Diệp Tống nhìn trước nhìn sau, thật giống quang cảnh xét xử phạm nhân nàng nhìn thấy trong tivi, không khỏi cười hai tiếng: "Này là như thế nào, mong Vương gia nói rõ."
"Quỳ xuống."
Phái Thanh đi trước quỳ xuống, nhưng Diệp Tống vẫn như cũ đương đường chính chính mà đứng, duỗi thẳng lưng, không kiểu ngạo không siểm nịnh.
"Người đâu, mời Vương phi quỳ xuống." Tô Thần híp híp mắt, lạnh giọng quát.
Toàn bộ sảnh đường không khí áp bức đến cực điểm, không ai dám lớn tiếng ho một chút.
Lúc này hai gia đinh đi lên, trong tay cầm gậy gỗ, nói một câu: "Vương phi, xin đắc tội", hai cây gậy gỗ hướng đầu gối Diệp Tống đánh tới, cơn đau mãnh liệt xâm lấn từng dây thần kinh nàng, nàng không chịu được mà quỳ xuống đất, thở dốc từng ngụm, quật cường ngẩng đầu lên nhìn Tô Thần gằn từng chữ: "Ngươi là Ninh vương, ta cũng là thiên kim tướng phủ, Tô Thần ngươi có tư cách gì bắt ta quỳ xuống."
Tô Thần nói: "Ngươi đừng quên, ngươi đã là Ninh vương phi, phu vi thê cương, bổn vương dù có bắt ngươi chết ngươi cũng không được sống."
Diệp Tống nghe vậy nở nụ cười, rõ ràng là không buồn không vui, nhưng nghe có vài phần thê lương, nói: "Ngươi còn nhớ ta là Ninh vương phi, ngươi còn nhớ ngươi là phu quân của ta?"
Tô Thần quanh thân tản mát ra tức giận, đột nhiên ném mạnh ly trà trong tay xuống đất vỡ tan.
Hắn bước xuống dưới, đứng trước mặt Diệp Tống, cúi người miết mạnh cằm nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi làm người khác bị thương mà còn cố nói lý có phải không? Ngươi tưởng dùng thủ đoạn này là có thể giành được sự chú ý của bổn vương, đừng trách bổn vương xuống tay không biết nặng nhẹ mà giết chết ngươi.
Ngươi cho rằng bổn vương sẽ sợ phủ tướng quân sao?"
Hàm dưới Diệp Tống như bị nghiến đứt, cố nén đau nói: "Ngươi là Ninh vương sao có thể sợ một cái tướng quân phủ, chẳng qua nếu ta chết cũng là vì Nam thị mà chết, tuy rằng ta khinh thường ngươi nhưng dù sao cũng là thánh thượng tứ hôn, ta chết đi ngươi tưởng Nam thị có thể sống tốt? Ngươi không sợ tướng quân phủ, a, chẳng lẽ ngươi cũng không sợ Hoàng thượng sao?" Sắc mặt Tô Thần càng thêm âm trầm, tuy rằng Diệp Tống không biết đây là triều đại nào, nhưng nàng xem tivi, đọc tiểu thuyết nhiều cũng có thể biết được chút ít quyền thế ở cổ đại.
Nàng đột nhiên nghiêng đầu, tránh khỏi bàn tay Tô Thần, tức khắc "rắc" một tiếng, cằm nàng bị trật khớp, nàng nói chuyện đều phải hít khí, nhưng vẫn như cũ cười, lanh lảnh càn khôn chính khí, thanh âm không e dè mà truyền đến từng người trong sảnh đường, "Cả cái này Vương gia cũng không sợ, chẳng lẽ Vương gia muốn tạo phản?"
Tô Thần bình tĩnh lại, chậm rãi nói: "Khá khen ngươi khéo mồm khéo miệng.
Người đâu, vả miệng hai mươi cái cho bổn vương."
"Vương gia!" Phái Thanh quỳ sát đất cầu xin, "Cầu xin Vương gia tha cho tiểu thư! Nô tỳ nguyện ý, nô tỳ nguyện ý thay thế tiểu thư chịu phạt, đều là nô tỳ không tốt, Nam phu nhân bị thương cũng là do nô tỳ."
Tô Thần một chân đem Phái Thanh đá văng ra, ngại dơ mà chùi lên y phục nàng, nói: "Ngươi là thứ gì.
Vả miệng ba mươi cái."
"Vương gia!"
"Bốn mươi!"
Phái Thanh không dám cầu tình nữa.
Trơ mắt nhìn hai vị ma ma trong vương phủ, một người ngồi xổm xuống một bên Diệp Tống.
Thời điểm bàn tay tát mạnh vào mặt, Diệp Tống đau đến choáng váng đầu óc.
Liên tiếp đánh tới, tóc nàng bay tán loạn, hai bên mặt sưng phù, khóe miệng chảy ra tơ máu.
Phái Thanh khóc đến thập phần thê lương.
"Phụt!" Diệp Tống phun ra một ngụm máu đen, thanh âm mệt mỏi thở hổn hển nói, "Đừng khóc, ta còn chưa chết đâu mà khóc tang..."
Bốn mươi cái cứ thế mà tát xuống, Diệp Tống không còn chút ý thức nào nữa, quỳ rạp trên đất, Phái Thanh gọi nàng một lúc lâu nàng mới miễn cưỡng mà lên tiếng.
Tô Thần mắt lạnh nhìn hết thảy, còn chưa hết giận, lại thanh lãnh nói: "Ninh Vương phi Diệp thị, ghen ghét đố kị, nhiều lần hãm hại Nam phu nhân.
Nay lấy gia pháp xử phạt, trượng đánh ba mươi, răn đe cảnh cáo."
Hai gã gia đinh kéo Diệp Tống ra, chuẩn bị hành hình.
Phái Thanh bị nha hoàn túm, sống chết không cho tới gần.
Trước khi hành hình, Diệp Tống bỗng nhiên thanh tỉnh, ngẩng đầu thật sâu mà nhìn Tô Thần, cằm có chút vặn vẹo, hai má sưng đỏ, chỉ còn dư lại thanh quang trong suốt, phảng phất có thể tẩy sạch hết thảy dơ bẩn cùng bất khâm.
Nàng nhẹ nhàng nói: "Gia pháp, cái gì gia pháp?"
Tô Thần nhìn nàng: "Bổn vương chính là gia pháp."
Từng trượng gỗ đập xuống người Diệp Tống, ngón tay gắt gao cào mạnh lên đất, thống khổ đến cực điểm cũng không la lên một tiếng.
Một ngụm máu tươi chói mắt phun lên sàn nhà.
Diệp Tống ngất xỉu, trước đó dùng thanh âm thoi thóp nói: "Nàng ta nói cái gì thì sẽ là cái đó...Ngươi trước nay chưa từng hỏi ta một chút rốt chuộc chuyện đã xảy ra như thế nào liền nhận định là ta sai....Ngươi yêu nàng bao nhiêu thì hận ta bấy nhiêu sao..."
Tay Tô Thần giấu trong tay áo thình lình run lên một chút, trong lòng hắn trầm xuống, không rõ là vì cái gì.
Ba mươi trượng còn chưa đánh xong, cuối cùng Tô Thần xua tay dừng lại.
Diệp Tống một chút nhúc nhích cũng không thể, trên eo, trên lưng cơ hồ đều là vết máu.
Phái Thanh nhào qua, liều mạng muốn bế Diệp Tống lên, khóc thành một dòng.
Nước mắt tí tách rơi trên tóc Diệp Tống, che đi khuôn mặt hốc hác, thật lâu sau Diệp Tống mới giật giật khóe mắt.
Diệp Tống nỗ lực giãy giụa đứng lên, đi từng bước một ra ngoài, phảng phất như dài cả thế kỉ, thân thể chỗ nào cũng đau nhức.
Đứng ở cửa, ánh nắng đem thân ảnh cô đơn của nàng phản chiếu đến vô cùng thê lương, nàng chậm rãi nghiêng đầu, lẳng lặng mà nhìn chằm chằm Tô Thần, thanh quang trong mắt phi phàm sáng rỡ.
Khóe miệng theo thói quen mà câu lên, tức giận so với Tô Thần không kém chút nào.
Loại áp suất này ngược lại làm Tô Thần kinh ngạc.
Hết chương 18
- --------------------------------------------------------------
Lời edit: ****, ***.
Tra nam! Tra nam! Có thể ra tay tàn nhẫn như thế với một người phụ nữ.
Tô Thần ơi Tô Thần, ngày sau bị nghiệp quật cũng đừng có trách ai a.
Sau này phải hành hạ chết tên này ta mới có thể hả dạ được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...