Phu quân minh vương của ta

Quỷ ở Minh giới được chia làm hai loại. Một là con người sau khi chết biến thành quỷ, loại quỷ này thường phải đầu thai luân hồi lại làm người.
 
Loại còn lại là sinh ra đã là quỷ như Quân Dạ, cũng là người chưởng quản hiếm thấy của Minh giới.
 
Minh sai Minh tướng của Minh giới căn bản đều là sinh ra đã là quỷ, so với phàm nhân sau khi chết đi hóa thành quỷ, bọn chúng càng thuần khiết cũng như mạnh mẽ hơn.
 
Nhưng những điều này Quân Dạ không nhất thiết phải giải thích cho Ngọc Ngưng nghe, cô nương ngốc nghếch này chỉ cần làm tốt chuyện của nàng là được.
 
Ngọc Ngưng vẫn không hiểu lắm, nàng nói: “Dù lúc ngươi còn sống chưa có Vương phi, vậy sau khi ngươi chết đi không ai đốt cho ngươi à? Ta là người, ngươi là quỷ, người và quỷ khác biệt, sau này cũng không biết sẽ sinh ra thứ gì, ta mua một người giấy đốt cho ngươi thì ngươi có nhận được không?”
 
Quân Dạ lạnh giọng nói: “Không được.”
 
Ngọc Ngưng lại mở miệng nói: “Nhưng...”
 
Mùi thơm trên người nàng càng ngày càng nồng, mây mưa cả một đêm, cơ thể Ngọc Ngưng rịn mồ hôi, hương thơm trên người nàng lại càng kích thích giác quan của hắn.
 
Với người bình thường, cơ thể Ngọc Ngưng chẳng qua chỉ là trời sinh đã có mùi thơm, như hương hoa lan, lại tựa hương hoa mai, thanh ngát dễ chịu, nhưng đối với chúng quỷ ở Minh giới, mùi thơm trên người Ngọc Ngưng có nghĩa rằng nàng là con mồi thơm ngon nhất, khiến bọn chúng luôn có suy nghĩ muốn nuốt nàng vào bụng. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Quân Dạ và Ngọc Ngưng đã làm chuyện phu thê, hàng vạn năm qua, Quân Dạ vẫn luôn thanh tâm quả dục, thú vui lớn nhất chính là giết người, sau khi phát sinh quan hệ với Ngọc Ngưng, mùi thơm trên người nàng đối với hắn lại có thêm ý nghĩa khác.
 
Mùi hương đó như thể một chất kích tình, khiến hắn khó lòng kiềm chế ham muốn của mình.
 
Hắn liếc mắt nhìn Ngọc Ngưng: “Bịt mắt thôi vẫn chưa đủ, còn muốn bịt miệng nữa đúng không?”
 
Gương mặt Ngọc Ngưng nháy mắt đỏ bừng.
 
Nàng không nói nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
 
Sau đó Quân Dạ biến mất khỏi phòng.
 
Hôm qua Ngọc Nguyên về đến nhà, sau khi khóc lớn một trận thì bắt đầu nổi giận, tất cả nha hoàn, nhũ mẫu đều không dám lại gần nàng ta.

 
Người ở cùng một phòng với Lan Chi cũng là nha hoàn hầu hạ trong viện của Ngọc Nguyên, khi nha hoàn này trở lại phòng thì ngửi thấy một mùi hôi thối, ban đầu nàng ta cho rằng là do Lan Chi đang ngủ ở trong phòng, sau đó lại cảm thấy không đúng lắm, nàng ta nhìn thấy có mái tóc tán loạn bồng bềnh trôi trong bồn tắm.
 
Nha hoàn tiến lại gần bồn tắm, cẩn thận nhìn một hồi, sau đó hoảng sợ hét lên: “Lan Chi! Lan Chi!”
 
Nhưng Lan Chi đã chết ngạt trong nước, không thể trả lời lại nàng ta nữa.
 
Nha hoàn vội vã chạy đến chỗ Ngọc Nguyên.
 
Ngọc Nguyên vẫn đang tức giận ném đồ đạc, lau nước mắt thầm ghi hận tiểu quận chúa của Trần Vương phủ Triệu Tuyết Nhàn và các tiểu thư khác, nha hoàn đột nhiên chạy vào, nàng ta cầm lấy một chiếc gối trên giường nhỏ ném về phía nha hoàn: “Cút!”
 
Nha hoàn run run rẩy rẩy quỳ xuống: “Tiểu, tiểu thư, Lan Chi chết rồi!”
 
Ngọc Nguyên bỗng đứng dậy, nước mắt trên mặt vẫn còn chưa kịp lau khô: “Ngươi nói cái gì?”
 
Nha hoàn nói: “Sau khi nô tì về phòng thì thấy Lan Chi vẫn đang tắm, nàng ta tắm cả một buổi sáng, nói rằng trên người không được sạch, vừa nãy lúc nô tì qua đó thì thấy nàng ta đã chết trong bồn tắm.”
 
Ngọc Nguyên kinh hãi, vội vàng dẫn theo nha hoàn đến chỗ Liễu phu nhân.
 
Lúc này Liễu phu nhân đang ở trong phòng sổ sách, thấy Ngọc Nguyên hớt ha hớt hải chạy đến, bà ta khiến trách: “Hùng hùng hổ hổ như vậy còn ra thể thống gì, chẳng có chút dáng vẻ của tiểu thư gì cả, ma ma bên người con dạy dỗ con kiểu gì vậy?”
 
Ngọc Nguyên sốt ruột nói: “Nương, Lan Chi chết rồi!”
 
Liễu phu nhân nói: “Lan Chi? Nha hoàn thiếp thân của con đấy á? Nó chết thế nào?”
 
Ngọc Nguyên nói: “Sáng sớm hôm nay, trên người nữ nhi và Lan Chi bỗng có mùi hôi thối, nữ nhi đi Trần Vương phủ chơi, còn vì chuyện này mà bị cười nhạo. Sau khi con trở về thì nghe nói Lan Chi chết ở trong bồn tắm, nữ nhi cũng chưa dám đi xem.”
 
Liễu phu nhân bảo mấy nhũ mẫu đi đến phòng Lan Chi vớt xác nàng ta từ trong bồn tắm lên.
 
Sau khi chết, trên người Lan Chi bốc ra mùi hôi tử thi nồng nặc, nhũ mẫu vừa mới vớt nàng ta lên đã không nhịn được nôn khan.

 
Liễu phu nhân nhìn cảnh tượng như vậy cũng cảm thấy buồn nôn, vốn dĩ bà ta muốn kéo Lan Chi ra ngoài vứt ở loạn táng cương, nhưng mùi thối này xuất hiện rất quỷ dị, trên người Lan Chi có, trên người Ngọc Nguyên cũng có. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Liễu phu nhân không thể để Ngọc Nguyên tỏa ra mùi hôi thối thế này mãi được. Bà ta cảm thấy chuyện này rất tà môn, lại mời vị Ngô đạo trưởng kia đến phủ.
 
Ngô đạo trưởng chỉ liếc nhìn Ngọc Nguyên và thi thể Lan Chi một cái đã nói: “Tiểu thư bị tiểu quỷ để ý rồi.”
 
Sắc mặc Ngọc Ngưng khẽ thay đổi: “Chuyện này là sao vậy?”
 
Ngô đạo trưởng có thể đến các gia đình danh giá ở trong kinh thành, ít nhiều gì cũng có chút bản lĩnh, Liễu phu nhân mời ông ta ngồi, nha hoàn vội vàng dâng trà cho ông ta. Ngô đạo trưởng uống một ngụm trà rồi mới nói: “Có phải quý tiểu thư đã làm chuyện gì khiến chúng quỷ chán ghét không? Bần đạo nói thẳng, tiểu thư và nha hoàn này bị quỷ nhổ nước bọt lên người, phải thắp hương chép kinh trong Phật đường mười ngày mới có thể khử được.”
 
Liễu phu nhân nói: “Nguyên Nhi nhà ta bình thường đều rất an phận, sao có thể làm những chuyện đắc tội đám tiểu quỷ được? Ý của đạo trưởng là trong phủ ta có quỷ? Nhưng chẳng phải lần trước ngài đã làm phép đuổi chúng đi rồi sao?”
 
Ngô đạo trưởng nhớ lại quỷ khí nồng nặc trên người Châu di nương mình nhìn thấy lần trước, ông ta cảm thấy Nam Dương Hầu phủ rất quỷ dị, nhưng lại không tìm ra được nguyên nhân, bèn nói: “Phu nhân không tin bần đạo, bần đạo cũng đành chịu, xin phu nhân hãy mời người khác cao minh hơn.”
 
Vết bớt trên mặt Liễu phu nhân là do Ngô đạo trưởng xóa giúp, sao bà ta có thể không tin lời Ngô đạo trưởng được.
 
Liễu phu nhân do dự trong chốc lát rồi nói: “Trong phủ có một vị tiểu thư dòng thứ, khoảng thời gian trước Lan Chi có đắc tội nàng ta, Nguyên Nhi là chủ tử của Lan Chi, có thể là hai người đã bị nàng ta ghi hận.”
 
Thật ra trong lòng Liễu phu nhân đã có chút manh mối.
 
Lần trước bà ta hất nước trà nóng vào người Ngọc Ngưng, chưa kịp thấy nàng có chuyện gì, trên mặt mình đã có thêm một vết bớt vừa ngứa vừa đau vô cùng khó chịu, lần này là Lan Chi, Ngọc Nguyên tính kế hại Ngọc Ngưng, kết quả người ra chủ ý là Lan Chi đã chết rồi, trên người Ngọc Nguyên cũng có mùi hôi thối.
 
Liễu phu nhân nghiến răng, nói: “Trên người tiểu thư dòng thứ này quỷ dị vô cùng, nàng ta sinh ra đã dị thường, mệnh cách thuần âm, tám phần là nàng ta thầm giở trò, đạo trưởng ngài thử xem xem có phải trên người nàng ta có vấn đề không?”
 
Ngô đạo trưởng gật đầu: “Thế cũng được.”
 
Liễu phu nhân nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ngày mai ta bảo nàng ta đến thỉnh an, ngài mai đạo trưởng cũng qua đây, đến lúc đó ngài thử xem xem nàng ta thế nào.”

 
Ngọc Ngưng vẫn không hề biết gì cả. Sau khi Quân Dạ rời đi, nàng bảo nhũ mẫu mang nước nóng đến để mình tẩy rửa. Ngọc Ngưng cảm thấy Quân Dạ rất kỳ lạ, theo lý mà nói thì người không thể nhìn thấy quỷ, nhưng nàng không chỉ nhìn thấy Quân Dạ mà còn phát sinh quan hệ với hắn, hai đêm này Quân Dạ tựa như thể người thật vậy.
 
Điều khiến Ngọc Ngưng xấu hổ nhất là sau mỗi một lần đến, Quân Dạ đều để lại rất nhiều thứ trong cơ thể nàng, xem ra hắn thật sự muốn nàng mang thai.
 
Mặc dù Ngọc Ngưng đơn thuần, nhưng không vô tri, hạ nhân trong phủ xuất thân thấp kém, nàng là dòng thứ, có những lúc hạ nhân nói gì đó, thấy Ngọc Ngưng đến cũng không dừng lại, nàng thường nghe thấy đám hạ nhân đó nói chuyện lung tung, nhất là mấy nhũ mẫu lắm mồm lắm miệng. Thêm vào đó, dù chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy heo chạy, nàng ít nhiều gì cũng đoán ra được phần nào.
 
Ngọc Ngưng tắm rửa sạch sẽ, lại bôi thuốc, rửa mặt chải đầu xong mới đi ra khỏi cửa.
 
Vừa nãy lúc Ngọc Ngưng dùng bữa sáng với Bạch thị, Liễu phu nhân phái nha hoàn đến, nói rằng phu nhân muốn nàng qua đó thỉnh an.
 
Không phải ngày nào Ngọc Ngưng cũng đến chỗ Liễu phu nhân, nếu ngày nào cũng qua đó, Liễu phu nhân chắc chắn sẽ thấy khó chịu. Nghe nha hoàn nói vậy, trong lòng Ngọc Ngưng không khỏi tò mò tại sao lúc này Liễu phu nhân lại cho gọi mình, nàng bỗng nhớ đến chuyện mình rơi xuống nước mấy ngày hôm trước, sắc mặt có chút khó coi.
 
Nàng có thể đoán ra được, chuyện mình rơi xuống nước tám phần là do Liễu phu nhân nhìn nàng không thuận mắt, sai người hại nàng, Ngọc Ngưng đại nạn không chết nên Liễu phu nhân mới sốt ruột. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Ngọc Ngưng đi theo nha hoàn qua chỗ Liễu phu nhân, bốn tiểu quỷ bình thường hay đi theo Ngọc Ngưng bỗng cảm nhận được hơi thở của đạo sĩ.
 
Bọn chúng không phải ác quỷ, cũng chưa từng làm chuyện gì cực kỳ hung ác, nhưng nếu bị đạo sĩ phát hiện thì kiểu gì cũng sẽ có chuyện, nên không đi theo Ngọc Ngưng qua đó nữa.
 
Lam quỷ tóm lấy Thanh quỷ, gõ mấy cái lên đầu nó: “Toi rồi, xem chuyện tốt mà ngươi làm kìa, chắc chắn bọn họ phát hiện ra gì đó, cho rằng là Vương phi làm, nên mới gọi Vương phi qua đó trách phạt.”
 
Thanh quỷ đuối lý, khẽ xoa đầu mình: “Ta chỉ muốn xả giận cho Vương phi thôi mà.”
 
Sau khi Ngọc Ngưng tiến vào, cả Liễu phu nhân và Ngọc Nguyên đều đang ở trong phòng.
 
Ngọc Nguyên đang ngồi ở bên cạnh uống trà với Liễu phu nhân, nàng ta liếc nhìn Ngọc Ngưng một cái.
 
Mới một khoảng thời gian không gặp, Ngọc Ngưng lại càng mặn mà hơn, gương mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay, đôi mắt to tròn long lanh trông đến là đáng thương, làn da trắng phát sáng, cánh môi hồng nhạt ẩm ướt, eo nhỏ như kiến, từng bước đi từng cử chỉ đều giống như hồ ly tinh bước ra từ trong tranh.
 
Ngọc Nguyên càng nhìn càng thấy tức giận.
 
Chính bởi vì Ngọc Ngưng có gương mặt yêu mị như hồ ly tinh này nên mới quyến rũ được Trần Vương thế tử, khiến Trần Vương thế tử mất hồn mất vía , nàng ta càng nghĩ lại muốn rạch nát gương mặt này của Ngọc Ngưng.
 
Liễu phu nhân nói: “Nghe nói hôm đó ngươi rơi xuống nước, thân là tiểu thư mà lại bất cẩn lỗ mãng như vậy, nếu như truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ gì về ngươi?”
 

Ngọc Ngưng nhẹ giọng nói: “Là do nữ nhi đã quá sơ sót.”
 
Trên thực tế, Ngọc Ngưng và Liễu phu nhân đều biết rõ chuyện này không thể truyền ra ngoài được, Liễu phu nhân tuyệt đối không cho phép những chuyện có liên quan đến Ngọc Ngưng truyền ra ngoài, dù là chuyện tốt hay chuyện xấu. Liễu phu nhân lo lắng lỡ có người nào đó tò mò đến gặp Ngọc Ngưng, sau đó nói với người ngoài về dung mạo thật sự của nàng.
 
Hiện nay người ngoài một là không biết đến sự tồn tại của Ngọc Ngưng, hai là cho rằng tứ tiểu thư của Hầu phủ tư chất và dung mạo đều rất tầm thường.
 
Liễu phu nhân lại khiển trách Ngọc Ngưng một hồi, cũng nói lái sang cả Bạch thị, khiến Ngọc Ngưng không thể ngẩng đầu.
 
Đúng lúc này, nha hoàn ở bên ngoài nói: “Phu nhân, Ngô đạo trưởng đến thăm ạ.”
 
Ngô đạo trưởng được mời vào trong phòng, Ngọc Ngưng đứng gọn sang bên cạnh.
 
Liễu phu nhân nói: “Ngô đạo trưởng, cuối cùng ngài cũng đến rồi.”
 
Ngọc Nguyên cũng đứng dậy, khẽ nói: “Ngô đạo trưởng.”
 
Ngọc Ngưng cúi thấp đầu, Ngô đạo trưởng liếc nhìn nàng mấy cái.
 
Nàng có khuôn mặt xinh đẹp, bởi vì đang cúi đầu nên để lộ ra cái gáy trắng óng ánh như băng tuyết, mặc dù ăn mặc giản dị, nhưng so với Ngọc Ngưng trông chỉ ưa nhìn thì hai người quả thật không giống như có cùng một phụ thân. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Dung mạo cách nhau nghiêng trời lệch đất, khí chất cũng khác nhau một trời một vực.
 
Ngọc Ngưng có khí chất trầm tĩnh, Ngọc Nguyên lại có vẻ nóng nảy hơn, trông khá là nhỏ nhen.
 
Chỉ là có một điểm không tốt, Ngô đạo trưởng liếc nhìn tướng mạo Ngọc Ngưng, lại bấm đốt ngón tay tính toán bát tự của nàng, số mệnh nàng hẩm hiu, vận số xấu, mệnh cách cũng không tốt, dễ thu hút ma quỷ, đáng lý ra phải chết từ lâu rồi mới phải.
 
Hiện giờ Ngọc Ngưng không chỉ sống rất tốt, mà trên người lại có thêm sức hấp dẫn khó tả.
 
Chẳng lẽ Ngọc Ngưng đã có cơ duyên gì sao?
 
Ngô đạo trưởng cũng không nhìn ra được.
 
Liễu phu nhân nói với Ngọc Ngưng: “Ngươi còn đứng ở đây làm gì? Gần đây trong nhà không yên ổn, ta và Ngô đạo trưởng phải thương lượng chuyện làm phép, ngươi còn không mau quay về đi?”
Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận