- “Tạm biệt anh – Người em yêu!!!”
Cô gái nhỏ đưa mắt nhìn về phía cổng sân bay. Cô muốn nhìn thấy ai đó trước khi lên máy bay. Có khi nào, sau lúc máy bay hạ cánh xuống xứ sở Hoa Anh Đào, cô sẽ quên đi tất cả? Phải…Nhưng chỉ có trong mơ.
Hà Thư luyến tiếc, lê đôi chân chầm chậm vào máy bay…Cô đã quyết định ra đi, vì nơi này chỉ có niềm đau và nước mắt…Cô sẽ sang Nhật để tiếp tục học. Công ty của ba cô đã không bị phá sản, bởi có một thế lực nào đó giúp đỡ. Và là ai, thì chỉ cô mới biết… Cô thầm cám ơn họ…Cô gái kéo hành lí bước lên máy bay trong một tâm trạng không mấy tốt đẹp. Chị tiếp viên nhắc cô một vài việc rồi bước ra. Máy bay rời khỏi đường băng, cất cánh…Hà Thư khẽ thở dài, đôi mắt ấy nhắm lại như muốn quên đi tất cả mọi việc,cô tự nói với mình rằng: “Sẽ tốt thôi mà…”
Có thật sự là tốt không khi rời bỏ người mình yêu? Phải nói là trốn tránh mới đúng. Có thật là mọi thứ sẽ tốt hơn khi cô chưa thể vứt bỏ những kỉ niệm và tình yêu tại nơi này. Phải, cũng có thể. Vì dù sao, cô chưa thể nhưng rồi sẽ có thể. Bây giờ cũng chẳng còn kịp để cô hối hận nữa rồi. Minh Thư và Vũ Minh cũng đã bay sang mĩ cách đây nửa tuần, họ quyết định sẽ đính hôn trong nay mai, chị ấy không muốn tiếp tục học. Đó là một quyết định quá sai lầm khi đến với hôn nhân, Minh Thư còn quá trẻ. Chắc hẳn năm sau, họ sẽ cưới…Hà Thư thầm cầu mong ọi chuyện tốt đẹp. Còn nơi này…Cô cũng phải xa thôi… Hi vọng sẽ có ngày được trở về…
Chỉ vài tiếng đồng hồ nữa thôi, Hà thư sẽ hoàn toàn rời xa nơi này…
Có ai biết…
Tim cô đau nhói...
…
- “Hôm nay anh Quân làm sao á?”
Bảo Hân choàng tay vòng qua cổ nó, lắc lư cái bím tóc…
- “À anh đâu có sao”
- “Anh Quân đang nhớ chị Hà thư!”
- “Bậy nào…”
- “Bống nói đúng mà. Hi”
- “Mà Bống không đi học hả, cả tuần nay anh không thấy Bống đi học gì hết vậy?”
- “Hì, Bống bỏ học cách đây hai năm rồi. Ba Bống mất từ lúc Bống còn nhỏ, mình mẹ nuôi anh hai và Bống đã rất khổ cực rồi. Hồi anh hai còn sống, anh ấy đi làm thêm, phụ giúp ẹ. Nhưng từ khi hai mất. mọi thứ trở nên khó khăn hơn… Bống không đi học nữa, mẹ buồn lắm…”
- “Vậy à… - Có gì đó, nghẹn ngào…”
- “Nếu Bống đi học, thì Bống kém anh Quân hai lớp thui đó. Hì”
- “Bống có muốn học tiếp không?”
- “Dạ…Muốn lắm, nhưng…”
- “Mai anh sẽ đi kiếm việc làm nhé, anh sẽ kiếm tiền cho Bống đi học…”
- “Anh Quân có biết làm gì đâu mà đòi đi làm. Hi”
- “Anh…anh sẽ đi kiếm việc…”
- “Anh Quân tốt với mẹ con Bống quá…”
- “Từ nhỏ, anh không được bố mẹ yêu thương như Bống đâu. Từ khi đến đây, bác gái đối xử và thương yêu anh như con mình vậy…”
- “Vậy anh Quân ở lại đây luôn nha…”
- “Anh…”
- “Cháu ở đây với mẹ con bác nhé, có rau ăn rau. Có cháo ăn cháo…” – Bà Tuyết từ trong nhà đi ra, bà đang định mang số rau vừa hái sau vườn, đem ra chợ bán.
- “Nếu được, cháu sẽ đi kiếm việc làm ạ.”
Bà Tuyết cười hiền hậu, gương mặt bà thoáng niềm vui. Những nếp nhăn trên trán như dãn ra. Bà khom lưng, xoa xoa đầu nó rồi cắp rổ rau ra chợ. Cuộc sống nơi đây thật khác xa những gì nó đã từng sống. Cơm , áo, gạo, tiền…Nó chưa từng phải lo nghĩ…
Và bây giờ, nó phải lớn, phải tự kiếm sống thôi. Màu hồng của cuộc sống, chỉ có trong tim…
Thấm thoát, cũng đã một năm trôi qua. Mạnh Quân đã xin được vào làm ở một xưởng sản xuất gạo. Nó đảm nhận việc quản lí bốc vác kiêm nhân viên. Thời gian và sự vất vả đã khiến Mạnh Quân trưởng thành hơn trông thấy. Khuôn mặt nó chững chạc hơn, ánh mắt vẫn lạnh lùng. Làn da nó sạm đi vì nắng.
Trời mùa hè với cái nắng mới khiến con người ta rất dễ bị đau đầu. Tan ca, trời nhập nhoạng tối. Nó bước lên xe bus, hơi người và hơi xe khiến nó khó chịu. Nó tìm được một ghế còn sót lại cuối xe, mệt mỏi buông mình xuống. Xe bắt đầu chuyển bánh…
- “Mẹ ơi, sao ba không về cùng chúng ta?” – Tiếng đứa bé ngồi hàng ghế bênh cạnh làm nó chợt tỉnh, thoát khỏi trạng thái mơ hồ. Đôi mắt không còn lim dim nữa mà nhìn sang chỗ đứa bé. Một bé trai, trắng trẻo và mũm mĩm.
- “Ba còn bận làm việc mà, lát ba sẽ về với Bin”
- “Bin nhớ ba lắm”
- “Ôi, con tôi. Vừa đi thăm ba xong mà còn kêu nhớ.”
- “Bin nhớ ba. Bin thương ba. Bin muốn gặp ba nữa cơ!” – Đứa bé nũng nịu.
- “Bin của mẹ ngoan nào. Lát ba sẽ về với con”
- “Ba sẽ mua kẹo cho bin chứ ạ?”
- “Nếu Bin ngoan, nhắm mắt ngủ thì ba sẽ mua kẹo.”
Đứa bé trai ngoan ngoãn gục đầu trên ngực bà mẹ trẻ ngủ ngon lành…
“Con thương ba…Con cũng rất nhớ ba…Nhớ mẹ…Nhớ anh Mạnh Long…”
“Tại sao con không được như những đứa trẻ khác, có một gia đình êm ấm và được ba mẹ yêu thương?”
“Tại sao…Tại sao ba không coi con như máu mủ???”
“Tại sao…Tại sao ba lạnh nhạt với con???”
“Ba ơi…Con đã làm gì nên tội…”
“Con phải làm sao đây ba ơi…mẹ ơi…”
“Con thèm được ba ôm vào lòng như những đứa trẻ khác…Con thèm được ba nói yêu thương, thèm được ba quan tâm biết chừng nào…”
“Ba ơi….”
Có lẽ giờ này, gia đình nó đang ở CaNaDa… Chắc họ không còn nhớ đến đứa con này nữa. Cũng có thể, họ nghĩ nó không còn tồn tại trên đời này…Nhưng, họ đâu có biết…Nó nhớ họ…Nhớ da diết…
Giá như lúc này, Hà Thư bên nó…Nó sẽ gục đầu yếu đuối trên vai cô và khóc…Giống như trước đây…
Mọi người đã xa nó…À không…Là nó đã trốn tránh tất cả thì đúng hơn…
Một năm qua…Nó đã sống trong cái vỏ bọc cứng rắn bên người mà nó nhận là mẹ nuôi. Bên cô bé dễ thương Bảo Hân… Chính họ đã mang lại tình yêu thương của gia đình cho nó. Đã bao lần, nó dặn lòng không được phép nhớ những gì đã qua, không được phép nhớ những người thuộc về THẾ GIỚI NGOÀI KIA. Nhưng…Thời gian không thể giúp nó, nó vẫn nhớ, vẫn thương, vẫn yêu và muốn đi tìm họ biết nhường nào. Vậy tại sao trong suốt thời gian qua, nó đã không đi…
Chiếc xe bus dừng lại gần nơi nó ở. Mạnh Quân bước xuống xe nhưng lại không đi vào làng. Nó đi về hướng ngược lại, đi về thế giới nó đã từng sống… Một tiếng, hai tiếng…Bàn chân nó như tê liệt. Hai tiếng mười hai phút ba mươi giây đi bộ. Nó đứng lặng trước căn biệt thự…Biệt thự họ Triệu!
Nó hi vọng, hi vọng ai đó nhìn thấy nó từ cánh cửa sổ kia, hi vọng ai đó đặt nhẹ bàn tay lên vai nó từ phía sau…Hi vọng được thấy ai đó…Hi vọng nghe được tiếng của ai đó. Rằng: Mạnh Quân, cuối cùng thì anh đã trở về…Rồi ai đó nhẹ nhàng vòng tay ôm chặt nó,cầu xin nó tha thứ…Và mọi chuyện sẽ qua đi. Nhưng… Ngôi biệt thự chìm trong im lặng, không một ánh đèn và cũng không có bất cứ dấu hiệu nào của chủ nhà…Ngón tay nó khum lại, lần lên chiếc cổng sắt. Bụi phủ đầy cổng và bám vào tay nó. Chắc hẳn, đã lâu lắm rồi, không ai lau chùi chỗ này. Phải! Cánh cổng đã khóa!
Nó thất vọng tột cùng. Bàn chân không còn đứng vững nữa. Nó khụy xuống bên đường…
“Em đã xa tôi…Xa thật sự…”
“Tôi mất em…”
“Mong em hạnh phúc…Người tôi yêu…”
Nó muốn gọi cho Hà Thư, muốn được nghe giọng nói của cô ấy… Nhưng bằng cách nào? Điện thoại của nó đã bán để trang trải cho những ngày tháng khó khăn nhất tại Làng nghèo. Số điện thoại của cô ấy, nó cũng chẳng còn nhớ nữa… Có khi nào, Hà Thư và nó…Tất cả đã thực sự chấm hết?
Thật ngớ ngẩn! Khi nó tìm mọi cách để trốn tránh gia đình và Hà Thư, khiến một năm qua không ai có tin tức gì về nó. Vậy mà giờ đây, cứ mỗi lần tan ca tối, nó lại quay về ngôi biệt thự của Hà Thư, đứng lặng người một lúc rồi mới bước đi.
Đôi lúc, nó cũng muốn đi qua nơi mà nó đã từng sống mười mấy năm trước đây để tìm chút gì đó thân quen và hơi ấm của gia đình nó còn sót lại. Nhưng nó sợ… Nó sợ phải thất vọng thêm lần nữa. Biết đâu, ngôi nhà ấy, chẳng còn ai! Biết đâu, ba mẹ và anh Mạnh Long đã sang CaNaDa. Về làm chi thêm buồn…
- “Anh Quân về rồi mẹ ơi!”
- “Quân, sao hôm nay con về trễ thế?”
- “Dạ…Con làm thêm ca mẹ ạ”
- “Vậy à, vào tắm rửa rồi ăn cơm nghe con. Hôm nay có món cá rán con thích ăn đó”
Mạnh Quân ngây người. Ừ, nó thích ăn cá rán…Nhưng ba mẹ ruột của nó thì đâu có biết…
- “Anh Quân để Bống múc nước cho nhé!”
- “Thôi để anh múc cũng được, bé tí mà cứ loi choi. Hi”
- “Anh ơi nước ở giếng mát lắm nè…”
- “Hi, thôi Bống vào trong nhà cho anh tắm nào…”
- “Bống ngồi xem anh tắm”
- “Ôi, thế ai mà tắm được”
- “Hihi. Bống đùa đấy, anh Quân tắm đi. Bống vào dọn cơm cho anh Quân!”
Bảo Hân nói đúng. Nước múc từ giếng mát lạnh. Nó dội từng gáo một lên người…Cảm giác cô đơn và đau khổ tan biến. Nước lạnh khiến nó tỉnh người. Dưới trăng, bóng nó đổ dài xuống mặt đất. Cao lớn và…đẹp!
- “Người anh Quân đẹp nhỉ?” – Bảo Hân đứng dựa người bên cửa nhìn nó!
- “Ôi, Bống, đi vào ngay, anh ngại đấy!” – Nó giật mình trước cái nhìn của Bảo Hân. Cô bé không còn như trẻ con nữa. Cô cũng đã lớn. Đã thành thiếu nữ.
- “Ngại á. Hihi. Trước Bống ngó anh Quân suốt, có sao đâu ạ. Á, mà anh Quân không mặc áo. Xấu hổ ý gì. Hihi”
- “Híc híc! Trẻ con trẻ nít!!!” – Nó cau mày, lườm Bảo Hân một cái rõ…trẻ con. Nhưng gò má lại ửng hồng trong bóng đêm…
- “Hí hí! Mẹ ơi anh Quân xấu hổ với con kìa…” – Bảo Hân vừa la oai oái vừa chạy vô trong nhà, cười khúc khích!
- “Ôi, con bé này…”
- “Tắm nhanh không cảm con nhé”
- “Dạ…vâng!”
Nó đã bao giờ được quan tâm và tận hưởng niềm vui thực sự của gia đình như thế này đâu. Tất cả, như một giấc mơ vậy! Nó quyết tâm sẽ không đi tìm bất cứ một ai nữa...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...