Phu quân minh vương của ta

Quân Dạ vươn tay ra ôm lấy eo Ngọc Ngưng, kéo nàng vào lòng.
 
Ngọc Ngưng căn bản không dám nhìn hắn, ngón tay nàng nắm chặt lấy y phục: “Mau buông ta ra, nương ta gọi ta ra ngoài rồi, nếu không thì chút nữa bà ấy sẽ vào đây đấy.”
 
Hắn khẽ miết nhéo tai Ngọc Ngưng.
 
Dái tai Ngọc Ngưng vừa nhỏ vừa tròn, lúc nhéo xúc cảm mềm mại. Hắn khẽ nhéo mấy cái, cả người Ngọc Ngưng tê dại, nhũn cả ra, nàng nhẹ giọng nói: “Buông ta ra đi, mấy ngày tới ngươi không được phép đến nữa, cũng đừng tiếp tục dọa phu nhân. Khoảng thời gian này bà ấy vướng chuyện tỷ tỷ bị thương nên sẽ không qua đây đâu. Ngươi dọa bà ấy sợ, bà ấy sẽ dùng mọi cách để mời người đến bắt ngươi, ngươi cũng sẽ không được yên ổn.”
 
Quân Dạ khẽ “Ừ” một tiếng.
 
Hắn buông tay thả Ngọc Ngưng ra, nàng khẽ xoa mi tâm của mình, sau đó đi ra ngoài.
 
Quả nhiên Bạch thị muốn hỏi xem Liễu phu nhân nói gì với Ngọc Ngưng, bà lo Ngọc Ngưng lại bị Liễu phu nhân ức hiếp, nàng phải an ủi Bạch thị một phen thì chuyện này mới qua đi.
 
Phía Liễu phu nhân vẫn cứ luôn nhớ đến chuyện này, cứ vài ba bữa lại giục Ngọc Ngưng đến phủ Quận chúa Hoa Dương, bản thân bà ta cũng nghĩ cách tìm đủ các đại sư đến bắt quỷ, nhưng người khác đều không chịu gặp bà ta, hoặc đều nói mình lực bất tòng tâm.
 
Hai ngày sau, Trịnh phu nhân mời Ngọc Ngưng ra ngoài, thiếp mời được gửi đến chỗ Liễu phu nhân.
 
Ngọc Nguyên hôn mê đến giờ chưa tỉnh, Liễu phu nhân oán hận sao Ngọc Ngưng không hôn mê thay Ngọc Nguyên. Hiện giờ lại thấy Trịnh phu nhân mời Ngọc Ngưng, vẫn chưa hề quên Ngọc Ngưng, trong lòng bà ta rất bất mãn, nhưng vẫn mỉm cười với Ngọc Ngưng: “Ngưng Nhi, Trịnh phu nhân hiểu nhiều biết rộng, quan hệ của nhà bà ấy rất rộng, người nào cũng có quen biết. Ngươi cũng phải hỏi thử bà ấy xem có biết vị đại sư lợi hại nào không, mời đại sư đến nhà chúng ta làm phép, tiền không thành vấn đề.”
 
Ngọc Ngưng gật đầu: “Vâng.”
 
Hai hôm nay khí sắc của Liễu phu nhân rõ ràng đã tốt hơn nhiều, Ngọc Ngưng nói: “Hai hôm nay mẫu thân có còn nhìn thấy thứ gì không tốt nữa không?”
 
Hai ngày nay đều không có gì, nhưng bà ta nghi thần nghi quỷ, cứ cảm thấy xung quanh u ám, đâu đâu cũng tối tăm lạnh lẽo.
 
Liễu phu nhân vẫn muốn mời một vị đại sư đến làm phép để trừ ta.
 
Liễu phu nhân nói: “Hai ngày nay thì lại không thấy nữa.”
 
Ngọc Ngưng nói: “Có lẽ là dạo gần đây người quá mệt mỏi, nên hoa mắt thôi.”
 

Dù thực hư thế nào thì Liễu phu nhân vẫn muốn làm phép, trong lòng bà ta mới cảm thấy yên tâm.
 
Mặc dù Liễu phu nhân không thích Ngọc Ngưng, nhưng Ngọc Ngưng lại sắp ra ngoài cùng Trịnh phu nhân, nói không chừng còn có thể gặp được Quận chúa Hoa Dương. Bà ta cũng không dám tỏ thái độ với Ngọc Ngưng, ôn hòa nói mấy câu rồi để Ngọc Ngưng rời đi.
 
Hôm sau người trong phủ Trịnh phu nhân quả nhiên đã đến đón Ngọc Ngưng từ rất sớm.
 
Ngọc Ngưng lên xe ngựa, trong xe ngựa rộng rãi sáng sủa, các vật dụng bày bố trong này như bộ trà trông đều rất quý giá.
 
Khi đến nơi, hạ nhân nói với Ngọc Ngưng: “Ngọc tiểu thư, đã đến nơi rồi ạ, mời người xuống.”
 
Ngọc Ngưng gật đầu.
 
Nha hoàn đỡ tay Ngọc Ngưng xuống xe, nàng vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy một cánh cửa ra vào. Xe ngựa dừng lại trước cửa một căn nhà.
 
Nha hoàn tiến lên gõ cửa, lập tức có một người hầu ra mở cửa, nha hoàn nói với Ngọc Ngưng: “Ngọc tiểu thư, phu nhân của chúng ta đang đợi người ở trong này.”
 
Ngọc Ngưng gật đầu, đi theo nha hoàn vào bên trong.
 
Nha hoàn dẫn Ngọc Ngưng đến phòng tiếp khách ở nam phòng. Trịnh phu nhân đang ngồi ở bên trong, thấy Ngọc Ngưng đến, bà ấy liền đứng dậy: “Ngọc Ngưng cô nương.”
 
Ngọc Ngưng đi lên trước nói: “Dạo gần đây phu nhân vẫn khỏe chứ?”
 
Trịnh phu nhân cười nói: “Đương nhiên là khỏe rồi, lần này ta gọi tiểu thư ra ngoài chính là vì muốn cùng ngươi xem thử toà trạch viện này. Mặc dù toà trạch viện này hơi nhỏ, nhưng để tiểu thư và Bạch di nương sống, lại thêm mấy nha hoàn tiểu tư thì cũng vẫn đủ.”
 
Đây là một tứ hợp viện ba sân, còn có một hoa viên nhỏ, nếu như chỉ để mình Ngọc Ngưng và Bạch thị sống thì quả thật là rất rộng rãi.
 
Trịnh phu nhân nói: “Để ta dẫn tiểu thư đi ngắm xung quanh.”
 
Ngọc Ngưng theo Trịnh phu nhân ra ngoài, đi qua thùy hoa môn*, vào trong nội viện. Phòng ốc vẫn còn rất mới, trong sân sạch sẽ ngăn nắp, cây cối cũng được cắt tỉa và chăm sóc rất kỹ. Trịnh phu nhân nói: “Đây là trạch viện ở kinh thành của một vị bằng hữu của lão gia nhà ta, mấy năm trước cả nhà họ rời khỏi kinh thành đến Giang Nam rồi. Giang Nam khí hậu tốt, nên bọn họ cũng không định trở về nữa. Ban đầu bọn họ chưa bán nhà, là vì muốn khi trở về vẫn có nơi ăn chốn ở, nhưng giờ việc làm ăn ở Giang Nam càng ngày càng phát triển, nên cả nhà bọn họ cũng không muốn vượt ngàn dặm để về lại đây nữa.”
 
*Thùy hoa môn: Một loại cửa tương đối được coi trọng trong tứ hợp viện, giúp ngăn cách ngoại viện và nội viện.

 
Ngọc Ngưng nhìn ngắm xung quanh, hai bên sân có trông hai gốc mai vàng, đến mùa đông khi nở hoa chắc chắn khắp viện tử sẽ ngập tràn hương hoa. Mặc dù chỉ có hai người là nàng và Bạch thị, nhưng giờ nàng cũng chẳng thiếu tiền, nhà càng lớn vẫn tốt hơn. Tương lai nếu như có con thì bé con cũng có nơi để ở, mời tiên sinh đến dạy cho con, cũng có thể để tiên sinh ở lại trong nhà.
 
Nàng và Trịnh phu nhân vào chính phòng, đồ dùng ở đây đều rất đầy đủ, thẩm mĩ của chủ nhân trước đây rất tốt. Ngọc Ngưng liếc nhìn một lượt, nơi đây trông còn sạch sẽ gọn gàng hơn cả nơi ở của Liễu phu nhân. Tương lai nàng sẽ để Bạch thị sống ở đây, rồi mua thêm hai nha hoàn hầu hạ bà.
 
Còn nàng sẽ ở tây sương phòng, tây sương phòng có lẽ cũng là để tiểu thư của chủ nhà cũ ở, Trịnh phu nhân cẩn thận nhìn ánh mắt của Ngọc Ngưng.
 
Mặc dù Ngọc Ngưng là thứ nữ, nhưng lại đoan trang hơn rất nhiều đích nữ được ma ma dạy dỗ mà bà ấy đã từng gặp.
 
Mặc dù tòa trạch viện này không bằng Nam Dương Hầu phủ, dù sao Nam Dương Hầu phủ cũng là Hầu phủ, cửa phủ đương nhiên bề thế hơn cửa ở đây, hoa viên cũng lớn hơn, nhưng so về độ tinh xảo tao nhã thì cũng không hề kém Nam Dương Hầu phủ.
 
Nam Dương Hầu phủ đến tay Nam Dương Hầu và Liễu phu nhân thì năm sau chẳng bằng năm trước, nơi ở của di nương cũng rất sơ sài.
 
Nơi Ngọc Ngưng và Bạch thị ở so với nơi đây, có thể nói là một trời một vực.
 
Khi Trịnh phu nhân tự mình đến xem, bà ấy đã khá hài lòng về tòa trạch viện này, nghĩ rằng Ngọc Ngưng nhìn thấy chắc hẳn cũng rất thích, không tìm được cảm xúc của mình.
 
Nhưng suốt dọc đường, Ngọc Ngưng lại rất yên lặng, chỗ nào cần khen thì nàng cũng khen ngợi mấy câu, nhưng không hề có ý gấp gáp.
 
Khi trở lại trước viện, Trịnh phu nhân nói với Ngọc Ngưng: “Ngọc Ngưng cô nương cảm thấy nơi này thế nào?”
 
Ngọc Ngưng nói: “Phu nhân quả thật rất có mắt nhìn, trạch viện mà người chọn đương nhiên rất tốt, cảm phiền phu nhân đã vất vả tìm nơi ở cho ta.”
 
Trịnh phu nhân cười nói: “Không vất vả đâu, ta nói với lão gia nhà ta mấy câu, ông ấy lập tức nhớ đến nơi này. Chỉ là không biết, Ngọc Ngưng cô nương là một nữ tự, mẫu thân của ngươi cũng là di nương của Nam Dương Hầu, phải làm sao mới chuyển ra ngoài được?”
 
Dù Ngọc Ngưng xuất giá, Bạch thị cũng vẫn nên ở trong Nam Dương Hầu phủ. Chắc chắn Nam Dương Hầu sẽ không dễ dàng để Bạch thị ra ngoài ở. Ngọc Ngưng cũng vậy.
 
Ngọc Ngưng nói: “Chuyện này ta sẽ từ từ suy nghĩ xem sao.”
 
Thật ra Ngọc Ngưng đã nghĩ ra được một cách, nhưng không biết có khả thi hay không. Mấy tháng nữa Quận chúa Hoa Dương sẽ sinh con, sau khi Quận chúa sinh con, nàng có thể thuyết phục nàng ấy, để nàng và Bạch thị đến trông đứa bé trong một khoảng thời gian.

 
Quận chúa Hoa Dương có thân phận cao quý, Bạch thị và nàng đến Lý phủ chăm sóc Quận chúa, Nam Dương Hầu chắc chắn cầu còn không được.
 
Sau đó cứ nói là tòa trạch viện ở bên ngoài này là do Quận chúa Hoa Dương thưởng, để tiện cho hai người đến Lý phủ làm khách.
 
Di nương của Nam Dương Hầu nhiều như vậy, ông ta cũng sẽ không cứ nhớ mãi Bạch di nương được, có Quận chúa Hoa Dương làm chủ, đến lúc đó ông ta cũng sẽ không tiện làm khó bọn họ. Nếu như Nam Dương Hầu đến đây thì cứ để hạ nhân chặn ở ngoài là được.
 
Trịnh phu nhân cũng không nghi ngờ năng lực của Ngọc Ngưng, trước tiên nàng cứu Quận chúa Hoa Dương, sau lại giải quyết mối nguy cơ cho mình, bà ấy cảm thấy Ngọc Ngưng cũng có năng lực để giải quyết tốt chuyện này.
 
Trịnh phu nhân nói: “Trời vẫn còn sớm, chúng ta vẫn chưa dùng bữa trưa. Nhà ta có một tửu lâu ở ngay bên này, chúng ta cùng nhau đi ăn bữa cơm đi, sau đó thì cùng đi mua đồ đạc.”
 
Ngọc Ngưng gật đầu: “Được.”
 
Hai người ngồi xe ngựa đến tửu lâu của Trịnh gia. Trịnh phu nhân thường đến nơi này, người làm trong tửu lâu đều nhận ra Trịnh phu phân, vội vàng chuẩn bị một gian sương phòng thượng hạng cho họ.
 
Hai người ăn chút đồ ăn thì nhận được tin Trịnh gia xảy ra chút chuyện, gọi Trịnh phu nhân về nhà gấp. Bà ấy thấy trời vẫn còn sớm, bèn để hai nha hoàn lại theo Ngọc Ngưng đi dạo ở xung quanh.
 
Nếp sống ở kinh thành ngày càng thoáng, các phu nhân, tiểu thư ra khỏi nhà cũng không ít, trước đây Ngọc Nguyên cũng thường cùng một vài tiểu thư nhà quyền quý đến những nơi như Trân Bảo Các hoặc các cửa tiệm phấn son.
 
Ngọc Ngưng lại gần như chẳng bao giờ ra khỏi cửa. Từ nhỏ đến lớn nàng đã ở trong Nam Dương Hầu phủ, năm nay chính là năm đầu tiên nàng ra khỏi nhà.
 
Ngọc Ngưng lần lượt đến Trân Bảo Các và một cửa tiệm phấn son tên là Trầm Hương Các, trên người nàng có mang theo ngân phiếu. Trước giờ Ngọc Ngưng chưa từng dùng đến phấn thoa, bởi vì da nàng vốn trắng trẻo, tuổi lại còn nhỏ nên cũng chẳng dùng đến thứ này, nhưng mà Bạch thị sẽ dùng. Nàng với Bạch thị trước giờ rất túng quẫn, phấn son Bạch thị dùng cũng không phải là loại tốt. Ngọc Ngưng muốn mua ít phấn son cho bà.
 
Nàng vừa bước vào, hai mắt người làm trong tiệm đã sáng lên.
 
Các tiểu thư quyền quý trong kinh thành, người làm trong tiệm hầu như đều đã từng gặp, nhưng đây là lần đầu tiên thấy Ngọc Ngưng.
 
Ngọc Ngưng mặc một chiếc áo màu hồng cách sen, váy dài trắng ngà, mi thanh mục tú. Ánh mắt nàng trời sinh đã tình cảm, khi nhìn người khác cứ như thể đang câu lấy hồn phách người ta vậy, nhưng khi nhìn cẩn thận thì mới nhận ra là nàng không hề có ý này, vẻ mặt lại rất vô tội.
 
Người làm trong tiện nhìn khí chất và cách ăn mặc của Ngọc Ngưng, đoán rằng đây là tiểu thư nhà nào vẫn luôn được nuôi dưỡng cẩn thận, không cho ra ngoài, đây là lần đầu nàng ra khỏi cửa.
 
Cậu ta vội vàng nói: “Tiểu thư cần gì ạ?”
 
Ngọc Ngưng nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Lấy cho ta hai hộp son với hai hộp phấn đi.”
 
Son phấn của Trầm Hương Các đều không rẻ, chỉ có tiểu thư quý tộc mới đến đây mua, hai hộp son với hai hộp phấn cũng phải khoảng một trăm lượng. Người làm nói: “Tiểu thư muốn mua loại hộp đựng bình thường? Hay là loại hộp được đặc chế ở trong tiệm ạ?”

 
Ngọc Ngưng tò mò hỏi: “Hai loại này thì có gì khác biệt?”
 
Cậu người làm này thấy Ngọc Ngưng tư sắc bất phàm, y phục đẹp đẽ, cầm lấy hai hộp phấn lên nói: “Hai chiếc hộp này là hộp ngọc, được sư phụ trong tiệm dày công chạm khắc. Người xem, hộp này khắc Hằng Nga và thỏ ngọc, còn hộp này khắc mẫu đơn.”
 
Ngọc Ngưng cầm lấy hai chiếc hộp, hai chiếc hộp ngọc nho nhỏ này được chạm khắc tinh xảo, lúc sờ cảm thấy ấm nhuần thoải mái, khiến nàng cảm thấy rất thích. Ngọc Ngưng hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy?”
 
Người làm nói: “Tất cả các hộp phấn ở Trầm Hương Các đều có giá bốn trăm lượng một hộp, hai hộp tám trăm lượng.”
 
Bên tai nàng bỗng vang lên tiếng cười nhạo: “Lấy gùi bỏ ngọc, nàng muốn mua phấn hay mua hộp hả?”
 
Vẻ mặt Ngọc Ngưng sửng sốt, lấy gùi bỏ ngọc nghĩa là gì?
 
Nhưng... Quân Dạ cũng to gan thật đấy, lại dám xuất hiện ở nơi đông người thế này.
 
Ngọc Ngưng có chút khẩn trương, nàng cảm thấy quả thật rất đắt, tận tám trăm lượng, nàng không mang theo nhiều tiền như vậy, chỉ mang một tờ ngân phiếu mệnh giá hai trăm lượng thôi.
 
Nàng đang định để hai chiếc hộp ngọc xuống thì phía sau bỗng vang lên một giọng nói: “Chiếc hộp chạm khắc hoa văn mẫu đơn này, ta muốn lấy.”
 
Ngọc Ngưng quay đầu lại thì nhìn thấy một nữ tử tư thái quyến rũ, ăn mặc gấm vóc lộng lẫy, trang điểm tinh xảo.
 
Tất cả các loại hộp chỉ có một, chính bởi vì là độc nhất vô nhị nên những phu nhân, tiểu thư quý tộc mới chịu mua. Người làm đã gặp cảnh tượng thế này nhiều rồi, cậu ta nói: “Phu nhân, vị tiểu thư này đã nhìn trúng rồi, người phải ra giá cao hơn nàng ấy thì mới có thể mua được.”
 
Nữ tử nọ nói: “Năm trăm lượng một hộp, bán cho ta đi.”
 
Quân Dạ nói: “Ra giá một nghìn lượng.”
 
Ngọc Ngưng: “...”
 
Nàng không mang nhiều tiền như vậy.
 
Quân Dạ nói: “Ngân lượng ở trong hà bao của nàng, bổn vương lấy ra cho nàng rồi.”
 
Ngọc Ngưng lấy ra một nghìn năm trăm lượng, lần đầu tiên vung tiền như rác, mua hai hộp ngọc đó và hai hộp son hai hộp phấn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận