Phù Thiên Ký

Trong khi đó, tại một ngọn núi cách Vạn Kiếm Môn không xa.

Trên núi lúc này hiện đang có hai người đứng đối thoại. Cả hai đều là nam, một già một trẻ. Người già thì dáng vẻ cao gầy, bề ngoài tuổi độ năm mươi, khiến người chú ý nhất là hàm râu quai nón của y, rậm rạp và đen nhánh, hoàn toàn khác hẳn với mái tóc bạc trắng trên đầu. Còn về người trẻ, hắn ta rất là… xinh đẹp. Thật sự mà nói thì dùng hai từ “xinh đẹp” để miêu tả một nam nhân nghe quả rất kỳ quặc, thế nhưng trong trường hợp của nam nhân này, hai từ kia lại hoàn toàn phù hợp. Hắn ta đích xác là rất đẹp, thậm chí so với những đại mỹ nhân trong giới tu đạo cũng không hề thua kém một li nào cả. Hắn không phải ai xa lạ, chính là kẻ đã vì bảo kiếm Xuy Thủy mà bám theo để rồi giao chiến với nam tử và Tiểu Kiều: thiếu môn chủ của Thần Đao Môn – Công Tôn Tiểu Điệp.

Trái với hình tượng chật vật khi bị nam tử nọ đả bại, hiện tại thần sắc của Công Tôn Tiểu Điệp khá tốt, nói gì thần hồn tổn hại, ngay đến một chút uể oải còn chẳng có nữa là.

Mang theo vẻ mặt hờ hững, hắn hướng lão nhân phía đối diện hỏi:

“Lão rùa đen, thời gian cũng trễ lắm rồi, ông còn không qua đó sao?”.

“Con bướm nhỏ, ngươi thật chẳng hiểu gì cả”.

Mặc kệ ánh mắt khó chịu của Công Tôn Tiểu Điệp, lão nhân, cũng tức môn chủ Thần Đao Môn hiện nay – Công Tôn Quy – giảng dạy:

“Đây này, để ta nói cho ngươi biết. Nhưng trước hết ta phải hỏi ngươi câu này đã: Ngươi đã nghe câu “Món ăn ngon nhất luôn được mang lên sau cùng” chưa?”.

Cố kiềm chế sự khó chịu trong lòng, Công Tôn Tiểu Điêp bĩu môi xem thường: “Đã nghe qua, hơn nữa còn là hiểu rất rõ”.

“Ừm, tốt lắm, quả không hổ danh là con trai yêu dấu của Công Tôn Quy ta, không hổ danh là người thừa kế của Thần Đao Môn ta, không hổ thẹn với liệt tổ liệt tông của dòng họ Công Tôn ta, không hổ…”.

“Cắt!”.

“Lão rùa đen, ông làm ơn đừng có động môt tí là lôi mấy vị tổ tông ra có được hay không! Bị ông lôi lên kéo xuống như vậy, bọn họ có muốn đi đầu thai cũng chẳng được a!”.


“Không đầu thai được thì mặc kệ họ, có liên quan gì đến Công Tôn Quy ta chứ”.

Nghe Công Tôn Quy nói thế, Công Tôn Tiểu Điệp vô cùng bất đắc dĩ mà khẩn cầu: “Chư vị liệt tổ liệt tông, chư vị nếu có linh thiêng thì xin làm ơn hiện về bóp cổ cha ta chết đi cho rồi”.

“Ê ê…”.

Bên cạnh, Công Tôn Quy lập tức phản ứng lại: “Con trai yêu dấu, ngươi vừa lầm bầm cái gì đó?”.

“Cầu nguyện a”.

Công Tôn Tiểu Điệp quay lại vấn đề: “Được rồi, trở lại vụ lúc nãy đi. Cái vụ ăn uống sau cùng kia với việc ông cố ý đến trễ hội nghị tông môn thì có liên quan gì nhau?”.

“Sao lại không liên quan. Đây này, để ta phân tích cho mà nghe. Cũng giống như món ăn ngon nhất thì luôn được mang lên sau cùng vậy, khi tham gia một hội nghị hay đại hội gì đó, người có thân phận nhất thì thường là sẽ xuất hiện cuối cùng. Mà ta ư? Trong tám đại tông môn hiện nay, có kẻ nào hơn được ta chứ? Tóm lại thì Công Tôn Quy ta – người cha vĩ đại nhất thế gian – chính là nhân vật quan trọng nhất. Mà quan trọng nhất thì dĩ nhiên là ta phải xuất hiện sau cùng rồi”.

Quay sang con trai mình, Công Tôn Quy nháy mắt, hỏi: “Con trai yêu dấu, hiểu rồi chứ?”.

“Hiểu”. – Nhẹ gật đầu, Công Tôn Tiểu Điệp đáp – “Lão rùa đen ông chính là món ăn ngon nhất nên sẽ được mang ra sau cùng”.

“Khục khục…”.

“Con bướm nhỏ, là nhân vật quan trọng nhất chứ không phải món ăn ngon nhất”.

“Cũng giống nhau thôi”.





Chẳng biết qua bao lâu, rốt cuộc thì vấn đề “quan trọng nhất” kia cũng đi đến hồi kết. Kết quả ra sao thì chưa rõ, chỉ thấy thần sắc của Công Tôn Quy hiện giờ đang khá là khó coi, xem bộ dáng thì chắc là bực bội không ít.

Hừ nhẹ một tiếng, thở mạnh một hơi, hắn dứt khoát đem vấn đề “quan trọng nhất” kia đá đi, chuyển sang vấn đề khác:

“Bướm nhỏ, cuộc chiến tông môn lần trước ngươi đã không tham gia, báo hại ta bị thua hết một mớ tài bảo, lần này ngươi nhất định phải giúp ta đòi về hết đấy”.

“Lão rùa đen, ông không cần phải lo. Trong thế hệ trẻ của tám đại tông môn hiện nay, ngoài Tiểu Bá Vương của Vạn Kiếm Môn và Mai Tiểu Đóa của Hồng Diệp Cốc còn có chút cân lượng ra, những kẻ còn lại… e là chẳng tên nào tiếp nổi ba kiếm của ta đâu”.

“Bướm nhỏ, tự tin không phải việc xấu, nhưng nhớ kỹ là đừng quá khinh địch đấy. Hơn nữa…”.

Dừng một chút, Công Tôn Quy nói tiếp: “… Ngoài Tiểu Bá Vương và Mai Tiểu Đóa ra thì ta nghĩ còn một người nữa mà ngươi cần phải chú ý”.


“Lão rùa đen, ý ông có phải là đang ám chỉ Mộng Đoạn của Thanh Y Lâu?”.

“Không sai, chính là hắn”.

Nét mặt hơi đổi, Công Tôn Quy trầm giọng: “Mộng Đoạn này hành tung bí ẩn, thủ đoạn tàn nhẫn, hơn nữa lại còn cực kỳ tinh ranh, sợ là không phải hạng nhân vật dễ đối phó đâu. Huống hồ gì cho đến tận bây giờ, ngoài người của Thanh Y Lâu thì vẫn chưa có ai thấy được diện mạo thật của hắn. Những gì mà chúng ta điều tra được, e mới chỉ là lớp vỏ bên ngoài mà thôi…”.

“Lão rùa đen, coi bộ ông rất xem trọng tên Mộng Đoạn này”.

”Con bướm nhỏ, cẩn tắc vô ưu, chúng ta là những người gánh vác cơ nghiệp của tông môn, mọi việc không thể khinh suất được”.



Sau một thoáng trầm ngâm, Công Tôn Tiểu Điệp nghiêm túc gật đầu, nói: “Lão rùa đen, những gì ông nói, ta hiểu được. Ông yên tâm, sớm muộn gì ta cũng nhất định làm cho Thần Đao Môn rực rỡ huy hoàng, khiến cho danh tiếng của dòng họ Công Tôn vang khắp bốn phương, lan truyền tám hướng… Tuy nhiên, trước khi thực hiện những điều đó, hiện tại có một việc mà ta đang muốn làm hơn”.

“Con bướm nhỏ, là việc gì vậy? Quan trọng lắm hả?”.

“Quan trọng, dĩ nhiên là quan trọng”.

Có chút tò mò, Công Tôn Quy dò hỏi: “Bướm nhỏ à, quan trọng cỡ nào, mau nói cho ta biết đi”.

“Được thôi. Việc là vầy…”.

Vừa nói Công Tôn Tiểu Điệp vừa âm thầm điều động linh lực vào chân phải của mình, kế đó thì bất thình lình, hắn giơ chân đá mạnh, mục tiêu thì chính là… cái mông của phụ thân hắn – Công Tôn Quy!

“Binh!”.

Sau một âm thanh va chạm trầm thấp, Công Tôn Quy như một quả bóng lao thẳng vào vách núi, tiếp đấy thì dội ngược, cắm đầu xuống đất.






“Khục khục…”.

Từ trong lòng đất, Công Tôn Quy ngoi lên, lồm cồm bò dậy, chỉ vào mặt Công Tôn Tiểu Điệp mắng to:

“Con bướm nhỏ! Ngươi làm cái gì vậy hả?!”.

“Lão rùa đen, ta chính là đá ông đấy!”.

”Nhưng mà ta đã làm cái gì ngươi?!”.

“Còn dám hỏi ta là làm cái gì hả? Ta đã nói với ông bao nhiêu lần là đừng có gọi ta là con bướm nhỏ rồi mà!”.

Công Tôn Quy không cho là đúng, phản bác: “Tên của ngươi là Công Tôn Tiểu Điệp, mà Tiểu Điệp là cái gì? Chẳng phải là con bướm nhỏ ư? Ta gọi như thế thì có sai gì đâu!”.

“Nhưng mà ta không có thích! Lão rùa đen ông không biết là ta rất ghét bị người ta gọi như vậy hay sao? Cái gì Tiểu Điệp, bướm nhỏ bướm to, ta cũng đâu phải nữ nhân!”.

“Ngươi nói như vậy là không đúng. Đó là tên mẹ ngươi đặt cho. Còn nhớ bà ấy đã phải vắt óc suy nghĩ suốt ba ngày ba đêm, mất ngủ quên ăn, thao thức đêm trường, cực kỳ hao tâm tổn trí mới chọn ra được a! Ngươi tại sao có thể ghét bỏ nó chứ! Ngươi xem ta đây này, bị ngươi gọi là lão rùa đen mà ta có tức giận tí nào đâu”.

“Bởi vì ta không có quái đản như lão rùa đen ông a!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui