Phu quân minh vương của ta

Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. 
Ngọc Ngưng liếc nhìn lọ thuốc mỡ trong tay, lại nhìn Quân Dạ.
 
Lúc này Quân Dạ đang đeo một chiếc mặt nạ màu mực, nàng cũng không biết vẻ mặt của nam nhân thế nào, Ngọc Ngưng do dự một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Ta, ta tự bôi.”
 
Nàng nghĩ ngợi một hồi rồi lại nói tiếp: “Ta không biết chữ, nội dung trên tờ giấy ngươi để lại cho ta, ta cũng không hiểu.”
 
Quân Dạ quay lưng lại về phía nàng: “Tự mình bôi thuốc đi.”
 
Ngọc Ngưng cảm thấy rất chật vật, mặc dù Quân Dạ không nhìn mình, nhưng hắn vẫn đang ở trong phòng, nàng xấu hổ không dám bôi thuốc.
 
Hơn nữa nàng còn chưa tẩy rửa.
 
Ngọc Ngưng nói: “Ngươi, ngươi là yêu hay là quỷ?”
 
Quân Dạ không trả lời câu hỏi ngu ngốc này của nàng.
 
Ngọc Ngưng nói: “Trinh tiết rất quan trọng với ta, đương nhiên tính mạng cũng rất quan trọng với ta, ngươi cứu ta một mạng, ta lấy thân báo đáp, vậy có phải giữa chúng ta đã không còn gì nữa rồi không?”
 
Giọng nói của Quân Dạ lạnh lùng, giống hệt với cả người đang tỏa ra hàn khí của hắn vậy: “Một lần không đủ.”
 
Ngọc Ngưng không muốn lại có lần sau nữa, ký ức đêm qua quá đau khổ, nam nhân này vừa lạ lẫm vừa quỷ dị, trông cực kỳ nguy hiểm, nàng không muốn dây dưa với nam nhân này nữa. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Quân Dạ cũng không muốn nói nhiều với Ngọc Ngưng, nàng cầm lấy thuốc bôi thì hắn cũng biến mất.
 
Ngọc Ngưng cầm lấy chiếc lọ bạch ngọc đựng thuốc mỡ, nàng giơ tay lên khẽ gõ nhẹ vào thân lọ mấy cái, tạo nên tiếng “keng keng”.
 
Nàng biết mình số khổ, vốn dĩ chỉ mong có thể gả cho một người thành thật, rời khỏi tòa phủ đệ này, nhưng đêm qua nàng đã mất đi sự trong trắng của mình, người đời coi trọng trinh tiết của nữ tử như vậy, nàng muốn có những ngày tháng tốt đẹp sau khi xuất giá cũng khó.
 
Ngọc Ngưng không dám khóc trước mặt nam nhân, chờ hắn đi rồi, trong lòng nàng lại cảm thấy tủi thân ấm ức, lặng lẽ khóc một trận nữa.
 
Ngọc Nguyên đến Trần Vương phủ, tiểu quận chúa của Trần Vương phủ tên là Triệu Tuyết Nhàn. Triệu Tuyết Nhàn tính tình không tốt, từ nhỏ đã bị Vương phi chiều hư, ở bên ngoài cũng vẫn huyênh hoang hống hách, hầu hết các tiểu thư đều có xuất thân cao, ở trong nhà cũng toàn được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, chẳng có lý do gì để chiều theo nàng ta. Ngọc Nguyên có ý với Trần Vương thế tử nên bình thường mới hay lấy lòng Triệu Tuyết Nhàn.
 
Người bình thường ai cũng thích người khác lấy lòng mình, Triệu Tuyết Nhàn cũng không ngoại lệ, mặc dù Nam Dương Hầu phủ dần dần lụn bại, không có tiếng tăm gì trong kinh thành, nhưng dù sao Ngọc Nguyên cũng là tiểu thư dòng chính, qua lại với nàng ta không sợ mất mặt. Triệu Tuyết Nhàn vừa coi thường Ngọc Nguyên, song đồng thời cũng thường mời nàng ta qua chơi, nghe Ngọc Nguyên nịnh bợ mình.
 

Ngọc Nguyên đến Trần Vương phủ từ rất sớm, mấy vị tiểu thư khác đến còn sớm hơn, bọn họ đang ngồi uống trà nói chuyện với Triệu Tuyết Nhàn.
 
Ngọc Nguyên vừa bước vào, tất cả mọi người đã ngửi thấy một mùi hương gay mũi.
 
Ở đây ai cũng là tiểu thư, mọi người cũng không tiện nói về mùi hôi thối trên người Ngọc Nguyên.
 
Triệu Tuyết Nhàn cười nói: “Ngọc Nguyên, sáng nay ngươi đã ăn gì vậy?”
 
Ngọc Nguyên đáp: “Ăn hai miếng điểm tâm và nửa bát cháo, sao quận chúa lại quan tâm sáng nay ta ăn gì vậy?”
 
Triệu Tuyết Nhàn còn cho rằng Ngọc Nguyên ăn một bát tỏi nữa chứ, Ngọc Nguyên vừa bước vào không lâu, cả hoa đình đã bị một mùi hôi thối khó ngửi bao trùm.
 
Những tiểu thư khác không chịu nổi mùi này, Triệu Tuyến Nhàn cũng cảm thấy buồn nôn, nàng ta nói: “Hôm nay tiết trời cuối cùng cũng hửng nắng, chúng ta cùng ra hoa viên tản bộ đi.”
 
Các tiểu thư khác cũng phụ họa theo: “Được đấy.”
 
Mấy người bọn họ bèn ra hoa viên tản bộ, gió khẽ thoảng qua giúp mùi hôi trên người Ngọc Nguyên đỡ hơn một chút. Triệu Tuyết Nhàn thở phào một hơi, mọi người nói nói cười cười, nói về những gì mình làm ở trong nhà mấy ngày trời mưa vừa qua.
 
Đúng lúc này, Trần Vương thế tử dẫn theo người hầu đi ngang qua hoa viên.
 
Nhìn thấy Triệu Tuyết Nhàn, Trần Vương thế tử cũng qua đó nói mấy câu: “Hôm nay lúc đi thỉnh an mẫu phi ta không nhìn thấy muội nên không kịp hỏi muội, chiếc châm hoa mai ở Trân Bảo Trai kia muội có còn thích không, nếu thích thì ta sẽ sai người giữ lại cho muội.”
 
Triệu Tuyết Nhàn bĩu môi nói: “Không thích nữa, muội muốn có từ lâu rồi, kết quả là đến tận tháng này thợ mới làm xong, tỷ tỷ đã đeo ba tháng rồi, muội không muốn nữa.”
 
Trần Vương thế tử cười nói: “Muội đấy, chỉ biết giận dỗi là giỏi thôi.”
 
Trong khi hai người nói chuyện, Ngọc Nguyên cũng ngại ngùng nhìn Trần Vương thế tử. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Một cơn gió thoảng qua, thổi mùi hôi trên người Ngọc Nguyên về phía Trần Vương thế tử, hắn ta cau mày nói: “Sao lại có mùi hôi thối ở quanh đây thế?”
 
Triệu Tuyết Nhàn thật sự không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng.
 
Những tiểu thư khác đều không muốn mất mặt trước Trần Vương thế tử, ai cũng sợ Trần Vương thế tử nghi ngờ mùi đó tỏa ra từ người mình, một người trong số đó mỉa mai: “Có lẽ là do sáng nay Ngọc Nguyên đã lỡ ăn chút tỏi.”
 

Trần Vương thế tử thân là thế tử cao quý, cũng không tiện làm những chuyện khiến nữ nhân bẽ mặt, nhưng lần này, mùi hương trên mùi Ngọc Nguyên rất kỳ lạ, hắn ta liếc nhìn Ngọc Nguyên mấy cái: “Sở thích của Ngọc cô nương đặc biệt thật đấy.”
 
Đầu óc Ngọc Nguyên nổ tung, gương mặt cũng lập tức đỏ bừng.
 
Sau khi Trần Vương thế tử và người hầu rời đi, hắn ta nói: “Nam Dương Hầu phủ này sao mà ngày càng thấp kém, đường đường là một đại tiểu thư mà trên người lại có mùi khó ngửi như vậy, không hiểu là Nam Dương Hầu phu nhân dạy dỗ kiểu gì nữa.”
 
Người hầu cũng cảm thấy mùi đó rất gay mũi: “Có lẽ là Ngọc tiểu thư có sở thích đặc biệt thật.”
 
Trần Vương thế tử cảm thấy vừa buồn cười vừa buồn nôn, buổi tối lúc ăn uống chơi bời với đám bằng hữu đã kể về chuyện này như một câu chuyện cười.
 
Ngọc Nguyên bị bẽ mặt như vậy, sau khi trở về cứ khóc tấm tức mãi.
 
Nàng ta cẩm thấy rất buồn bực với chuyện này, đồng thời cũng đau đầu vì mùi hôi thối tỏa ra trên người Lan Chi.
 
Lan Chi đã tắm rửa rất nhiều lần nhưng trên người vẫn còn mùi hôi thối đó, cả phòng đều bị ám mùi, mặc dù nha hoàn ở cùng phòng với Lan Chi vì nể mặt nên không dám nói gì nàng ta, nhưng trong lòng lại khó chịu chết đi được.
 
Buổi sáng Ngọc Nguyên không ở nhà, nhận lời mời của tiểu quận chúa đến Trần Vương phủ chơi, Lan Chi cũng không có gì làm, nàng ta bèn quay về phòng tắm rửa.
 
Nàng ta là một nha hoàn, đãi ngộ của nha hoàn đương nhiên không thể nào bằng tiểu thư được, Ngọc Nguyên có rất nhiều hương liệu, cũng có rất nhiều phấn thơm, còn có các loại túi thơm, nhưng Lan Chi không có gì cả.
 
Lan Chi ngâm mình trong bồn tắm, ảo não kỳ cọ bản thân, dù tắm bao nhiêu lần thì nước trong bồn vẫn luôn có mùi lạ.
 
Nàng ta sắp bị mùi hương khó ngửi này làm phát điên luôn rồi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
 
Thời gian cũng không còn sớm nữa, Lan Chi đang định đứng dậy, đúng lúc này, một đôi tay to lớn giữ chặt đỉnh đầu nàng ta, ấn đầu nàng ta xuống nước.
 
Lan Chi: “...”
 
Nàng ta liều mạng vùng vẫy, hai tay quơ quào trong nước, nhưng sức lực trên người như thể bị rút sạch vậy, sức lực nàng ta càng ngày càng yếu, càng ngày càng yếu, cuối cùng nàng ta chìm xuống dưới nước, vẻ mặt dữ tợn chết chìm trong bồn tắm.
 
Một tia sáng đỏ như ẩn như hiện lóe lên, sau đó biến mất ở trong phòng Lan Chi.
 

Sau khi Minh sai hoàn thành nhiệm vụ bèn quay trở lại cung điện của Minh vương báo cáo.
 
Gần đây Minh giới có chút không yên ổn, không ít ác quỷ bắt đầu rục rịch, Minh sai vừa trở về đã biết là tay Minh vương lại nhuốm máu.
 
Quân Dạ đeo mặt nạ, mái tóc đen như mực xõa tung, trên người mặc trường bào màu mực, hắn ngồi trên ngai vàng, quỷ khí và huyết khí trên người nồng nặc, trong tay còn đang khắc một khúc xương quỷ mới. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Minh sai suýt chút nữa quỳ xuống trước mặt Quân Dạ.
 
Y cảm nhận được một cỗ quỷ khí quen thuộc, khúc xương quỷ Quân Dạ đang khắc là của một vị quỷ tướng vô cùng có quyền có thế ở Minh giới. Tên quỷ này đã tu luyện gần vạn năm, là một trong thập đại cao thủ của Minh giới sau Quân Dạ, vừa nãy Quân Dạ nhuốm máu, chắc hẳn là của tên quỷ tướng này rồi.
 
Quân Dạ lạnh lùng nói: “Làm xong rồi?”
 
“Làm xong rồi.” Minh sai giết người dễ như trở bàn tay, huống chi là người Quân Dạ muốn giết.
 
Quân Dạ lười lãng phí thời gian cho những việc vặt vãnh như vậy, thân là chủ nhân một giới, có một số người ti tiện thấp hèn không đáng để hắn động thủ.
 
Minh sai đi theo Quân Dạ làm việc cho hắn mấy trăm năm, hiểu rõ Quân Dạ, bình thường đám quỷ ở Minh giới đều lấy lòng y, muốn moi ra tâm tư tình cảm của Quân Dạ từ trong miệng y.
 
Y dè dặt dò hỏi: “Đây là Đào tướng quân sao?”
 
Quân Dạ lạnh nhạt nói: “Hắn ta phạm thượng nên bổn vương giết hắn ta rồi.”
 
Minh sai biết muốn giết một ác quỷ có tu vi vạn năm khó đến nhường nào, vị Đào tướng quân này được coi là một sự tồn tại có thể cạnh tranh chức vị Minh vương với Quân Dạ, mà hắn lại làm như không có gì xảy ra, ngồi đây khắc xương.
 
Minh sai thấy Minh vương phất tay, như thể không muốn mình ở đây quấy rầy nữa, y bèn vội lui xuống.
 
Sau khi y rời đi không lâu, đao khắc trong tay Quân Dạ vẫn chưa dừng lại, nhưng đằng sau mặt nạ, máu lại chảy ra từng giọt từng giọt.
 
Quân Dạ bỏ mặt nạ xuống, gương mặt hắn tuấn mỹ tà mị, thoạt nhìn gương mặt hắn lạnh lùng cao quý, nhưng ẩn trong đó là khí tức quỷ dị.
 
Hắn nhã nhặn lau vết máu bên khóe môi dưới, trong điện bỗng vang lên một giọng nói hùng hồn: “Quân Dạ, ngươi giết ta, giờ đã là nỏ mạnh hết đà, hiện giờ chỉ một ác quỷ tu vi nghìn năm cũng có thể giết ngươi.”
 
Quân Dạ vươn tay, một đạo đao quang lóe lên chém tan tàn hồn cuối cùng của quỷ tướng.
 
Ngọc Ngưng hoàn toàn không hề hay biết hôm nay Ngọc Nguyên đã phải chịu những gì, nàng cũng không biết Lan Chi đã chết. Nếu như hỏi Ngọc Ngưng, chắc chắn cái gì nàng cũng không biết, nàng còn chẳng biết mình đã chọc giận Ngọc Nguyên từ lúc nào mà Ngọc Nguyên lại ra tay ác độc với mình như vậy.
 
Thuốc Quân Dạ đưa cho nàng thực sự có tác dụng, sau khi tắm rửa xong, Ngọc Ngưng bôi thuốc lên nơi tư mật và những chỗ bầm tím, vết thương đau đớn vì bị xé rách chỉ nửa canh giờ sau đã hoàn toàn khỏi hẳn.
 
Nàng âm thầm giặt chăn đệm mình thay lúc sáng, chuyện nàng mất đi trinh tiết không thể nói cho người khác biết, Liễu phu nhân vốn đã ghét nàng, nếu bà ta biết Ngọc Ngưng chưa gả đi đã mất trinh tiết, chắc chắn nàng sẽ bị bà ta viện cớ hủy hoại thanh danh của Nam Dương Hầu phủ độc chết.
 

Chờ đến buổi tối, Ngọc Ngưng đi nghỉ từ rất sớm.
 
Nàng vừa mới chìm vào giấc ngủ thì y phục bỗng bị một đôi tay xé rách, Ngọc Ngưng mở mắt ra thì nhìn thấy gương mặt lạnh lùng tuấn mỹ của Quân Dạ.
 
Nàng nhớ lại cơn đau đêm qua, lập tức trở nên căng thẳng: “Ngươi... Ngươi còn muốn...”
 
Quân Dạ khẽ nhéo vòng eo mảnh khảnh của Ngọc Ngưng, tiểu cô nương phàm trần này vừa yếu đuối vừa xinh đẹp, eo thon đến khó tin.
 
Hai mắt nàng lập tức nhuốm một tầng nước mắt, đôi mắt ngấn nước, mắt nàng to tròn, rất dễ khiến người khác cảm thấy tiếc thương, Quân Dạ cầm một chiếc đai lụa che mắt nàng lại: “Không muốn làm thì đừng nhìn, cố nhịn đi.”
 
Hai mắt nàng bị che kín, đai lụa bị nước mắt thấm ướt, gương mặt trắng nõn toàn là nước mắt, hàm răng khẽ cắn lấy cánh môi, cố gắng không để bản thân mình khóc quá to. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Một đêm này vẫn rất khổ sở, chiếc giường nhỏ của Ngọc Ngưng lại kêu cót két đến tận canh bốn.
 
Nam nhân không thương xót cho nàng chút nào, chỉ biết đè nàng dưới thân, không hề thay đổi tư thế, đương nhiên cũng chẳng thèm dừng lại.
 
Cuối cùng, khi kết thúc, Ngọc Ngưng nhẹ giọng nói: “Ngươi... Ngươi tên là gì? Là quỷ hay là yêu?”
 
Bàn tay lạnh băng của nam nhân khẽ ấn lên bụng dưới của nàng, bụng dưới nàng rất mềm, mặc dù không có nhiều thịt nhưng lúc sờ lại rất thoải mái, hắn lạnh nhạt đáp: “Quân Dạ, quỷ.”
 
Hắn ấn bụng dưới của Ngọc Ngưng một lúc, cơ thể của nam nhân không có độ ấm, có lẽ thật sự là quỷ, từ đầu đến cuối đều ngập tràn quỷ khí, âm u lạnh lẽo không gì sánh được. Ngọc Ngưng bị hắn ấn liên tục cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng hiện giờ nàng thật sự không có sức lực ngồi dậy: “Quân... Quân Dạ, ngươi đang làm gì vậy?”
 
“Giúp nàng dễ thụ thai hơn.” Quân Dạ thờ ơ nói: “Không được phép gọi tên của bổn vương, phải gọi là phu quân hoặc Minh vương.”
 
Ngọc Ngưng bị câu trước của hắn dọa sợ, hoàn toàn không để ý đến câu sau: “Mang... mang thai?”
 
Quân Dạ thu tay lại, hắn kéo đai lụa che mắt Ngọc Ngưng xuống: “Bổn vương không cứu nàng thì nàng đã chết từ lâu rồi, muốn chết hay muốn sinh con cho bổn vương?”
 
Cái nào Ngọc Ngưng cũng không muốn...
 
Nhưng thay vì chết, nàng thà lựa chọn sinh con. Chỉ là nàng không biết đứa bé mình sinh ra sẽ là người hay là quỷ.
 
Đôi mắt Ngọc Ngưng hơi sưng đỏ, ngũ quan rất thanh tú, đáng thương nhìn Quân Dạ: “Khi ngươi còn sống không có Vương phi sao? Vậy nên sau khi chết mới muốn có một đứa con?”
 
Quân Dạ trời sinh là quỷ, chưa từng chết bao giờ. Ngọc Ngưng cho rằng trước khi chết hắn là Vương gia, được phong là Minh vương, chết rồi vẫn muốn làm bộ làm tịch.
 
Quân Dạ không thèm so đo với cô nương thất học mù chữ này, cũng không để ý đến nàng nữa. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận