

”Phương Đường nặn ra nụ cười, "Cảm ơn chị.

”Khi rời đi, cô nhìn ra khỏi cửa sổ xe, những đứa trẻ vẫn còn một bộ dạng đáng thương bám vào quần của khách du lịch, cẩn thận từng li từng tí xòe bàn tay.

Giống như khi nhìn thấy cô, muốn hỏi cô ăn một chiếc kem.

Phương Đường thu hồi tầm mắt, buổi tối trở lại chỗ ở liền viết ra tất cả những gì mình nhìn thấy nghe thấy, cuối cùng viết một tấm bưu thiếp gửi cho Đào Thi Thi, bên trong không đề cập đến những thứ cô gặp phải, chỉ nói mình chơi rất vui vẻ.

Ngày rời khỏi thành phố, cô nhận được một túi lớn Đào Thi Thi gửi tới, bên trong có một chiếc váy Hạ Mặc Dương tặng cô, Đào Thi Thi phối cho cô một đôi giày, còn có một cây bút màu đen thuần khiết, thân bút khắc chữ [Đường] mạ vàng.

Phương Đường tuy rằng chán ghét đọc sách, nhưng chữ viết của cô không xấu, cô cũng vui vẻ viết bưu thiếp cùng nhật ký, chỉ là thỉnh thoảng mệt đến mức dính giường liền ngủ, cô chỉ có thể ngồi xe vào ngày hôm sau, ôm sổ ghi chép, cô sợ đầu óc mình ngốc, không ghi lại sẽ quên.


"Cây bút này không tệ.

" Từ Nhược Ngưng nhìn cô cúi đầu viết, khen ngợi.

"Thi Thi tặng em đó.

" Phương Đường cười đến vui vẻ, "Em cũng rất thích.

”Từ Nhược Ngưng cười nhạt: "Đừng để bị trộm, cây bút này đáng giá hơn điện thoại của em nhiều.

”"Hả?" Phương Đường trợn tròn mắt, "Đắt như vậy sao? ”Từ Nhược Ngưng chỉ bút: "Hàng thiết kế riêng, còn là ở nước ngoài, giá cả thì chị không biết, nhưng chắc chắn đắt hơn điện thoại di động của em.

”Phương Đường kinh ngạc thật lâu, mới dâng hai tay cầm cây bút kia làm lễ thành kính hỏi chị ấy, "Em có xứng dùng không?”Từ Nhược Ngưng cười ra tiếng: "Viết cho kỹ vào, tranh thủ sau này soạn thành bản thảo, cũng tuyên truyền cho chị.

”"Được, không thành vấn đề.


"Từ Nhược Ngưng lại hỏi: "Đúng rồi, rốt cuộc em thi bao nhiêu điểm? ”Phương Đường lập tức ủy khuất nhìn chị ấy, "Chị họ, không phải đã nói không hỏi rồi sao? ”"Hôm nay chị thấy có kỳ thi khoa học gì đó, hình như Đào Thi Thi thi cũng không tệ lắm! " Từ Nhược Ngưng nói xong lấy điện thoại di động ra, "Được rồi, để chị tự mình kiểm tra, số giấy chứng nhận dự thi bao nhiêu?”"Em không nghe, em không nghe gì hết, aaa, em không nghe! " Phương Đường che lỗ tai, liên tục lắc đầu, "Vương bát niệm kinh vương bát niệm kinh! "Từ Nhược Ngưng vỗ đầu cô: "Em nhìn bộ dạng ngốc nghếch của em đi, xuống xe thôi.

”Phương Đường nhìn, xe quả nhiên dừng lại, cô thu dọn xong, đeo túi xách theo sau Từ Nhược Ngưng xuống xe.

Chị họ nói rằng cô chưa bao giờ trải qua đau khổ, vì vậy đưa cô đến nơi cay đắng nhất để trải nghiệm cuộc sống, để cho cô biết những người dưới đáy xã hội làm thế nào có thể lang thang và đấu tranh trên bờ vực giữa sống và chết.

Và muốn cho cô biết rằng, việc đi học là một điều dễ dàng và hạnh phúc như thế nào.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận