Phượng Hoàng Hoa FULL


Kỷ An thản nhiên nhìn lại Tiêu Ngân Phong, nữ vương bệ hạ nhà nàng mới đúng là đại mỹ nữ.

Vươn tay ra kéo Tiêu Ngân Phong ngồi xuống bên cạnh, sau đó ôm nàng từ phía sau, kề bên tai nàng hỏi, "Có mệt hay không?"
Tiêu Ngân Phong thuận thế ngồi vào trong lòng của Kỷ An, nhưng sợ đụng với vết thương chưa lành hẳn của nàng nên không dám dựa hẳn vào người nàng.

Nàng đáp, "Nhìn thấy ngươi sẽ không còn mệt nữa".

Nàng nhắm mắt lại, trời về chiều mùa thu vẫn được người khác quan tâm, hơi ấm và sự che chở ở phía sau càng làm cho nàng say mê.

"An An, hình như ngươi hơi khác mọi ngày một chút".

Nàng nhẹ giọng nói.
"Có gì khác đâu?" Kỷ An cảm thấy mình vẫn là chính mình thôi.
"Thời điểm yên lặng không giống lắm".

Tiêu Ngân Phong ôn nhu cười, "Trước đây lúc ngươi yên lặng, trầm tĩnh thì có chút tang thương chán chường, hiện tại được thay bằng sự an tường rực rỡ".

Nàng nắm lấy tay Kỷ An, có lẽ là bởi vì đã trải qua sinh tử, hoặc cũng có thể là được tình yêu làm dịu.

Giống như nàng, trước đây chỉ nghĩ tới sự nghiệp nên phải một mực phấn đấu, hiện giờ nàng càng lúc càng lưu luyến cảm giác gia đình này.

Nàng là một nữ nhân, cho dù có mạnh mẽ cỡ nào, ở bên ngoài bôn ba một thời gian cũng sẽ thấy mệt mỏi, cũng có lúc nghĩ muốn tĩnh lặng để hưởng thụ sự yên bình.

Có lẽ vì đã từng thiếu chút nữa là mất đi, cho nên hiện tại nàng hiểu được quý trọng, đối với sự nghiệp và cuộc sống một lần nữa có một sự định nghĩa mới.
Kỷ An chỉ chỉ vào tim mình nói, "Bởi vì ở nơi ngày có ngươi".


Nàng nheo mắt lại cười nói, "Rất ấm áp".
"Ha ha".Tiêu Ngân Phong khẽ cười hai tiếng, xoay người ngồi thẳng dậy, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên trái tim của Kỷ An, dùng ánh mắt ám muội lại thêm chút yêu mị nhìn Kỷ An, "Ta chỉ biết chỗ này bị may lại còn chưa có cắt chỉ".
Kỷ An liếc mắt xem thường Tiêu Ngân Phong một cái, người ngửa về phía sau nằm trên ghế sô pha, "Đến đây, cho ngươi xả hết bao nhiêu tức giận một lần, đỡ cho ngươi cứ phải theo sát ta nhắc đi nhắc lại ta đã từng làm chuyện ngu ngốc tới mức nào, so với tinh thần bị ngươi ngược đãi một thời gian dài, thì bây giờ tới luôn một lần cho thoải mái".
Tiêu Ngân Phong đứng dậy, nghiêm túc đánh giá Kỷ An, dùng tay phải nắm lấy cái cằm rồi trịnh trọng nói, "Ân, rất giống một con heo nhỏ nằm trên thớt chờ bị làm thịt, nhưng mà heo này gầy quá chả được mấy ký thịt, nuôi cho béo rồi mới thịt được".
"Ngươi, ngươi, ngươi.,." Kỷ An vịn lấy lưng ghế ngồi dậy, trừng mắt buồn bực nhìn Tiêu Ngân Phong hỏi, "Thế vợ của heo nhỏ là cái gì?"
Tiêu Ngân Phong đưa tay nhéo nhéo mũi Kỷ An, sau đó lại lấy tay nắm lấy vành tai của nàng hỏi, "Vậy ngươi nói thử xem là cái gì?"
Kỷ An giả ngu cười 'ha ha' hai tiếng không dám trả lời.
Tiêu Ngân Phong không vì vậy mà bỏ qua cho nàng, liếc mắt nhìn nàng với bộ dạng nếu Kỷ An không trả lời sẽ không buông tha.
Kỷ An cắn môi, sau đó giả vờ đáng thương nói, "Ta đói bụng".
"Bây giờ chưa có tới năm giờ đâu!" Tiêu Ngân Phong nói.
Kỷ An trong lòng nói ta chưa có ăn cơm trưa, nhưng nàng không dám hé răng, tránh cho bị nàng giáo huấn một hồi.

Nàng mếu máo, "Nhưng mà ta đói bụng".
"Mẹ đi công tác rồi, hôm nay đi ra ngoài ăn".

Tiêu Ngân Phong nói.
Kỷ An cười tới mức mắt híp lại, tốt quá, có thể ra ngoài hít thở không khí rồi.
"Xem ngươi mừng rỡ chưa kìa, đi thay quần áo đi".

Tiêu Ngân Phong sợ Kỷ An cao hứng quá mức, kích động khiến động tới vết thương.
Kỷ An thuận thế đứng dậy, tựa vào trong lòng của Tiêu Ngân Phong, sau đó hôn một cái thật nhanh trên mặt nàng, sau đó cầm cuốn sách vào trong phòng ngủ.

Nàng mới vừa thay quần áo xong, chưa kịp mang vớ thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Kỷ An thấy hơi nghi ngờ, ai tới nhà nàng nhấn chuông cửa vậy a.
Tiêu Ngân Phong đứng ở bên trong cánh cửa, nhìn ra ngoài bằng mắt mèo thì thấy một đôi vợ chồng già tầm bảy tám mươi tuổi, vệ sĩ của nàng đang hỏi họ.

Kỷ An mang vớ xong thì nhìn thấy hai người họ liền đưa tay lên đỡ trán, "Trời ạ, sao họ lại đến đây? Mẹ ta không có ở nhà a".
"Sao vậy? Bọn họ là ai? Ngươi biết họ sao?" Tiêu Ngân Phong đang đoán chẳng lẽ Kỷ An làm ăn buôn bán thiếu đạo đức làm cho cha mẹ người ta đến tận đây tìm sao? Hai vợ chồng bảy tám mươi tuổi này, đầu tóc cả hai đều bạc trắng, quần áo rất mộc mạc, đặc biệt là bà lão kia, quần áo trên người còn có miếng vá, từ đầu đến chân đều tản ra khí tức là một nông dân chất phác.

Kỷ An nhanh chóng chạy tới mở cửa, nói với mấy vệ sĩ đang hỏi han này nọ, " Đây là ông ngoại bà ngoại của ta".

Sau đó liền bất chấp mời hai người bọn họ vào trong nhà.
Tiêu Ngân Phong vừa nghe Kỷ An xưng hô liền mơ hồ, Kỷ gia có tiền như vậy, Lý Vân Cẩm cũng là một người rất lợi hại, sao cha mẹ lại ăn mặc quần áo rách thủng như vậy a! Trong đầu bất chợt liền nảy ra ý nghĩ Lý Vân Cẩm bất hiếu ngược đãi cha mẹ.
Kỷ An cũng muốn ngất, hai người này xuất hiện ở đây còn không nói, phía sau còn mang theo một cái bao tải, bên trong còn có mấy thứ còn sống cựa quậy, đoán chừng là đặc sản ở nông thôn.

"Ông ngoại, bà ngoại, mau vào nhà".

Nàng liền nhanh chóng tiếp đón hai người vào cửa, thuận tiện bảo Ngân Phong cầm giúp mấy cái túi.

Tiêu Ngân Phong nhìn cái bao to to kìa đoán chừng rất nặng nên liền bảo vệ sĩ mang vào nhà.

Cái bao vừa được nhấc lên thì thấy bên trong có một con gà trống hai con gà mái, thân bao có hai cái lỗ to, thân mình con gà thì ở trong bao, còn đầu thì thò ra ngoài.

Tiêu Ngân Phong nhất thời trợn tròn con mắt, đây là cái gì a?
Hai ông bà đứng ở trước cửa chà chà bùn đất dính ở trên chân, sau đó mới hướng về phía Tiêu Ngân Phong gật gật đầu cười lấy lòng, nghiêng người qua bên cạnh Tiêu Ngân Phong mà đi vào cửa, giống như là lo sợ đụng trúng nàng.
Bao nhiêu chuyện lớn bé gì mà mà Tiêu Ngân Phong chưa từng trải qua, nhân vật lớn cỡ nào cũng đã từng gặp, cho dù là nhìn thấy ông nội của Kỷ An nàng cũng có thể tự nhiên ứng phó, nhưng mà nhìn hai vị lão nhân có vẻ trung thực trước mặt khiến cho nàng giống như bị mờ mịt, đứng sững sờ ở đó nửa ngày cũng chưa hồi phục lại tinh thần.
Kỷ An chào đón hai vị lão nhân vào cửa, lúc xoay người liền hạ giọng nói với Tiêu Ngân Phong, "Nữ vương bệ hạ, hãy chuẩn bị nghênh đón sấm sét cuồn cuộn tới đi".

Ngập ngừng một chút rồi nói thêm, "Nhanh gọi cho La bà tám chạy tới đây cứu mạng, ám hiệu là ET (người ngoài hành tinh) tập kích Hoả Tinh".
ET tập kích Hoả Tinh cái gì không biết nhưng Tiêu Ngân Phong có cảm giác mình bị ET tập kích.

Nàng lấy di động ra nhắn tin cho La Thánh Minh, "Kỷ An nói ET tập kích Hoả Tinh, bảo ngươi nhanh chóng chạy đến cứu mạng".
La Thánh Minh trả lời tin nhắn rất nhanh, "Trái Đất đang tự bảo vệ mình, vui lòng cầu cứu sao Thiên Lang".
Tiêu Ngân Phong bị mấy ký hiệu đặc biệt này làm cho rối tinh rối mù, hai anh em họ này đang làm cái trò quỷ gì, nàng cầm di động đưa cho Kỷ An xem tin nhắn, Kỷ An đang rót hai ly nước cho hai người kia, "Ông ngoại, bà ngoại, uống nước đi".

Hai người kia ngồi giống như co quắp ở trên sô pha, quay đầu nhìn ngó xung quanh.

Một lát sau bà ngoại Kỷ An mới hỏi, "An An, mẹ ngươi đâu?"
"Nàng đi công tác rồi", Kỷ An đáp.

Nhận lấy điện thoại rồi xem tin nhắn mà Tiêu Ngân Phong đưa, nàng liền bĩu môi mắng một câu, "Không nghĩa khí", rồi lại nhắn trả lời, "Ông ngoại bà ngoại đang ở nhà của ta, tới đây mau".

Gửi tin nhắn đi.
Tiêu Ngân Phong tò mò nhỏ giọng hỏi Kỷ An, "Các ngươi đang ám hiệu gì vậy?"
Kỷ An thì thầm, "ET là ai thì ta không cần giải thích rồi, ta là sao Hoả, La bà tám tất nhiên là Trái Đất, sao Thiên Lang là cậu mợ ta, sao Mai là mẹ ta".
Tiêu Ngân Phong lấy tay bấm nhẹ lên lưng Kỷ An nói, "Nào có cháu nào gọi ông bà như vậy chứ, ngươi là đồ con cháu bất hiếu".
"Ngươi hiếu thuận thì ngươi đi mà gánh vác, ta sợ lắm".

Kỷ An rất không phúc hậu mà chui qua bên cạnh trốn, vừa quay đầu nhìn thấy cái bao có một con gà trống một con gà mái thì đưa tay lên đỡ trán.

Nảng và mẹ đều không biết làm gà, bình thường muốn ăn đều đến siêu thị mua thịt tươi, còn làm hai con gà sống này biết làm thế nào a? Còn ị ra nữa, gà trống buổi sáng còn gáy nữa.

Hai ông bà mỗi lần đến đều mang nhiều thứ, một cái bao tải bên trong có: một cặp gà, một túi đậu phộng, một túi táo đỏ, một túi quả óc chó.

Táo đỏ, đậu phộng với quả óc chó để cùng chỗ với gia cầm sống nàng cũng không dám ăn.

Nhưng đây là ý tốt của ông bà, nàng cũng không dám làm trái, "Ngươi có thể nghe hiểu được ngôn ngữ địa phương của bọn họ không?"
Kỷ An xoắn xuýt, "Đó là tiếng địa phương ở nông thôn, ta chỉ có thể hiểu được một chút, nhưng một câu cũng không biết nói.

Nhưng mà ông bà có xem TV, có thể nghe được tiếng phổ thông, nhưng cũng không biết nói, ngươi có thể thử trò chuyện với bọn họ, nếu ngươi cố gắng thì chắc cũng có thể nghe hiểu được".
Tiêu Ngân Phong trợn mắt nhìn Kỷ An, sau đó liền quay lại dùng tiếng phổ thông trao đổi với ông bà, Kỷ An liền núp ở một bên gọi điện thoại cho cậu mợ, thúc giục bọn họ nhanh chóng chạy đến đây.

Qua tầm mười phút, Tiêu Ngân Phong thực sự là chịu không nổi, chạy đi tìm Kỷ An, "Đó là ông bà ngoại của ngươi, ngươi đi tiếp đi".

Thật sự dùng tiếng địa phương để nói tiếng phổ thông làm cho nàng nghẹn muốn điên.


Hai ông bà này quả thật là ET, nàng thật không hiền lành gì mà đem đẩy sao Hoả đi chịu pháo kích của ET.
Kỷ An đi qua bên đó liền bị hai người kéo vào ngồi ở giữa bọn họ, sau đó mỗi người cầm nắm một bàn tay của nàng, bắt đầu bùm bùm chéo chéo hỏi nàng, tình cảm rất thân thiết.

Tuy rằng hai người nói chuyện có chút khó hiểu, hành vi thì kì quái, nhưng tình cảm đối với cháu ngoại vẫn rất chân thành.
Kỷ An ngồi ở giữa hai người một bên nhẹ nhàng trả lời, một bên đáng thương nhìn Tiêu Ngân Phong cầu cứu.
Tiêu Ngân Phong nhìn thấy ánh mắt tội nghiệp của Kỷ An trong lòng liền thấy thương xót, nàng trốn về phòng ngủ gọi điện thoại cho La Thánh Minh bảo hắn lập tức chạy tới.

Đại lão bản lên tiếng, La Thánh Minh không dám không nghe nên nhanh chóng vội vàng chạy đến.
La Thánh Minh và cậu mợ của Kỷ An vội vội vàng vàng chạy tới, Tiêu Ngân Phong vừa nghe tiếng chuông cửa vang thì biết là bọn người La Thánh Minh đến nên nhanh chóng đi ra mở cửa.

Họ vừa vào cửa La Thánh Minh liền trốn ở một bên, cậu mợ Kỷ An vội vàng đi qua, chỉ có Tiêu Ngân Phong há mồm không hiểu được tiếng địa phương, tiếng miền này vừa nói ra thì vừa ồn vừa ầm ĩ, nàng cũng né theo.

La Thánh Minh làm vẻ mặt đau khổ nói với Tiêu Ngân Phong, "Tiêu Tổng, ta mang cứu tinh tới rồi, ta đi trước".
Tiêu Ngân Phong liếc hắn, "ET rất khủng bố sao?"
Sắc mặt La Thánh Minh rất bất đắc dĩ, "ET sẽ không tấn công sao Hoả, nhưng sẽ đánh Trái Đất.

ET cho rằng sao Hoả nằm viện do Trái Đất bảo vệ không tốt".

Nói xong hắn liền chuẩn bị đi.

Nhưng La Thánh Minh vừa ra tới cửa, chợt nghe thấy tiếng ông ngoại của Kỷ An gọi lớn ở đàng sau, sau đó ông liền chạy tới trước mặt La Thánh Minh quang quác một trận pháo kích, sau đó bàn tay liền hướng trên đỉnh đầu La Thánh Minh mà đánh xuống.
Kỷ An lùi về phía bên cạnh Tiêu Ngân Phong, đưa đôi tay đỏ bừng ra trước mặt nàng, "Sức lực của người lao động so với quân nhân còn lớn hơn rất nhiều".
Tiêu Ngân Phong vừa nhìn thấy liền đau lòng, hai bàn tay sao mà đỏ tới mức vậy chứ.
"Bọn họ vẫn thích nông nghiệp, bình thường trồng trọt đốn củi v.v..., tất cả đều là làm việc nặng, nên lớp chai trên hai bàn tay một tầng lại dày thêm một tầng, khi cọ sát đều thô như gạch đá vậy, khí lực rất lớn, nắm chặt tay ta gỡ không ra được".

Kỷ An bối rối nhìn bọn họ, "Ông bà chưa từng đọc sách, cũng chưa từng làm việc xã hội, cả đời chỉ biết trồng trọt, trước đây cậu đón họ tới thành phố ở cùng, được ba tháng bọn họ lại nói không có làm nông thì không quen, nhàn rỗi muốn phát bệnh, ồn ào ầm ĩ đòi về cho bằng được, nói cái gì sợ đất bị bỏ hoang, còn nói không có trồng cây này nọ trong lòng cảm thấy không yên trí, nên đành phải để họ về lại nông thôn.

Mẹ xây nhà cho họ, thuê người tới giúp việc, họ lại đem người đuổi đi, nói là cũng không phải địa chủ, thuê người hầu cái gì.

Quần áo rách cũng tiếc, liền tuỳ tiện tìm vải vụn vá rồi mặc tiếp, cho tiền họ cũng tiếc không dám tiêu, cuộn vào trong giấy báo rồi giấu ở trong đậu phộng bị chuột cắn nát hết"..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận