Hưu —
Ngân quang chói mắt lóe lên, một cây đoản đao bắn ra, nháy mắt đã cắm ngập vào bức ảnh trên tường.
Lưỡi dao sắc bén ánh ra hàn quang, chiếu rọi lên gương mặt hai người trong ảnh chụp, một xinh đẹp đôi mắt to to đầy thủy linh linh khí, một dung mạo tuấn mỹ, hai mắt đều tỏa ra quang mang khôn khéo cùng cơ trí, cả hai đều mặc đồng phục của học viện Thanh Dạng.
“Hừ…. Đoan Mộc Thanh Tôn còn có Thiên Phượng sao…..”
……
Thiên Phượng mang thai đã hơn sáu tháng, bụng càng lúc càng lộ rõ, y lập tức nghỉ học, cùng Đoan Mộc Thanh Tôn ở trong một căn nhà trọ thanh u, mỗi ngày đều sống ngọt ngọt ngào ngào.
“Ngô…. Đau.” Khẽ kêu lên một tiếng, Thiên Phượng nâng tay nhẹ vỗ về cái bụng to.
“Làm sao vậy?” Đoan Mộc Thanh Tôn ngồi ở một bên đùa nghịch một đống linh kiện máy móc nghe thấy tiếng người yêu khẽ rên, lập tức buông mấy thứ trong tay sáp tới.
“Không có gì, cục cưng giật mình.” Thiên Phượng ngồi trên ghế ngọt ngào cười với hắn, trong mắt nổi lên tia từ ái.
Từ khi có bầu, tiểu phượng hoàng hiếu động cũng dần dần im lặng hơn, bụng càng lúc càng lớn, tính tình cũng không còn sôi nổi quá khích.
“Phải không.”
Từ sau khi Thiên Phượng nghỉ học, cũng không biết là bởi vì cái gì, y cư nhiên cũng bắt Đoan Mộc Thanh Tôn phải ở nhà cùng y.
Đoan Mộc Thanh Tôn đối với việc học trước giờ không có áp lực gì, hơn nữa hắn rất thông minh, chỉ cần qua được kỳ thi là được rồi, với lại hắn cũng không yên tâm Thiên Phượng ở nhà một mình, vì thế đồng ý với Thiên Phượng ở nhà làm bạn với y.
Chỉ là hắn lại cảm giác có gì đó khác thường, không biết bắt đầu từ khi nào Thiên Phượng càng lúc càng đặc biệt bám dính lấy hắn, vô luận hắn đi đầu đều phải đi theo cho bằng được, không ly khai lấy nửa bước.
Đoan Mộc Thanh Tôn tuy cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng mỗi khi nhìn thấy đôi mắt ngập nước của cái người đang mang thai kia chờ mong nhìn mình, đại não lập tức phát ra tín hiệu cho rằng Thiên Phượng bởi vì mang thai cho nên mới thất thường như thế.
Hơn nữa, bảo bối của hắn tựa hồ sau khi mang thai so với người thường thì tính tình cũng không có thay đổi là bao.
Thân hình thon dài áp sát tới, Đoan Mộc Thanh Tôn đưa tay xoa xoa bụng Thiên Phượng, nhẹ nhàng cảm nhận động tác của đứa nhỏ trong bụng.
“Không biết đứa nhỏ sinh ra sẽ giống ai a?” Bàn tay mảnh khảnh vỗ về cái bụng, Thiên Phượng khẽ hỏi.
“Chắc là giống ngươi, có lẽ là giống ta, có lẽ sẽ giống cả hai chúng ta.” Ôm lấy cái người đang ngồi trên ghế vào trong lòng, Đoan Mộc Thanh Tôn hôn lên mặt y, cái hôn nhẹ nhàng mang theo sủng nịch còn có thương tiếc: “Bởi vì nó là con của chúng ta.”
“Nói cũng phải.” Thiên Phượng thuận theo Đoan Mộc Thanh Tôn chui vào vòng tay ấm áp, hôn lên cổ hắn.
“Tiểu Phượng, khi nãy ngươi ngủ trưa, Lam thúc gọi điện bảo tối nay chúng ta phải trở về. Lam thúc nói thai đã sáu tháng, phải để cho y kiểm tra tình huống cho đứa nhỏ.” Nhẹ nhàng xoa nắn gương mặt xinh đẹp, Đoan Mộc Thanh Tôn nhẹ giọng nỉ non.
“Ân, nghe lời ngươi.” Gật gật đầu, Thiên Phượng ôm lấy vai Đoan Mộc Thanh Tôn, chôn mặt vào lòng hắn.
Từ sau khi nhìn thấy cái tên Đoan Mộc Thanh Tôn trên Sinh Tử Bạc của Vô Thường, bất cứ lúc nào y cũng ở trong tâm trạng đề phòng lo lắng, nhớ tới cái câu ghi trên Sinh Tử Bạc kia, y lập tức cảm thấy trái tim giá buốt.
Mệnh đoạn, hồn đoạn, duyến đoạn. (duyến: tình duyên; đoạn: đứt)
Nhưng đã ba tháng một tấc cũng không rời Đoan Mộc Thanh Tôn, lại không có gì khác thường, khiến hắn không khỏi nghĩ…. Có phải Sinh Tử Bạc đã ghi lầm rồi không.
“Ai….” Thú đan trở về, pháp lực của y cơ bản đã hồi phục, nếu không phải là do y có bầu, y nhất định sẽ xông vào địa phủ hỏi Diêm La bá bá hỏi chút sự tình rồi.
Nghe thấy người trong lòng thở dài, Đoan Mộc Thanh Tôn khẽ nhíu mày.
“Làm sao vậy? Không thấy thoải mái sao?”
“Không có, ôm ta ngủ đi, chừng nào trở về thì gọi ta.” Cọ cọ vào cái ôm ấm áp, Thiên Phượng khẽ nói.
Y phải bảo vệ Đoan Mộc Thanh Tôn, cho dù phải đối địch với cả địa phủ y cũng không màng, y tuyệt đối sẽ không khinh địch mà khiến cho hắn mệnh đoạn, hồn đoạn lại còn bị duyến đoạn.
“Được.” Ôm người trong lòng, Đoan Mộc Thanh Tôn nhìn cái người đã nhắm mắt ngủ, mày kiếm không khỏi chau lại.
Thiên Phượng có chuyện giấu hắn….
Bầu trời tối dần, Đoan Mộc Thanh Tôn lái xe chở Thiên Phượng về lại Đoan Mộc gia.
Nhưng mà, ngay lúc xe tiến tới đoạn quốc lộ sát vách núi đen, một chiếc, hai chiếc, ba chiếc xe màu đen đã theo sát sau xe bọn họ từ lúc nào rồi.
Đoan Mộc Thanh Tôn không phải người bình thường. Thân là người thừa kế của Đoan Mộc gia, từ nhỏ đã nhận đủ loại đặc huấn, hiện tại lại xuất hiện một màn quỷ dị nhất thời làm cho hắn bắt đầu cảnh giác lên.
“Tiêu Tôn.” Thiên Phượng ngồi ở ghế phó lái cũng cảm thấy không thích hợp.
“Ân, ngồi vững.”
Nói xong, chân liền giẫm một cái, nháy mắt đã tăng tốc độ phóng vút đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...