Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao


Trám Bích bước vào, nhìn vẻ mặt của Phù Vy trước rồi mới nói: “Chủ tử, phu nhân ngủ rồi.”

Phù Vy rời mắt khỏi gốc Tịnh Đế Liên đang khô héo và hỏi: “Mọi chuyện thế nào rồi?”

“Có thuốc chữa phong hàn.

Nhưng phu nhân quá đau buồn, đại phu nói thang dược không thể chữa khỏi tâm bệnh, chỉ đành từ từ dưỡng bệnh.”

Khi nghe tin Túc Thanh Yên bị rơi khỏi vách đá, Mai cô không thể chấp nhận sự thật và tự mình ra ngoài tìm kiếm.

Khổ nỗi, trời không chiều lòng người, mưa to liên tiếp nhiều ngày, Mai cô dầm mưa một trận liền ốm nặng, cộng thêm quá đau buồn nên bà đã nằm bẹp trên giường không dậy nổi.

Phù Vy chần chừ một lúc rồi đến thăm Mai cô.

Dù Mai cô đang ngủ nhưng lông mày của bà vẫn luôn cau lại.
Phù Vy lặng lẽ bước đến bên giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mai cô, nàng cũng cau mày.

Thoáng nghe thấy Mai cô lẩm bẩm điều gì đó, Phù Vy cúi người sáp tới gần để lắng nghe.

Dường như Mai cô đang nói mơ, câu từ không rõ ràng.

Phù Vy vừa đoán vừa thoáng nghe được những từ kỳ lạ như ‘quả báo’ và ‘hối hận’.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa trong sân, mảnh sân đang yên tĩnh bỗng ồn ào đến lạ.

Đôi mắt đen láy của Phù Vy khẽ chớp.

Khi nàng đang định ra ngoài xem dạ ảnh vệ có tin tức gì chưa thì nghe thấy tiếng Mai cô đã tỉnh dậy trên giường bởi tiếng ồn.

“Có tin tức gì à?” Mai cô cố vùng dậy.

Phù Vy vội vàng quay lại đỡ bà ngồi dậy.

Linh Chiểu biết chủ nhân của mình đang nóng ruột nên đi từ bên ngoài vào bẩm báo: “Là Tống Gia ở bên cạnh.”

Mai cô muốn xuống giường nhưng thân thể bà quá yếu, không còn chút sức lực nào.

Bà vội vàng nói: “Mời bọn họ vào đi.”

Tống Nhị mệt mỏi sau một chặng đường dài, đi từ bên ngoài vào, nhi tử và nữ nhi của ông là Tống Năng Kháo và Tống Năng Y đi theo sau.

Khuôn mặt của ba người đều rất mệt mỏi.

Trong vài ngày qua, Tống Nhị và người của tiêu cục Bình An ngày đêm đi tìm Túc Thanh Yên, gần như không nghỉ ngơi.

Nhìn sắc mặt ba người Tống Gia, Mai cô biết hôm nay lại tốn công dã tràng.

Mỗi ngày trôi qua, cơ hội sống sót của nhi tử ngày càng ít.

Sắc mặt Mai cô ảm đạm, bà nói giọng khàn đặc: “Mấy ngày nay mọi người đã vất vả rồi.” Tống Nhị không đành lòng, nói: “Đám người Lưu Hành vẫn đang tìm kiếm.

Có điều ban đêm nhìn không rõ, đêm nay có thể lại mưa to.

Đợi ngày mai gọi nhiều người đi tìm cùng.”

Mai cô cảm kích, cố mỉm cười nhưng không kìm được nước mắt.


Tống Năng Y vội vàng đi tới ngồi xuống bên giường, nắm tay Mai cô, khuyên nhủ: “Người đừng buồn, chỉ chưa tìm được thi….

dù sao chúng ta cũng đừng từ bỏ! Vẫn còn hy vọng mà!”

Mai cô đỏ hoe hai mắt, gật đầu, đưa tay lau vết bẩn trên mặt Tống Năng Y, nói: “Mấy ngày nay mọi người đã vất vả rồi, mặt ai cũng phủ đầy bụi đất…”

“Đây là điều con và mọi người nên làm!” Tống Năng Y tức giận trừng mắt với Phù Vy: “Không giống như một số người, phu quân của mình rơi xuống vực mà vẫn có thể yên tâm ở nhà hưởng phúc, đã không ra ngoài tìm kiếm lại còn chẳng lo lắng gì nữa chứ!”

Phù Vy lắng nghe một cách vô cảm, thậm chí còn nở một nụ cười nhẹ trên môi.

Tống Năng Y càng nhìn càng tức giận, dứt khoát chửi thẳng mặt: “Đúng là cái thứ mang theo sát khí, liên tiếp mang đến vận rủi!”

Sắc mặt Phù Vy vẫn không thay đổi như thể nàng chẳng nghe thấy gì.

Mai cô vội vàng nói đỡ cho Phù Vy: “Sức khỏe của Vy Vy không tốt, nó vốn không khỏe mạnh bằng các con, hơn nữa bây giờ Vy Vy đang mang thai nên không thể làm việc vất vả được.”

Tống Năng Y hơi sửng sốt, há hốc mồm không có gì để nói.

Phù Vy kinh ngạc nhìn Mai cô.

Sau một lúc im lặng, nàng thành thật nói: “Con không có thai.”

Lần này đến lượt Mai cô ngạc nhiên.

Đôi mắt sưng đỏ vì khóc nhiều của bà mở to và nhìn Phù Vy.

Hồi lâu sau, bà vẫn chưa hoàn hồn.

Lẽ nào không phải do nhi tử làm sai chuyện phải chịu trách nhiệm với Phù Vy nên mới làm trái lời của bà và cưới vợ sao?

Tống Nhị thấy dính líu đến chuyện gia đình, vội vàng nói: “Muội nghỉ ngơi cho khỏe trước đi.

Chúng ta về nhà đây, có tin gì thì ta lập tức tới báo cho muội.”

“Được.” Mai cô gật đầu.

Phù Vy nhìn Linh Chiểu và nhẹ nhàng nói: “Tiễn khách.”

Tống Năng Y giận dữ trừng mắt với Phù Vy, thậm chí còn giận lây sang Linh Chiểu, ngay cả Linh Chiểu cũng bị Tống Năng Y lườm nguýt.

Tống Năng Kháo gãi đầu, nhanh chóng kéo tỷ tỷ của mình ra ngoài.

Mai cô nhìn Phù Vy, nhẹ nhàng thở dài, thoải mái nói: “Hóa ra ta đã hiểu nhầm.

Như vậy cũng tốt.”

Phù Vy nhìn bà và không tiếp lời.

Mai cô nói giọng hơi khàn: “Trước đây ta đã thấy thân thể con không khỏe, e rằng không thích hợp mang thai.” Mai cô thở dài: “Bây giờ lại là chuyện tốt.

Dù sao nuôi con một mình mà không có phụ thân của hài tử đỡ đần thì cũng vất…”

Lời nói của Mai cô bỗng dừng lại.

Sao bà có thể nói điều đó? Sao bà lại ngầm chấp nhận rằng nhi tử của mình không còn trên đời? Dù trong lòng bà đã biết điều đó, nhưng khi nghĩ đến hai mẹ con bà luôn nương tựa vào nhau sống bao năm qua và nghĩ đến việc nhi tử của mình thực sự đã ngã xuống vực mà chết, cả trái tim Mai cô lại đau đớn.


Bà không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, ôm mặt bật khóc.

Bàn tay đặt bên hông của Phù Vy siết chặt tay áo, nàng nói: “Người đừng khóc nữa, vẫn đang tìm kiếm mà.

Sống phải thấy người chết phải thấy xác, bây giờ khóc vẫn còn quá sớm.”

Giọng điệu của Phù Vy cực kỳ bình tĩnh, hệt như nàng đang nói những điều không liên quan gì đến mình.

Tuy lạnh lùng là vậy nhưng Mai cô bỗng vô cớ tin vào lời nàng.

Mai cô gật đầu, lau nước mắt trên mặt, ôm chút hy vọng cuối cùng trong lòng.

“Người nghỉ ngơi cho khỏe đi ạ.” Phù Vy xoay người đi ra ngoài.

Bước ra khỏi ngưỡng cửa, Phù Vy liếc nhìn bầu trời u ám.

Một lúc lâu sau, nàng mới từ từ rũ mắt xuống.

Vào ban đêm, một cơn mưa lớn kéo đến.

Phù Vy nằm trên giường, ngơ ngác nhìn chiếc gối trống bên cạnh, mắt mở thao láo.

Nàng nhắm mắt lại và quay người vào bức tường bên trong giường.

Nàng buộc mình phải nhắm mắt lại.

Khoảnh khắc xe ngựa rơi khỏi vách đá, rõ ràng Túc Thanh Yên có cơ hội tự mình thoát ra ngoài.

Chàng thật ngu ngốc vì đẩy nàng ra ngoài thay vì bản thân thoát ra.

Đời này, kiểu người mà Phù Vy khó lòng nhìn thấu nhất chính là những người ngu ngốc.

Kẻ ngốc như Túc Thanh Yên…

Còn lâu nàng mới buồn vì sự ngu ngốc của chàng, không bao giờ.

Ngày hôm sau, Chú Minh Nghiệp đến tìm Phù Vy.

Y thầm vui mừng khi nghe tin Túc Thanh Yên đã chết.

Y mượn danh nghĩa công việc, cầm danh sách và báo cáo công việc cho Phù Vy.

Phù Vy nhận danh sách và xem xét từng dòng một.

Thấy vẻ mặt thờ ơ của Phù Vy, lòng Chú Minh Nghiệp khẽ thở phào - Y đã nói mà, một tên thư sinh mọt sách chết thì cứ chết thôi, sao trưởng công chúa có thể đau lòng vì hắn cơ chứ.

Phù Vy chỉ đọc trang đầu tiên mà không xem tiếp các trang tiếp theo, bình tĩnh nói: “Làm tốt lắm, tiếp tục điều tra.”

Chú Minh Nghiệp nở nụ cười, cân nhắc câu từ rồi nói: “Mấy ngày trước thần tình cờ đi vào một tửu lâu, ẩm thực ở đó chuẩn hương vị Kinh thành chính thống! Thực sự đáng kinh ngạc! Nếu công chúa rảnh, không biết có thể ban đặc ân đến đó một lần không?” Chú Minh Nghiệp lặng lẽ nhìn vẻ mặt của Phù Vy rồi nhìn theo ánh mắt của nàng về chái nhà trong sân.

Một chái nhà tầm thường thì có gì đáng nhìn cơ chứ?


Trong lúc Phù Vy im lặng, lòng Chú Minh Nghiệp không khỏi bất an, Y lấy hết can đảm để hỏi lại: “Ý công chúa thế nào?”

“Cái gì?” Phù Vy nhìn Y.

Chú Minh Nghiệp sửng sốt, vội vàng nói: “Đi thử món ăn Kinh thành!”

Y khẽ đảo tròng mắt, thầm nghĩ trưởng công chúa luôn đặt việc triều chính lên vị trí quan trọng nhất.

Y lanh trí đổi lời: “Nhưng ngày mai hạ quan còn có một số việc phải điều tra, tuyệt đối không thể trì hoãn công việc vì chuyện ăn uống! Ngày mốt thì sao? Ngày mốt đi thử món ăn Kinh thành nhé?”

Phù Vy hơi rũ mắt.

Ngay khi Chú Minh Nghiệp sắp thất vọng, Phù Vy nhẹ nhàng nói: “Được.”

Chú Minh Nghiệp vui mừng khôn xiết!

Đối với Chú Minh Nghiệp, chờ thêm một ngày giống như chờ cả một năm.

Cuối cùng cũng đến ngày hẹn, Y đến rất sớm để đón Phù Vy.

Phù Vy lên xe trước ánh mắt lườm nguýt của Tống Năng Y.

Phù Vy ngồi bên cửa sổ, mặt lạnh tanh.

Nàng biết dạo này người của tiêu cục Bình An bàn tán thế nào về nàng.

Nhưng hơn nửa cuộc đời của nàng đã nhận không ít lời bàn tán.

Sao nàng có thể buồn bực không vui và rơi nước mắt chỉ vì tên ngốc Túc Thanh Yên đã chết?

Tuyệt đối không thể.

Chàng chẳng qua chỉ là thú vui để nàng giải sầu mà thôi.

Phù Vy hờ hững nhắm mắt lại.

Ẩm thực Kinh thành mà Chú Minh Nghiệp ba hoa khen ngợi không hợp khẩu vị của Phù Vy.

Nàng chỉ cắn vài miếng đã uể oải đặt đũa xuống, không để ý tới Chú Minh Nghiệp, xoay người rời đi.

Chú Minh Nghiệp đuổi theo, huyên thuyên không ngừng.

Phù Vy không nghe thấy Y nói gì.

Không chỉ không nghe thấy giọng Chú Minh Nghiệp, khi Phù Vy bước đi trên con phố tấp nập người qua lại, mọi tiếng ồn ào dần dần biến mất bên tai nàng.

Nàng không thể nghe thấy gì cả.

Phù Vy trở về nhà và thấy người của Tống Gia đang ở đấy.

Mai cô gật đầu chấp nhận để Tống Nhị tổ chức tang lễ.

Hôm nay đã là ngày thứ mười kể từ khi Túc Thanh Yên rơi khỏi vách đá.

Họ đều nói thi thể chàng bị đá ngầm đập vỡ nên đã sớm chìm xuống đáy nước và lọt vào bụng cá rồi.
Bước chân của Phù Vy bỗng dừng lại, nàng lập tức đưa tay chống vào tường, kìm nén cơn choáng váng, chậm rãi thở hắt ra để bình tĩnh lại.

Nhìn thấy Phù Vy, hai mắt Mai cô đỏ hoe, bà thở dài nói: “Vy Vy….

Chúng ta tổ chức tang lễ nhé.”

“Được.” Phù Vy mỉm cười gật đầu, bình tĩnh nói: “Lẽ ra phải tổ chức từ lâu rồi.”

Phù Vy rời mắt đi rồi bình tĩnh đi vào phòng.


Nàng không quan tâm người của tiêu cục Bình An nghĩ gì về nàng.

Có thể nghĩ gì về nàng chứ? Nói nàng máu lạnh vô tình.

Nhưng nàng vốn là loại người như vậy.

Cửa vừa đóng lại, Phù Vy loạng choạng suýt ngã.

Nàng đứng một lúc rồi mới bước đến bàn trang điểm gần nhất và ngồi xuống.

Trên bàn có rất nhiều lược gỗ đàn hương xanh.

Phù Vy nhìn một lúc lâu rồi lấy một chiếc lược gỗ đàn hương xanh - chiếc lược mà Túc Thanh Yên mua cho nàng.

Không chút do dự, nàng nhét chiếc lược của chàng vào nơi sâu nhất trong ngăn kéo rồi đóng mạnh ngăn kéo lại.

Nàng có rất nhiều chiếc lược gỗ đàn hương xanh, còn lâu nàng mới tiếc cái này.

Thiên hạ này có ngàn vạn nam nhân, nàng cũng không thèm tiếc một kẻ ngu ngốc như vậy.

Trám Bích nhẹ nhàng gõ cửa bên ngoài rồi bưng một chậu nước bước vào.

Trám Bích nhìn sắc mặt của Phù Vy trước, đặt ấm nước lên bàn và nói: “Thời tiết lạnh, nước nguội nhanh.

Ấm này vừa mới đun sôi, chủ tử đợi một lát rồi uống.”

Phù Vy lạnh lùng nói: “Thu dọn đồ đạc, tổ chức xong tang lễ, chúng ta sẽ rời đi.”
“Rõ.” Trám Bích đáp.

Phù Vy cảm thấy căn phòng ngột ngạt nên bảo Trám Bích mở cửa sổ.

Tống Nhị và Mai cô đang bàn chuyện tang lễ, ngoài cửa sổ truyền vào tiếng nói chuyện nhỏ.

Lồng ngực Phù Vy càng bức bách hơn, nàng bực dọc và khó chịu.

Nàng đứng dậy đi lấy nước.

Máu lạnh vô tình là sự đánh giá của Phù Vy về bản thân mình.

Còn lâu nàng mới rơi một giọt nước mắt vì Túc Thanh Yên.

Một thư sinh nhà quê như chàng không xứng với nước mắt của nàng.

Một kẻ ngốc như chàng không xứng với nước mắt của nàng.

Trám Bích quay người lại, kinh ngạc hô lên: “Chủ tử, cẩn thận tay!”

Nước vừa mới đun sôi được đổ ra khỏi ấm và đã tràn ra khỏi cốc từ lâu, đổ khắp tay Phù Vy.

Nhưng Phù Vy hoàn toàn không cảm nhận được gì.

Nghe tiếng hô của Trám Bích, Phù Vy từ từ cúi đầu xuống và nhìn vào đôi tay đỏ bừng vì bỏng của mình.

“Chủ tử…” Trám Bích trơ mắt nhìn Phù Vy vẫn tiếp tục rót nước và ngơ ngác tại chỗ.

Phù Vy đột nhiên ném ấm nước nóng vào tường, giận dữ quay lại: “Thu Hỏa chết ở xó xỉnh nào rồi, còn không về đây bẩm báo!”

Tên ngốc Túc Thanh Yên không đáng để nàng đau lòng, nhưng nàng là người biết phân định rõ ân oán.

Nàng nhất định không để Túc Thanh Yên uổng mạng.

Cho dù kẻ đứng sau là thiên vương lão tử, nàng cũng đòi mạng cả nhà kẻ đó.

Chân Trám Bích mềm nhũn, vô thức quỳ xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận