Ngọc Ngưng nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Vẫn thôi đi thì hơn...”
Nàng thực sự đã đến giới hạn rồi, không còn chút sức lực nào, toàn bộ đều đã cạn kiệt.
Ngọc Ngưng dựa vào lồng ngực Quân Dạ, nhỏ giọng nói: “Ta buồn ngủ quá, muốn chợp mắt một lát.”
Thắt lưng đau, chân cũng đau, cả người nàng bây giờ không chỗ nào không tê dại đau nhức, đầu óc mơ màng, có chút không được tỉnh táo, chỉ muốn tựa vào người Quân Dạ ngủ một lúc.
Quân Dạ cũng không cưỡng cầu, hắn vòng tay ôm lấy nàng: “Được rồi, ngủ tiếp đi.”
Ngọc Ngưng từ từ thả lỏng rồi chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Nàng vốn định ở chỗ Bình Tây Hầu phu nhân đến chiều mới quay về, bây giờ lại đột nhiên trở về, ban đầu Bạch thị còn không biết, mãi cho đến lúc dùng bữa trưa, nha hoàn nhanh mồm nhanh miệng bỗng nói tiểu thư đang nghỉ ngơi ở trong phòng, hỏi có cần phải đánh thức tiểu thư dậy hay không, Bạch thị mới biết Ngọc Ngưng đã trở về.
Ngọc Ngưng đột ngột trở về như vậy khiến cho Bạch thị cảm thấy có gì đó không đúng lắm, sau khi dùng bữa xong, bà đi đến phòng của nàng, dặn đám nha hoàn đứng chờ ngoài cửa.
Trong phòng có hương hoa thoang thoảng, mùi hương này chính là mùi thơm tự nhiên trên người Ngọc Ngưng, Bạch thị biết rõ điều này nên cũng chẳng lấy làm lạ. Điều kỳ lạ là hôm nay mùi hương này nồng hơn hẳn mọi ngày.
Bà luôn cảm thấy chuyện này có điều bất thường, bèn tiến lên trước vài bước rồi khẽ gọi: “Ngưng Nhi.”
Lúc này Ngọc Ngưng đã ngủ rất say, căn bản không nghe được Bạch thị gọi mình.
Bạch thị đưa tay vén tấm màn lên.
Trên đỉnh màn giường của Ngọc Ngưng có treo một viên dạ minh châu. Dưới ánh sáng dịu nhẹ của viên dạ minh châu, làn da Ngọc Ngưng càng thêm trắng nõn mịn màng. Hương thơm trong màn giường cũng nồng hơn hẳn, là hương hoa hoà quyện cùng với một mùi hương xa lạ. Bạch thị chưa từng ngửi thấy mùi hương như vậy trước đây, thế nhưng theo bản năng, bà luôn cảm thấy nó hẳn phải thuộc về một nam nhân.
Bạch thị nhìn Ngọc Ngưng.
Nàng đang cuộn mình trong chăn ngủ say, trên người chắc hẳn không mặc quần áo, lộ ra nửa thân trên trắng trẻo mịn màng tựa bạch ngọc, vết cắn trên bờ vai trắng ngần vẫn còn đang rỉ máu, trên cánh tay toàn là dấu tay và những vết khác. Yếm của nàng cũng bị ném xuống góc giường, bên trên còn dính thứ chất lỏng vẩn đục, không khí trong màn cũng phần mập mờ ám muội, Bạch thị chỉ nhìn thoáng qua đã ngây ngẩn cả người.
Ban nãy ở đây đã xảy ra chuyện gì không cần nói cũng biết, sắc mặt Bạch thị trắng bệch, gần như sắp ngất xỉu tại chỗ.
Nhưng Ngọc Ngưng vẫn còn đang ngủ, Bạch thị lo rằng nếu bây giờ đánh thức nàng dậy, Ngọc Ngưng sẽ cảm thấy khó xử. Bà bèn rời khỏi phòng, hỏi đám nha hoàn ở bên ngoài: “Các ngươi vẫn luôn ở đây sao? Có ai khác tới không?”
Đám nha hoàn nghe vậy chỉ cảm thấy vô cùng kỳ quái: “Chúng nô tỳ vẫn luôn ở đây, trong nhà còn có khách tới sao ạ?”
Sắc mặt Bạch thị tái nhợt: “Không có.”
Bà trở về phòng, hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Đến khi trời sẩm tối, Ngọc Ngưng mới tỉnh dậy, nàng không muốn xuống giường chút nào. Trên giường là một đống hỗn độn, cả người nàng cũng cảm thấy vô cùng khó chịu. Nàng gắng gượng ngồi dậy thay y phục rồi bỏ y phục bẩn vào trong rương, xong xuôi mới bảo nha hoàn mang nước vào.
Lúc nàng bước đi, mỗi bước đều cảm thấy vô cùng đau đớn, Ngọc Ngưng chỉ muốn nằm luôn ở trên giường, thế nhưng giờ này chắc chắn Bạch thị vẫn chưa dùng bữa tối. Nàng đột ngột trở về từ Bình Tây Hầu phủ, cũng chưa nói cho ai biết, chỉ sợ Bạch thị sẽ nghĩ nhiều.
Ngọc Ngưng thay y phục xong xuôi rồi đi ra ngoài, Bạch thị đang ngồi ngẩn ngơ bên cửa sổ, trông tâm trạng bà có vẻ không tốt lắm.
Ngọc Ngưng không biết Bạch thị đã phát hiện ra chuyện gì, nàng đi tới đóng cửa sổ lại: “Trời lạnh rồi, nương, sao nương vẫn ăn mặc mỏng manh như vậy.”
Bạch thị hoàn hồn lại, liếc nhìn Ngọc Ngưng.
Ngọc Ngưng eo nhỏ mông cong, được y phục ôm sát người làm tôn lên thân hình đẹp đẽ, đường cong mềm mại mảnh mai cùng với gương mặt xinh đẹp khiến cho người ta không thể rời mắt.
Lúc này khí sắc của Ngọc Ngưng rất tốt, làn da trắng hồng, đôi mắt long lanh ngấn nước. Tim Bạch thị như bị ai đó đâm một nhát, bà nắm tay Ngọc Ngưng: “Ngưng Nhi…”
Ngọc Ngưng trả lời: “Nương, người sao vậy?”
Bạch thị lắc đầu: “Bỗng cảm thấy trong người không được thoải mái mà thôi, sao con lại ra khỏi Bình Tây Hầu phủ sớm như vậy? Hôm nay là sinh thần của Bình Tây Hầu phu nhân, trước giờ con vẫn luôn có quan hệ tốt với bà ấy xưa, nay lại bỏ về giữa chừng, liệu Hầu phu nhân có nổi giận hay không?”
Ngọc Ngưng nói: “Người yên tâm, Bình Tây Hầu phu nhân không phải là loại người nhỏ nhen như vậy, từ trước đến nay bà ấy vẫn luôn rất rộng lượng. Hơn nữa, con gặp phải Trần vương phi và Quận chúa Tuyết Nhàn ở đó, cảm thấy có chút gượng gạo nên mới trở về trước.”
Bạch thị ôm lấy bả vai Ngọc Ngưng: “Ngưng Nhi, con cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên thành gia lập thất rồi. Con không muốn gả cho Trần vương thế tử, thiên hạ này vẫn còn những nam nhân khác, gả cho một người bình thường cũng tốt, gia đình sung túc, cũng không đấu đá lẫn nhau, cứ ở cạnh nương mãi, người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ âm thầm đàm tiếu.”
Ngọc Ngưng cụp mắt xuống: “ Con không muốn thành thân, nương, chuyện này để sau hãy nói.”
Bạch thị lên tiếng: “Ngưng Nhi, có phải con đã có người trong lòng rồi không? Hay là…”
Hay là bị ác quỷ uy hiếp?
Găp phải loại chuyện như vậy, thật ra Bạch thị cũng không biết nên làm thế nào.
Bà và Ngọc Ngưng không quyền không thế, cũng không quen biết đại sư nào. Nếu như nói chuyện Ngọc Ngưng bị ác quỷ hại ra ngoài, nói không chừng đám người Quận chúa Hoa Dương và Bình Tây Hầu phu nhân kia cũng sẽ không dám qua lại thân thiết với Ngọc Ngưng nữa, thanh danh của nàng cũng coi như bị huỷ hoại hoàn toàn.
Bạch thị thực sự khổ mà không thể nói, chỉ đành giữ lại trong lòng âm thầm chịu đựng.
Ngọc Ngưng nói với bà: “Nương, người đừng nghĩ nhiều. Nói không chừng xuất giá còn không tự tại được như khi ở cạnh nương, chúng ta cứ tiếp tục sống thế này chẳng phải tự do tự tại hơn sao?”
Bạch thị thở dài: “Thôi, chúng ta đi ăn cơm trước đi.”
Sau khi dùng xong bữa tối, phía Bình Tây Hầu phu nhân gửi đến một hộp ngọc trai, nói là muốn Ngọc Ngưng dùng nó làm trang sức gài tóc. Nơi mà một trong số hai nhi tử của Hầu phu nhân nhậm chức là một nơi chuyên khai thác và sản xuất ngọc trai, hàng năm đều sẽ tiến cống cho triều đình. Nhân dịp sinh thần của Hầu phu nhân, một trong những món quà y tặng là ngọc trai. Thực ra Hầu phu nhân cũng không thiếu những thứ này, bà ấy nhớ đến Ngọc Ngưng tuổi vẫn còn trẻ, các cô nương trẻ tuổi vẫn đều thích chưng diện, bèn gửi một hộp đến cho Ngọc Ngưng, tiện thể bảo nha hoàn hỏi nàng rằng hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mặc Trúc truyền đạt nguyên văn lời Bình Tây Hầu phu nhân cho Ngọc Ngưng nghe. Ngọc Ngưng nói: “Ta và Quận chúa Tuyết Nhàn nảy sinh chút mâu thuẫn, cho nên mới về trước, hôm khác ta nhất định sẽ đến tạ lỗi với Hầu phu nhân.”
Mặc Trúc cười nói: “Phu nhân nhà chúng ta có thể hiểu được, Ngọc Ngưng cô nương có quan hệ tốt với phu nhân nhà chúng ta như vậy, không cần quá để ý tiểu tiết đâu ạ.”
Ngọc Ngưng mỉm cười, khẽ gật đầu.
Tháng tám vẫn luôn náo nhiệt, chớp mắt đã sắp tới Trung Thu. Cũng bởi sắp đến Trung Thu, nên Ngọc Ngưng và Bạch thị cũng phải quay trở về Nam Dương Hầu phủ một chuyến.
Giờ đây Liễu phu nhân cũng không có thời gian để tâm đến Ngọc Ngưng nữa, Ngọc Nguyên nằm trên giường bệnh đã lâu nhưng vẫn chưa có dấu hiệu bình phục. Bà ta đã nhờ Nghiêm Tình Lam chữa trị cho Ngọc Nguyên, Nghiêm Tình Lam thấy Liễu phu nhân vẫn còn có thể lợi dụng, nên cũng thỉnh thoảng đến giữ mạng cho Ngọc Nguyên, nàng ta có thể tỉnh lại một lần. Thế nhưng mạng của Ngọc Nguyên đã tận, cho dù bản lĩnh của Nghiêm Tình Lam có lớn đến đâu cũng không cứu sống nổi.
Một ngày trước Trung Thu, Trần vương phi cố ý dẫn theo Triệu Tuyết Nhàn và Trần vương thế tử tới Nam Dương Hầu phủ .
Hai ngày nay Nam Dương Hầu vẫn luôn ở trong nhà, đương nhiên ông ta cũng đã nghe đến chuyện Ngọc Ngưng cùng Bạch thị đã dọn ra ngoài. Đây là ý của Quận chúa Hoa Dương, Nam Dương Hầu cũng rất sẵn lòng thúc đây mối quan hệ giữa Ngọc Ngưng và Quận chúa Hoa Dương trở nên tốt hơn.
Triệu Tuyết Nhàn chuẩn bị sẵn cho Triệu Đình những lời cần nói, sau đó để Triệu Đình nói chuyện với Nam Dương Hầu.
Triệu Đình và Nam Dương Hầu cùng uống rượu, sau ba tuần rượu, Triệu Đình mới mở lời: “Mấy ngày trước vãn bối vô tình gặp được Ngọc Ngưng cô nương ở phủ Quận chúa Hoa Dương, vốn có ý muốn cầu thân với nàng, nhưng lại bị nàng thẳng thừng từ chối. Hầu gia, Trần vương phủ và Nam Dương Hầu phủ xưa nay vẫn luôn có quan hệ thân thiết, lần này ta cũng thành tâm muốn lấy Ngọc Ngưng về làm thiếp, ngài có thể nói tốt mấy câu về ta trước mặt Ngọc Ngưng không?”
Triệu Tuyết Nhàn biết rõ tính của Nam Dương Hầu. Nếu nói như vậy với ông ta để mở lời, chắc chắn Nam Dương Hầu sẽ đồng ý, dù sao thì Trần vương phủ cũng là sự tồn tại mà Nam Dương Hầu phủ khó có thể với tới, hơn nữa, Ngọc Ngưng còn là thứ nữ.
Nghe những lời này, trên mặt Nam Dương Hầu tỏ vẻ khó xử: “Việc này... Ngọc Ngưng không đồng ý, người làm phụ thân như ta cũng không tiện ép buộc. Để hôm nào ta thử nói chuyện với nó xem sao.”
Hôn nhân đại sự phải theo ý phụ mẫu, nghe lời mối mai. Nam Dương Hầu nói như vậy, rõ ràng là cũng không đồng ý mối hôn sự này.
Sắc mặt Triệu Đình thay đổi liên tục. Hắn ta vô dụng đến mức ngay cả Nam Dương Hầu cũng chướng mắt hắn ta sao?
Trên thực tế, Nam Dương Hầu rất vừa ý Triệu Đình, gả Ngọc Ngưng cho hắn ta cũng không tệ.
Chỉ là hôm qua, trong lúc uống rượu Nam Dương Hầu vô tình nghe được đám người bên cạnh nói chuyện trên trời dưới bể, nói rằng Ninh Vương Điện hạ đến nay vẫn chưa thành thân. Hoàng thượng đã được bế mấy đứa bé mũm mĩm rồi mà người làm thúc thúc là Ninh Vương Điện hạ lại chưa có bất kỳ thê thiếp nào cả. Nghe nói Ninh Vương Điện hạ chỉ yêu thích những giai nhân tuyệt sắc, nhưng đến giờ vẫn chưa có mỹ nhân nào khiến hắn thực sự rung động.
Nói đến giai nhân tuyệt sắc, Nam Dương Hầu đương nhiên sẽ nghĩ đến Ngọc Ngưng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...