Người làm trong tiệm thấy Ngọc Ngưng ra tay hào phóng như vậy, nụ cười càng tươi hơn, trước đó cậu ta đã cảm thấy Ngọc Ngưng không hề tầm thường, không giống với những tiểu thư nhà quyền quý bình thường khác. Giờ đây, hơn một nghìn lượng bạc nói lấy là lấy, người hào phóng như vậy quả là hiếm thấy.
Nữ tử ăn mặc diễm lệ kia cũng có chút không phục, nàng ta đánh giá Ngọc Ngưng một lượt từ trên xuống dưới, trong lòng thầm đoán xem Ngọc Ngưng là tiểu thư nhà nào mà lại có tiền đến vậy.
Nữ tử trẻ tuổi chưa xuất giá hiếm khi tiêu nhiều tiền để mua phấn son như vậy, còn những phu nhân đã có gia đình lại càng tiết kiệm hơn, hiếm khi so đo những thứ này. Tiêu xài hoang phí, bằng lòng bỏ ra số tiền gấp mấy lần giá gốc để mua một món đồ, thường đều là những sủng thiếp của các quan to trong triều. Sủng thiếp không phải chăm lo việc nhà, ỷ vào việc được lão gia yêu thương mà mặc sức tiêu tiền.
Nhưng trang phục của Ngọc Ngưng lại là trang phục của tiểu thư.
Nữ nhân này là ái thiếp của Bình Tây Hầu, vừa mới khỏi bệnh nặng, Bình Tây Hầu sủng ái nàng ta nhất, bình thường có cái gì cũng mua cho nàng ta. Nàng ta trước nay vẫn luôn tiêu tiền như nước, ngay cả Hầu phu nhân cũng không để vào trong mắt.
Nhưng hiện giờ lại bị Ngọc Ngưng đoạt mất uy phong, trong lòng nữ nhân này cảm thấy rất bất mãn.
Bởi vì không biết thân phận của Ngọc Ngưng, cửa tiệm Trầm Hương Các này ở kinh thành chuyên bán cho các phu nhân, tiểu thư của quan lớn, ngay cả Quận chúa, Công chúa cũng thường đến đây, nên nữ tử này cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Người làm ở bên cạnh không nhịn được bèn dò hỏi thông tin của Ngọc Ngưng, cậu ta nói: “Xin hỏi quý tính của tiểu thư là? Người sống ở đâu? Hôm nào trong tiệm có đồ mới, có cần phải mang đến phủ cho người không?”
Ngọc Ngưng nói: “Không cần đâu, ta rất hiếm khi dùng đến những thứ này, ta ở ngay Nam Dương Hầu phủ, cách đây cũng không xa. Nếu như thật sự muốn mua nữa, ta tự mình đến đây là được.”
Nam Dương Hầu phủ chỉ có một đích nữ, cũng chính là Ngọc Nguyên. Ngọc Nguyên thường đến đây, người làm cũng có biết, chẳng qua Ngọc Nguyên keo kiệt bủn xỉn, cũng chẳng mua được cái gì, người làm trong tiệm hầu như đều không thèm để ý đến Ngọc Nguyên.
Nghe nói Ngọc Ngưng ở Nam Dương Hầu phủ, người làm vẫn thấy có chút khó tin.
Ái thiếp của Bình Tây Hầu ở phía sau không nhịn được bật cười: “Ta còn tưởng là đại tiểu thư nhà nào chứ? Hóa ra là Nam Dương Hầu phủ à.”
Ngọc Ngưng không muốn nói chuyện với những người không quen biết, nữ nhân này cứ mồm năm miệng mười mãi, để nàng ta nói một mình là được.
Ái thiếp của Bình Tây Hầu tên là Vãn Hà, năm nay Vãn Hà mới mười tám tuổi, xuất thân thanh lâu, chịu vứt bỏ thể diện để hầu hạ Bình Tây Hầu đã lớn tuổi nên mới được sủng ái. Khoảng thời gian trước nàng ta bị bệnh nặng, khiến Bình Tây Hầu sốt ruột như ngồi trên đống lửa.
Giờ nghe nói Ngọc Ngưng là người của Nam Dương Hầu phủ, Nam Dương Hầu phủ không so được với Bình Tây Hầu phủ. Vãn Hà dương dương tự đắc, nàng ta nói: “Mua được hai hộp phấn là đã thấy oai phong rồi sao, có cái gì đáng để thấy oai phong chứ? Người ra đều đang mua trang sức và châu báu tại Trân Bảo Các ở cách vách kìa, đồ ở nơi đó mới gọi là quý giá.”
Ngọc Ngưng không tính mua trang sức, châu báu gì cả, nàng không thường đeo những thứ này, đeo cái gì trên tay đến lúc giặt y phục hay rót trà đều không tiện. Nhưng Ngọc Ngưng cũng rất thích, nàng biết trang sức trong Trân Bảo Các khác với những thứ chỉ cần vài lượng bạc đã có thể mua được ở bên ngoài kia. Những thứ đó đương nhiên là quý giá hơn nhiều so với chỗ phấn son này, nàng cũng không bị Vãn Hà kích động.
Thấy Vãn Hà ăn mặc lộng lẫy, dát vàng dát bạc, những món đồ đeo trên đầu trông nặng nề như thể muốn rơi xuống, tác phong như này, Ngọc Ngưng cũng chẳng vừa mắt. Dù là Liễu phu nhân ham hư vinh cũng sẽ không ăn mặc rêu rao như vậy đi ra ngoài. Chỉ có Ngọc Nguyên thích so đo lại không biết động não mới thích đeo hết nào vàng bạc ngọc ngà lên người mà thôi. Mặc dù cái gì cũng đeo trông giàu có thật đấy, nhưng lại rất thô tục, chẳng thà đơn giản một chút, chỉ đeo những thứ phù hợp.
Ngọc Ngưng đoán chắc hẳn đây là vị di nương được sủng ái của nhà nào đó, nam chủ nhân trong nhà vô cùng chiều chuộng, nữ chủ nhân không quản nổi, nên mới để nàng ta chạy ra ngoài lo chuyện bao đồng xen vào chuyện của người khác.
Nàng không muốn đắc tội tiểu nhân, Vãn Hà nói gì Ngọc Ngưng cũng coi như không nghe thấy, quay người định rời đi.
Vãn Hà nói: “Ta từng gặp tiểu thư dòng chính của Nam Dương Hầu phủ, hai người trông chẳng hề giống nhau, ngươi ở Nam Dương Hầu phủ có thân phận gì? Không phải là tiểu thiếp của Nam Dương Hầu đấy chứ?”
Lúc này Ngọc Ngưng mới nhìn Vãn Hà: “Ta là ai thì có liên quan gì đến ngươi? Vậy ngươi là ai?”
Dù Vãn Hà có đắc sủng đến đâu thì cũng chỉ là thiếp, cũng không dùng thân phận của mình để diễu võ dương oai được. Nàng ta ngoài cười trong không cười nói: “Ta cũng chỉ tò mò hỏi mấy câu, ngươi không chịu nói thì thôi.”
Ngọc Ngưng nói: “Xin nhường đường.”
Tính tình Vãn Hà trước giờ vẫn luôn không tốt, thù dai vô cùng. Ở Bình Tây Hầu phủ, nàng ta thường hay chọc phu nhân tức đến mức nhiều lần đổ bệnh, hôm nay lại bị Ngọc Ngưng cướp mất tiếng tăm, trong lòng Vãn Hà cảm thấy không thoải mái. Khi Ngọc Ngưng đi qua, nàng ta cố tình duỗi chân ra tính làm Ngọc Ngưng bị vấp.
Kết quả là Ngọc Ngưng lại yên ổn bước qua, căn bản không đụng phải nàng ta, còn lúc nàng ta rụt chân lại thì cổ chân lại bị trẹo.
Vãn Hà bám lấy tay nha hoàn, đau đến mức đổ mồ hôi lạnh. Đúng lúc này, Ngọc Ngưng đang định ra ngoài thì nhìn thấy Quận chúa Hoa Dương.
Quận chúa Hoa Dương nhìn thấy nàng cũng sửng sốt: “Ngọc Ngưng cô nương.”
Ngọc Ngưng mỉm cười: “Quận chúa.”
Quận chúa Hoa Dương nói: “Hai ngày nay ở trong phủ cảm thấy chán quá, cả ngày cũng chẳng làm gì, cả người đã lười hẳn đi rồi, vậy nên mới ra ngoài đi dạo. Ngươi cũng đến đây chơi à? Mấy cô nương trẻ tuổi các ngươi đều thích những cái này nhỉ, đúng lúc có thể bầu bạn với ta.”
Ngọc Ngưng gật đầu: “Vâng. Trước đó ta đi ra ngoài cùng Trịnh phu nhân, nhưng trong nhà bà ấy có chút việc nên ta mới đến đây thăm thú một mình.”
Vãn Hà cũng nhận ra Quận chúa Hoa Dương, nàng ta là tiểu thiếp của Bình Tây Hầu phủ, nhấc giày cho Quận chúa còn chẳng xứng. Trước giờ Quận chúa Hoa Dương thường hay nghe nói Bình Tây Hầu phủ có một di nương tên Vãn Hà thích làm xằng làm bậy, ức hiếp chính thất. Nàng ấy cũng biết Vãn Hà, đã từng gặp nàng ta ở buổi tiệc nào đó. Nhìn thấy Vãn Hà, Quận chúa Hoa Dương cũng chẳng muốn để ý đến nàng ta.
Vãn Hà tiến lên trước khẽ hô một câu “Quận chúa”, Quận chúa Hoa Dương chỉ gật đầu, không nói gì thêm nữa, lại thân mật khoác tay Ngọc Ngưng đi xem phấn thơm.
Vãn Hà bị đối xử lạnh nhạt, một chân còn bị trật khớp, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Ngọc Ngưng biết Quận chúa Hoa Dương trước nay vẫn luôn rộng lượng, không hề đánh giá người khác chỉ qua thân phận cao quý hay thấp hèn. Hiện giờ thấy Quận chúa chẳng thèm để ý đến Vãn Hà, nàng cảm thấy lúc trước mình tránh xa nàng ta là điều đúng đắn. Với những kẻ tiểu nhân thì cứ ngó lơ bọn họ là được.
Quận chúa Hoa Dương mua phấn thêm, cảm thấy hộp ngọc đựng phấn Ngọc Ngưng mua rất đẹp, nên cũng mua hai hộp.
Người làm trong tiệm đương nhiên nhận ra Quận chúa Hoa Dương, Lý phủ trước nay vẫn luôn giàu có, là gia tộc được Hoàng đế sủng ái. Quận chúa Hoa Dương dịu dàng lại hào phóng, Ngọc Ngưng cũng dịu dàng hào phóng, người làm chỉ mong hai người ở luôn lại đây.
Vãn Hà bị sái chân, nhưng lại không có người làm nào mang trà mang thuốc lên hỏi han, nàng ta tức giận xoay người đi sang Trân Bảo Các ở kế bên.
Quận chúa Hoa Dương mua son phấn xong, lại kéo Ngọc Ngưng sang Trân Bảo Các: “Lần trước ta đã nói với ngươi, để thợ làm cho ngươi hai bộ trang sức gài tóc, chính là ở Trân Bảo Các này đây. Chắc hẳn bọn họ cũng làm xong rồi.”
Người làm ở Trân Bảo Các nhìn thấy Quận chúa Hoa Dương đến đây, hai mắt sáng bừng, còn vị tiểu thư đẹp tựa thiên tiên bên cạnh Quận chúa thì mới thấy lần đầu.
Vãn Hà nói: “Gói cặp vòng tay với chiếc trâm này lại, ta muốn cái này.”
Người làm ở trước mặt nàng ta lập tức làm theo, những người làm khác thì đều vội vàng đi hầu hạ Quận chúa Hoa Dương và Ngọc Ngưng.
Quận chúa Hoa Dương cười tươi nói: “Trang sức gài tóc ta đặt trước đó đã làm xong rồi chứ? Món đồ đó là để tặng Ngọc Ngưng cô nương, mau lấy ra cho chúng ta xem thử xem.”
Người làm vội vàng lấy ra cho Quận chúa Hoa Dương.
Vãn Hà liếc mắt nhìn thử, một bộ trang sức gài tóc làm bằng vàng ròng gắn đá hồng ngọc, bộ còn lại là gắn ngọc trai.
Hai bộ trang sức này đều phải tốn rất nhiều tiền để chế tạo, nhưng phủ Quận chúa Hoa Dương vốn giàu có, cũng chẳng quan tâm chút tiền này.
Sau khi Ngọc Ngưng nhìn thấy cũng cảm thấy vô cùng quý giá, nàng nhớ đến những món quà trước đó mình đã nhận của Quận chúa Hoa Dương, giờ cũng không nên nhận thêm nữa. Ngọc Ngưng nói: “Quận chúa, hai bộ trang sức này quá quý giá...”
Quận chúa mỉm cười nói: “Ngươi là phúc tinh của cái thai trong bụng ta, đối xử tốt với ngươi cũng là đối xử tốt với con của ta. Ngọc Ngưng cô nương đừng từ chối nữa, hôm nào ngươi ra ngoài làm khách, ăn mặc trang điểm thật đẹp rồi gài lên, chắc chắn người khác nhìn vào sẽ rất thích.”
Nàng ấy còn đặt làm cho Thái hậu một bộ trang sức gài tóc bằng phỉ thúy, nhưng bộ này vẫn chưa hoàn thành. Quận chúa Hoa Dương và Ngọc Ngưng vào trong sương phòng nghỉ ngơi một lúc, căn bản không thèm nhìn Vãn Hà lấy một cái.
Vãn Hà vốn đã là người có thù tất báo, hôm nay nàng ta không giành được đồ của Ngọc Ngưung, lại bị người làm của hai tiệm ngó lơ, trong lòng đã tích đầy một bụng lửa giận. Nàng ta xuất thân thanh lâu, trước đây bị người khác coi thường, vậy nên lòng tự tôn mới mạnh mẽ đến thế, người khác nhìn nàng ta thêm một cái, nàng ta đã nghi ngờ người khác cười nhạo mình là giày rách. Hôm nay bị nhiều người bỏ mặc như vậy, Vãn Hà lại nghi ngờ là người khác đang bắt nạt mình.
Sau khi trở về Bình Tây Hầu phủ, Vãn Hà không ăn uống gì, mà đi nghe ngóng tin tức của Ngọc Ngưng, biết được rằng Ngọc Ngưng chẳng qua chỉ là một tiểu thư dòng thứ, cứu được Quận chúa Hoa Dương nên mới may mắn như vậy. Nàng ta không dám tính kế Quận chúa, bèn nghĩ đến việc tìm cơ hội một ngày nào đó để sỉ nhục Ngọc Ngưng một phen, vậy nên nàng ta nằm trên giường giả vờ bị bệnh.
Vãn Hà trẻ tuổi, xinh đẹp, tính cách lại hoạt bát, Bình Tây Hầu đã có tuổi rồi, thích nhất là nhìn Vãn Hà làm nũng với mình.
Mặc dù Bình Tây Hầu cũng có phu nhân, nhưng phu nhân của ông ta chỉ nhỏ hơn ông ta có ba tuổi, năm nay cũng đã hơn năm mươi rồi, nhan sắc đã tàn phai từ lâu. Ở trên giường Vãn Hà rất biết hầu hạ người khác, chuyện hạ lưu gì cũng có thể làm cho ông ta, hầu hạ ông ta vô cùng hài lòng. Bình Tây Hầu bèn chuộc thân cho nàng ta, nếu như không phải xuất thân của Vãn Hà quả thật không tốt, hai nhi tử chính thê của Bình Tây Hầu đều đã thành thân rồi, ông ta thật sự muốn hưu thê để lập Vãn Hà làm chính thất.
Vãn Hà giả vờ bị bệnh, không ăn không uống, buổi tối cũng không hầu hạ Bình Tây Hầu, khiến ông vô cùng sốt ruột. Mãi cho đến ngày thứ ba, Vãn Hà mới không giả vờ nữa, kéo Bình Tây Hầu bị mình lạnh nhạt mất ngày nay lên giường, dùng mọi thủ đoạn hầu hạ một phen, sau đó mới tựa vào bờ vai toàn mỡ của Bình Tây Hầu khóc rấm rứt, nói: “Hôm đó thiếp thân ra ngoài, gặp phải một tiểu tiện nhân, tiện nhân đó là thứ nữ của Nam Dương Hầu, nàng ta dám mắng thiếp thân, lại còn giành đồ với thiếp.”
Bình Tây Hầu ôm lấy Vãn Hà: “Để hôm nào ta nói với Nam Dương Hầu, bảo ông ta dạy dỗ lại nữ nhi của mình.”
Trong mắt Vãn Hà xẹt qua tia sáng lạnh lùng, nàng ta nói: “Thiếp thân muốn mượn danh nghĩa của phu nhân, mời nàng ta đến nhà chúng ta làm khách, đến lúc đó thiếp thân sẽ nhục nhã nàng ta một phen, để nàng ta mất hết mặt mũi.”
Bình Tây Hầu không chỉ mới một lần trách mắng phu nhân của mình vì Vãn Hà, nghe nàng ta nói vậy, ông ta cũng không cảm thấy có gì không thỏa đáng, gật đầu nói: “Được, nếu như đã là thứ nữ, Nam Dương Hầu sẽ không để ý đến, để nàng xả giận cho bõ tức cũng không sao.”
Ngọc Ngưng không biết mình đã đắc tội người khác, sau khi nàng mang đồ về phủ, trời đã sẩm tối. Nàng cất hai bộ trang sức đi, Bạch thị đã đi nghỉ từ sớm, Ngọc Ngưng ăn chút đồ rồi tắm rửa. Nàng vốn muốn đeo thử xem sao, nhưng trong phòng mờ mịt, đốt đèn dầu vẫn không nhìn rõ.
Ngọc Ngưng chưa từng được nhìn thấy trang sức nào đẹp như vậy, nữ tử đều thích những trang sức đẹp đẽ. Nàng khẽ vuốt ve, chắc hẳn chẳng có dịp nào có thể đeo được cả, nhưng quả thật hai bộ trang sức trông rất đẹp, hồng ngọc và ngọc trai đều đang sáng lấp lánh.
“Nàng thích những cái này à?” Đằng sau bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp, Ngọc Ngưng quay đầu lại thì nhìn thấy Quân Dạ.
Nàng khẽ gật đầu: “Trông rất đẹp.”
“Tầm thường.” Quân Dạ vẫn cảm thấy Ngọc Ngưng không đeo gì mới đẹp.
Nhưng hắn cũng chẳng thiếu những thứ này. Trong tay Quân Dạ có thêm một viên dạ minh châu to bằng quả trứng vịt, để vào trong tay Ngọc Ngưng: “Cái này để cho nàng chiếu sáng, nàng cứ thử từng món đi.”
Viên dạ minh châu to như vậy đã khiến cả gian phòng của Ngọc Ngưng sáng lên rất nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...