Phu Nhân Của Ta Là Gian Tướng


Từ phía xa xa Nhan Ngọc đã nhìn thấy Giang Bỉnh Thần đang đọc sách dưới gốc cây ngọc lan bên ngoài căn phòng, góc nghiêng khuôn mặt tuyệt đẹp, đầu cúi xuống cùng với cái chân được quấn vải dày nặng đang gác lên trên chiếc ghế đặt ở trước mặt.

Nàng nhẹ chân nhẹ tay đi đến, đang định dọa cho Giang Bỉnh Thần giật mình thì đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy chân tay nàng đang cứng đờ ra thì nhíu mày: “Nhan công tử, sao thế, lần này lại muốn đẩy ta nữa hả? Đáng tiếc là ở đây không có cái hố sâu nào đâu.”Tên Giang Bỉnh Thần nhỏ mọn này nữa!Nhan Ngọc cười híp mắt rồi đưa thứ ở trong tay mình ra: “Ân sư nói gì thế, học trò cố ý đến để hỏi thăm ân sư mà.” Nàng đặt thứ trong tay mình lên thư án nhỏ của Giang Bỉnh Thần, là một ít điểm tâm và gà quay vịt quay.Giang Bỉnh Thần nhìn liếc qua rồi tỏ thái độ ghét bỏ: “Ta ăn chay.”“Sao ạ? Ngươi ăn chay thật hả?” Nhan Ngọc kinh ngạc, tên gian thần khốn nạn làm hại người dân này mà ăn chay ư? Sao kiếp trước nàng không phát hiện ra vậy?“Sao? Ta không thể ăn chay à?” Giang Bỉnh Thần quay vào tiếp tục đọc sách, ra vẻ không muốn để ý đến nàng nữa.“Có thể, có thể.” Nhan Ngọc cười lấy lòng: “Vậy thì ân sư ăn điểm tâm, chỗ thịt này để học trò ăn.” Nàng liếc mắt nhìn rồi kéo một chiếc ghế nhỏ đến ngồi cạnh chân của Giang Bỉnh Thần.

Giang Bỉnh Thần thấy nàng ngồi xuống thì nhíu mày: “Ai cho ngươi ngồi?”“Hả?” Nhan Ngọc đơ người, nàng ngồi yên rồi nhìn Giang Bỉnh Thần với vẻ cực kỳ đáng thương: “Chân của học trò tê rồi, không đứng được.”“Vậy thì cút về đi.” Giang Bỉnh Thần mất kiên nhẫn: “Ta không có ý giữ ngươi lại.”“Học trò không quan tâm.” Nhan Ngọc tự gọi mình mở hộp điểm tâm và gà vịt ra: “Ân sư không giữ học trò lại, nhưng học trò cứ muốn ở lại cơ, ân sư có đuổi học trò cũng không đi đâu.”Giang Bỉnh Thần kinh ngạc nhìn nàng: “Rốt cuộc tên nhóc ngươi đến làm gì hả?” Đến chọc tức hắn đúng không?Nhan Ngọc cười híp mắt lấy túi đựng sách ra: “Học trò đến thăm ân sư thật mà, tiện thể nhờ ân sư mở mang kiến thức giúp.” Nàng móc cuốn sách gàn như mới nguyên của mình ra: “Ân sư cũng biết trước đây học trò lười học, hiện giờ học trò muốn sửa sai cho mình, nhưng phạm vi lớn quá, học trò không biết phải bắt đầu sửa từ đâu, cho nên mong ân sư chỉ điểm một hai.”Giang Bỉnh Thần nhìn gương mặt đó của nàng mà tức đến bật cười: “Nhan Ngọc, da mặt của ngươi dày thật hay đầu óc không được nhanh nhạy thế? Ngươi cho rằng ta sẽ ‘chỉ điểm’ cho ngươi ư?”Nhan Ngọc mặt dày mày dạn: “Học trò mặc kệ, đến cũng đến rồi, cho dù ân sư không bằng lòng chỉ điểm cho học trò thì học trò cũng sẽ không đi đâu.


Học trò sẽ ở lỳ ở đây, lỳ đủ ba ngày, để cho tất cả mọi người đều biết ba ngày nay đích thân Giang trạng nguyên mở mang kiến thức cho học trò.

Ân sư biết chuyện học trò và Nhan Đình An cá cược với nhau rồi chứ?” Nhan Ngọc giả vờ không biết chuyện Giang Bỉnh Thần cười nhạo nàng: “Ba ngày sau thi xong nếu học trò thua, cả trường quốc học đều sẽ chê cười học trò và ân sư, vậy nên trong ba ngày này học trò sẽ cố gắng, ngoan ngoãn nghe lời chỉ dạy của ân sư.”Giang Bỉnh Thần bị vẻ mặt dày mày dạn của Nhan Ngọc làm chấn động, không phải đầu óc của tên nhóc này không được nhanh nhẹn mà là đầu óc quá nhanh nhẹn, quá mặt dày.“Nhan Ngọc, ngươi từ bỏ đi, cho dù ba ngày này ta không ăn không ngủ dạy ngươi học thì ngươi cũng không thể thắng được Nhan Đình An đâu.” Giang Bỉnh Thần nói không chút kiêng nể: “Mặc dù cậu ta không phải thiên tài thông minh tuyệt đỉnh nhưng cũng là người bỏ công sức vất vả học hành, cậu ta cần mẫn mấy năm, ngươi nhất thời chạy đi xin học ba ngày mà đã muốn thắng cậu ta à? Ngươi tưởng ngươi là thiên tài không ai sánh bằng hả?” Giang Bỉnh Thần cười lạnh: “Tự nguyện đánh cược thì chấp nhận chịu thua đi.”Hắn muốn thấy nàng mất mặt, nàng nhất quyết không đấy.

“Ân sư còn chưa dạy thì sao biết học trò không được?” Nhan Ngọc cầm cuốn sách huơ huơ: “Nói không chừng học trò thật sự là một thần đồng thì sao?”Giang Bỉnh Thần cười: “Nếu ngươi thật sự là thần đồng thì cha ngươi cũng sẽ không bị nhà họ Nhan chê cười bao nhiêu năm như thế rồi.”Sắc mặt của Nhan Ngọc trầm xuống: “Ta có phải thần đồng hay không thì ta không biết, nhưng ta biết lần này chắc chắn ta sẽ thắng.” Chắc chắn phải thắng, lần này nàng tuyệt đối không thể thua được.Giang Bỉnh Thần nhìn thấy ánh mắt ấy của Nhan Ngọc thì sững sờ, một đứa trẻ sao có thể có ánh mắt sắc bén như thế chứ?Trong phần bình luận.Bành Anh Tuấn: Chủ thớt mặt dày thật!Tổng Tài Bá Đạo: Chủ thớt, hiện giờ cô đang cậy mình nhỏ tuổi nên mặt dày ở khắp nơi khắp chốn →_→Thích Trạch Đấu: “Chủ thớt đang tấn công nam chính đấy ư? Chủ thớt sẽ thắng thật ư? Sao tôi cảm thấy đây giống như đang đặt mục tiêu thế? Cảm thấy càng nói thế này càng nguy hiểm…Đại Ngọc Nhi: Không được nói thế! Chắc chắn chủ thớt sẽ thắng! Tôi cá chủ thớt sẽ thắng! hãy để cho đám trẻ con và đám già đầu kia thấy chỉ là chủ thớt của chúng ta không muốn học, một khi đã học thì sẽ rất kinh người!Thích Làm Gian Thần: Chắc đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Giang đại nhân gặp phải người mặt dày như thế nhỉ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn là đây!Đúng là Nhan Ngọc đã mặt dày mày dạn ở lại, cũng mặc kệ Giang Bỉnh Thần có để ý đến mình hay không.


Nàng tự đọc sách, không hiểu chỗ nào thì hỏi, hỏi một câu không trả lời thì hỏi hai câu, hỏi đến khi nào hắn cảm thấy phiền mà trả lời nàng thì thôi.Cứ thế dây dưa cho đến tận khi trời tối rồi mà Nhan Ngọc vẫn chưa đi, Giang Bỉnh Thần bị nàng quấn lấy đến mức phát phiền, sợ đến đêm Nhan Ngọc vẫn ở lỳ đây không chịu đi chỉ đành phải đồng ý cho nàng đến đây học vào ngày mai, như thế mới có thể đuổi nàng đi.Cả một đêm, hễ cứ nhắm mắt vào là dáng vẻ mặt dày của Nhan Ngọc và từng câu từng câu “Ân sư, cái này phả hiểu thế nào? Ân sư, chữ này đọc ra sao? Ân sư, ân sư…” lại xuất hiện trong đầu Giang Bỉnh Thần.

Hắn gặp ác mộng cả đêm, đến tận khi trời sắp sáng mới ngủ yên.

Nhưng chưa chợp mắt được bao lâu thì lại nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa: “Ân sư, học trò đến rồi.”Đầu óc của hắn ong hết lên, hắn tức tối bắt nàng đứng ngoài cửa đợi, đợi hắn ăn mặc chỉnh tề, vệ sinh cá nhân xong mới ra mở cửa.


Vừa mở cửa thì đã nhìn thấy Nhan Ngọc đang ngồi xổm trước cửa nhà hắn, tay cầm một chiếc gậy nhỏ vẽ trên mặt đất.

Vừa thấy hắn bước ra bèn vội vàng dùng chân xóa đi.

Hình như viết là: Giang Bỉnh Thần khốn…Những chữ phía sau không nhìn rõ.Trong phần bình luận.Thích Làm Gian Thần: Giang đại nhân, chủ thớt viết ngài là tên khốn, tôi báo cáo!“Ân sư bắt học trò đợi lâu quá…” Nhan Ngọc nhỏ giọng oán trách: “Học trò còn chưa ăn sáng đã chạy tới đây rồi, đợi muốn xỉu…”Giang Bỉnh Thần tức xanh mặt, đến khi đồ ăn sáng của hắn được đưa tới còn bị tên nhóc này ăn mất hơn nửa, người thì bé bằng cái xíu mà ăn rõ nhiều!Nhan Ngọc cứ ở lỳ nhà hắn ba ngày liền như thế, mặc dù Giang Bỉnh Thần cũng chẳng dạy bao nhiêu nhưng cũng dần phát hiện đầu óc của Nhan Ngọc cực kỳ nhanh nhạy, nói một chút là hiểu, thật sự là một tên nhóc thông minh.Đến ngày thứ tư, vậy mà Giang Bỉnh Thần lại có thói quen mở cửa, thấy bên ngoài trống vắng không có ai mới nhớ ra hôm nay là ngày thi học kỳ.

Hắn đứng ngoài cửa một lúc, nhìn thấy hoa ngọc lan ở bên ngoài nở rồi, trên đầu cành còn có một bức thư được buộc bằng khăn tay.


Hắn đi tới lấy xuống mở ra đọc thì thấy một dòng chữ nhỏ nhắn xinh đẹp: Ân sư đợi học trò đánh thắng từ trận đầu nhé.

Hắn không nhịn được cười, chữ viết cũng đẹp đấy.

Thi học kỳ vốn không khó, chỉ cần học thuộc lòng, học thuộc tất cả những gì đã học là được, nhưng Nhan Ngọc từ bé đã không thích học, sau này mới chăm chỉ, cho nên cho dù là kiếp trước hay kiếp này thì nàng cũng chẳng nhớ được bao nhiêu điều đã học những năm qua, mặc dù ba ngày qua cực khổ ôn tập nhưng nàng cũng khó lòng tránh khỏi cảm giác hoang mang…Nàng căng thẳng ngồi trong lớp học, con chó nhỏ Thẩm Phong của Nhan Đình An còn cố ý khiêu khích nói nhỏ với nàng: “Đừng căng thẳng, dù sao ngươi cũng không thắng được Đình An, cứ làm bừa là được.”Yến Triều An siết chặt bàn tay giống như con chó sói nhỏ lúc nào cũng có thể cắn người.Phần bình luận cũng căng thẳng theo.Tảo Xuyên: Chủ thớt cố lên! Đừng sợ! Cô là người trùng sinh đấy!Tổng Tài Bá Đạo: Đừng đặt mục tiêu này! Trùng sinh về bị chính bản thân vả mặt thì mắt mặt lắm →_→Nick Giả Số 1: Chủ thớt ơi, lượng khán giả hiện giờ của cô đang là 890 người, hơn tám trăm người đang nhìn cô thi đấy, nếu cô mà thua…“Câm miệng!” Nhan Ngọc nói nhỏ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận