"Tiểu tử kia mạng cũng thật lớn." Trịnh Khiêm gạt lá trà trong chén, thổi thổi qua lại một chút rồi đưa lên miệng nếm thử.
Thuộc hạ bên cạnh vẫn duy trì tư thế quỳ ban đầu, đối mặt với chủ nhân không nặng không nhẹ nói một câu như thế vẫn có chút sợ hãi.
"Nghe nói nương tử ngươi vừa sinh hài tử?" Trịnh Khiêm đặt chén trà xuống bàn.
Tên thuộc hạ nghe xong lời này từ miệng Trịnh Khiêm đã không kiềm chế được run rẩy, lưng ướt mồ hôi bò tới ôm chân lão ta.
"Đại nhân tha mạng! Là thuộc hạ nhìn lầm tên kia, khẩn xin đại nhân tha mạng cho nhà tiểu nhân.
Cầu xin đại nhân! Cầu xin đại nhân!" Tên thuộc hạ một bên ôm chân lão một bên không ngừng dập đầu xuống sàn nhà cứng ngắc.
Hắn cũng chỉ là dân thường, trước kia có từng gia nhập môn phái học được một ít võ công, từ khi thanh gia lập thất bắt đầu bén duyên nghề buôn bán, nhà hắn chỉ buôn bán nhỏ kiếm chút tiền sống qua ngày.
Thê tử hắn mang thai không bao lâu đã có người tìm đến hắn, người đó ra giá cao thuê hắn đi điều tra một số việc ở thôn bên cạnh, xong việc sẽ nhận được một khoản lớn.
Công việc đầu tiên của hắn diễn ra suôn sẻ, tiền nhận được đủ để sống thoải mái mấy tháng.
Sau đó lại có người khác đến thuê hắn, là người của Trịnh phủ, hắn nhìn thê tử cách ngày sinh rất gần, tiền lúc trước cũng sắp hết nên không suy nghĩ đã đáp ứng.
Về sau mới biết đây là một vụ giết người, hắn có chút sợ hãi nhưng vẫn làm.
Hắn nghĩ thuê người khác ra tay thì tốt rồi, cùng lắm trả thêm cho người kia, hắn không liên quan việc này.
Nào ngờ tiên kia chỉ là một khối cơ di động, đầu toàn đậu hũ làm lỡ việc của hắn.
Tiền đều bị lấy lại, tính mạng vợ con còn bị đe dọa.
"Hắn hoặc cả nhà ngươi phải có một bên yên lặng nằm dưới đất." Lão nói chuyện liên quan đến mạng người như thể nói "trà hôm hơi nhạt", hoàn toàn không nghe ra sát ý bên trong, mạng người đối với lão như lá trà bên trong chén, tùy ý gạt bỏ, tùy ý nhai nát.
"Đạ tạ đại nhân, tiểu nhân lập tức đi ngay.
Nhất định sẽ làm đại nhân hài lòng." Hắn thấy được một tia hy vọng sống sót trong lời nói kia, dập đầu cảm tạ, không chậm trễ lui ra khỏi Trịnh phủ.
Trịnh Lư trên người vẫn là quan phục đỏ chót đi vào đại đường, dường như có việc quan trọng muốn báo ngay với phụ thân gã.
"Phụ thân, tên tả thị lang Lại bộ nhỏ nhoi đó hôm nay quỳ trước điện Thiển Long đòi diện kiến long nhan, hắn vẫn muốn tìm người ngồi lên chức Thừa tướng thay cho Hoắc Thuần." Gã cao giọng ngồi xuống ghế bên cạnh Trịnh Khiêm, lông mày dựng lên vì tức giận, nha hoàn tiến lên rót cho gã một chén trà long tĩnh.
Trịnh Khiêm vẫn bình chân như vại mà thưởng trà, vốn không để tâm lời Trịnh Lư cho lắm.
Đứa con này của lão chỉ được cái mã, chức quan này đều do lão chạy khắp nơi mới có được, cho vào triều bất quá chỉ để có thêm quyền hành từ cái chức của gã mà thôi.
Lão không hy vọng gã có thể giúp được gì cho mình, không gây phiền phức đã tốt rồi.
Thứ duy nhất lão coi trọng ở Trịnh Lư chính là đầu óc dốt nát của gã, chỉ cần cho gã một chút thoải mái thì có thể điều khiển gã rồi.
Không thể không nói đến học trò độc môn của gã - Liễu Tri.
Liễu Tri đi từ ngoài cửa vào, một thân thường phục.
Từ xa đã nghe thấy tiếng Trịnh Lư cũng đoán được trong cung xảy ra chuyện gì, hắn cũng không phản ứng lắm, đồng dạng với Trịnh Khiêm, hắn tuy là học trò Trịnh Lư nhưng không có nghĩa là hắn tôn kính Trịnh Lư, tất cả những gì hắn biểu lộ chỉ là một nét diễn của hắn.
"Học trò bái kiến sư phụ, sư tổ phụ."
"Liên Thù ngồi đi, con cảm thấy chuyện này thế nào?" Trịnh Khiêm nhìn quản gia bên cạnh ra hiệu, trà rất nhanh đã được quản gia mang đến bên Liễu Tri.
"Một con kiến không thể khoan thủng núi, học trò nghĩ chúng ta không nên bận lòng." Liễu Tri nhận trà từ tay quản gia, đưa lên mũi ngửi.
"Trà long tĩnh quả thật thơm!"
Không thể không thừa nhận rằng lão cáo già Trịnh Khiêm rất thưởng thức Liễu Tri, người này mưu mô xảo trá có thừa, tiến thoái đều biết chừng mực, năm xưa Trịnh Khiêm muốn Trịnh Lư nhận hắn cũng vì chuyện về sau.
Năm đó Dục Đức Đế còn tại vị, quyền lực vào tay Trịnh Khiêm không được bao nhiêu, nếu cộng thêm lão vào bất quá chỉ ngang với một trong bốn vị tướng công ở Trung thư tỉnh.
Lão vô cùng không cam lòng, lão lúc ấy chỉ dám nép mình đứng nhìn các vị tướng công từ xa, gã thèm muốn chức vị đó, gã muốn một ngày nào đó bốn vị ấy phải dùng đôi mắt kính trọng nhìn lão, lão muốn tất cả quần thần trong triều gặp lão đều phải hành lễ, không có ngoại lệ.
Trong năm cuối cùng Dục Đức Đế tại vị, Liễu Tri đỗ thám hoa vào triều phong làm Khởi cư lang tòng lục phẩm.
Đi theo bên cạnh Vua, sức khỏe Dục Đức Đế ngày càng suy yếu, ngoài việc ghi lại chính sự thường ngày còn phải chép một số biểu hiện bệnh tình của Dục Đức Đế ra một cuốn sổ nhỏ đưa đến Thái y viện.
Trịnh Lư cùng hắn chỉ là ngẫu nhiên gặp gỡ, hắn thấy trong triều không phải hàn sĩ vô phe vô phái thì là bọn quý tộc coi khinh quan lại xuất thân hàn sĩ như hắn.
Trịnh Lư cùng hắn mấy lần đụng mặt ở đại tiệc bọn kia, hắn nghĩ vẫn nên tìm cho mình chỗ dựa, không có nhiều quyền lực cũng được, chỉ cần có đủ sức cho hắn dựa dẫm, Trịnh Khiêm cha Trịnh Lư là lựa chọn tốt.
Sau đó hắn đích thân đến Trịnh phủ bái lại xin được làm học trò của Trịnh Lư, một danh phận hết sức tốt, có phúc đưa nhiên phải cho hắn, có họa hắn sẽ lấy cái danh học trò này an toàn thoát thân.
Những ngày Dục Đức Đế trị vì là những ngày quốc thái dân an, nhưng đối với hắn là những ngày khuất nhục, hắn đã đợi cái chết của Dục Đức Đế từ rất lâu rồi.
Cơ hồ mỗi đêm đều mơ đến ngày quốc tang, có thể con dân Đại Minh sẽ than khóc, quan bào của hắn phải đổi từ đỏ sang trắng, giữa mũ ô sa của hắn phải đính một bông hoa trắng tinh, hắn sẽ diễn một chút bi nhưng nội tâm sẽ điên cuồng thống khoái.
Bước đầu tiên của hắn chính là dựa hơi được Trịnh gia nhưng không bó hắn cùng Trịnh gia thành một khối, hắn vẫn là một khối độc lập, chỉ có điều sẽ đi sau Trịnh gia, sóng to gió lớn đã có vật chắn, về sau cũng không cần nơm nớp lo sợ.
Dục Đức Đế băng hà.
Khiên Thành Đế kế vị, thời cơ của hắn cuối cùng đã đến, trải qua đắng cay mấy năm cũng bò lên chức vị như ngày hôm nay mà sự giúp đỡ của Trịnh gia trong trận lụt Ôn Châu năm Dĩ An thứ tư chính là mốc đánh dấu hắn chính thức thoát khỏi sự khuất nhục bao nhiêu năm nay ở quan trường.
Đến nay Trịnh đảng đã hoàn toàn khống chế được cục diện trong triều, hắn theo đó phất lên, từ một tên Khởi cư lang nhỏ nhoi đến Thượng thư Hộ bộ, không phải nói hắn hài lòng đến mức nào.
Việc hiện tại hắn phải làm chính là thuận theo sắp xếp của Trịnh gia tiến sâu vào triều đình, hắn cũng có dã tâm chỉ là hắn vẫn chờ thời cơ, với hắn, thiên thời địa lợi mới là tốt nhất, manh động làm liều chỉ rước họa vào thân.
***Rolls-Royce chạy qua mang bạn đến cảnh khác***
Buổi trà chiều trôi qua trong không khí vui vẻ, Chung Sính Đình cảm thấy đứa nhỏ Thừa Phong này rất ngoan ngoãn.
Khác xa với tên phá gia chi tử chỉ biết rượu chè đàn đúm ở kĩ viện mà Trác lão đầu nói qua trong thư.
Ông không biết sẽ dạy y những gì, cũng không biết y có thể thụ giáo được bao nhiêu, trước mắt vẫn là vừa lòng với tâm tư ngày hôm nay của y.
Trà chiều xong vừa hay đã đến giờ dùng cơm, Thừa Phong cùng Giang Kỉ Hiên đều ở lại dùng cơm ở Chung phủ.
Lễ nghi ăn cơm ở cổ đại quả thật rất nhiều, ở nhà quyền quý một kiểu, thường dân một kiểu, hoàng gia một kiểu và yến tiệc một kiểu.
Giang Kỉ Hiên từ khi nhận thức đã được dạy dỗ đầy đủ lễ nghi trong cung, cách hắn dùng cơm vô cùng từ tốn, động tác vô cùng đẹp mắt, khí chất hoàng tộc ẩn hiện quanh người.
Một bàn này hắn là người được Thừa Phong nhìn nhiều nhất, mỗi cái nhấc tay của hắn đẹp đến không thể đẹp hơn, dĩ nhiên thứ đẹp nhất vẫn là gương mặt tuấn lãng của hắn.
Thừa Phong không phải biến thái, y chính là một tiểu nhan khống, tiểu nhan khống thuần gay!!!! Người đẹp như vậy ở trước mặt, kẻ nào không nhìn chính là kẻ ngốc!
Đấu tranh tư tưởng một hồi cuối cùng dời lực chú ý tới một bàn tròn đầy thức ăn màu sắc không quá sặc sỡ nhưng đầy đủ hương vị trước mắt, ở giữa còn một dĩa trái cây tráng miệng khá to.
Tỉnh lại cũng chỉ ăn tạm một bát cháo, bụng y lúc này cũng đang kêu gào đòi ăn rồi.
Đũa nhấc lên định gắp miếng thịt phía trước.
"Cạch"
Hai đôi đũa gỗ trà chạm nhau, Thừa Phong nâng mắt nhìn, Giang Kỉ Hiên cười nhẹ rút đũa lại.
"Tiểu sư đệ mời dùng."
Ăn không nói - ngủ không nói chính là châm ngôn trong nhà quý tộc xưa, điều này Thừa Phong rất rõ, ở hiện đại nhà cậu cũng chính là như vậy, hiếm khi trò chuyện trên bàn ăn.
Giang Kỉ Hiên lui đũa cũng chỉ khiến Thừa Phong hướng hắn gật đầu xem như cảm ơn.
Ăn chậm nhai kĩ mới tốt cho tiêu hóa, y rất quan tâm bản thân, chất lượng cuộc sống từ trước đến nay vô cùng tốt, không hề mắc bệnh gì, điều này làm y rất tự hào.
Sau khi xuyên qua trừ việc trúng độc ở khách điếm cũng chưa từng bạc đãi bản thân, có cơm thì cứ ăn thôi, dù sao nam nhân tuấn lãng cũng không no bụng bằng cơm.
Nấm xào có hơi quá lửa làm mất độ ngọt tự nhiên rồi, xử lí ban đầu cũng thật tệ, có mấy cây nấm ném kĩ sẽ có mùi nhẹ khó phát giác.
Thủ ti kê này nấu kiểu gì vậy? Tuy có dai thật nhưng ở đây đều là gà vườn, thịt dai cũng không lạ nhưng mấu chốt là nấu quá lâu, lửa không đều làm thịt gà có chỗ quá khô có chỗ lại quá dai, quá mộng nước.
Nếm thử canh cá vẫn cảm thấy thiếu gì đó, phải rồi, rong biển, canh cá có rong biển và đậu hũ mới đúng vị.
(@iamMyy: ăn cơm mà tâm linh quá, xui thì gắp trúng đồ dở )
Hương vị tổng thể là ngon nhưng với người có trù nghệ không tồi như Thừa Phong thì lại là thiếu sót quá lớn, nếu nằm trong phạm vi hiểu biết người này sẽ rất nhạy cảm, với thứ đưa vào cơ thể càng nhạy cảm hơn.
Bữa cơm này đành giữ mặt mũi cho đầu bếp mà ăn thôi, y ăn không nhiều lắm đã dừng đũa ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt không có gì biến hóa.
Chung Sính Đình đã sớm dùng xong cũng quan sát Thừa Phong một lúc.
Phong thái dùng cơm cũng cho thấy đây là một người được giáo dưỡng rất tốt, nhưng không có nghĩa là ông đưa ra kết luận cuối cùng về người này, một chút quy củ học chưa quá hai canh giờ thì xong, muốn diễn trò trước mặt ông cũng không phải không có khả năng.
Chung Sính Đình híp mắt uống một ngụm trà sữa trong cốc tre, nói sao đi nữa thì thức uống này quả thật quá ngon, lại nhấp thêm một ngụm nữa.
Cơm nước xong cũng đến chập tối.
Nhóm người đã vái chào Chung tiên sinh ra về, Chung Sính Đình có lòng muốn Thừa Phong lưu lại trong phủ nhưng y nhất quyết từ chối.
Thừa Phong tuy mới tới Tây thành không lâu, vẫn còn xa lạ với nơi này nhưng không thể mặt dày xin ở nhờ phủ Chung Sính Đình, trong lòng thầm tính toán sẽ thuê phòng ở khách điếm gần Chung phủ.
Bước qua khỏi cửa lớn Chung phủ, gió đêm thổi qua khiến y rùng mình, chỉ trách y phục quá mỏng, trách thân thể y vừa giải độc xong còn quá yếu, nếu là trước kia đừng nói đến mấy cơn gió này, đợt huấn luyện mùa đông năm nào cũng chơi trò tìm vật bị mất dưới đáy hồ quân sự đối với y cũng chẳng hề hấn gì.
"Trác sư đệ hay là đến phủ ta đi.
Đều là sư huynh đệ đồng môn, ta sẽ giúp đệ được nhiều thứ.
Hơn nữa nơi đó khá gần phủ tiên sinh." Giang Kỉ Hiên nhìn phố xá đã lên đèn rực rỡ nhàn nhạt lên tiếng.
Thừa Phong nghiêng đầu nhìn hắn: "Đa tạ ý tốt của sư huynh, đệ tìm một khách điếm ở lại là được, miễn phiền sư huynh." Thừa Phong tuy biết người này cứu mình một mạng nhưng không biết rõ người này đến cùng là loại người gì nên muốn cách xa một chút, đồng dạng với lí do y từ chối Chung Sính Đình.
"Ở lại Tây thành không phải một hai ngày có thể học xong.
Phủ ta cái gì cũng có, hơn nữa cũng không cần phải dùng ngân lượng."
Được rồi, với một thương nhân mà nói chuyện tiền bạc luôn rất nhạy cảm, Thừa Phong nhẩm tính một chút tiền mình phải bỏ ra thuê khách điếm, không cần biết giá cả thế nào nhưng trọng điểm vẫn là bỏ tiền túi.
Từng là người lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, y không muốn dựa vào Trác gia, từ chối hết nguồn vốn muốn cùng hợp tác với y của những người quen, một mình y tự thân lăn lộn trong thành S, trong năm năm lập nên một tập đoàn Dĩ Chu vang danh thành S, liên tiếp tăng ca trong hai năm đã đưa cái tên Dĩ Chu ra khỏi biên giới, bám rễ toàn cầu.
Quãng thời gian đó khó khăn chừng nào y đều biết, bài học rút ra từ đây chính là đồng tiền không hề dễ kiếm, phải tiết kiệm, không được vung tiền lung tung! Không biết nên nói Giang Kỉ Hiên tâm cơ giỏi hay nói mắt nhìn người của hắn chuẩn xác đến từng cen-ti-mét đây.
(nghe tới tiền bạc là đầu con tui nhảy số lạch cạch liền luôn quý zị:)))
"Vậy xin làm phiền sư huynh rồi." Y hướng Giang Kỉ Hiên hành lễ, có thể không ăn cơm nhưng không thể không thi lễ, thật là phiền phức.
"Tiểu sư đệ không cần khách sáo." Giang Kỉ Hiên nhận lễ, đạm mạc trả lời.
Bốn người chầm chậm rời xa phủ Chung tướng quân, khung cảnh ở đây vẫn náo nhiệt như lúc đến, đèn lồng từng chùm từng chùm nối nhau treo trước cửa tiệm hai bên phố, đây chính là hương vị cố xưa, dù không có ánh sáng đèn nê-on vẫn có thể soi sáng khắp ngõ ngách phố Ngạn Lâm.
Giang Kỉ Hiên muốn Thừa Phong lưu lại phủ chẳng phải vì cái gọi là mỹ nhân, cũng không vì tình đồng môn chỉ mới vừa nhận, hắn có suy tính của riêng hắn, chỉ thêm hai người vào phủ, một bữa thêm hai cái chén so với thứ hắn cần đúng là có lợi không có hại.
***Tâm sự tuổi hồng***
@Công_tử_mặt_than: Từ đây thế giới chia làm hai nửa, một nửa ăn đường, một nửa ăn cơm chó.
@Tử_Hàm_thông_minh_nhất: Làm thư đồng đôi khi cũng mệt mỏi lắm (╥_╥).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...