Phu Quân Xinh Đẹp Của Tôi

Thấy nàng ta định rời đi, tôi vội kéo nàng ta lại.

“Vừa vào thu, chàng sẽ ho khan, em phải nhớ làm lê chưng mỗi ngày và nhắc chàng uống.”

“Biết rồi biết rồi.”

“Với lại, năm xưa chàng đi phương Bắc chinh chiến, để lại chứng lạnh bụng. Bây giờ trời đã trở lạnh, mỗi ngày trước khi ra khỏi cửa em nhất định phải nhắc chàng đeo đồ bảo vệ bụng.”

“Được được được.”

“Chàng không thích ăn ngọt, em chớ chỉ lo khẩu vị của mình thôi, nếu không...”

“Ai da, đủ rồi!”

Tống Vãn Tâm mất kiên nhẫn hất tôi ra.

“Mấy cái này là việc của tôi tớ, hầu hạ nhiều năm như vậy chẳng lẽ bọn họ còn không biết chủ tử có sở thích, thói quen gì sao? Ta là Vương phi, ngươi nghĩ ta cũng giống ngươi, chỉ là một người ở đã quen mấy chuyện vặt vãnh này à!”

Tôi nhìn chằm chằm nàng ta không chớp mắt.

Nàng ta cũng phát hiện mình lỡ lời: “À ừm...ngại quá, ta chỉ lỡ lời thôi.”

Thật ra nàng ta không cần xin lỗi tôi, bởi vì tôi vốn là người ở mà. Tôi chỉ đau lòng cho Sở Thanh...

“Cho đến bây giờ, em chưa bao giờ yêu chàng, em chỉ yêu cái danh An Vương phi thôi đúng không?”

“Ta...”


Tống Vãn Tâm không trả lời được, chợt mắt hạnh trợn tròn: “Tống Tiểu Ngư, chẳng lẽ ngươi yêu An Vương rồi hả?”

Tôi hạ quyết tâm: “Chị cảm thấy chúng ta làm vậy là không công bằng đối với chàng, chị nghĩ chúng ta nên cho chàng quyền lựa chọn.”

8

“Lựa chọn? Haha, ngươi nói với ta là lựa chọn?”

Tống Vẫn Tâm cười không ngừng.

“Ngươi điên rồi à Tống Tiểu Ngư, tạm thời không nhắc đến chuyện chàng mến mộ ta hơn mười năm! Chỉ bàn về thân phận cao quý của chàng, thì ngươi nghĩ chàng sẽ thà chọn một người ở ti tiện còn hơn chọn một người môn đăng hộ đối như đích nữ Thừa tướng ư?”

“Huống chi, đến lúc đó phụ thân sẽ nói rằng năm đó ta bị bệnh không gượng dậy nổi, còn ngươi thì mơ ước cuộc sống giàu sang phú quý, giấu giếm thay ta gả tới. Ngươi cảm thấy, nếu An Vương biết mình đã bị lừa gạt, người mình cưới hai năm qua không phải là người trong lòng mà chỉ là một tôi tớ thì chàng sẽ tha thứ cho ngươi à? Cho ngươi sống toàn thây cũng chưa chắc đâu!”

Từng chữ như đao bổ vào tim.

Đúng vậy, cỏ rác đê tiện sao xứng với ngôi sao chói mắt...

Tôi lảo đảo vịn vào đống củi phía sau mới miễn cưỡng không té ngã.

Nàng ta lại sáp tới bên tai tôi: “Hôm qua phụ thân nói với ta rằng chỉ cần ngươi có ý nghĩ không an phận, thì sẽ để ta lấy cớ trừng phạt gia nô giết ngươi bất cứ lúc nào, không để lại rắc rối cho tương lai! Còn mẹ ngươi, nếu ngươi không nghe lời, mẹ ngươi càng chết thê thảm hơn nữa, Phụ thân làm việc luôn quyết đoán, ngươi nghĩ cho kỹ đi.”

Người mẹ đáng thương của tôi.

Ít nhất hai năm qua tôi cũng được người ta yêu thương, còn mẹ tôi lại chưa bao giờ có một ngày tốt lành. Mẹ sinh tôi và nuôi nấng tôi, sao mà tôi có thể nhẫn tâm để bà ấy chịu hết lăng nhục mà chết được...

Chấp nhận số phận thôi! Đây chính là số phận của tôi...

Tôi cắn chặt môi, máu tươi theo khóe miệng chảy xuống.

Bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng gọi khẽ: “Tâm nhi, sao nàng lại chạy tới đây?”

Là Sở Thanh.

Tôi và Tống Vãn Tâm cả kinh.

Tôi qua quýt lau vết máu trên khóe miệng, Tống Vãn Tâm thì giống như một con thỏ bị hoảng sợ, gấp gáp đi ra ngoài nhào thẳng vào trong ngực Sở Thanh: “Cũng khéo thật, hạ nhân ngày hôm qua thiếp mang tới cũng bị rét nên thiếp tới thăm hắn.”

Sở Thanh cười dịu dàng: “Tâm nhi đối với ai cũng thiện lương như vậy.”

Haizz, Tống Vãn Tâm.

Quả nhiên là thông minh hơn người, lợi dụng tôi đến cực hạn.

Tôi cúi đầu vấn an: “Bái kiến Vương gia.”


Một hồi yên lặng.

Sở Thanh thình lình bước về phía tôi.

Tống Vãn Tâm vội kéo chàng: “Chỗ này là chỗ chàng không nên tới, chúng ta đi đi?”

Sở Thanh im lặng nhẹ nhàng đẩy nàng ta ra, giơ tay nắm cằm tôi.

Tôi rũ mắt, không dám đối diện với ánh mắt của Sở Thanh.

Tôi sợ sẽ nhìn thấy sự chán ghét và ghét bỏ trong mắt chàng.

“Run cái gì? Bổn vương đáng sợ vậy sao?”

Giọng nói xa cách lạnh như băng

Từ đỉnh đầu chậm rãi truyền vào tai.

9

Tôi nắm chặt tay, cố gắng ổn định lại.

“Nô tài bị cảm lạnh, cũng kính xin Vương gia thứ tội.”

Có lẽ là giọng nói của tôi quá khó nghe, bàn tay to của Sở Thanh dần buông lỏng.

“Đã là người của Vương phi mang đến thì trước hết dưỡng bệnh thật tốt, không cần phải làm việc.”

“Tạ ơn Vương gia.”

Sở Thanh và Tống Vãn Tâm nắm tay nhau mà đi.


Nhìn bóng lưng của bọn họ trái tim tôi dường như bị một loạt đinh nhọn đâm vào, hết sức đau đớn.

Tôi biết Sở Thanh không nhận ra tôi.

Vì Tống Vãn Tâm ép tôi hóa trang.

Trên khuôn mặt thô ráp màu vàng nến đầy rỗ, ngay cả mí mắt cũng lụp xụp xấu xí.

Từ sau khi bị phát hiện tôi có dung mạo giống Tống Vãn tâm, bọn họ bắt ép tôi phải mang khuôn mặt xấu xí như vậy, suốt ngày bị người ta đem ra làm trò đùa, đánh mắng nhục nhã.

Chỉ khi bọn họ cần lợi dụng tôi, mới để tôi khôi phục lại dung mạo, giả làm Tống Vãn Tâm.

Năm ấy bảy tuổi, Tống Vãn Tâm vào cung đùa nghịch thế nào mà lại làm hỏng còn diều Trưởng Công chúa thích nhất. Nhưng Tống Vẫn Tâm bốc đồng chẳng những không xin lỗi mà còn láo xược ra tay đẩy Trưởng Công chúa, gây ra chuyện lớn. Cuối cùng là người cha Thừa tướng vì việc nước quên tình nhà của tôi đây áp giải Tống Vãn Tâm đến trước mặt Hoàng thượng, tự tay đánh hai mươi đại bản! Mỗi đòn hạ xuống đều dùng hết sức, khiến thân thể yếu ớt của Tống Vãn Tâm da thịt bong tróc, hấp hối...mới thôi.

À, ông ta làm sao nỡ đánh con gái cưng của mình được. Người mà ông ta đánh muốn chết đương nhiên là tôi đây, may mạng tôi lớn nên không chết.

Hai năm sau đó, lúc người cha Thừa tướng của tôi ra ngoài dạo chơi tết Thượng Tỵ, thì đã cố ý sắp xếp người bắn tên xuyên qua lồng ngực của Tống Vãn Tâm, chỉ vì để vu oan kẻ thù của ông ta phái thích khách ám sát con gái cưng của mình. Ở trước mặt Hoàng thượng, ông ta rơi nước mắt ròng ròng, thành công bôi xấu đối phương. Mục đích của ông ta đã đạt được một cách hoàn hảo, và một cọng lông của con gái cưng ông ta cũng không hề hấn gì. Người thiếu chút nữa đã gặp ngài Diêm vương chính là tôi đây.

Những chuyện như vậy xảy ra rất nhiều. Trước khi tôi mười lăm tuổi gả vào An Vương phủ, thì mấy chuyện đó là bình thường.

Tôi giống như một con chó mà họ nuôi, bất cứ lúc nào cũng bị kéo ra ngoài đi chịu chết. Mỗi khi thoi thóp, tôi thực sự muốn chết quách đi cho rồi. Tôi nghĩ cái chết có thể khiến mình hạnh phúc hơn! Chỉ đáng tiếc, ngay cả ngài Diêm vương cũng chê mạng tôi hèn tiện khiến người ta chán ghét, không thèm thu nhận tôi.

Tôi đối với thế gian này không có tí lưu luyến nào cả, cho đến khi được gả làm An Vương phi mới dấy lên một xíu hy vọng sống. Thế mà Tống Vãn Tâm và cha nàng ta lại muốn ném tôi vào vực sâu lần nữa.

Song, nhớ lại những chuyện xảy ra năm xưa...thì tôi không muốn chấp nhận số phận như thế nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận