Quan Hệ Nhầm Lẫn


Lúc 9 giờ tối, chiếc xe mới dừng lại.Phương Đường vừa xuống xe liền thấy chị họ Từ Nhược Ngưng đứng bên cửa xe, cô hưng phấn hô lên: "Chị họ!”Từ Nhược Ngưng giang tay ôm cô: "Có phải thi quá tệ, không có mặt mũi gặp người, cho nên chạy tới chỗ chị không? ”Phương Đường che mặt, "Em vốn thi không tốt...""Đi thôi." Từ Nhược Ngưng đẩy cô một cái, tiến lên nhận lấy cặp sách của cô: "Sau này chuẩn bị đi lăn lộn với chị? ”Phương Đường gật gật đầu, "Nghe theo chị sắp xếp.”Từ Nhược Ngưng là hướng dẫn viên du lịch, bay trong và ngoài nước, chị ấy có mái tóc ngắn màu hạt dẻ, diện mạo trung tính, cao hơn Phương Đường rất nhiều, nói chuyện cũng rất lưu loát: "Vậy thì đi ngủ trước, ngày mai bắt đầu xuất phát.”Tấm bưu thiếp đầu tiên của Phương Đường là từ Vân Nam gửi tới, ngày viết cách ngày Đào Thi Thi nhận được đã qua tám ngày, hẳn là viết vài ngày, chờ đến lúc đi mới gửi tới.Đào Thi Thi cầm bưu thiếp đi tìm Hạ Mặc Dương.Ngày đó sau khi Hạ Mặc Dương và Lục Nham đánh nhau xong, cô cũng chưa từng gặp lại hai người này nữa.Nhưng cô biết nên đi đâu để tìm người.Trong tiệm net, Hạ Mặc Dương mặt không chút thay đổi ngồi trước bàn máy tính chơi game, miệng ngấu nghiến điếu thuốc, vết thương trên mặt còn chưa phai, khóe mắt còn có một vết thương đặc biệt lớn, dán băng cá nhân trong suốt.Đào Thi Thi đến thư viện mua một số sách liên quan đến máy tính, mang theo tấm bưu thiếp kia, lại một lần nữa bước vào tiệm net ồn ào.Mí mắt Hạ Mặc Dương nhấc lên nhìn thấy cô, mặt không chút thay đổi một lần nữa nhìn về phía màn hình trước mặt.Đào Thi Thi đặt chồng sách trong tay lên bàn cậu, sau đó đưa bưu thiếp đến trước mắt cậu, "Phương Đường gửi tới, hiện tại cô ấy rất tốt, đi du lịch bên ngoài, cô ấy hỏi mình, cậu có ổn không? ”Hạ Mặc Dương đã nhìn thấy dòng chữ cuối cùng, hốc mắt chợt đỏ lên, cậu cắn điếu thuốc trong miệng, ngẩng đầu nhìn Đào Thi Thi, trong miệng phun ra thanh âm khàn khàn, "Sau này cậu đừng tới nữa, cách xa mình một chút.


”Đào Thi Thi nhíu mày nhìn cậu, "Hạ Mặc Dương, sở dĩ Phương Đường rời đi, chính là không muốn nhìn thấy cậu như vậy, cô ấy hy vọng cậu sống tốt, sống vui vẻ, nếu mỗi ngày cậu cứ như vậy, cô ấy sẽ cho rằng đó là lỗi của cô ấy đó, sẽ càng không có dũng khí đối mặt với cậu đâu.

”Hạ Mặc Dương xoa xoa mặt, ném điếu thuốc trong miệng xuống đất nghiền nát, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Đào Thi Thi, "Mình có thế nào đi nữa, cũng không cần cậu quản.

”Đào Thi Thi gật đầu, vỗ vỗ quyển sách trên bàn, "Được, những quyển sách này mình từng đồng ý tìm cho cậu, tạm biệt.


”Hạ Mặc Dương một lần nữa lấy ra một điếu thuốc, đang muốn châm lửa, nhớ tới cái gì đó, gọi một người đến, "Đi ra ngoài xem một chút, nữ sinh vừa mới tìm tôi, nhìn cô ấy an toàn đi ra ngoài, trở về báo cho tôi.”"À dạ, anh, mới đổi chị dâu hả?" Người nọ bát quái hỏi."Cút mẹ cậu đi." Hạ Mặc Dương ném điếu thuốc trong miệng lên mặt cậu ta, "Mau đi! ”"Ồ à!" Sau khi người nọ điên cuồng chạy xa, Hạ Mặc Dương lại đeo tai nghe, tiến vào một trò chơi mới.Không đánh được một lúc, ánh mắt cậu dừng lại trên hơn mười quyển sách mới tinh trên bàn, phân tâm một giây như vậy, nhân vật cậu điều khiển đã chết.Cậu vứt con chuột của mình đi, đứng dậy, nhặt những cuốn sách và chuẩn bị vứt nó vào thùng rác.Chỉ trong nháy mắt, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện thanh âm của Đào Thi Thi:——"Cuộc sống của cậu không thể áp đặt cho mình nhiều lý do về người khác như vậy, cậu phải vì tương lai tốt đẹp hơn của mình mà phấn đấu, không phải vì Phương Đường, cô ấy không cần cậu vì cô ấy mà cố gắng như vậy, cậu phải cố gắng phấn đấu cho mình.

”——"Giống như mình và Lục Nham, bọn mình cố gắng học tập, đều là vì nghênh đón bản thân tốt hơn, cùng tương lai cuộc sống tốt đẹp hơn, không phải vì bất cứ ai cả.


”Ngón tay cậu dừng lại, bỗng dưng lại đặt toàn bộ sách trở lại trên bàn.Cậu lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Đào Thi Thi, "Có thể giúp mình gửi một thứ hay không, đó là món quà tốt nghiệp mình muốn tặng cho Đường Đường lúc trước, với cả, thực xin lỗi, vừa rồi mình không nên nổi giận với cậu, còn có cám ơn cậu.”Sau khi cúp máy, cậu nhìn vào cái túi cao cấp giấu ở dưới gầm bàn, bên trong chứa một chiếc váy nhỏ màu trắng tinh khiết.Cậu đã từng hình dung ra rất nhiều cảnh ngọt ngào khi ở bên cạnh Phương Đường trong tương lai.Chỉ chưa từng nghĩ rằng họ sẽ chia tay..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận