Tiêu Ngân Phong trợn tròn hai mắt, đối với hai người già này có chút không biết phải làm như thế nào.
Kỷ An nhìn Tiêu Ngân Phong cười khổ một tiếng, "Cảm thấy không biết làm sao hả?"
Tiêu Ngân Phong nặng nề gật gật đầu, "Ừ, khó có thể tưởng tượng được".
Nàng cảm thấy thật khủng bố, thật sự không chút liên quan gì đến những gì nàng đã từng trải qua trong thực tế.
Nàng quay đầu nhìn hai ông bà thì thấy ông ngoại của Kỷ An ngồi ở trên sô pha, vẫn thầm thì nói gì đó với La Thánh Minh, bộ dạng rất không hài lòng.
"La 'bàn' làm sao lại chọc tới hai lão nhân gia này vậy? Mới đây còn bị đánh chửi!"
Kỷ An không dám ý kiến gì liền sờ sờ mũi, trốn ở phía sau nữ vương bệ hạ, kết quả La Thánh Minh vẫn rất tức giận hướng về phía nàng trừng mắt.
Tiêu Ngân Phong quay đầu nhìn Kỷ An, "Tại ngươi?"
Kỷ An rụt cổ, "Ách, ân! Trên cơ bản ta xảy ra vấn đề gì, La bà tám liền bị ông ngoại đánh chửi, cậu mợ la mắng".
Mắt Tiêu Ngân Phong còn trừng lớn hơn nữa, "Vì sao?" Điều này thật không có đạo lý chút nào đi?
"Một lời khó nói hết".
Kỷ An cúi đầu, siêu cấp ngượng ngùng, cũng không dám nhìn La Thánh Minh.
Cha của La Thánh Minh lấy điện thoại gọi cho Lý Vân Cẩm, mấy người bọn họ thay phiên nhau cầm điện thoại nói chuyện, một người nói hơn mười phút, nói cả tiếng đồng hồ còn chưa có ý định cúp máy.
Tiêu Ngân Phong bị bọn họ làm cho phát hoảng, cảm thấy người nhà này đều là ET.
Nàng thật đói bụng, đáng thương nhìn về phía của Kỷ An.
Kỷ An ôm bụng, hai mắt rưng rưng, nữ vương bệ hạ, ta còn đói hơn ngươi, cơm trưa ta cũng chưa có ăn nữa.
Rốt cuộc mợ của Kỷ An đi vào nhà bếp nấu cơm chiều, La Thánh Minh nuốt nghẹn ngồi ở một bên, thỉnh thoảng u oán trừng mắt liếc Kỷ An, cha La Thánh Minh và hai ông bà ngồi xem TV.
Kỷ An nghe bọn họ trò chuyện một lát, sau đó đi qua nói vài câu rồi lôi kéo Tiêu Ngân Phong quay về phòng ngủ, sau đó đi về phía tủ lạnh lấy một ít nước trái cây và đồ ăn vặt cầm về phòng, để chúng ở trên bàn học.
Kỷ An thở dài nói, " Chờ mợ ta làm cơm tối đi, hôm nay không có cách nào đi ra ngoài ăn được".
Nàng buồn bực ngồi ở trên đùi Tiêu Ngân Phong, ôm lấy cổ nàng, "Ngân Phong, sao số của ta khổ vậy chứ, bọn họ tự dưng lại đến vào lúc này".
Cơ hội đi hóng gió rốt cuộc bị bỏ lỡ mất rồi.
Tiêu Ngân Phong sờ đầu Kỷ An, lột vỏ cam đút một múi vào miệng nàng, "Ông bà tới chắc để thăm mọi người hả? Ta đoán là muốn gặp ngươi".
"Bọn họ nghe nói ta phải phẫu thuật nên cố tình chạy tới thăm ta".
Kỷ An buồn bực nói, "Tuy rằng ông bà rất tốt bụng, nhưng họ lại không chịu tập làm quen phương thức tiếp xúc với người ngoài".
Nàng thở dài, đây có lẽ là cái gọi là sự khác biệt về khoảng cách đi.
Tiêu Ngân Phong cau mày suy nghĩ nửa ngày, càng nghĩ càng khó chịu, bối cảnh chênh lệch giữa bên nhà nội và nhà ngoại của Kỷ An cũng thật quá lớn đi, đúng là một trời một vực.
Tiêu Ngân Phong vừa gặp cha mẹ của La Thánh Minh, cũng là kiểu người bình thường, bối cảnh bình thường giống như những gia đình làm công ăn lương khác, tuy rằng nói năng lực và các phương diện khác của La Thánh Minh đều rất xuất sắc, nhưng trên người vẫn còn có chút phong cách luồn cúi của người làm công.
Cái này so với tầng lớp của Lý Vân Cẩm và Kỷ An thì cũng kém quá xa đi, nếu như nói là người một nhà thì khó có thể làm cho người ta tin được, "An An, ngươi có thấy là nhà các ngươi và nhà ông bà ngoại chênh lệch nhau quá nhiều không?"
Kỷ An sợ mình ngồi đè trên người Tiêu Ngân Phong làm cho nàng hỏng mất, đứng dậy đi lấy một cái ghế nhỏ dưới bàn, ngồi xuống sát bên cạnh Tiêu Ngân Phong, sau đó nghiêng người ngồi dựa vào lòng nàng.
Tiêu Ngân Phong có chút tức giận nhưng lại tức cười nhìn nhìn Kỷ An, nàng cư nhiên đem mình thành chỗ tựa lưng của nàng, nhéo cái mũi của Kỷ An, đem cánh tay làm thành gối đầu để dưới cổ nàng, sau đó tay phải cầm quả cam, tay trái tách múi cam đút vào miệng Kỷ An, "An tiểu tổ tông, lúc này có phải là nên giải thích cho nghi hoặc của ta hay không?"
Kỷ An đang ăn ngon hé mắt ra, sau đó cau mày, "Bắt đầu từ đâu bây giờ?"
"Từ mẹ và ông bà ngoại của ngươi đi.
Vì sao bọn họ chỉ là nông dân trung thực chất phát mà lại có thể nuôi mẹ ngươi thành tinh như vậy...!Ách, nữ nhân thông minh".
"Ta nghe mẹ kể ông bà ngoại là người nghèo nhất của công xã nhân dân, cũng lớn tuổi nhất, mọi người trong công xã đều khi dễ bọn họ.
Cậu của ta cũng hiền lành, bị người khác ăn hiếp cũng không dám hé răng.
Nhưng cậu rất thương yêu mẹ ta, cái gì ăn ngon cũng đều để dành cho mẹ ta".
Kỷ An hé miệng, lại nhai thêm một múi cam nữa, sau đó bắt được tay phải của Tiêu Ngân Phong thì hôn lên một cái, sau đó đem hạt cam nhả vào tay nàng rồi nói, "Cảm ơn nữ vương bệ hạ".
"Ngươi..." Tiêu Ngân Phong nhìn hạt cam ở trong lòng bàn tay, mặt nhăn lại thành một đống, nàng vừa mới cho Kỷ An ba phần màu vẽ thì nàng liền muốn sơn cả căn nhà, còn đem bàn tay của mình thành thùng rác nữa chứ, thật muốn tát nàng một cái cắm mặt xuống đất, nhưng mà lại không nỡ, hừ một tiếng tức giận rồi coi như không có gì.
Nàng đem hạt cam bỏ vào trong thùng rác rồi rút một tờ khăn giấy ra lau tay.
Lúc này Kỷ An mới chậm rì rì nói, "Ân, La bà tám đối xử với ta rất tốt cũng giống như cậu ta đối với mẹ ta vậy, nhưng mà La bà tám là bị ép buộc".
"Nói trọng điểm".
Tiêu Ngân Phong nhắc nhở nàng, không cho nàng ăn thêm cam nữa, cái này ăn nhiều sẽ bị nóng trong người.
"Cả nhà bị ăn hiếp thì tất nhiên trong nhà sẽ luôn có một người phản kháng lại đúng không?" Cho nên mẹ ta từ nhỏ đã đứng dậy đấu với mấy người ăn hiếp ông ngoại bà ngoại và cậu ta, cùng đấu trí so dũng khí với mấy người ở trong công xã, theo cách nói của mẹ ta thì dùng minh chiêu hay ám chiêu, âm hiểm hay ác độc, chỉ cần có hiệu quả đều là chiêu tốt.
Trước đây nàng trải qua không ít chuyện xấu, ai mà đi chọc nhà ông bà ngoại ta, nàng liền trong sáng ngoài tối chỉnh người ta.
Cho tới sau này người trong công xã nhìn thấy mẹ ta liền trốn, ngay cả những người trong đại đội cũng không dám chọc tới nàng, cũng không ai dám khi dễ nhà ông bà ngoại, với cậu ta nữa, thậm chí ngay cả cán bộ ở trong công xã cũng không dám thiếu tiền lương của nhà chúng ta".
"Công xã là gì vậy?" Tiêu Ngân Phong cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng cũng hiểu được vì sao Lý Vân Cẩm lợi hại như vậy, thì ra là do từ nhỏ luyện tập mà thành.
"Tương tự như là thôn bây giờ, ta cũng không rõ lắm".
"Nhưng gia đình cha và mẹ ngươ chênh lệch lớn như vậy sao lại đến với nhau được?"
"Có lẽ do trong nhà rất nghèo, cho nên từ nhỏ mẹ ta đã rất mạnh mẽ.
Ngươi có biết nhà ông bà ngoại ta khi có nghèo tới mức nào không? Một nhà bốn người, ở trong một cái nhà tranh chỉ có một gian, tường đất, mái lợp bằng rơm rạ, cũng chỉ có thể để đủ một cái giường, bếp phải để ở ngoài mái hiên, trong nhà ngay cả bàn ăn cơm cũng không có, ăn cơm thì phải bưng bát ngồi xổm ở cửa mà ăn.
Có cái nồi nấu cơm duy nhất trong thời kỳ tập trung luyện thép cũng bị tịch thu.
Thời điểm cách mạng văn hoá lúc đó cả nhà sắp chết đói, phải ăn cả cây cỏ, vỏ cây.
Sau đó mẹ ta vì muốn thoát khỏi cái nghèo khó đến cùng cực đã khóc nháo ầm ĩ đòi phải đi học, cậu vì để cho mẹ đi lên lớp nghe giảng bài và được ăn cơm nên đã đi lên núi khai thác đá".
Kỷ An nói xong sợ Tiêu Ngân Phong không hiểu rõ liền giải thích, "Chính là đi lên núi khai hoang đục đá làm việc cực khổ kiếm tiền cho mẹ ta đi học".
Nàng ngừng một chút, vẻ mặt bắt đầu trở nên chăm chú hơn, "Mẹ ta sau đó rốt cuộc cũng được vào đại học, đi vào trong thành phố học hành".
"Sau đó quen biết ba của ngươi?" Tiêu Ngân Phong hỏi, "Bọn họ là bạn học sao?"
Kỷ An lắc lắc đầu, "Còn quanh co rắc rối rắm.
Chuyện của ba mẹ ta phải nói từ năm mẹ ta tốt nghiệp đại học.
Ba ta phạm lỗi khi tham gia quân đội, bị ông nội phái đi cải tạo rèn luyện ở vùng núi xa xôi, năm đó đúng lúc mẹ ta vừa tốt nghiệp đại học.
Ba ta lúc đó là một người lính có phẩm chất tồi tệ, hay làm điều càn rỡ, theo cách nói của mẹ ta đó là cực kì xấu xa.
Hắn ỷ vào mình có ba là sư trưởng, vừa tham gia quân ngũ liền có thể đánh nhau, nên dẫn mấy người bạn học trong lớp quân ngũ đi gây sự khắp nơi, đem sung đi bắn gà chim người ta nuôi, còn đi trộm dưa hấu nhà ông ngoại ta trồng, kết quả dưa chưa có chín thì đi đập nát từng quả một, từng cái từng cái như vậy cho tới khi đập nát hết.
Vì muốn bắt heo rừng mà giẫm lên ruộng ngô của người ta trồng, cây mới ra hoa thì bị giẫm chết....!Hắn làm rất nhiều chuyện xấu, mọi người ở trong công xã tức giận mà không dám nói năng gì, hắn có súng a, lại còn là con cháu của quan lớn".
Ngưng một chút, ra dấu bảo Tiêu Ngân Phong đút cho nàng một múi quýt, ăn xong lại nhả hạt ra bàn tay của Tiêu Ngân Phong rồi mới tiếp tục nói, "Sau khi mẹ ta trở về thì được nghe lại chuyện này, liền đi tìm ba ta.
Mẹ ta lúc đó cầm cây gậy tre, uhm, cái gậy mà người ta hay dùng để đuổi heo ấy, được làm bằng sào tre, một đầu được đập dập, đánh vào người rất đau, da heo dày như vậy mà chỉ cần đánh một cái đã để lại dấu.
Đây là cái ta cố ý hỏi mẹ mới biết được, ngươi đã từng thấy qua nó chưa?"
Tiêu Ngân Phong lắc đầu, đừng nói là gậy tre để đánh heo, ngay cả con heo sống nàng còn chưa có thấy, chỉ có thấy heo được nuôi trong trang trại chiếu trên TV và thịt heo đã được chế biến thành món ăn ở trên bàn thôi.
Kỷ An kể chuyện xưa thì trong lòng nàng cũng chỉ có thể sử dụng được hai từ để hình dung đó chính là 'ly kỳ'!
"Đứa nhỏ đáng thương!" Kỷ An xoay người ngồi dậy, sờ sờ đầu của Tiêu Ngân Phong, sau đó bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải cho Tiêu Ngân Phong nghe về cuộc sống ở nông thôn, còn lấy ví dụ minh hoạ, kể sinh động như thật.
Thật ra trước đây nàng cũng từng ở nông thông hai tháng, sau khi lớn lên cũng chỉ về lại được một hai lần, kiến thức cũng không nhiều lắm.
Đa phần kiến thức là đều do Lý Vân Cẩm kể cho nàng nghe.
Cho nên dù nàng kể như thế nào thì nữ vương nhà nàng cũng chỉ biết nghe theo như vậy, bởi vì Tiêu Ngân Phong chưa từng tiếp xúc với vùng nông thôn, ngay cả muốn cũng không thể tưởng tượng được.
Quả nhiên Kỷ An rất vừa lòng khi thấy Tiêu Ngân Phong nghe xong chỉ có một biểu cảm đó là sửng sốt và sửng sốt, hơn nửa ngày mới nói được một câu, "Không khoa trương như vậy chứ?" Nàng quyết tâm phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy dáng vẻ cười cười của Kỷ An thì biết bộ dạng của mình trông ngốc nghếch như thế nào, nên liền nhanh chóng ngăn chặn đề tài, "Sau đó thì thế nào? Mẹ ngươi cầm cây gậy tre đi tìm ba ngươi, kết quả thế nào?"
"Mẹ ta cầm theo gậy tre đi vừa nhìn thấy ba ta đã đột nhiên nhào tới đánh cho một trận, đánh xong liền chỉ vào bọn họ mà mắng, mắng tới mức mà bọn họ sững sốt đứng đờ ra đó nửa ngày còn chưa phục hồi lại tinh thần.
Bất quá ba ta vẫn bản cũ soạn lại: bọn họ là Đại lão gia không thèm chấp nữ nhân, không thể động thủ đánh nữ nhân, dù sao gậy tre đánh cũng không đau, nên hắn để bị đánh thêm vài cái cũng được.
Còn về phần bị mắng tới mức sững sờ ra thì ba ta giải thích là dáng vẻ của mẹ trong veo như nước, xinh đẹp toả sáng, khi đứng đó mắng người lại mạnh mẽ hoạt bát rất đáng yêu, hắn coi như là mỹ nhân chửi đổng đi".
Tiêu Ngân Phong nhịn không được mà bật cười, Kỷ Bằng này đúng là dĩ diện chết được, cây gậy dùng để đánh đuổi heo mà đánh lên người thì sao không đau cho được chứ? Nhưng mà nàng nhớ gần đây công ty của Kỷ Bằng bởi vì khủng hoảng tài chính đã xuất hiện nguy cơ về tài vụ, mà còn ở đây tỏ vẻ sĩ diện là người giàu có.
Nàng vội vàng mua thiết bị dụng cụ để phẫu thuật cho Kỷ An, Kỷ Bằng sau đó lại thanh toán tiền, còn khoát tay chặn lại để cho nàng tuỳ ý xử lý, nói không cần để ý tới chút tiền nhỏ này.
Theo nàng được biết, gần đây Kỷ Bằng tìm ngân hàng xin vay tiền và tìm công ty lớn để góp vốn đầu tư.
"Sau đó thì thế nào?" Nàng hỏi Kỷ An, rất muốn nghe một chút về chuyện trước đây của Lý Vân Cẩm và Kỷ Bằng.
Nhìn sơ qua hai người có vẻ đến với nhau quả thật là tuyệt phối a.
"Ba ta lớn như vậy còn chưa từng bị nữ nhân đánh, huống hồ là một nữ nhân xinh đẹp có cá tính như vậy nên liền nổi lên tư tâm, mỗi ngày đều lởn vởn bên cạnh mẹ ta, bị mẹ ta sửa chữa không ít.
Nhưng mà hắn mặt dày, da cũng dày, mặt dày mày dạn theo đuổi mãnh liệt, thường xuyên qua lại khiến mẹ ta mềm lòng, cho nên cùng hắn kết giao".
"Ông ngoại bà ngoại ngươi không phản đối sao?" Tiêu Ngân Phong cảm thấy sự chênh lệch bối cảnh cũng quá lớn.
"Nhà ngoại ta mẹ ta luôn là người làm chủ, mẹ đã quyết định thì bọn họ ngay cả một chút ý kiến cũng không có".
Kỷ An cũng hiểu được mẹ mình lợi hại như thế nào, có thể quản giáo gắt gao cả cha mẹ và anh trai.
"Nhưng mà ông nội của ta lại phản đối, ông nội lúc ấy là sư trưởng, nhà ngoại ta lúc đó có thể nói là bần cùng nhất ở giữa tầng lớp nông dân, nếu so với ăn mày thì chỉ hơn được túp lều để ở mà thôi.
Ông nội sau khi biết chuyện của cha và mẹ, liền điều ba ta trở về lại.
Mẹ ta lúc ấy cùng với ba đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt nên cũng liều lĩnh đi theo, mẹ ta theo ba đi bộ đôi, ba đi đóng quân ở đâu thì mẹ đi theo làm việc ở địa phương gần đó, vì muốn cùng ba ở một chỗ nên bao nhiêu cái khổ đều nếm qua, sau đó ba ta xin nghỉ trở về nói với ông nội muốn kết hôn với mẹ, bị ông nội đánh cho gần chết, còn bị giam lỏng.
Mẹ ta lúc đó đang mang thai đi đến tìm ông nội, bị ông nội bà nội ta miệt thị một phen, nói mẹ ta đừng có nằm mơ muốn gà rừng biến thành phượng hoàng, nhìn thấy nhà bọn họ có quyền có thế mà không biết xấu hổ đi câu dẫn ba ta".
Tiêu Ngân Phong nhíu mày, lời mắng này có chút quá đáng, khó trách Lý Vân Cẩm vẫn không muốn gặp người nhà Kỷ lão gia, ở bệnh viện liền mắng chửi như vậy.
"Bọn họ cãi nhau thật lâu, ba ta thì quỳ suốt một đêm mưa lớn, phát sốt té xỉu mà ông nội của ta vẫn không đồng ý.
Hắn nhốt ba ở trong nhà, ba vì muốn gặp mẹ nên từ cửa sổ tầng ba leo ra nhánh cây trong sân chạy trốn, kết quả kỹ thuật võ công cao cường không được sử dụng đúng chỗ nên xém chút nữa bị ngã chết, bị gãy chân, nằm ở bệnh viện nửa năm.
Lúc đó mẹ ta là phụ nữ chưa có gia đình mà đã mang thai bị người ta chỉ trỏ nói ra nói vào, vì để sinh tồn nên phải nén tức giận, vì để sống mà việc khổ bao nhiêu cũng làm, thậm chí khi bụng lớn rồi vẫn phải đi đốt than đá, nàng nói nếu như sau đó không phải chiến hữu cũ của ba tìm được nàng, thì có lẽ bây giờ chúng ta phải lưu lạc ăn xin ở đầu đường, có sinh được ta hay không cũng không đảm bảo.
"Cho nen bệnh tim của ngươi bởi vì nguyên nhân như vậy mới có đúng không?" Mắt Tiêu Ngân Phong hơi đỏ, khó trách Kỷ An sinh ra chỉ gần hai ký là vì thời gian mang thai nàng Lý Vân Cẩm không đủ dinh dưỡng mà thôi.
Khó trách ở bên ngoài phòng mổ Kỷ lão gia vừa nghe Kỷ An sinh ra chỉ nặng gần hai ký, thân thể gầy yếu không khoẻ mạnh, chưa nghe xong đã vội đứng dậy đi mất rồi, nguyên do nội tình còn có chuyện cũ, Kỷ lão gia là đối với cơ thể yếu ớt nhiều bệnh tật của cháu gái mà cảm thấy áy náy đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...