Phu Quân Xinh Đẹp Của Tôi

5

Ở phủ Thừa tướng, tôi gặp lại Tống Vãn Tâm đã hai năm chưa gặp.

Có vẻ nàng ta đã khóc, đôi mắt đỏ bừng, câu đầu tiên nói với tôi là: “Đổi lại đi! Ta hối hận rồi, hối hận đã phụ An Vương một tấm chân tình!”

Ngực tôi đau nhói.

“Thật ra tối hôm qua Hứa Nghiễn Thư vẫn luôn vì em mà đấu tranh...”

Tống Vãn Tâm giận tím mặt, tức giận cắt lời tôi: “Đấu tranh thì có ích gì? Hắn dám kháng chỉ không cưới sao? Nếu cha có mặt trong bữa tiệc đó thì hắn dám hó hé tiếng đồng ý ư?”

“Hơn nữa ta và Trưởng Công chúa chưa bao giờ đối đầu nhau, hắn càng vì ta đấu tranh thì mụ yêu tinh kia sẽ ghét ta hơn nữa! Ngày hôm qua sau khi hồi phủ, hắn nói mình cũng là do hoàn cảnh đẩy đưa, kêu ta thông cảm cho hắn. Chờ mụ yêu tinh kia gả vào cửa, địa vị ở trong nhà này của ta còn cái gì nữa hả, ta còn có thể sống yên ổn được ư? Ta không muốn sống như thế!”

“Mẹ nói không sai, lời thề của đàn ông không thể tin được! Cha yêu mẹ như vậy, chẳng phải cũng có nghiệt chủng cùng người khác ư?”

“Huhuhuhu vẫn là An Vương tốt nhất...Ta nghe nói hai năm qua An Vương không nạp một tiểu thiếp nào cả, trong mắt chỉ chứa hình bóng ta! Sớm biết ngày hôm nay Hứa Nghiễn Thư phụ lòng ta như thế, thì năm đó ta sẽ không mù mắt từ chối làm An Vương phi! Huhuhuhu...”

Nghiệt chủng như tôi...không nói một lời, sắc mặt tái nhợt nhìn nàng ta khóc.

Khóc một lúc lâu, có lẽ nàng ta cũng phát hiện bản thân nói hơi quá, lúc này mới tiến lên kéo tay tôi.

“Chị gái tốt của em, hai năm qua thực sự cảm ơn chị, vì chị học rất giống nên mới làm cho tình cảm của An Vương đối với em không hề giảm chút nào. Chị chịu khó hơn em rất nhiều, nên chị qua chỗ Hứa Nghiễn Thư đối phó mụ yêu tinh kia là thích hợp nhất. Bây giờ em muốn trở lại bên cạnh An Vương, sống hạnh phúc với chàng cả đời, dù sao chàng cũng chưa bao giờ yêu chị. Từ lúc mười mấy tuổi thì trong mắt chàng đều là em, chị biết mà đúng không?”

Đúng vậy, Sở Thanh chưa bao giờ yêu tôi...

Chỉ riêng một câu này đã đủ cứa nát trái tim tôi.


Tôi khàn giọng hỏi: “Vậy nếu như Hoàng thượng thu hồi thánh mệnh, Hứa Nghiễn Thư không cần phải cưới Trưởng Công chúa thì em định thế nào?”

Tống Vãn Tâm kiêu ngạo nhướng cằm, đôi mắt hạnh xinh đẹp khinh thường khẽ đảo.

“Bây giờ em chỉ muốn trở về làm An Vương phi được cưng chiều! Những người đàn ông khác em không cần nữa!”

Thấy tôi hồi lâu không đáp, nàng ta ném tay tôi ra và tức giận nói: “Tống Tiểu Ngư, đừng có mà rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”

“Nếu như ngươi không muốn đổi lại, thì ta sẽ nói cha đưa mẹ ngươi bán vào kĩ viện tiếp khách, hủy đi dung mạo của ngươi sau đó gả cho hai anh em Trương đồ tể ở thôn Thanh Châu. Hai anh em đồ tể kia tuổi tác không chênh với cha là mấy, bởi vì mặt mày xấu xí đến nay vẫn còn độc thân, hai anh em nhà đó chắc sẽ nguyện ý cưới cùng một người vợ, để nối dõi tông đường nhà họ Trương đấy.”

Sắc mặt tôi trở nên tái nhợt hơn.

Tôi tin nếu mình không hợp tác thì người cha Thừa tường và em gái tốt của tôi chắc chắn sẽ làm điều đó.

Tống Vãn Tâm ngừng một chút, rồi lại nắm tay tôi: “Chị gái tốt ơi, em thực sự không đành lòng nhìn chị cùng mẹ mình đi đến tình cảnh như thế. Vả lại chị cứ yên tâm, Hứa Nghiễn Thư chắc chắn sẽ nể mặt em không bạc đãi chị. Hắn ta dựa dẫm vào mụ yêu tinh kia thì cả đời sẽ không lo ăn lo uống. Thế cũng tính là em vì chị mà tìm được một chốn về yên ổn, tất nhiên em cũng sẽ chăm sóc mẹ chị để chị được yên tâm hơn. Chị gái à, chị tuyệt đối đừng hồ đồ nữa.”

Tống Vẫn Tâm vo ve đến nỗi đầu tôi đau muốn nứt ra, móng tay tôi cắm thật sâu vào lòng bàn tay.

“Được rồi đổi lại, nhưng tạm thời chị sẽ không đến chỗ của Hứa Nghiễn Thư, chị muốn cùng em về phủ của An Vương.”

Tống Vãn Tâm mở to hai mắt: “Chị có ý gì?”

6

Lúc tôi và Tống Vãn Tâm trở về phủ của An Vương thì đã là chạng vạng.

Chỉ là xe ngựa đã từng dành riêng cho tôi, bây giờ người ngồi nó là Tống Vãn Tâm.


Còn tôi, thì giả thành nam, làm một trong hai gã sai vặt đi theo từ phủ Thừa tướng, chạy vặt theo sau xe ngựa.

Tôi có chết cũng sẽ không đi làm tiểu thiếp của Hứa Nghiễn Thư, nhưng tôi không thể chạy trốn được.

Mạng của mẹ tôi là do bọn họ nắm...

Tôi đành phải tìm một lý do để thực hiện kế hoãn binh.

Tôi nói rằng nàng ta mới đến phủ của An Vương chắc hẳn sẽ không quen, có tôi ở bên cạnh để tránh lộ sơ hở.

Nàng ta cùng cha bàn bạc một canh giờ, cuối cùng cũng đồng ý đề nghị của tôi.

Khi vào Vương phủ, từ xa xa tôi đã liếc mắt thấy Sở Thanh ra nghênh đón.

Tôi dừng bước và nhìn chàng theo bản năng. Chàng sải bước đi về phía xe ngựa, dịu dàng giơ tay cẩn thận đỡ Tống Vãn Tâm xuống xe. Tống Vãn Tâm nhào thẳng vào trong ngực chàng, ôm chặt lấy chàng.

Chỉ thấy Sở Thanh sửng sốt một chút.

Rất nhanh trên khuôn mặt thanh tú đã tràn đầy nụ cười dịu dàng: “Cha nàng nói nàng vừa nghe thứ mẫu sinh bệnh thì lập tức chạy trở về phủ, ngay cả sức khỏe bản thân cũng không chú ý. Nàng đó Tâm nhi, ta phải làm sao với nàng đây hả.”

Con ngươi Tống Vãn Tâm ngập nước nhìn chàng: “Thời thơ ấu thứ mẫu đối với thiếp vô cùng tốt, trong lòng thiếp thì người cũng quan trọng như mẹ mình vậy.”

Sở Thanh dỗ dành vỗ về lưng nàng ta: “Không cần phải lo lắng, ta đã phái ngự y qua đó.”

Chàng vừa nói vừa ôm Tống Vãn Tâm đi vào trong.

“Về chuyện tứ hôn, ta còn chưa kịp nói với phụ hoàng thì cha nàng đã ngăn. Ta cũng không muốn làm mất mặt ông ấy, nên về đây nói với nàng trước đã.”


Tôi chấn động, bước chân tiếp theo lảo đảo.

Chỉ nghe Tống Vãn Tâm nũng nịu nói: “Sau khi cha hồi phủ đã khiển trách thiếp, nói thiếp suốt ngày cứ ỷ chàng thương mình mà làm càn gây phiền phức cho chàng, để Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ há phải trò đùa? Thiếp bị cha mắng như thế mới nhận ra bản thân mình thật đần độn, Hứa Trạng nguyên và Trưởng tỷ là có duyên phận của hai người, chúng ta chỉ là người ngoài, đúng là không nên quan tâm lung tung.”

Sở Thanh nhìn nàng ta một lát, lại hơi ngây ngẩn, sau đó cười nói: “Lần đầu tiên ta nghe nàng gọi là Trưởng tỷ đó, bị ông ấy mắng đến biết lễ phép rồi hả?”

Nụ cười Tống Vãn Tâm cứng ngắc trong chớp mắt, ngay lập tức cúi đầu, vẻ mặt thẹn thùng: “Chỉ biết trêu thiếp thôi, không để ý tới chàng nữa đâu.”

Sở Thanh cưng chiều ôm chặt nàng ta: “Được rồi, vậy mặc kệ bọn họ đi, tiết kiệm bớt lòng của ta.”

Trái tim tôi chìm xuống đáy thung lũng.

Đó là tất cả hy vọng mà tôi đã gửi gắm mà...

Thấy Tống Vãn Tâm không nói gì, Sở Thanh thân mật véo mũi nàng ta một cái: “Nghĩ gì thế?”

Bỗng Tống Vãn Tâm kiễng chân tiến đến bên tai chàng nói gì đó.

Chỉ thấy Sở Thanh cười xán lạn. Mười ngón tay hai người bọn họ siết chặt lấy nhau rồi cất bước đi.

Nhìn bóng lưng ân ái của bọn họ, hai chân tôi như bị đóng đinh tại chỗ, không di chuyển được.

Trái tim đầy đau đớn, nhưng có thể đổ lỗi cho ai đây?

Muốn trách cũng trách bản thân rung động, tham lam, mơ mộng hão huyền Sở Thanh yêu mình, yêu Tống Tiểu Ngư – người hai năm qua sớm chiều bầu bạn bên chàng. Nhưng tôi đã quên rằng người mà Sở Thanh yêu sâu đậm vốn là Tống Vãn Tâm...

Dù nàng ta mang dáng vẻ gì thì chàng vẫn sẽ yêu nàng ta. Thật nực cười và thảm hại, từ đầu tới cuối tôi cô đơn lẻ loi.

Vào ban đêm, tôi không ngủ được. Ma xui quỷ khiến thế nào tôi đi tới trước phòng bọn họ. Đêm rất yên tĩnh, ánh trăng dịu dàng chiếu lên cửa sổ, chiếu rọi bóng dáng bọn họ ôm nhau đẹp như vậy, chói mắt như vậy...

7


Tôi khom lưng, tay siết chặt vị trí của trái tim. Nơi đó như bị người ta hung hăng khoét một lỗ, gió lạnh vù vù thổi qua. Đã biết rõ người Sở Thanh nhung nhớ là nàng ta, nhưng tôi lại đau muốn chết...

Chẳng biết mình trở về phòng chứa củi thế nào, tôi đưa tay lau nước mắt đã giàn giụa.

Sáng sớm hôm sau, tôi đang chết lặng bổ củi thì đột nhiên Tống Vãn Tâm gọi tôi đến chỗ vắng vẻ.

“Cũng may ta và cha chấp nhận đề nghị mang ngươi về vương phủ. Đúng thật là ta có gặp phiền toái.”

“Sao vậy?” Do bị rét nên giọng tôi khàn khàn như ống bễ bị hỏng.

“Thì là, à ừm...” Tống Vãn Tâm ấp úng, che nửa bên mặt: “Lúc làm cái đó, An vương thích ngươi làm cái gì? Hay là chàng có sở thích đặc biệt gì không?”

Tôi ngừng lại.

Thấy tôi không nói lời nào, Tống Vãn Tâm đẩy tôi một cái.

“Ai da, ngươi đừng hòng lừa ta, ta gấp muốn chết đây nè, tối hôm qua ta phí hết sức lấy lòng chàng nhưng chàng lại không có chút phản ứng nào! Đường đường là Đệ nhất mỹ kinh kinh thành này, Hứa Nghiễn Thư mê ta đến chết đi sống lại, nhưng An Vương...chàng lại...”

Tống Vãn Tâm tức giận dậm chân: “Chàng lại lấy y phục bọc ta lại, kêu ta ngủ sớm đi! Thật là nhục nhã!”

Bàn tay cuộn chặt của tôi dần nới lỏng.

“Ngươi nói thiệt với ta đi, có phải chàng có bệnh khó nói không?”

Tôi lắc đầu: “Ngài ấy không có bệnh không nói, có lẽ gần đây công việc quấn thân, nên không có tâm trạng.”

Tống Vãn Tâm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, chàng bình thường là tốt rồi.”

Tôi sẽ không nói cho nàng ta biết, công việc của Sở Thanh càng nhiều thì chàng càng quấn quýt lấy tôi. Chàng luôn cười nói chỉ có tôi mới có thể khiến chàng thư giãn. Về sự thân mật riêng tư của hai chúng tôi...thì càng không thể nói cho Tống Vãn Tâm.

Bởi vì chỉ trong đêm khuya, tôi mới có thể hoàn toàn sử dụng thân thể và cảm xúc của Tống Tiểu Ngư, yên tâm yêu chàng, và cũng được chàng yêu sâu sắc...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận