Chương 71:
Nụ hôn lần hai không lâu lắm.
Dụ Diên uống hơi nhiều làm cả đầu nóng rực, nhưng vẫn đủ tỉnh táo.
Phòng nghỉ rất lớn, nhưng cậu lại bị vây trong không gian rất hẹp.
Dụ Diên hoảng hốt, chỉ lo nghênh đón, đến khi không thể chịu được nữa mới giơ tay vỗ vỗ vai Dịch Sâm, thở gấp nói: "Em không có kinh nghiệm gì hết...để em hít thở chút rồi tiếp tục."
Dịch Sâm nói: "Anh cũng không có."
Dụ Diên nhìn anh, bởi vì cồn rượu cùng cảm giác như bị nghẹt thở, làm khóe mắt lúc này chảy ra nước mắt sinh lý, cậu trợn to con mắt: "Sao anh lại không có được?"
Dịch Sâm thấy buồn cười: "Sao anh không thể không có? Không thở được à? Mũi đâu?"
Dụ Diên thành thật nói: "Em căng thẳng quá, làm quên cả hít thở."
Dịch Sâm nhìn cậu, đột nhiên sửa lời: "Anh vừa nói sai, chắc em hơi say rồi."
Dụ Diên mờ mịt: "...Hả?"
Dịch Sâm nhịn cười, xoa xoa đầu cậu.
Nếu không say, sao lại thẳng thắn gấp một vạn lần so với lúc thường thế này.
"Đi thôi." Dịch Sâm nói, "Lát nữa sẽ có người vào đây thu dọn."
Hai người lên xe, Dụ Diên cảm thấy nóng quá trời đất, xe vừa khởi động máy, cậu mở cửa xe kính xe xuống.
Sau được gió lạnh thổi cho một cơn, chưa được mấy phút, men rượu theo đó chạy đi hơn nửa.
Tất cả mọi chuyện lập tức hiện ra rõ ràng trong lòng cậu ——
Vừa nãy, ở trong phòng nghỉ, cùng Dịch Sâm, hôn nhau.
...Hôn hai lần.
Dụ Diên đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, hỏi, "Trên xe có nước chứ?"
Vừa hỏi xong, cửa kính xe bị người ngồi ghế tài xế ấn đóng lại, một cốc nước nóng được đưa tới.
Nước bị uống qua, chỉ còn dư lại một nửa trong cốc.
Dụ Diên mau chóng tiếp nhận, bởi vì quá gấp, còn đụng phải ngón tay của anh.
Đến đèn đỏ, Dịch Sâm dừng xe lại, liếc mắt hỏi: "Sao không uống?"
Hai tay Dụ Diên nắm cốc nước, nghe thấy câu hỏi không khỏi ngẩn người.
Cậu không đành lòng uống vào.
Cậu còn nhớ lúc nãy hôn nhau, Dịch Sâm còn luồn...vào.
"...Không khát nữa."
Dịch Sâm nhìn cậu, chợt cười ra tiếng: "Bị gió thổi nãy giờ, mà càng bị thổi mặt lại càng đỏ hơn. Đang nghĩ cái gì?"
"...Đang nghĩ." Dụ Diên quay đầu, đối diện ánh mắt của anh, "Tại sao vậy?"
"Hả?"
"Tại sao đột nhiên...lại thích?"
Dịch Sâm thích cậu, điều này đối với cậu mà nói, như một cái bánh lớn rơi từ trên trời xuống, đập cho cậu đầu váng mắt hoa.
Cậu có gì tốt chứ, chỉ chơi game hay hơn tí...còn những cái khác thì sao?
Không có bằng cấp, không có kinh nghiệm từng trải, dường như ngoài game ra thì không có sở trường nào khác. Ở trước mặt anh, cậu giống như một đứa trẻ chưa va chạm nhiều.
Men say dần tiêu tan, tỉnh táo lại xong, cậu thấy rất vui, cũng rất thấp thỏm.
Đèn đỏ chuyển sang xanh, Dịch Sâm nhận ra tâm trạng của cậu, thu hồi tầm mắt, lái xe tới ven đường.
"Vừa nãy lúc ở phòng nghỉ anh có hỏi em, có phải là em ghen không."
Dụ Diên gật đầu, thật ra những gì xảy ra ở phòng nghỉ lúc nãy, cậu đã quên gần hết rồi, giờ cậu chỉ nhớ rõ hai nụ hôn cùng câu nói thích kia thôi.
"Em ghen không thì anh không biết." Giọng điệu Dịch Sâm đạm đạm, "Anh ghen."
Dụ Diên ngẩn người: "Sao cơ?"
"Streamer vừa nãy." Dịch Sâm nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, bóp bóp ngón cái của cậu, "Em cho hắn khẩu súng, xuống sân khấu còn cụng ly với hắn...còn muốn đi làm chăm sóc sức khỏe với hắn?"
1
Không biết vì sao, Dụ Diên lại cảm thấy bốn chữ cuối kia bị anh nhấn mạnh quá mức.
Dụ Diên để mặc anh nắm tay, tuy có ngưa ngứa, nhưng vẫn giải thích: "Bọn họ nói sẽ tốt cho eo, nên em mới đồng ý."
"Không chỉ riêng hắn." Dịch Sâm nói, "Còn cả hot search lần trước, "Nghi vấn chuyện tình cảm bị lộ."
"..."
"Còn đi leo núi, đi cầu phúc với cô ta."
"Em đi cầu bùa bình an cho anh mà."
"Vậy cũng không thể đi cùng với người trên mạng không quen biết làm gì."
Dụ Diên thầm nghĩ, lúc đó cậu cũng rất thân với Đoàn Đoàn mà.
Đương nhiên là cậu chỉ dám nghĩ, chứ không dám nói ra.
Không nhận ra thì xem như không có gì, nếu như đã rõ, hết thảy nợ cũ lẫn nợ mới nhảy ra, Dịch Sâm càng nghĩ càng giận.
Anh hít sâu một hơi, nói: "Cho nên đó không phải là đột nhiên, chẳng qua anh khá..."
Dụ Diên gật đầu: "Chẳng qua khá?"
"Chẳng qua..." Rất khó để thừa nhận, nhiều năm như vậy, Dịch Sâm chưa từng có tật xấu gì theo người, sau một lát, anh mới bình tĩnh nói, "Trì độn."
Nói xong, anh nhìn sang người bên cạnh, phát hiện Dụ Diên nhìn anh chằm chằm, không lên tiếng cũng không đáp lời.
Xe lại được khởi động. Địa điểm tổ chức thịnh yến rất gần khách sạn, Dụ Diên cảm giác cậu còn chưa tiêu hóa hết những gì vừa nghe, thì xe đã sắp chạy tới chỗ cần tới.
Cậu xuống xe, nghe thấy Dịch Sâm nói lời tạm biệt với mình, buột miệng: "Anh có muốn lên ngồi chơi một lát không?"
Dịch Sâm nhíu mày, không trả lời.
Ngay lúc Dụ Diên còn tưởng là anh nghe không rõ, anh mới từ từ nói: "Quá nhanh."
?
Dụ Diên ngẩn người, mãi mới phản ứng được: "Không không không, không phải, ý em không phải vậy..."
Cậu cảm giác cậu sắp điên rồi, người nọ chỉ nói dăm ba câu, đã làm tâm tư cậu bay lên tận trời, "Ý em là kiểu....lên uống trà nói chuyện. Nếu anh không rảnh thì thôi."
Dịch Sâm định nói gì đó, đột nhiên Dụ Diên tiến lên một bước, thò đầu vào trong xe, nhỏ giọng.
"Còn nữa, em còn chưa nói cho anh biết."
Lỗ tai Dụ Diên hồng hồng, do lạnh, từ miệng còn phun ra khói trắng mỏng.
"...Em cũng rất thích anh."
"..."
Xe phía sau vì chờ lâu, không kiên nhẫn bấm còi hai lần.
Dụ Diên mau chóng lùi về sau một bước, phất tay với anh: "Lái xe cẩn thận."
Ánh mắt Dịch Sâm tối dần, anh nói: "Em lại đây."
Dụ Diên ngẩn ra, đi qua bên cửa lái xe: "Sao vậy?"
Dịch Sâm thò người ra cửa sổ, hôn cậu một cái.
_ _
Dụ Diên trở về phòng, cả người mơ hồ, trái tim còn đập bình bịch, còn sốt sắng hơn lúc cậu đánh bo cuối.
Mãi đến khi nhìn thấy va li lớn bị mở nắp nằm ngay giữa sàn nhà...mới kinh ngạc phát hiện hình như cậu đã quên gì đó.
Giật mình một cái, mau chóng lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại, tiếng điện thoại vang lên chừng năm mươi giây mới được tiếp.
"Tiểu Diên." Nghe giọng Lô Tu Hòa có vẻ hơi căng thẳng, "Có chuyện gì à?"
"Tôi đã về khách sạn." Dụ Diên nói, "Xin lỗi...tôi uống nhiều quá, quên mất cậu, cậu đang ở đâu?"
Đầu bên kia truyền tới tiếng lục lọi đồ đạc, sau một lát, mới nghe thấy Lô Tu Hòa nói: "...Tôi cũng uống nhiều quá, đi luôn rồi."
Hai người im lặng giây lát.
Dụ Diên định nói gì đó, thì nghe thấy một giọng nam xa lạ từ đầu dây bên kia truyền tới, giọng nam đó đầu tiên là cười lạnh một tiếng rồi nói: "Ai vậy? Còn nghe điện thoại cho bằng được?"
1
"Anh chớ nói nhảm..." Giọng Lô Tu Hòa như muốn khóc tới nơi, "Cho dù thế, cũng không liên quan gì tới anh! A, chờ chút, anh chờ tôi gọi điện thoại xong...tiểu Diên, tôi còn chút chuyện."
Dụ Diên nghe thấy có gì đó không đúng, hỏi: "Cậu đang ở đâu? Bên cạnh có ai không? Không sao chứ?"
"Có chuyện...không có chuyện gì, tôi không sao, bên cạnh tôi có một người bạn rồi."
Tính cách Lô Tu Hòa rất cởi mở, quen biết nhiều bạn bè, Dụ Diên tin hơn nửa, hỏi: "Vậy lúc nào cậu về?"
Giọng nói xa lạ kia lại vang lên: "Không về."
"Anh đừng nói linh tinh! Tôi về ngay, về ngay đây." Lô Tu Hòa nói. "Tôi còn chút chuyện, lát về nói với cậu."
Đứa bạn vội vàng cúp điện thoại, Dụ Diên nhìn điện thoại chằm chằm, luôn cảm thấy là lạ.
Nhưng Lô Tu Hòa cũng là một người đàn ông chân chính, cậu cũng không cần lo lắng quá, tính toán thời gian, chắc Dịch Sâm còn chưa về tới nhà, Dụ Diên ngồi xuống ghế salon, tiện tay mở weibo ra.
Do lúc bình thường nhận được nhiều thông báo bình luận cùng tin nhắn, nên Dụ Diên tắt luôn thông báo weibo, lúc này mới phát hiện icon chuông nhắc nhở thông báo bên dưới đã lên 999.
Vốn tưởng là bên quan phương phát Trực tiếp weibo cũng tag @ cậu, các cư dân mạng share cho nhau mới nhận được nhiều tin nhắn, lại không ngờ vừa ấn vào xem—
"Toàn bộ cp tui ship 2019 đều kết hôn: Hôm nay tôi xem nhóm chat có một người bạn nói thịnh yến hàng năm gì đó, nên rảnh rỗi ấn vào xem.
Trước đây...bản thân tôi không hề quan tâm tới một streamer nào. Tôi chỉ muốn hỏi một câu, người đàn ông nâng cằm @Yanxyan là ai?!"
Ở dưới còn kèm theo ảnh động, chính là đoạn Dịch Sâm nâng cằm cậu.
Người đàn ông hơi cúi đầu, từ góc độ này nhìn vào, sống mũi cao thẳng rất dễ nhìn thấy.
Cậu nhớ rõ lúc đó... Dịch Sâm tới, máy quay đã rời đi rồi mà?
Dụ Diên lưu tấm ảnh động này về, nhìn xuống tiếp.
7000 bình luận, 4000 share, 1.3 vạn like.
"Ông trời ơi! Thật ra MC có giới thiệu tới vị này, nhưng lúc Trực tiếp lại tắt! tiếng! Đây là thao tác ma quỷ gì vậy hả?! Hai người này nhìn rất được nha, lúc học cấp ba ngày nào tôi cũng xem thẳng nam hỗ gay, cảm thấy rất chi là buồn nôn. Đến giờ tôi mới hiểu rõ, thật ra là do mặt không dễ nhìn *thở dài*."
"Thần thái tiểu Diên quá tuyệt, xác định đây là giải thi đấu streamer chứ không phải chọn lựa thần tượng?? Mọi người hãy đề cử cho Yanxyan con trai của tui, Trực tiếp xxxx, tướng mạo như hình, kỹ thuật hàng đầu, cư xử lễ phép, mua cổ phiếu luôn đi, mua là không được kêu la bị lỗ, không được kêu la bị lừa!! Ngoài ra fan kỹ thuật quỳ xuống van cầu các bạn đừng loạn ship với trai khác được không??"
"Ôm tiểu Diên đi, tiểu Diên đã có cp thuộc về rồi, tuy người đàn ông này rất đẹp trai, nhưng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ ông chủ 1! Các cô nương mới vào Trực tiếp có thể click vô đây học bù →[ tiểu streamer cùng ông chủ lớn... ] "
Dụ Diên tâm tình phức tạp khi xem đống bình luận này, màn hình điện thoại lóe lên, một số điện thoại lạ hoắc gọi tới.
Dụ Diên ấn tiếp: "Alo?"
"Tiểu Diên, cậu về tới nhà chưa?" Ra là Quai Tú.
"Vừa về tới khách sạn, sao vậy?"
"Không có gì, vậy là tốt rồi." Quai Tú cười nói, "Tôi thấy hình như sếp Dịch không vui vẻ gì mấy, sợ anh ta làm khó dễ cậu."
"Anh ấy không gây khó dễ gì cho tôi." Dụ Diên cau mày, nói, "Anh ấy rất tốt..."
Quai Tú gật đầu: "Vậy à, vậy là được rồi..."
Tiếng chuông cửa vang lên, Dụ Diên đứng dậy nhìn qua mắt mèo trên cửa, là Lô Tu Hòa đã trở về.
Quần áo Lô Tu Hòa mặc trên người có vẻ xộc xệch, áo khoác...hình như không phải cái trước đó từng mặc.
Cậu bạn nhìn thấy Dụ Diên, liền cảm thấy bản thân khổ biết bao nhiêu, lúc mở miệng lại là: "Tiểu Diên – -ông đây đời này cmn không bao giờ yêu qua mạng nữa! Cmn yêu qua mạng đều là lừa đảo!"
1
"..."
Quai Tú: "Giọng ai đó?"
"Bạn tôi về rồi, tôi cúp máy đây." Nói xong, Dụ Diên trực tiếp cúp điện thoại, hỏi người trước mặt, "Sao vậy? Áo khoác này của ai?"
Câu này trực tiếp chọc thẳng vào chỗ đau của Lô Tu Hòa: "Một tên lừa đảo chết tiệt!"
"Cậu bị lừa?" Dụ Diên hỏi, "Lừa cậu cái gì?"
"Lừa..." Lô Tu Hòa ngập ngừng, nghiến răng nghiến lợi nói, "Lừa trái tim thiếu nam hai mươi tuổi ngây thơ trong sáng yêu đời ông đây."
2
"..."
Chương 72:
Dụ Diên nghiêng người nói: "Cậu vào phòng trước đi đã."
Lô Tu Hòa vào phòng, mau chóng mở chai nước suối ra, uống ừng ực ừng ực một ngụm lớn.
Dụ Diên hỏi: "Vậy áo khoác kia là của ai?"
Lễ phục là bọn họ thuê, nếu như bị hỏng chỗ nào đó, phải đền tiền. Mà cũng đền không nổi, không nên lãng phí số tiền đó.
"...Fuck." Lô Tu Hòa nện ngực giậm chân, "Tôi quên cầm về mất rồi."
"Để quên ở đâu?"
Để quên trên xe tên lừa đảo chết tiệt kia!
Lô Tu Hòa càng nghĩ càng giận, cậu ta lại không thể phát giận lên Dụ Diên, đành kéo cởi cáo khoác xuống, ném mạnh xuống mặt sàn.
Nhãn hiệu LOGO trên cổ áo lộ ra, Lô Tu Hòa lơ đãng nhìn thấy, mẹ nó, cmn lại còn là quần áo hàng hiệu.
Giống như giận cá chém thớt mặc kệ để áo khoác nằm đó hai phút, mới im lặng nhặt lên.
Dụ Diên nhìn cậu bạn thế kia, nào giống là đi gặp bạn bè, càng như đi đánh với kẻ thù một trận thì đúng hơn.
Điện thoại vang 'keng' một tiếng, một app hành trình nào đó được đẩy lên màn hình, nhắc nhở cậu ta kế hoạch cất cánh ngày mai.
Từ lúc nhìn thấy thông báo này, cậu ta mới nhớ ra ngày mai mình phải quay về.
"Tiểu Diên, tôi cảm thấy tôi thật sự quá ngu." Lô Tu Hòa dùng năm phút đồng hồ bình phục tâm trạng.
Kết quả là bình phục cái đếch ấy, cậu ta là sợ sẽ trì hoãn nửa đời sau của mình.
Dụ Diên đang định gửi tin nhắn cho Dịch Sâm, thấy Lô Tu Hòa khá hơn chút chút, đành phải gửi qua một icon trước, sau đó mới hỏi: "Sao vậy? Đúng rồi...sáng may tôi bay về rồi, cậu muốn về cùng chứ?"
"Về." Lô Tu Hòa sinh không thể luyến ngồi phịch xuống ghế salon, "Đời này tôi sẽ không bao giờ tới Tấn Thành nữa, thành phố này tràn ngập lời nói dối, một giây tôi cũng không muốn ở lại. Tiểu Diên nè hay cậu đổi giờ vé đi, đêm nay chúng ta về luôn, tránh xa càng tốt."
(đổi xưng hô cho Lô Tu Hòa với Dụ Diên."
Dụ Diên từ chối rất là nhanh, "Tôi sẽ không đổi."
Lô Tu Hòa: "Được rồi...tôi chỉ tiện mồm nói thôi, tôi cũng không nỡ bỏ thêm tiền đổi vé."
Dụ Diên nghi hoặc đầy mặt: "Nhưng cậu tới đây, không phải là muốn đi gặp bạn gái hay sao? Cậu còn chưa gặp đã muốn về rồi?"
Lô Tu Hòa trắng mặt: "Gặp rồi."
"?" Dụ Diên lúc này mới nhớ ra, lúc nãy cậu bạn vừa vào nhà, hình như có nhắc tới mấy câu yêu qua mạng gì đó, "Gặp lúc nào?"
"Vừa nãy."
"...Cậu nói người bạn đó, lẽ nào chính là...?"
"Ừm."
Thấy Lô Tu Hòa chết lặng, Dụ Diên hơi do dự, hỏi: "Nhan sắc của cổ không hợp với lòng cậu sao?"
Này phải đáp thế nào?
Lô Tu Hòa nghĩ lúc lâu, thành thật nói. "Không phải, trông...vượt qua kỳ vọng của tôi."
Diên cơ* là một cái hố, tình nhân vượt qua hố này không nhiều, chết yểu là chuyện bình thường, nhưng nghe Lô Tu Hòa nói vậy, rõ ràng là rất hài lòng với nhan sắc của bạn gái.
*Diện cơ, là cơ hữu gặp mặt (trai trên mạng gặp nhau ngoài đời thực, theo tieba cũng ám chỉ để gọi giữa gay gặp nhau, còn nữ trên mạng gặp nhau gọi là diện lôi).
Tính cách hai người, chắc cũng từng rèn luyện qua với nhau lúc bình thường ở chung, sẽ không xuất hiện tình huống vừa gặp mặt lần đầu tiên đã cãi nhau.
Dụ Diên không rõ: "Vậy không phải quá tốt rồi sao."
"Vấn đề là..." Vẻ mặt Lô Tu Hòa phức tạp, "Là...."
Người thường nếu nghe cậu ta nói chuyện kiểu này, chắc sẽ gấp muốn chết.
Nhưng vào lúc này, điện thoại Dụ Diên lại sáng lên.
1: Vừa về tới nhà, tiểu ngốc cũng được trả lại.
Dụ Diên cứ thế cầm điện thoại qua một bên ngồi, nghe Lô Tu Hòa 'là' mãi.
Dụ Diên: Vậy nếu anh đi làm, ai chăm sóc nó?
1: Dì sẽ cho nó ăn.
"Là...là...cmn hắn là đàn ông."
Dụ Diên gõ gõ bàn phím, mất tập trung 'ồ' một tiếng.
Sau một lát, động tác gõ bàn phím mới ngừng lại.
Sau đó Dụ Diên ngẩng phắt đầu lên ——
Vẻ mặt Lô Tu Hòa như ăn phải X, tự giận bản thận lặp lại: "Đúng vậy, cmn hắn là một tên đàn ông chân chính! Tôi fuck, vóc dáng còn cao hơn cả ông đây, ăn mặc ẻo lả như con gái, nhưng giọng nói lại thô tới làm người giận sôi! Không trách hắn ta không muốn mở phần mềm biến giọng để qua loa gạt tôi, hóa ra dù có dùng tới phần mềm biến giọng cũng không cứu được hắn! Cả cái này, cái áo khoác rách nát này, cũng lớn hơn cả áo khoác của tôi, tôi mặc thế nào cũng thấy không thoải mái, a a a!!!" (poor em :)))
Cậu bạn nói xong lời cuối, tức giận cầm lấy cái áo khoác vô tội kia, nện mấy lần xuống ghế salon cho hả giận.
Dụ Diên chấn kinh rồi:"..."
"Đời này tôi sẽ không bao giờ yêu qua mạng nữa, giữa tôi và hắn, cmn yêu qua mạng chứ yêu." Lô Tu Hòa càng nói càng bi phẫn, sau đó còn hát lên, "Tình yêu QQ thật ai giả cmn ai rảnh mà đoán~."
Dụ Diên rất muốn an ủi cậu bạn, nhưng với tình hình thế này rất khó giải quyết.
Dụ Diên hỏi sang chuyện khác: "...Vậy sao các cậu gặp nhau được?"
Nếu đối tượng Lô Tu Hòa yêu qua mạng là nam, tất nhiên không thể chủ động mời hắn. Hơn nữa rõ ràng là vừa nãy bọn họ tham gia thịnh yến, cậu tận mắt nhìn thấy Lô Tu Hòa ngồi vào chỗ.
Nói tới đây, nét mặt già nua của Lô Tu Hòa đột nhiên đỏ lên, mãi mới ấp úng nói ra: "Có phải cậu nhìn thấy hết không?"
Dụ Diên chết lặng: "Tôi nhìn thấy cái gì?"
"Ở wc..." Lô Tu Hòa ngập ngừng, "Cậu không nhìn thấy?"
Dụ Diên: "Không có."
Nghĩ tới thân phận của người nọ, sợ là không quá thích hợp để ai cũng biết.
Phải đến giây phúc Lô Tu Hòa phát hiện ra chân tướng, ước gì cầm được cái loa chạy tới công ty truyền thông thúc giục bọn họ tăng ca, ngày mai trên đầu đề tin tức sẽ truyền ra một tin gây chấn động mạnh, đồng quy vu tận cùng lắm cũng chỉ có thế mà thôi.
Nhưng cơn tức này vừa qua đi, cậu ta lại không quá nhẫn tâm như vậy.
"Là, là có thấy đi."
Lô Tu Hòa dần bình tĩnh, cả người ủ rũ, "Không phải, tôi xem hắn là vợ, hắn lại muốn gay tôi? Tôi xong rồi, đời này tôi sẽ không nói chuyện yêu đương gì nữa, tôi mới hai mươi mấy tuổi mà thôi, tôi mệt mỏi quá."
Dụ Diên an ủi cậu bạn: "Không sao cả, nam không được, thì chứng tỏ là cậu thích nữ mà."
"Đúng vậy." Lô Tu Hòa cầm điện thoại lên, "Cậu nói rất có lý, giờ tôi phải lấy được vài tài khoản wechat của streamer nữ, tôi sẽ liên lạc với các cổ nói chuyện yêu đương."
?
Dụ Diên hỏi: "Cậu có đối tượng yêu qua mạng, còn muốn wechat streamer nữ?"
"Cái này không giống nhau, tôi xin wechat cũng không phải để tán tỉnh các cổ." Lô Tu Hòa nói, "Tôi là muốn sau đó khoe khoang với đám nhóc khốn nạn ở quán net...tiểu Diên, cậu có muốn không? Tôi lấy cho cậu?"
Dụ Diên lắc đầu: "Không muốn."
"À há, tôi quên mất, hình như cậu cũng yêu qua mạng."
...Chuyện xảy ra lâu như thế mà ngài vẫn còn nhớ rõ nhở.
Dụ Diên đang định nói chuyện, Lô Tu Hòa liền treo lên vẻ mặt 'được người phái tới'.
"Yêu qua mạng có nguy hiểm, diện cơ cần cẩn thận. Tiểu Diên, không phải là tôi cố ý đả kích cậu, cậu nhìn tôi đi, chính là giáo huấn đẫm máu. Cậu từng chat voice với cổ chưa?"
Dụ Diên suy nghĩ mấy giây mới nói: "Từng."
"Thế cũng vô dụng, thời buổi này giả giọng lolita đầy rẫy." Lô Tu Hòa lại hỏi, "Chưa từng gọi video?"
"Từng gọi."
"Xác định không phải tìm người thay thế?"
"Không."
Lô Tu Hòa thu hồi vẻ mặt giảng đạo, đáy mắt tràn ngập ước ao, sau một lát, mới tận đáy lòng nói ra một câu xúc động: "...Thật tốt."
__
Lúc Dịch Sâm về đến nhà, phát hiện đèn điện trong nhà được mở hết, ở ngoài bên ngoài còn đậu một chiếc xe con màu đen.
Anh đỗ xe xong bước xuống, tài xế ngồi ghế lái kia hạ cửa kính xe xuống chào hỏi với anh: "Cậu Dịch, cậu đã về, mau vào đi, Dịch phu nhân đã chờ cậu rất lâu ở trong nhà."
Dịch Sâm ừm một tiếng: "Vất vả rồi."
Vào nhà, bà Dịch an vị ngồi trên ghế salon, đang trêu đùa mèo con.
"Con về rồi." Bà Dịch thả mèo xuống, bước nhanh về phía trước, mày liễu khé nhíu, "Không phải mẹ đã nói rồi sao, con đang bị thương, không cần vội vã đi làm thế này, mấy tháng không có con công ty cũng không sụp được."
"Cuối năm rồi, không có con không được." Dịch Sâm bế mèo lên, xoa nhẹ hai lần, "Sao mẹ lại qua đây?"
"Mẹ tới thăm con mà, còn mang cho con ít canh hầm..." Bà Dịch nói xong, mới phát giác có gì không đúng.
Con trai bà luôn luôn nghiêm túc thận trọng, vậy mà trông con trai đêm nay ôn hòa hơn rất nhiều, chút dịu dàng nơi đáy mắt còn chưa kịp tan đi.
Bà bất ngờ nói, "Sao vậy, có chuyện gì tốt sao?"
Một tay Dịch Sâm bế mèo, một tay khác láy điện thoại ra, cũng không phủ nhận: "Dạ, có chuyện tốt."
"Nói cho nghe mẹ được không?"
Thấy người nọ rep một đống chữ 'a a a' cùng 'lát nữa em nói cho anh biết', Dịch Sâm cười ra tiếng, thả mèo lại trên ghế salon: "Chưa nói được, canh mẹ để ở đâu?"
Bà Dịch bị kéo khỏi trọng điểm, lập tức đến phòng bếp, bưng một bát nước nóng ra.
"Sợ nguội, mẹ để trong hộp giữ ấm."
Chờ Dịch Sâm uống vào mấy ngụm canh xong, bà Dịch mới nói ra mục đích hôm nay đến đây.
"Tiểu Sâm, hai ngày nữa ở nước ngoài có một triển lãm tranh quy mô lớn, ít nhất phải một tuần, ba con đã đặt vé rồi." Bà Dịch dừng chút lại nói, "Đầu tháng mười hai, đúng lúc bên đó có một giải thi đấu múa ba lê, ban tổ chức bên đó mời mẹ làm giám khảo."
Dịch Sâm gật đầu: "Mẹ cứ đi đi."
"Vậy con ở một mình được không đó?" Bà Dịch nói, "Thật ra lần này mẹ đến đây, là muốn hỏi con...có muốn đi cùng ba mẹ không? Công ty con có thể tìm người tới quản lý, hoặc là để bác cả hỗ trợ trông coi cũng được, con xem con còn bị thương chưa bình phục hết, thật sự không thích hợp với công tác cường độ cao, con cũng biết, mẹ với ba con không có yêu cầu cao gì đối với vật chất, ba mẹ biết con cũng như vậy..."
"Con không phải trẻ con." Dịch Sâm thả muỗng xuống, cắt ngang lời bà, "Ba mẹ cứ chơi cho thật vui."
Bà Dịch muốn nói lại bị chặn.
Sau một lát, bà nặng nề thở dài một hơi,
Tiễn mẹ về xong, Dịch Sâm đóng cửa lại, cảm giác mệt mỏi quen thuộc lại nảy lên.
Cảm giác này vừa xông lên đầu, điện thoại lại vang lên, trước lúc bà Dịch về cũng thường vang lên vài tiếng, vì lúc đó đang nói chuyện cùng bà Dịch, anh còn chưa kịp xem.
Tiểu streamer: Xin lỗi, vừa nãy em phải xử lý chút chuyện.
Tiểu streamer: [ sợ hãi ][ sợ hãi ][ sợ hãi ]
Tiểu streamer: Anh đang bận sao?
Trong nháy mắt cảm giác quạnh quẽ biến mất không còn tí gì. Dịch Sâm đi tới phòng khách, ôm mèo vào lòng, gọi thẳng video cho Dụ Diên.
Vang chừng mười giây mới được tiếp, màn hình bên kia đen thui, chỉ nghe thấy tiếng Dụ Diên nói, "Đợi tí..."
Sau đó là tiếng đóng cửa vang lên, đèn được mở, góc độ đặt điện thoại rất tinh tế, chỉ có thể nhìn thấy cà vạt màu tím đỏ của Dụ Diên.
Dụ Diên đi tới sân thượng, rốt cục nhịn hết nổi.
"Dịch Sâm..." Dụ Diên nhịn cười hết sức khó chịu, lúc này phá lên cười, "Hình như bạn của em bị tức tới điên rồi."
Tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy cậu cười vui vẻ đến vậy, Dịch Sâm cũng bất giác cong khóe miệng lên: "Làm sao vậy?"
Dụ Diên kể hết cho anh nghe.
"Nãy đối tượng yêu qua mạng cậu ấy còn gọi tới...nói cậu ấy là kẻ trộm quần áo. Bọn họ còn đang mắng nhau qua điện thoại." Nói xong, Dụ Diên lắc đầu một cái, "Không phải, hình như chỉ có Lô Tu Hòa đơn phương mắng thôi hắn thôi."
1
Dịch Sâm nói: "Yêu qua mạng kiểu này, vốn không quá hợp lý, cũng vô căn cứ, nguy hiểm quá lớn."
Dụ Diên sững sờ, cười cứng ngắc, chuyển đề tài: "...Cũng không hẳn, chắc do vận may của Lô Tu Hòa không được tốt lắm, vẫn có rất nhiều người yêu qua mạng thành công."
Dịch Sâm lắc đầu: "Yêu xa, không thấy nhau, không với tới, còn quá xa, chỉ có thể dựa vào game cùng dăm ba câu duy trì tình cảm. Lâu dài thế nào được."
"Cả hai thích nhau cũng không được sao..."
"Cách màn hình, nói thích gì chứ, đều có thể là giả hết."
2
Dụ Diên: "..."
Dịch Sâm xoa mèo: "Sao không nói chuyện nữa."
Nụ cười của Dụ Diên biến mất hơn nửa, lâu sau mới hỏi: "Anh đổi ý sao?"
Dịch Sâm: "Cái gì?"
Dụ Diên hỏi: "Anh không muốn cùng em yêu qua mạng?"
Dịch Sâm: "?"
Dụ Diên nói: "Mai em sẽ bay về Mãn thành."
Sau đó bọn họ yêu xa, không thấy nhau, không với tới, còn quá xa.
Chỉ có thể dựa vào game cùng dăm ba câu duy trì tình cảm.
"..."
Sắc mặt Dịch Sâm dần trở lên nghiêm nghị, tiểu ngốc đã bị anh vuốt thành vua sử tử.
1
___
Tự lấy đá đập chân mình nha anh. +X+
Chương 73:
Bị Dụ Diên nhìn thấy, nhịn không được nói: "Anh đừng dằn vặt tiểu ngốc như thế."
Dịch Sâm ngừng tay, lại đổi sang hướng khác, tiếp tục xoa, lông mày đã nhíu chặt lại: "Đổi vé, mấy tháng nữa rồi về."
Muốn nói là mấy ngày, lại sợ Dụ Diên sẽ nghĩ giống vừa nãy.
Dù sao thì đĩa bánh vừa rơi vào tay xong, còn chưa cảm nhận hết...chính anh cũng không nỡ.
Ai ngờ vừa mở miệng chính là tận mấy tháng, Dụ Diên liền nói ngay: "Không được."
"Vậy thì mấy tuần."
"...Cũng không được."
Dịch Sâm hít sâu một hơi: "Mấy ngày."
"..." Dụ Diên dao động.
Dịch Sâm nói: "Anh còn chưa dẫn em đi leo núi."
Dụ Diên bật cười: "Sao anh vẫn còn nhớ cái đó."
"Lần trước em cầu bùa cho anh." Dịch Sâm nói, "Lần này tới lượt anh cầu cho em."
Dụ Diên hỏi: "Không phải gần đây anh rất bận hay sao?"
"Cuối tuần đỡ hơn chút." Dịch Sâm giơ mèo lên, "Không muốn xoa nó sao?"
"Muốn..."
Dụ Diên suýt nữa thốt ra lời đồng ý, đúng lúc này, một cú điện thoại xen vào, video wechat lập tức bị gián đoạn.
Là Dụ Mẫn Dương gọi tới: "Tiểu Diên? Đã ngủ chưa?"
Dụ Diên để điện thoại kề sát tai: "Chú ạ, còn chưa ạ...có chuyện gì ạ?"
Dụ Mẫn Dương hỏi: "Mai cháu về đúng không? Vé mấy giờ, chú đi đón cháu."
Dụ Diên vội nói: "Không cần đâu ạ, không phiền tới chú làm gì ạ."
Dụ Mẫn Dương: "Không phiền gì, đón cháu sao lại phiền được?"
Dụ Diên định nói mình sẽ đổi vé, lại nghe Dụ Mẫn Dương nói tiếp: "Ngày mai đúng ngày sinh nhật thím cháu, thím lớn tuổi rồi, cũng chưa từng trải qua sinh nhật nào, mai chú đi đón cháu, tiện thể cháu qua nhà chú ăn cơm luôn đi, xem như là sinh nhật cho thím. Thím biết cháu sẽ về, còn đặc biệt nhờ người qua tỉnh khác mua mấy bình gì đó...tương ớt tổ truyền, ngày mai là cháu có thể từ từ nếm thử rồi."
Dụ Diên nghe vậy ngẩn cả người.
"Alo? Tiểu Diên, nghe thấy chứ?" Dụ Mẫn Dương nghe thấy tiếng rè rè, nhưng không nghe thấy Dụ Diên trả lời, hơi do dự lại nói, "Cháu không rảnh cũng không sao, sinh nhật thôi mà, một năm một lần, không có gì to tát."
"À, cháu đây." Dụ Diên hoàn hồn, sau một lát mới gật đầu nói, "...Được ạ, vậy thì phiền chú tới đón cháu, tầm một giờ chiều máy bay hạ cánh."
Dụ Mẫn Dương mỉm cười: "Được, mai gặp, chú đi mua rượu ngon, trợ hứng cho chúng ta ngày mai."
Cúp điện thoại, Dụ Diên mau chóng gọi lại cho Dịch Sâm.
Dụ Diên mím môi, nói chuyện sinh nhật ra.
Vốn tưởng người nọ sẽ nói gì đó, không ngờ người nọ chỉ gật đầu, nói nhanh: "Mai anh đưa em ra sân bay."
Dụ Diên nói: "Không cần phiền tới anh đâu, em cùng Lô Tu Hòa gọi taxi là được rồi."
Dịch Sâm nói giọng không được chen vào: "Muốn mang bữa sáng cho em không được sao?"
"...Không cần đâu." Dụ Diên nói, "Chúng ta ra ngoài sớm, em mời anh ăn sáng kiểu Quảng được không? Hay anh muốn ăn gì khác không?"
Dịch Sâm ừm một tiếng: "Gì cũng được."
Dụ Diên vẫn thấy nôn nao, nói chuyện một lúc lại hỏi: "Anh không giận chứ?"
Dịch Sâm thả mèo xuống bàn, dựa ra sau ghế.
"Không giận." Anh nói, "Là anh không suy xét tốt."
"Cả nhà chú ấy đối xử rất tốt với em, em từ chối thì không hay lắm." Dụ Diên nói, "Hơn nữa dạo này anh bận như vậy, em ở lại cũng chỉ gây thêm phiền, cuối tuần anh cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, chờ anh hết bận..."
Dịch Sâm nhướng mày một cái.
Dụ Diên ấp úng: "Chờ anh hết bận rồi tính sau."
Dịch Sâm cười ra tiếng: "Được."
Vừa tắt video chat, thì nghe thấy Lô Tu Hòa ở bên ngoài gõ cửa hai phát, bởi vì vừa cãi vã ầm ĩ xong, âm giọng của cậu ta còn chưa thu hồi hẳn: "Tiểu Diên, cậu tắm xong chưa? Tôi vào ném áo khoác vào máy giặt."
Dụ Diên mở cửa, nhìn chiếc áo khoác hàng hiệu trong tay cậu bạn.
"Áo này hình như đâu thể bỏ thẳng vào máy giặt được?"
"Vậy phải làm sao?"
"Đưa tới tiệm giặt ủi?"
Lô Tu Hòa hừ mạnh một tiếng, gãi gãi gáy: "Thật phiền phức, bỏ đi, tôi gửi thẳng trả cho hắn."
Dụ Diên hỏi: "Cậu biết địa chỉ nhà hắn?"
Trong chớp mắt mặt Lô Tu Hòa đen như đít nồi.
Đương nhiên là cậu không biết, nếu cậu biết, nào như kẻ ngốc ngồi đần ra chờ lâu ở khách sạn thế này.
Cậu ta nói: "...Để tôi nghĩ cách vậy. Đúng rồi, giờ tôi đi đặt xe phục vụ trước, đỡ phải sáng ngày mai gọi không được xe."
"Không cần." Dụ Diên gọi cậu bạn lại, "...Ngày mai có người chở chúng ta rồi."
"Thật hay giả, ai vậy?" Lô Tu Hòa hỏi, "Đoàn Đoàn?"
Hôm qua Đoàn Đoàn có qua chào hỏi với cậu ta.
"Không phải, cậu dậy sớm tí, chúng ta ăn sáng xong rồi tới sân bay."
Trong vòng streamer, Dụ Diên quen biết mấy người bạn có thể đưa đón quá là bình thường, Lô Tu Hòa không nghĩ gì nhiều, gật đầu: "Được."
Sáng sớm ngày hôm sau, báo thức từ điện thoại Dụ Diên vang lên, cùng lúc đó wechat cũng nhận được một tin.
Dụ Diên chôn đầu vào gối, muốn ngủ thêm mười phút nữa, cũng không có ý xem điện thoại, sáng sớm gửi tin cho cậu thế này, chỉ có thể là nhóm chat thảo luận @ mấy thứ kỳ quái.
Sau mười phút, Dụ Diên chui ra từ ổ chăn, lấy điện thoại ra đang định tắt đi đồng hồ báo thức, thấy rõ nội dung hiện trên điện thoại xong, cơn buồn ngủ thoáng cái biến mất sạch sẽ.
1: Anh ở dưới lầu khách sạn, số phòng là bao nhiêu.
Dịch Sâm dù bận vẫn ung dung ngồi ở phòng cho khách quý, tay cầm quyển tạp chí, hờ hững lật lật.
Gần mười phút sau, có tiếng cành cạch vang lên, cửa phòng khách quý bị mở ra, một cái đầu nhỏ thò vào.
"Xin lỗi." Tóc nam sinh còn chưa được chải, vài cọng tóc còn dựng thẳng trên đầu, vẻ mặt cậu hốt hoảng, thành thật xin lỗi, "...Em ngủ nướng."
Đương nhiên Dụ Diên không hề ngủ nướng, là do Dịch Sâm đến sớm, vì anh có thói quen dậy sớm, trước đó còn chạy bộ xong mới tới đây, không ngờ là vẫn tới sớm quá.
Chỉ đáng thương cho Lô Tu Hòa, vì phát sầu chuyện áo khoác tới tận nửa đêm, sáng nay còn tỉnh sớm trước cả nửa tiếng.
Nhưng cậu ta không hề có dấu hiệu mệt mỏi chút nào, kéo hành lý thả ở cốp xe sau xong, sau đó lên xe ngồi, nếu như có người chịu liếc cậu ta một cái, sẽ phát hiện ngay cậu ta bây giờ đang trong trạng thái chết lặng.
Cậu ta cũng tham gia thịnh yến, tất nhiên biết người ngồi chỗ tài xế là ai.
...Tiểu Diên đã lợi hại tới mức này sao? Đã có thể nhờ vả ông chủ lớn tới đưa đón rồi? Lúc cậu ta mê muội trong tình yêu qua mạng đầy giả tạo thì rốt cục có bao nhiêu chuyện xảy ra mà cậu ta không biết?
Đang nghi hoặc đầy bụng, thì thấy ông chủ Dịch đột nhiên giơ tay...đặt lên đầu Dụ Diên.
"Tóc rối quá." Nói xong, Dịch Sâm dùng đầu ngón tay không nặng không nhẹ vuốt vuốt giúp cậu.
Dụ Diên ngẩn ra, cảm nhận được nhiệt độ từ đầu ngón tay, làm trái tim đập nhanh hơn hai nhịp, theo bản năng giơ tay chải chải, làm tay hai người chạm phải nhau.
"Đừng nhúc nhích." Dịch Sâm nói, "Nhanh thôi."
Dụ Diên: "...Ừm."
Lô Tu Hòa: "?"
Ăn xong bữa sáng, cảm giác khó chịu trong Lô Tu Hòa ngày càng tăng.
Bọn họ không làm gì, đúng thế, bọn họ không làm gì cả, kỳ quái nhất cũng chính là...Ông chủ Dịch lại uống cốc trà của tiểu Diên.
Sau đó lỗ tai Dụ Diên lại đỏ lên, đổ đầy nước cho cốc trà của mình.
"Cậu quen biết với tiểu Diên từ lâu rồi?" Đến khi bữa sáng gần xong, ông chủ Dịch lúc này mới phát hiện, trên bàn cơm còn có người thứ ba tồn tại.
"Đúng vậy, tôi tên Lô Tu Hòa, chào anh."
Dịch Sâm gật đầu: "Tôi biết."
"Hả?" Lô Tu Hòa nói, "Anh biết?"
Dịch Sâm ừm một tiếng: "Không phải chúng ta từng chơi game cùng sao?"
"Chơi game? Có phải anh nhận sai..." Lô Tu Hòa đang định cười phủ nhận, nói được nửa câu, đột nhiên cứng đờ.
Chờ đã.
Vừa nói thế, nghe giọng nói này hơi quen tai nha?
Sau một lát, bánh bao trong tay Lô Tu Hòa vừa mới bẻ ra, rơi xuống sàn nhà.
1
_ _
Đến sân bay, lúc Dụ Diên làm thủ tục, mới phát hiện vé máy bay của mình lại là khoang hạng nhất.
Làm tương đối trễ, vừa làm thủ tục xong là phải qua cửa an ninh. Lô Tu Hòa kể từ lúc biết Dịch Sâm chính là 1 xong, kích động không thôi, nói liên tù tì cả một đường.
Đến cửa an ninh, Dịch Sâm dừng bước lại, "Đi thôi, hạ cánh thì gọi điện cho anh."
"Ừm." Dụ Diên nhìn đồng hồ, "Cũng giờ này rồi, anh đi làm đi không muộn mất?"
"Anh không có giờ làm việc."
Dụ Diên gật đầu, nói lời tạm biết với anh xong, xoay người đi.
Đi được mấy bước, cuối cùng cũng nhịn không nổi, quay đầu lại nhìn.
Người đàn ông mặc tây trang, đứng tại chỗ nhìn cậu, thấy cậu quay đầu lại, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó giớ tay vẫy vẫy với cậu.
Dụ Diên ngập ngừng, xong đưa hết giấy tờ cùng hành lý nhét vào tay Lô Tu Hòa: "Cậu đi xem giúp tôi chút...tôi sẽ trở lại nhanh thôi."
Dụ Diên xoay người...nhanh chân đi tới trước mặt Dịch Sâm, lôi anh qua một góc.
Dịch Sâm hơi bất ngờ, nhưng vẫn mặc cậu kéo đi. Đến một góc đứng lại xong, anh cười: "Anh là nói lời tạm biệt với em, chứ không phải bảo em quay lại..."
"Em biết." Dụ Diên nói, "Em biết...là do em muốn quay lại."
"Thời gian em Trực tiếp là từ 11 giờ sáng đến 11 giờ đêm." Không đợi Dịch Sâm trả lời, Dụ Diên tiếp tục nói, "Trong thời gian đó, em không thể gọi voice hay video với anh được, thời gian nghỉ lại muộn, anh làm việc cả một ngày, chắc cũng rất mệt. Cho nên..."
Dịch Sâm nhìn cậu: "Hả?"
"Cho nên," Dụ Diên ngẩng đầu, nói ra kế hoạch mà mình đã nghĩ cả buổi tối, "Em định thay đổi thời gian Trực tiếp, từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối được chứ? Như vậy, thời gian chúng ta nói chuyện sẽ nhiều hơn một chút..."
Không ngờ là cậu sẽ nói cái này, Dịch Sâm nhíu mày lại, cắt ngang lời cậu: "Không cần."
Sắp tới thời gian lên máy bay, Dụ Diên có hơi gấp gáp: "Hay là từ tám giờ? Em có thể phối hợp với thời gian của anh."
Yêu qua mạng chính là yêu xa, muốn duy trì một mối quan hệ kiểu này, quan trọng nhất chính là làm bạn cùng thấu hiểu.
Nhưng giữa hai người họ, đặc biệt là Dụ Diên, mỗi ngày đều làm việc trước camera, nếu muốn làm tới hai giờ khuya thì rất khó. Mà mối quan hệ này đến quá đột nhiên không kịp chuẩn bị, một niềm vui quá bất ngờ, cậu nghĩ cả buổi tối, phải làm thế nào để duy trì cùng bảo vệ nó thật tốt.
Cậu nói ra kế hoạch của bản thân, đơn giản chính là thay đổi hoặc rút ngắn thời gian Trực tiếp của mình.
Sau khi nói xong, cậu im lặng nhìn người còn lại vẫn không lên tiếng, mới đột nhiên ý thức được có phải do cậu quấn người quá mức rồi không?
Ngày nào cũng bỏ ra mấy tiếng trò chuyện, nếu là cậu trước đây, cũng cảm thấy khó mà tin nổi, huống chi Dịch Sâm còn thường xuyên bận rộn như vậy.
Nghĩ như vậy, tốc độ nói chuyện cũng chậm lại.
"Nếu anh không thích nói chuyện quá lâu...vậy cứ như trước kia là được rồi."
"Ừm." Dịch Sâm cười nói, "Em cứ như trước kia là được."
Ánh mắt Dụ Diên buồn bã: "Ừa..."
"Em không phải thay đổi cái gì vì anh."
Thấy vẻ thất lạc đầy mặt của cậu, Dịch Sâm giơ tay, xoa nắn vành tai của cậu, "Phải là anh phối hợp với thời gian của em mới đúng."
Chương 74:
Dụ Diên quay trở lại cửa an ninh, tạm biệt Dịch Sâm lần nữa, mới đi qua bên cạnh Lô Tu Hòa.
Lô Tu Hòa giao đồ đạc cho cậu.
"Hai người làm cái gì mãi ở đó vậy, sao sếp Dịch còn sờ mặt cậu thế hả?"
Quanh cửa an ninh không có góc chết nào mà người khác không nhìn tới được, cho nên mọi cử động của họ đều có thể bị người nhìn thấy.
Khoảng khắc cậu xoay người muốn làm chuyện mình muốn nhất, cũng vì thế mà không làm được.
Nói chuyện thì lúc nào cũng nói được, thời gian Trực tiếp cần thay đổi hay không để sau đó bàn vẫn được, nhưng giờ về Mãn Dương rồi, cũng không biết đến bao giờ mới gặp lại được Dịch Sâm.
"Không nói gì, trên mặt tôi bị dính gì đó." Dụ Diên thu hồi tâm tư không muốn cùng tiếc nuối, cầm lấy vali, "Đi thôi."
Lên máy bay, Dụ Diên cài dây an toàn, tranh thủ các hành khách còn đang lên máy bay, lấy điện thoại ra định gửi tin nhắn cho Dịch Sâm.
"Tiểu Diên, cũng sắp cất cánh rồi, còn chơi điện thoại nữa." Lô Tu Hòa hạ thấp giọng, cười híp mắt, "Đây là lần đầu tiên tôi ngồi khoang hạng nhất đấy, hồi hộp vãi, có cái gì cần chú ý không?"
Vé máy bay của cậu ta được Dịch Sâm chuyển qua khoang hạng nhất.
"Không có, gần giống khoang phổ thông thôi."
"Ừa, tôi sẽ gửi tin nhắn cảm ơn sếp Dịch." Lô Tu Hòa nói, "Sếp Dịch cũng quá hào phóng, tôi..."
Nói được nửa câu, đột nhiên Lô Tu Hòa câm miệng.
Tự dưng người bên cạnh im lặng, Dụ Diên nghi hoặc quay đầu sang, phát hiện tầm mắt cửa Lô Tu Hòa đang nhìn sang vị trí ngay bên cạnh, con ngươi trợn lên to hết cỡ.
2
Dụ Diên theo đó nhìn qua, chỗ trống ngay đó có người ngồi không biết từ lúc nào, đội mũ đeo khẩu trang cùng kính râm, cả người từ trên xuống dưới được bao bọc kín mít, đến cả một sợi tóc cũng khó mà nhìn thấy.
"Sao vậy?" Dụ Diên hỏi.
"Tôi tiêu đời thật rồi." Lô Tu Hòa đứng dậy, "Tiểu Diên, chúng ta đổi chỗ được không?"
Dụ Diên 'à' lên một tiếng, mới đổi xong, vị hành khách xa lạ kia đột nhiên đứng dậy theo.
"Chào cậu." Hắn đeo khẩu trang, giọng rầu rĩ, "Tôi có thể đổi chỗ với cậu được không, tôi có thể thêm tiền."
Dụ Diên còn không hiểu gì, Lô Tu Hòa đã bùng nổ trước.
"Đổi cái đếch, chúng tôi không đổi, cmn anh theo đuôi sao hả?"
Người đàn ông kia cười ra tiếng: "Sao vậy, máy bay này là của nhà cậu, không cho người khác ngồi?"
"Vậy đấy, vậy anh ngồi đi, đang yên đang lành đổi chỗ làm gì?" Lô Tu Hòa nói.
Âm giọng Lô Tu Hòa không nhỏ, hành khách qua đường bị gây chú ý nhìn qua bọn họ vài lần.
"Thật xin lỗi, tôi không đổi chỗ." Giữa hai người này hình như có gì đó không đúng, Dụ Diên từ chối.
Dụ Diên định nói thêm gì đó, điện thoại rung lên, ngay lập tức Dụ Diên bị dời lực chú ý khỏi hai người kia.
1: Quên mất.
Dụ Diên: Quên cái gì?
1: Quên hôn em một cái.
Dụ Diên không biết phải hình dung cảm giác hiện giờ thế nào.
Nếu vừa nãy cậu liều mạng tiến tới, trộm hương thành công, chỉ sợ cảm giác lúc này là thỏa mãn cùng đỏ mặt tim đập.
Dụ Diên:...Vừa nãy quá nhiều người.
1: Vậy thì có sao đâu?
Dụ Diên cảm thấy không thể tiếp tục đề tài này, trong lúc cậu chưa rời khỏi mặt đất, chưa rời khỏi Tấn Thành hoàn toàn, thì bất cứ lúc nào cũng có thể làm ra chuyện lao khỏi máy bay.
Đành lóng ngóng chuyển sang nói chuyện khác.
Dụ Diên: Em lên máy bay rồi.
1: Anh biết, anh xem lịch bay.
Dụ Diên: Anh vẫn còn ở sân bay?
1: Ừm.
Đầu tiên là Dụ Diên gửi qua mấy dấu chấm than.
Dụ Diên: Mau quay về đi, hạ cánh em sẽ liên lạc với anh.
Gửi tin nhắn này xong, nữ tiếp viên hàng không đã phát hiện chỗ cậu ngồi có cãi vã.
"Vô cùng xin lỗi ngài, máy bay sắp cất cánh, có thể phiền ngài ngồi trở về vị trí cũ cùng thắt chặt dây an toàn được không?"
Người đàn ông nọ kéo khẩu trang xuống, mím mím môi, tuy vẫn còn đeo kính râm trên mặt, nhưng Dụ Diên cứ cảm thấy hình như người này đang tức giận.
Sau một lát, hắn xoay người, ngồi trở về vị trí ban đầu.
Khẽ nói một câu, nữ tiếp viên đã bắt đầu đưa ra các chỉ dẫn chú ý khi đi máy bay.
Dụ Diên vội vàng gửi một câu từ biệt, sau đó tắt điện thoại.
Dịch Sâm đứng trước lan can nhìn màn hình ghi chuyến bay đã chuyển sang trạng thái cất cánh.
Anh đứng tại chỗ lúc lâu, tầm mắt nhìn trạng thái máy bay cùng điện thoại đang rung không ngừng.
Trước giờ Dịch Sâm rất ít khi đi tiễn ở sân bay, cha mẹ khi đi xa rất ít khi thông báo cho anh, thường thường hạ cánh mấy ngày rồi mới để anh biết, còn với những đối tác quan trọng, anh cũng chỉ tiễn tới cửa an ninh là rời đi luôn.
Mãi đến khi trạng thái chuyến bay chuyển sang đã cất cánh, anh mới cất điện thoại, xoay người bước nhanh rời khỏi sân bay.
_ _
Cả quá trình bay, Dụ Diên đều trong trạng thái ngủ, đến lúc hạ cánh cũng không biết, Lô Tu Hòa đánh thức cậu dậy.
"Tiểu Diên, tôi xuống trước, về nhà...Cậu về tới nhà thì báo với tôi một tiếng nha."
Dụ Diên mơ mơ mang màng kéo kính trùm mắt xuống, vì bị cơn buồn ngủ bao phủ, làm chưa thích ứng độ sáng trong khoang máy bay, lúc này cậu nhìn mọi thứ như đang bị một tấm lụa mỏng che lên, không rõ lắm. Mơ hồ nhìn thấy bên cạnh Lô Tu Hòa hình như có thêm ai đó, một tay còn vòng qua sau cổ Lô Tu Hòa.
Dụ Diên nhắm mắt, gật đầu qua loa: "Được."
Dụ Diên xuống máy bay liền nhìn thấy Dụ Mẫn Dương đang chờ ở cửa ra.
"Sao, ở Tấn Thành chơi vui chứ?" Lên xe xong, Dụ Mẫn Dương cười hỏi.
Quay đầu nhìn lại, phát hiện Dụ Diên đang cầm điện thoại ấn ấn bấm bấm.
"Chơi rất vui ạ."
Dụ Mẫn Dương thu hồi tầm mắt, nói: "Vậy là được rồi."
Thím Dụ làm một bàn đồ ăn ngon, Dụ Diên vừa vào nhà đã lấy ra một hộp quà từ trong vali, túi xách trong hộp này cậu mua lúc ở cửa hàng miễn thuế, trong đó còn có rất nhiều đặc sản Tấn Thành.
Thím Dụ bị bất ngờ mà nhận lấy, nụ cười trên mặt không che giấu được, cũng không hẳn là vui vì túi xách này, mà vì Dụ Diên rất ít khi thân cận với họ, lần đi du lịch này thế mà vẫn nhớ tới họ, điều này làm thím rất vui.
Dụ Diên đã nói với khán giả bốn giờ chiều sẽ Trực tiếp, ăn bữa trưa này xong, liền đứng dậy xin phép về nhà.
"Tiểu Diên, cháu chờ tí, để chú đưa cháu về." Thím Dụ ở trong bếp đi ra mang theo một cái túi đen, "Thím mua rất nhiều tương, cháu mang về một ít đi, có thể dùng ăn mì ăn cơm, hoặc ăn trộn đều được hết."
Dụ Diên xua tay: "Không cần đâu ạ..."
"Cầm đi. Vì đưa cháu về, ổng mới không uống rượu đấy. Cháu nhiều hành lý thế kia, chú thím sẽ không để cháu đi tàu ngầm hay xe công cộng đâu, rất phiền phức, hơn nữa không phải cháu còn muốn về sớm để làm việc đó sao?"
Dụ Mẫn Dương không nói hai lời, xách hành lý của cậu lên cất vào cốp xe.
Dụ Diên đành phải thuận theo lên xe ngồi.
Mãi đến lúc sắp về tới nhà, Dụ Mẫn Dương mới hỏi: "Tiểu Diên này."
Dụ Diên cất điện thoại: "Dạ?"
"Có phải là cháu đang yêu không?"
Dụ Diên ngẩn ra, khiếp sợ đầy mặt: "Sao chú biết?" Cậu mới yêu đương chưa được một ngày mà...
"Ha ha, mấy đứa nhóc bọn cháu ấy hả, tất cả tâm sự đều viết hết trên mặt, từ lúc cháu xuống máy bay vẫn cười thầm nghịch điện thoại, chú không muốn biết cũng khó." Dụ Mẫn Dương cười híp mắt nói, "Là người ở đâu, Mãn Dương? Là bạn bè trước đây sao?"
"Không ạ." Vấn đề này làm Dụ Diên ứng phó không kịp.
Cậu không muốn gạt Dụ Mẫn Dương, lại chưa tiện nói ra Dịch Sâm. Dù sao thì tuổi tác giữa cậu và anh, thêm nơi ở xa cách cùng chuyện giới tính, dường như sẽ rất khó để người nhà tiếp thu.
Sau một lát, Dụ Diên mới nhỏ giọng nói, "Xin lỗi chú, tạm thời cháu chưa nói được ạ."
"Không sao." Dụ Mẫn Dương cười sang sảng, "Dù sao cũng chưa chắc sẽ đi tiếp được, cháu còn nhỏ, chú sẽ hỏi lại sau."
Dụ Diên: "..."
Về tới nhà, Dụ Diên nhận được tin nhắn Dịch Sâm muốn mở họp đúng lúc.
Cậu rep lại một icon gật đầu xong, vội vàng thay bộ quần áo dày nặng trên người ra, dù sao thì nhiệt độ ở Mãn Dương là sắp tới 30 độ C, (nóng muốn chết). Sau đó khởi động máy tính, trước 4 giờ mở Trực tiếp.
Trực tiếp vừa được mở, khu bình luận bị spam đầy.
Sau khi thịnh yến kết thúc, số fan xem Trực tiếp của cậu tăng lên không ngừng, chỉ một ngày ngăn ngắn, đã tăng lên 60 nghìn fans.
Điều này cũng đủ chứng minh lưu lượng Star TV thật sự kinh người.
"Phông nền của Diên Diên thế này, là về tới nhà rồi à?"
"Kết quả tới cuối cùng, tôi vẫn chưa nhìn được 1 trông thế nào..."
"Diên Diên! Người nắm cằm cậu ở thịnh yến là ai!! Cậu mau nói cho tui biết!! Tối hôm qua tôi vì hắn mà mất ngủ cả đêm đó!!"
Dụ Diên thầm nghĩ cũng khéo, hôm qua tôi cũng vì anh ấy mà mất ngủ đến hơn nửa đêm.
"Người nào nắm cằm tôi? Các bạn nhớ lầm rồi đi." Dụ Diên vẫn không quen nói dối, "Tôi không nhớ rõ."
"Vậy tui cho cậu ôn lại bài →[C trạm liên kết: Ảnh cut đẹp nhất Thịnh yến Star TV.]"
"Tui biết ngay hôm nay sẽ có người phát cái này. Tui nói này em gái ơi có thể xếp hàng được không, có trước có sau được không? Click vào link bên phải →[C trạm liên kết: Tiểu streamer cùng ông chủ lớn... Tập 7]"
Hai bình luận này vừa nổi lên, phía dưới bắt đầu chia làm hai phe bạn tranh tôi giành cãi nhau ầm ĩ, chỉ còn dư lại fan kỹ thuật ở giữa bị kẹp tới run lẩy bẩy.
"??? Tôi đi không nhầm chỗ nhỉ, đây không phải là live PUBG sao?"
Dụ Diên cũng không ngờ sẽ bạo phát cãi vã thế này, quản phòng khuyên mấy lần vẫn không có kết quả, làm Dụ Diên hết chịu nổi.
"Sau này mọi người đừng phát link ở Trực tiếp, nền tảng quy định không được phát link bên ngoài." Dụ Diên nói, "Còn phát nữa, cũng chỉ có thể ẩn đi. Hi vọng mọi người bình luận hài hòa, vui vẻ xem game."
Vừa nói xong, quả nhiên các viewer nghe theo cậu, không phát nữa.
Chỉ là...
"Nhất Ngôn Đường Vĩnh Bất Ngôn Khí: Xem. Liên. Kết. Video. Ấn. Vào. Trang. Cá. Nhân. Của. Tôi."
"?"
Dụ Diên giơ tay, ẩn người nọ.
"Trang chủ có link video : ← Nhất Ngôn Đường fangirl mau chóng click vào thu hoạch vui vẻ hôm nay."
"Anh trai nâng cằm ← Cằm khống mau chóng click xem thu hoạch vui vẻ hôm nay."
". . ."
Dụ Diên tự giận mình, từ bỏ cấm chat, mở game ra: "Chơi hai trận Solo."
Vừa vào game, Dụ Diên cảm thấy gì đó sai sai.
Sáng nay PUBG đột nhiên cập nhật phiên bản mới tới hơn G. Cái này cũng chẳng có gì, không thông báo trước đã đột nhiên bảo trì đã là chuyện không phải lần đầu tiên Blue Hold làm.
Nhưng giao diện chạy bộ hiện ở màn hình của cậu tới tận mấy phút mới vào được.
Chờ gần nửa tiếng, mới bảo trì xong.
Dụ Diên mở game ra, hình ảnh bị lag không ngừng nói cho cậu biết - - rất đáng tiếc, trong mấy ngày cậu rời đi, chức năng của máy tính thụt lùi không ít.
Kết thúc một trận game, Dụ Diên không nhịn nổi nữa: "Thật xin lỗi, hình như máy tính của tôi không chạy nổi PUBG. Hôm nay chơi trò khác đi, mai tôi sẽ mua một dàn máy mới, thật sự xin lỗi."
Lời này vừa nói xong, điện thoại Dụ Diên đột nhiên vang lên một tiếng.
Ngoan Tú: Máy tính của cậu hỏng à? Chơi LOL không, chắc chắn máy tính chạy được. Chỗ tôi bốn người, thiếu đúng cậu là đủ team 5.
Ngoan Tú: Yên tâm, đều là người cậu biết, là mấy người ngày đó tới tìm chúc ta chúc rượu ấy.
Ngoan Tú là hot streamer đứng đầu khu LOL, độ hot tàn tàn cũng trên bảy con số.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...