Quá Khứ Sẽ Qua
Minh Thư trở về nhà sau buổi hẹn hò với Mạnh Quân. Gương mặt cô hào hứng, thích thú khiến Hà Thư không khỏi tò mò.
- “Sao chị vui thế? Mọi lần toàn kêu chán cơ mà?”
- “Haha. Em biết không? Hôm nay chị được anh ấy đưa đi quán bar nhá, anh ấy nhảy thật sành điệu làm mấy con bé ở đó phải lác mắt luôn. Lại còn uống rượu nữa chứ. Vui!”
- “Sao cơ?”
- “Em không tin phải không? Cũng phải thôi.”
- “Quán bar? Một nơi ồn ào, không giống anh ấy tẹo nào.”
- “Phải nói là chị làm anh ấy thay đổi suy nghĩ cổ hủ mới đúng. Chị phục mình quá. Hôm nay vui ghê”
- “Chị thì vui rồi? Chị không suy nghĩ gì sao?”
- “Suy nghĩ gì? Haha. Vui là được. Cần gì nghĩ nhiều. Lâu lắm rồi mới được sống những ngày như ở Mĩ.”
- “Vô tâm”
- “Ơ con bé này”
- “Hừ”
- “Em yêu quá hóa ngốc à? Không có chuyện gì phải suy nghĩ hết. Chị đi tắm đây!”
Hà Thư thấy tim mình đập hơi nhanh, và… đau nhói. Quán bar? Nhảy? Rượu??? Tại sao lại thay đổi như thế này? Quân không thích những nơi ồn ào như thế. Anh ấy thích yên tĩnh! Tại sao? Lẽ nào… Lẽ nào, là vì chị Minh Thư? Cô gái nhỏ khẽ thở dài, ánh mắt thấp thoáng nỗi buồn, tê buốt nơi lồng ngực… Cô đơn và trống trải. Và rồi, mai sẽ là giáng sinh. Nỗi cô đơn ấy còn gấp trăm vạn lần. Facebook, yahoo, list nhạc… Tất cả không thể lấp đầy sự trống rỗng trong trái tim. Mai họ sẽ đi đâu? Sẽ làm gì? Bao giờ mới về?... Biết bao nhiêu điều cô muốn biết, muốn hỏi, nhưng rồi lại không thể. Cô ghen! Nhưng… Để làm gì? Mạnh Quân không dành cho cô. Tim anh ấy chỉ có chị Minh Thư mà thôi, anh có thể làm bất cứ điều gì để Minh Thư vui, kể cả thay đổi chính bản thân. Cô gái nhỏ buồn! Không đơn giản chỉ là thể. Nhưng có lẽ cô chỉ biết gọi tên như vậy. Vì tuyệt vọng, vì xót xa… Giờ này, anh ấy ra sao?...
Lúc đó, ngoài ban công,nó đang ngồi bên rất rất nhiều tàn thuốc… Trời lại mưa phùn. Gió cứ rít lên từng hồi. Mưa cứa vào da thịt nó tím tái. Nó lạnh. Lạnh lắm… Điếu thuốc được châm để sưởi ấm cho nó. Không suy nghĩ! Không khóc! Không động đậy!
Nó ngồi im nhưng đôi mắt không rời khỏi phía bên kia đường. Cái nơi mà trước đây một người con gái bé nhỏ lặng lẽ dưới giá rét đã từng đứng nhìn nó, nhưng nó đã vô tâm vờ như không biết. Coi như không biết. Nó nhìn gì?
Chẳng gì cả. Hà Thư không còn đứng đó nữa. Điều nó chờ lúc này là Minh Thư? Ừ, phải !
Nó thèm được người nó yêu đối xử tốt với nó như Hà Thư. Người con gái luôn quan tâm nó, không đòi hỏi bất cứ thứ gì. Người con gái bướng bỉnh luôn hiểu nó đang nghĩ gì, biết nó ở đâu mỗi lúc nó buồn. Luôn chia sẽ và âm thầm mong cho nó được hạnh phúc. Nó hiểu hết. Nhưng… Người con gái ấy lại chính là em gái của Minh Thư, người yêu của nó.
Nó thèm có được một cái ôm, siết chặt nó trong vòng tay bằng chính tình cảm của mình.
Nó thèm hơi ấm của người ấy. Nó muốn được chia sẻ tất cả mọi chuyện cùng người ấy. Nhưng Minh Thư… Cô ấy không hiểu được nó.
Cô ấy trở về nhưng đã khác trước quá nhiều. Cô ấy thích quán bar, vũ trường… Những nơi ồn ào. Thích những bước nhảy của nó để lấy le trước mắt mọi người. Thích nó uống rượu… Và, cô ấy không còn thích ôm nó từ phía sau nữa…
Mọi thứ đều có thể thay đổi. Và nó cũng thế. Thay đổi bản thân để giữ được người mình yêu. Có lẽ nó phải thế…
Liệu rằng, có ai nghĩ đến những gì nó đang phải chịu đựng không? Trớ trêu thay!
Minh Thư ngái ngủ trở mình khi nghe tiếng điện thoại từ phòng cô em gái. Tiếng báo thức thì phải. Sao để chuông to thế không biết. Không cho ai ngủ gì cả. Chủ nhật mà cũng dậy sớm. Haiz…
- “Tắt chuông đi kìa. Chị đang buồn ngủ”
- “Dậy đi. Biết mấy giờ rồi không mà chị còn đòi ngủ?”
Tiếng Hà Thư ngay sát cánh cửa đang mở hé. Tiếng điện thoại im bặt. Thấy chị không động đậy. Cô tiếp:
- “Hôm nay giáng sinh đấy. Dậy mà hẹn hò với chàng.”
- “Ôi giời, em thích thì đi mà hẹn. Đang buồn ngủ”
- “Hừ”
“Giáng Sinh?”
Hà Thư cười khẩy. Hai từ này đâu còn ý nghĩa gì nữa? Không người yêu. Không hẹn hò. “Giáng sinh” mà làm gì cơ chứ.
Mà không, cũng phải làm gì đó cho qua ngày chứ nhỉ. Cô sẽ đi shopping. Nhưng với ai? Có lẽ chị gái cô sẽ không còn thời gian cho cô đâu.
“Giúp anh một việc với.”
“Việc gì ạ?”
Hà Thư hồi hộp reply lại tin nhắn cho Mạnh Quân.
“Đi chọn quà giúp anh nhé”
“Vâng. Anh đang ở đâu?”
“Dưới đường nè. Suỵt. Đừng để Minh Thư biết nhé. Em xuống mau đi”
Lại một tiếng thở dài.
Được thôi, cô sẽ đi cùng. Vì thực ra, cô rất muốn được gặp Mạnh Quân. Cho dù…
Họ bước vào một cửa hàng đồ lưu niệm lớn. Không khí xung quanh trở nên ngột ngạt với cả hai. Không ai nói lời nào. Tiếng chị chủ hàng làm họ sực tỉnh.
- “Hai em mua gì thế?”
- “Dạ. Em mua quà giáng sinh ạ.”
- “À, e thích ghê nha. Được người yêu đưa đi mua đồ.”
- “Hì. Em là em gái thui ạ” – Hà Thư thấy cổ họng nghẹt thở. Nó cũng thế…
- “Vậy à. Chị xin lỗi. Chị tưởng. Hihi. Em chọn đồ đi nha”
Nó khẽ đưa mắt nhìn Hà Thư trong tâm trạng rối bời. Chỉ một câu nói của chị chủ quán cũng khiến tim nó thấy có lỗi…
Hà Thư đã giúp nó chọn một con gấu bông thật to, có màu hồng nhạt. Ở giữa là một trái tim nhỏ màu đỏ. Có lẽ cô rất thích.
- “Em có thích nó không?” Mạnh Quân nở một nụ cười nhẹ.
- “Hì. Nó rất đẹp phải không anh?”
- “Rất hợp với em. Anh tặng em nha”
- “Thôi ạ. Chị Minh Thư cũng rất thích đấy ạ”
- “Tìm con khác cũng được mà. Em đừng ngại. Hihi”
- “Hì. Vâng ạ”
Hà Thư ôm chặt con gấu bông vào lòng. Khẽ đặt một nụ hôn lên trán . Nó nhìn Hà Thư, cười… Một nụ cười yên bình!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...