Phu quân minh vương của ta

Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. 
Trần Vương phủ trông rất bề thế, cũng là dạng Tứ hợp viện có năm cửa vào, một cửa chính và bốn cửa phụ, nhưng khí thế hơn Nam Dương Hầu phủ nhiều, nha hoàn nhũ mẫu lại càng cẩn thận và có phép tắc hơn, có thể thấy Trần Vương phi quản lý hậu viện rất tốt.
 
Ngọc Ngưng đi theo sau Liễu phu nhân và Ngọc Nguyên, được nha hoàn dẫn đến sảnh tiếp khách.
 
Hôm nay Trần Vương phi mời không ít khách đến, có vài vị là những phu nhân có quan hệ tốt, còn mời cả đích nữ của Đoan Vương gia, Quận chúa Hoa Dương nữa.
 
Đoan Vương gia rời kinh, ngoại trừ Nam Dương Hầu có ý muốn dâng Ngọc Ngưng cho Đoan Vương gia ra, người ngoài đều không biết, Quận chúa Hoa Dương đã xuất giá đã lâu lại càng không biết đến chuyện này.
 
Những phu nhân này đều là Cáo mệnh phu nhân*, ai nấy đều cẩm y gấm hoa, tinh thần phấn chấn, Liễu phu nhân ở Nam Dương Hầu phủ thuộc dạng phú quý nhất, nhưng Nam Dương Hầu không có tài cán gì, lại chẳng cố gắng, nên so với những vị phu nhân này bà ta trông bần hàn hơn nhiều.
 
*Cáo mệnh phu nhân: cách gọi có từ thời nhà Tống, dùng để phong cho vợ hay mẹ của các quan lại trong triều.
 
Ngọc Ngưng không dám quang minh chính đại đánh giá những người này, chỉ liếc nhìn một lần để nhớ mặt bọn họ.
 
Trần Vương phi đứng dậy: “Hầu phu nhân, bà ở gần nhất mà lại đến muộn nhất, khiến chúng ta phải chờ đến là lâu đấy.”
 
Vốn dĩ bọn họ có thể đến sớm, nhưng cách ăn mặc trang điểm không thích hợp của Ngọc Nguyên lúc ban sáng khiến Liễu phu nhân không hài lòng, nàng ta phải mất thời gian trở về thay y phục và tẩy trang, nên mới làm lỡ thời gian.
 
Liễu phu nhân nói: “Thứ nữ trong nhà chưa từng ra ngoài, cũng chưa trải đời. Sáng sớm hôm nay nó vẫn luôn căng thẳng không dám ra khỏi cửa, ta phải dỗ dành an ủi một phen mới dẫn được nó ra khỏi nhà.”
 
Những người đang có mặt ở đây đều là chính thê, khó tránh khỏi sẽ xem thường con của tiểu thiếp, nghe Liễu phu nhân nói vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía sau bà ta.
 
Ngọc Ngưng và Ngọc Nguyên đều ở phía sau Liễu phu nhân, các vị phu nhân đều nhận ra Ngọc Nguyên, Ngọc Nguyên rất thích ra ngoài lộ mặt, còn nhìn mặt Ngọc Ngưng thì lại cảm thấy có chút lạ.
 
Trần Vương phi cũng cố ý nhìn Ngọc Ngưng nhiều hơn.
 
Sau khi nhìn nàng, trong lòng Trần Vương phi giật thót.
 

Không phải là Ngọc Ngưng không ổn, mà là trông quá đẹp. Đẹp đến mức cả chắc cả kinh thành này cũng không tìm ra được nữ tử nào có thể sánh với nàng.
 
Bà ta nghĩ rằng Ngọc Ngưng chỉ là một nữ tử có chút tư sắc mà thôi, không ngờ nàng lại đẹp đến vậy.
 
Một nữ tử hồng nhan họa thủy như vậy, nếu gả cho Trần Vương thế tử, khó tránh khỏi việc thế tử sẽ bị nàng mê hoặc, cả ngày si mê với việc yêu đương, sau này có thể sẽ làm ra chuyện sủng thiếp diệt thê không chừng.
 
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Vương phi sắc bén hơn mấy phần. Bà ta lạnh nhạt nói: “Ra ngoài một lần cũng không mất miếng thịt nào, có gì đáng sợ chứ?”
 
Liễu phu nhân nhìn sắc mặt Trần Vương phi là biết, Ngọc Ngưng trông quá mức xinh đẹp, Trần Vương phi cũng sợ nàng sẽ gây ra họa, bà ta cười nói: “Ngưng Nhi là do di nương nuôi lớn, khó tránh khỏi có chút thấp kém.”
 
Ngọc Ngưng khẽ nắm tay lại, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay này.
 
Cảm giác đau đớn trùng trùng điệp điệp.
 
Quận chúa Hoa Dương dẫn theo một bé gái tầm bảy tám tuổi, hiện giờ nàng ấy cũng đang mang thai, bụng căng phồng lên như một trái bóng. Quận chúa trông rất ôn hòa, quanh năm ăn chay niệm phật, tâm địa thiện lương, nàng ấy cũng biết rõ những tranh đấu giữa nữ nhân trong hậu viện, thấy Liễu phu nhân đi đầu làm khó tiểu cô nương trong nhà mình, bèn giảng hòa nói: “Tiểu cô nương khó tránh khỏi có chút thẹn thùng, hồi ta còn nhỏ cũng như vậy, ở trong cung mấy năm, người nhà muốn ta trở về, ta cũng sợ sệt không dám về nhà.”
 
Có Quận chúa giảng hòa, những phu nhân khác vốn muốn nói mấy câu không tốt về thứ nữ cũng không dám nói gì nữa.
 
Địa vị của Quận chúa Hoa Dương có chút đặc biệt.
 
Đoan Vương gia vẫn luôn được thánh thượng sủng ái, lần này Đoan Vương gia rời kinh cũng là vì được thánh thượng giao trọng trách, Quận chúa Hoa Dương là nữ nhi của Đoan Vương gia, địa vị đương nhiên cũng khác.
 
Mặt khác, khi Thái hậu hiện giờ vẫn còn là Hoàng hậu, bà ấy vẫn luôn muốn có một nàng công chúa, Quận chúa Hoa Dương hồi nhỏ trông rất đáng yêu, Thái hậu bèn đưa nàng ấy vào cung nuôi dưỡng bên người, sau đó Quận chúa Hoa Dương lại được ban hôn cho cháu trai của Thái hậu. Quận chúa Hoa Dương có quan hệ thân thiết với hoàng thất, dù là Trần Vương phi cũng phải nể mặt nàng ấy mấy phần.
 
Quận chúa Hoa Dương vẫy tay với Ngọc Ngưng: “Đứa bé ngoan, lại đây.”
 
Thật ra Quận chúa Hoa Dương không hề già, trông như mới ngoài đôi mươi, chỉ lớn hơn Ngọc Ngưng tầm bảy tám tuổi, nhưng bối phận của nàng ấy lớn, địa vị lại cao, Ngọc Ngưng nghe Quận chúa gọi thì đi qua đó.
 

Quận chúa Hoa Dương tốt bụng, nàng ấy nắm lấy tay Ngọc Ngưng: “Trông như bước ra từ trong tranh vậy, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
 
Ngọc Ngưng nói: “Mười lăm rồi ạ.”
 
Quận chúa Hoa Dương nói: “Trông rất yểu điệu thướt tha, sau này vẫn sẽ còn cao thêm được chút nữa.”
 
Ngọc Nguyên thấy Ngọc Ngưng lọt vào mắt xanh của Quận chúa, trong lòng có chút khó chịu.
 
Quận chúa Hoa Dương trời sinh vốn lương thiện, nói với Ngọc Ngưng mấy câu bèn bảo nàng ngồi bên cạnh mình, những người khác thấy Quận chúa Hoa Dương làm vậy, cũng không tiện nói thêm gì nữa.
 
Bé gái bảy tám tuổi bên cạnh Quận chúa Hoa Dương thật ra cũng không khác mấy với Ngọc Ngưng, đều là thứ nữ. Bé gái tên là Lý Chi Chi, hai mắt cô bé rất to, trông long lanh ngấn nước, đang cầm một miếng điểm tâm lên chậm rãi ăn.
 
Những phu nhân khác cũng dẫn theo con cái trong nhà đến, nhưng phần lớn đều tầm tuổi Ngọc Ngưng và Ngọc Nguyên, bọn họ lớn hơn một chút, đang chơi cùng với Quận chúa Triệu Tuyết Nhàn của Trần Vương phủ.
 
Trần Vương phi nói: “Mấy người Tuyết Nhàn đều đang ở trong hoa viện, Nguyên Nhi, ngươi với Ngọc Ngưng cảm thấy buồn chán thì có thể đến hoa viên tìm họ.”
 
Quận chúa Hoa Dương dịu dàng nhìn Lý Chi Chi: “Bé con, có muốn chơi cùng các tỷ tỷ không? Để Ngọc Ngưng tỷ tỷ dẫn con đi nhé.”
 
Lý Chi Chi dè dặt liếc nhìn Ngọc Ngưng một cái, rồi lại nhìn về phía Quận chúa: “Con muốn ở cùng với nương.”
 
Quận chúa Hoa Dương nói: “Mọi người xem, đứa bé này cũng xấu hổ rồi.”
 
Những người khác đều bật cười.
 
Lý Chi Chi cũng là thứ nữ, thậm chí còn không bằng thứ nữ bình thường, vì cô bé do nữ tử không được vào cửa sinh ra.
 

Ban đầu, sau khi Quận chúa và cháu trai của Thái hậu, Công bộ Thị lang thành thân, Lý Thị lang bị nữ tử thanh lâu mê hoặc thần trí, xây một viện tử ở bên ngoài để bao dưỡng người ở đó. Sau đó, nàng ta khó sinh, sau khi sinh hạ Lý Chi Chi thì qua đời, Quận chúa Hoa Dương cảm thấy khó chịu không thôi, nhưng sau cùng lại thấy đứa nhỏ này vô tội, bèn đón nó về nuôi dưỡng bên người.
 
Bởi vì Lý Chi Chi do Quận chúa Hoa Dương nuôi dưỡng, vậy nên những người khác cũng coi trọng đứa bé này hơn, coi cô bé là một thiên kim tiểu thư.
 
Đứa trẻ được nuôi dưỡng bên người đích mẫu bao giờ cũng khác với những đứa trẻ được nuôi bên người di nương. Những phu nhân này nhìn Lý Chi Chi, lại nhìn Ngọc Ngưng, luôn cảm thấy dung mạo của Ngọc Ngưng quá quyến rũ, như thể muốn câu lấy hồn người khác vậy. Mặc dù Lý Chi Chi cũng nhát gan, nhưng trông lại thành thật hơn nhiều.
 
Ngọc Ngưng đi theo Ngọc Nguyên ra ngoài. Sau khi ra ngoài, Ngọc Nguyên đi về phía hoa viên, vừa đi vừa không ngừng nói: “Ngươi nhìn ngươi xem, vừa ra ngoài đã làm mất mặt chúng ta. Những phu nhân khác không ai muốn nhìn ngươi cả.”
 
Ngọc Ngưng im lặng không nói.
 
Ngọc Nguyên lại huyên thuyên không ngừng: “Ngươi đừng đi theo ta nữa, chút nữa ta phải đi gặp Quận chúa, bọn họ đều là đích nữ, Quận chúa trời sinh luôn ghét thứ nữ, ngươi tự tìm một nơi mát mẻ nào đó chờ đi, đừng đi theo ta.”
 
Ngọc Nguyên đã nói đến nước này, Ngọc Ngưng quả thật không thể đi theo nữa.
 
Nhưng... nàng cũng không thể quay trở về.
 
Bên người nàng không có nha hoàn, hiện giờ đi đâu cũng đều không ổn lắm.
 
Ngọc Nguyên trực tiếp bỏ đi, Ngọc Ngưng đứng dưới gốc cây một lúc, nàng không biết đường, sợ sẽ đi nhầm chỗ quấy rầy người khác. Đây là một rừng hạnh, ngồi ở đây một lúc chắc cũng được, chờ chút nữa rồi về chỗ Liễu phu nhân sau.
 
Nàng tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống, thời tiết càng ngày càng nóng, trên người Ngọc Ngưng đổ chút mồ hôi.
 
Bốn tiểu quỷ vắt vẻo trên cây nhìn Ngọc Ngưng.
 
Bạch quỷ nói: “Vương phi trông cô đơn quá, nếu như không phải sợ gây ra chuyện, ta thật sự muốn khiến cho nữ tử đó xấu mặt.”
 
“Đó mà là nữ tử sao? Có mà là bọ cạp cái mới đúng! Tâm địa độc ác!” Lam quỷ cũng tức giận bất bình: “Rõ ràng là bản thân mình thay y phục nên đến muộn, nhưng lại đổ tội lên đầu Vương phi, hại Vương phi bị người khác cười chê.”
 
Ngọc Ngưng chịu ấm ức quen rồi, thêm lần này cũng chẳng khác gì, nàng cảm thấy khá mệt, xung quanh lại không có ai, bèn lấy khăn tay trùm lên đầu mình, dựa vào gốc cây chợp mắt một lúc.
 
Bốn tiểu quỷ nói líu ríu không ngừng nhỉ, chờ đến khi cảm nhận được quỷ khí lạnh lẽo thì đều bị dọa chạy biến. Đều là quỷ Minh giới, bốn tiểu quỷ có thể cảm nhận được, dường như Minh vương lại đồ sát không ít ác quỷ, mùi máu tanh trên người vô cùng nồng.
 
Chiếc khăn tay trên mặt Ngọc Ngưng cũng bị gió âm thổi bay đi mất.

 
Lúc nàng mở mắt ra thì nhìn thấy một nam nhân lạnh lùng cao lớn đang đứng trước mặt mình, Quân Dạ vẫn đeo mặt nạ, Ngọc Ngưng nhìn thấy hắn, dường như không dám tin vào mắt mình, khẽ chớp mắt: “Minh... Minh vương...”
 
Quân Dạ chỉ “Ừ” một tiếng.
 
Ngọc Ngưng vươn tay ra: “Kéo ta dậy với.”
 
Ngồi ở đây hồi lâu, chân nàng có hơi tê.
 
Quân Dạ không chịu nổi tiểu phế vật lúc nào cũng cần hắn giúp đỡ này: “Có tay có chân thì tự mình đứng dậy.”
 
Ngọc Ngưng khẽ xoa bóp bắp chân: “Nhưng... chân ta bị tê rồi, cần phu quân kéo mới có thể dậy được.”
 
Quân Dạ vươn tay kéo nàng một cái, cả người nàng nhào vào lòng hắn, mũi Ngọc Ngưng đập vào lồng ngực rắn chắc của Quân Dạ, mũi nàng bị đập mạnh nên hơi đau, Ngọc Ngưng khẽ xoa mũi.
 
Trên người nàng có một tầng mồ hôi mỏng, mùi thơm càng ngày càng nồng, giống như một món điểm tâm thơm ngon ngọt ngào.
 
Hai ngày qua Quân Dạ tốn không ít tinh lực ở Minh giới, người khác không biết tình trạng hiện tại của hắn, chỉ có mình hắn biết, hiện giờ hắn đang bụng đói cồn cào, có chút không khống chế được Pháp Thân của mình.
 
Chỉ có mình Ngọc Ngưng có thể áp chế được mà thôi.
 
Hắn ôm nàng càng chặt hơn: “Nàng có nhớ yêu cầu ban đầu không?”
 
Thân thể Ngọc Ngưng cứng đờ, nàng đương nhiên là nhớ. Lấy lòng Quân Dạ, sinh cho hắn một đứa con, sau đó, Quân Dạ sẽ giúp nàng thoát khỏi tình cảnh khốn khó hiện tại.
 
Nhưng... giờ đang là ban ngày, lại còn đang ở bên ngoài nữa!
 
Đôi mắt Ngọc Ngưng ngấn nước: “Ban ngày ban mặt không...”
 
Nhưng nàng còn chưa nói xong, Quân Dạ đã bịt miệng nàng lại, giọng nói của hắn trầm thấp: “Có thể sẽ hơi đau, cố nhịn nhé.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận