Phu quân minh vương của ta

Với tư thái, gương mặt đó của Ngọc Ngưng, cho dù tìm khắp cả kinh thành này cũng chẳng tìm được người nào thể so được với nàng.
 
Nam Dương Hầu cũng thử mời Ninh Vương Điện hạ. Mặc dù hiện giờ Nam Dương Hầu phủ không còn được như trước nữa, nhưng chỉ đưa một tấm thiếp mời đến tay Ninh Vương Điện hạ thì Nam Dương Hầu vẫn có thể làm được.
 
Ông ta không ngờ Ninh Vương Điện hạ lại dễ gần đến vậy, thật sự đã đọc thiếp mời của ông ta, còn cho người đến truyền lời rằng hôm nào có thời gian sẽ đến Nam Dương Hầu phủ thăm hỏi.
 
Cùng là làm thiếp, Trần Vương thế tử sao có thể so được với Ninh Vương Điện hạ, Trần Vương thế tử còn thấp hơn một bậc so với Hoàng đế, Ninh vương lại còn là Hoàng thúc của Hoàng đế, gặp Hoàng đế cũng không cần phải hành lễ.
 
Có Ninh Vương gia giúp đỡ, chẳng phải cả Nam Dương Hầu phủ sẽ một bước lên mây sao?
 
Nghĩ đến đây, Nam Dương Hầu không lập tức đồng ý với Triệu Đình, chỉ cười ha hả hai tiếng rồi nói: “Mặc dù nữ nhi này của ta có xuất thân có hơi thấp một chút, thế nhưng xưa giờ chí khí vẫn luôn cao ngạo, thế tử đừng so đo với nó làm gì. Hôm nào ta nhất định sẽ dạy dỗ nó một phen.” 
 
Trần Vương thế tử phải chịu thiệt ở chỗ Nam Dương Hầu, sau khi trở về hắn ta bèn trút giận lên đầu Triệu Tuyết Nhàn.
 
Triệu Tuyết Nhàn cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, đối mặt với những lời chỉ trích Trần Vương thế tử, nàng ta cười lạnh: “Huynh nhìn lại huynh đi, chỉ có chút chuyện cỏn con như vậy cũng bị đánh gục. Nam Dương Hầu không chịu đồng ý với huynh, thì chỉ có hai cách giải thích, một là ông ta vô cùng yêu thương nữ nhi này của mình, không nỡ gả cho huynh làm thiếp, hai là ông ta muốn dùng Ngọc Ngưng để bám vào một người có thể cho ông ta nhiều lợi ích hơn. Ông ta còn chẳng thương Ngọc Nguyên, có thể thương Ngọc Ngưng sao? Nói không chừng là đã tìm được đối tượng rồi, muốn dâng Ngọc Ngưng cho người đó, để hôm nào muội sẽ thổi gió bên tai Ngọc Ngưng mấy câu.”
 
Mấy người có quyền có thế trong triều đều đã lớn tuổi, trong nhà thê thiếp đầy đàn, con đàn cháu đống. Triệu Tuyết Nhàn không tin Ngọc Ngưng bằng lòng đi theo mấy lão già đáng tuổi gia gia của nàng.
 
Trong mắt Triệu Tuyết Nhàn loé lên một tia sáng lạnh lẽo: “Nếu nàng ta không chịu thuận theo, muội cũng sẽ có cách để trị nàng ta.”
 

Trần Vương thế tử nghe vậy liền nói: “Lần nào muội cũng nói có cách, nhưng lần nào cũng tay trắng trở về.”
 
Trong lòng Triệu Tuyết Nhàn lại càng bất mãn, nếu nàng ta là một nam nhân thì còn đến lượt Trần Vương thế tử sao? Nàng ta đã thành công từ lâu rồi. Triệu Đình ngu như heo vậy, còn tự cao tự đại, vừa trở về trút giận lên đầu nàng ta. Nhưng dù gì Triệu Đình cũng là huynh trưởng của nàng ta, nàng ta cũng không thể nói những khó nghe hơn được, chỉ có thể tỏ vẻ lạnh lùng nói: “Nếu huynh cảm thấy muội làm hỏng chuyện, thì đừng đến tìm muội nữa, số ngân phiếu này muội chưa hề đụng đến, giờ trả lại hết cho huynh.”
 
Triệu Đình chỉ đành xin lỗi liên tục: “Tuyết Nhàn, là ta sai, ta không nên nói như vậy, nếu muội không giúp ta thì không còn ai có thể giúp ta nữa.”
 
Ngọc Ngưng trở về Nam Dương Hầu phủ một lần nhân dịp Trung thu, vẻ mặt Liễu phu nhân lạnh lùng, Ngọc Nguyên đổ bệnh, bà ta cũng chẳng có khẩu vị ăn uống.
 
Mọi người đang cùng nhau chia bánh, Ngọc Ngưng cũng đưa một miếng bánh cho Bạch thị: “Nương, người cũng nếm thử đi.”
 
Là bánh nhân đậu đỏ, thơm ngon ngọt ngào, chẳng qua không ngon bằng Ngọc Ngưng làm. Mấy ngày nay Ngọc Ngưng cũng làm chút bánh, nhân gì cũng có, mang tặng những người thân quen.
 
Liễu phu nhân nhìn hai mẫu nữ Ngọc Ngưng và Bạch thị, trong lòng không khỏi có chút ghen tị.
 
Bạch thị đẹp hơn nhiều so với năm ngoái, trên mặt rất ít nếp nhăn, làn da trắng ngần thanh tú, nụ cười hiền hậu, trông như trẻ hơn mười tuổi so với Liễu phu nhân.
 
Bình thường Liễu phu nhân vẫn luôn phiền lòng không ít chuyện, cũng phải vất vả nhiều. Nam Dương Hầu chưa từng khiến bà ta bớt lo, hai đứa con cũng chưa bao giờ làm bà ta yên lòng, trên đầu bà ta đã có rất nhiều tóc bạc.
 
Nơi Ngọc Ngưng và Bạch thị ở vẫn còn đó, khi đi họ cũng không mang hết mọi thứ, nên giờ đây trở về cũng có nơi để ở.
 

Nàng và Bạch thị vốn dự định sẽ rời đi vào ngày hôm sau, không ngờ Nam Dương Hầu lại nói: “Nếu như bên Quận chúa Hoa Dương đã ổn thoả, Ngưng Nhi, con cũng nên sớm chuyển về thôi, còn ngày mai cứ ở nhà đi.”
 
Bạch thị nói: “Chờ một thời gian nữa Ngọc Ngưng và thiếp sẽ thử mở lời với Quận chúa Hoa Dương xem sao.”
 
Trí nhớ của Nam Dương Hầu không tốt, trước tiên cứ kéo dài thời gian đã, một thời gian nữa kiểu gì ông ta cũng quên mất.
 
Ngày hôm sau, Ngọc Ngưng và Bạch thị đang định rời đi thì một nha hoàn tới gọi Ngọc Ngưng, nói rằng phu nhân muốn gặp nàng.
 
Ngọc Ngưng liền đi theo nha hoàn đó.
 
Nha hoàn đó đương nhiên là do Nam Dương Hầu gọi tới, ông ta đã mời Ninh Vương Điện hạ đến đây. Thân là Hầu gia, ông ta cũng không tiện nói thẳng việc muốn dâng nữ nhi của mình cho Ninh Vương Điện hạ, chỉ đành phải tìm cớ cho hai người gặp nhau.
 
Ông ta biết, dạo gần đây Ngọc Ngưng và Bạch thị quen biết nhiều người, cũng bắt đầu có dã tâm rồi, không dễ dạy dỗ như trước nữa. Nếu ông ta nói thẳng là dâng Ngọc Ngưng cho người khác, chắc chắn Ngọc Ngưng sẽ tức giận, chi bằng cứ tìm để hai người gặp mặt. Ninh Vương Điện hạ là người từng trải, sau khi nhìn thấy Ngọc Ngưng, chắc chắn sẽ hiểu được tâm ý của ông ta. 
 
Ninh Vương Điện hạ xuất thân võ tướng, Ngọc Ngưng lại là một tiểu nha đầu chân yếu tay mềm, nếu như Ninh Vương Điện hạ thực sự ưng ý Ngọc Ngưng, cũng có thể lập tức có được nàng.
 
Nha hoàn dẫn Ngọc Ngưng đi về phía hoa viên, đợi khi sắp đến nơi rồi mới nới: “Hôm nay Ninh Vương Điện hạ tới, Hầu gia bảo người đến tiếp đãi ngài ấy, tứ tiểu thư, nếu như người làm sai hay nói sai điều gì khiến cho Ninh Vương gia tức giận, nói không chừng cả Nam Dương Hầu phủ sẽ phải chịu tai ương.”
 

Lúc này Ngọc Ngưng mới nhận ra mình đã bị lừa, hơn nữa còn bị lừa bởi cùng một chiêu giống với chuyện Liễu Thiệu Nham ngày đó.
 
Nha hoàn khẽ đẩy nàng một cái: “Mau đi đến cái đình phía trước kia đi, nếu tiểu thư dám chạy trốn, hôm nay Hầu gia sẽ đánh gãy chân người, không bao giờ để người ra khỏi cửa nữa.”
 
Đúng lúc này, Nam Dương Hầu cũng đã nhìn thấy Ngọc Ngưng, ông ta gọi một tiếng “Ngưng Nhi”, Ngọc Ngưng do dự trong chốc lát, nhưng vẫn phải đi qua đó.
 
Ninh Vương gia quay lưng về phía nàng, nên nàng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng rắn rỏi thẳng tắp của nam nhân đó, cùng với chiếc phát quan cố định tóc đang nhô cao.
 
Thấy nàng đi vào trong đình, Nam Dương Hầu cười nói: “Sao con lại tới hoa viên? Chẳng phải ta đã nói hôm nay trong phủ tiếp khách quý, không được tự ý chạy đến đây sao?”
 
Sắc mặt Ngọc Ngưng tái nhợt, chỉ một mực cúi đầu im lặng.
 
Nam Dương Hầu quay sang nói với Ninh Vương gia: “Điện hạ, đây là tiểu nữ Ngọc Ngưng của thần, năm nay vừa cập kê. Nào, Ngọc Ngưng, rót rượu cho Điện hạ đi.”
 
Ngọc Ngưng căn bản không dám ngẩng đầu, run rẩy cầm lấy bầu rượu, rót đầy hai ly rượu ở trên bàn.
 
Lúc này một người hầu bỗng từ đâu chạy tới: “Hầu gia, phu nhân nói có chuyện muốn mời ngài qua đó một chuyến.”
 
Nam Dương Hầu quan sát sắc mặt của Ninh Vương gia, thấy ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối vẫn luôn dán vào người Ngọc Ngưng, trông có vẻ rất hứng thú với nàng.
 
Đều là nam nhân, sao Nam Dương Hầu lại không hiểu ý của Ninh Vương gia được chứ?
 
Ông ta dặn dò: “Ngưng Nhi, tiếp đón Điện hạ cho tốt, rót rượu cho Điện hạ, ta đi một lát rồi sẽ về ngay.”

 
Chờ Nam Dương Hầu rời đi, cổ tay của Ngọc Ngưng bỗng bị nắm lấy, nàng hoảng sợ kêu lên một tiếng, cả người liền bị kéo ngã ngồi trong lòng hắn. Nam nhân vùi đầu vào hõm cổ nàng hít một hơi, tay còn lại siết chặt lấy eo nàng.
 
Nam Dương Hầu vẫn chưa đi xa, đương nhiên có thể nghe thấy tiếng hét của Ngọc Ngưng. Xung quanh đều là thị vệ của Ninh Vương gia, ông ta biết rõ, cho dù Ngọc Ngưng có mọc thêm cánh không thoát được.
 
Lúc này Ngọc Ngưng mới dám ngẩng đầu lên, nàng toan kêu cứu, nhưng vừa ngước mắt lại nhìn thấy một đôi mắt phượng hẹp dài, nàng bỗng ngây ngẩn cả người.
 
Đôi môi mỏng của nam nhân kia khẽ dán lên má nàng, giọn nói quen thuộc vang lên bên tai, như gõ vào tim nàng khiến nàng tê dại: “Tứ tiểu thư quả nhiên là tuyệt sắc giai nhân, khuynh quốc khuynh thành”
 
Cổ tay Ngọc Ngưng vẫn bị hắn nắm lấy, nàng nhất thời không dám tin vào mắt mình, khẽ nói: “Quân... Quân Dạ?”
 
Hắn nhếch khóe miệng: “Tứ tiểu thư cố ý sà vào lòng ta sao?”
 
Quân Dạ hôm nay mặc một bộ Mãng bào ống rộng đen tuyền, mái tóc đen như mực được cố định bằng kim quan màu tím, lúc này Quân Dạ có chút xa lạ so với hình ảnh tuấn mỹ lại tà mị khi mái tóc đó được xõa tung nàng thường thấy. 
 
Dù sao đây cũng là bên ngoài, nàng chẳng kịp nghĩ nhiều đã vùng vẫy muốn thoát ra: “Chàng buông ta ra.” 
 
Quân Dạ rót một ly rượu, đưa đến bên miệng Ngọc Ngưng: “Phụ thân nàng dâng nàng cho bổn vương, còn chưa hưởng dụng, sao đã có thể buông nàng ra được?”
 
Rượu làm cổ họng Ngọc Ngưng nóng rát, gương mặt lập tức đỏ bừng. Nàng đang ngồi trên đùi Quân Dạ, còn hắn lại làm như không có chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn nàng chăm chú.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận