Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ


Sáng sớm tỉnh giấc, Hồng Thư mơ màng thấy con gái lớn xúng xính quần áo đẹp đẽ ngồi ở đầu giường, vẻ mặt vô cùng hân hoan nhìn ngắm bà.
Thấy bà mở mắt, cô gái càng thêm vui vẻ nói cười: “Mẹ, mẹ dậy rồi à? Nếu đã dậy rồi thì nhanh chuẩn bị đi thôi.”
“Có chuyện gì vậy? Sao lại khẩn trương thế?” Bà nhẹ nhàng xốc chăn, ngồi dậy đặt hai chân xuống đất, trong lòng không tránh khỏi cảm giác kì quái.
“Mẹ tắm rửa thay quần áo trước đã, sau đó ăn sáng, từ từ con sẽ nói cho mẹ.” Cô gái có vẻ hơi sốt ruột.
Hồng Thư càng lúc càng thấy khó hiểu.

“Hãy còn sớm, đánh răng rửa mặt là được rồi, đi đâu mà cần phải cầu kì?”
“Mẹ à, mẹ đừng hỏi nữa, trước hết cứ nghe lời con nói đi.

Để con giúp mẹ tắm rửa nhé.” Lúc này cô gái đã tiến đến, ân cần đỡ bà đứng dậy.
Hồng Thư nhìn con gái bằng ánh mắt đầy hoang mang, bà khẽ lắc đầu, ngồi trở lại giường, nhíu mày không vui nói: “Nếu con không nói rõ cho mẹ biết rút cục là có chuyện gì, mẹ sẽ không làm theo lời con.”
Con gái bà nghe vậy thì nở một nụ cười bất đắc dĩ.

“Haizzz! Thật đúng là không giấu được mẹ mà.

Mẹ yêu, mẹ quên rồi à? Hôm nay là tròn 25 năm ngày cưới của bố mẹ, bố đã bí mật làm tặng mẹ đám cưới bạc.

Một tiếng nữa bố đến đón, mẹ mà không tắm rửa thay quần áo nhanh lên là không kịp giờ đâu.”
Đầu óc Hồng Thư có chút tê dại, bà cứ ngỡ mình đã nghe nhầm.

Ngay sau khi phục hồi tinh thần, cảm xúc trong bà liền vỡ oà.

Mặc dù không quá quan tâm đến lễ tiết, nhưng chỉ cần nghĩ đến sự tận tâm của chồng mình là bà lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Nhanh quá, mới thế mà đã 25 năm rồi!
Tắm xong, con gái lớn nhanh nhẹn giúp bà mặc một bộ váy dài thêu hoa màu vàng nhạt rất đẹp.

Bởi vì hôm nay là đám cưới bạc nên tất cả trang sức đều làm từ bạc nguyên chất, tuy không đắt đỏ nhưng từng đường nét chế tác thủ công lại cực kì tinh xảo.
Hồng Thư ăn bữa sáng đơn giản, sau đó ngồi vào trước gương, chầm chậm kẻ lông mày rồi thoa chút son môi.

Đã từ rất lâu rồi bà không đụng vào mỹ phẩm, đã từ rất lâu rồi bà không cẩn thận trang điểm như thế.

Trang điểm để xinh đẹp trước mặt người mình yêu, thì ra cũng là một loại hạnh phúc nhàn nhạt.
Lúc này, đứa con trai thứ hai của Hồng Thư đến gõ cửa phòng, nói vọng vào: “Chị, bố tới rồi, chị nhanh đỡ mẹ ra ngoài đi!”
“Chờ chút, chờ chút!” Cô gái hưng phấn nắm tay mẹ, cười đến cong cong khoé mắt.

“Mẹ à, chúng ta đi thôi.”
Hồng Thư không kìm nén được cảm xúc dâng trào, bỗng nhiên rơi nước mắt.
“Mẹ đừng khóc, hôm nay là ngày vui, mẹ mà khóc là trôi hết lớp trang điểm đấy.” Cô gái nhẹ nhàng vuốt lưng mẹ, kéo tay bà ra mở cửa.
Lục Hoán đứng ngoài cửa đã nôn nóng từ lâu, hôm nay ông mặc vest màu xám kẻ sọc, cổ sơ mi thắt nơ, mái tóc hoa râm tạo kiểu, trông rất bảnh bao.

Rút cục, trong sự chờ mong của đám đông quần là áo lượt, cô dâu cũng thướt tha đi ra.
Mặc dù dáng vẻ hiện tại của bà chậm chạp cứng nhắc, mặc dù khuôn mặt của bà đã xuất hiện kha khá nếp nhăn, nhưng trong lòng Lục Hoán, bà vẫn là người phụ nữ đẹp nhất trên đời.

Ông đưa tay ra, trìu mến nhận lấy đôi bàn tay gầy gò của vợ từ tay con gái.

Bà nắm chặt tay ông, gương mặt kiều diễm ánh lên niềm hạnh phúc vô bờ.
Hai hàng người tản ra thành một con đường cho đôi vợ chồng đi qua.

Hồng Thư nhìn lướt qua, đa số là những gương mặt quen thuộc, có gia đình, có bạn bè, có cả vài bác sĩ y tá hàng ngày tận tình chăm sóc bà.

Xem ra, ai nấy đều được biết trước về buổi lễ này, chỉ có một mình bà là không hay.
Lục Hoán duỗi tay, nhẹ nhàng ôm eo vợ đi về phía ô tô.

Xe khởi động, chậm rãi chạy đến địa điểm tổ chức, là một nhà hàng nhỏ ngay gần bệnh viện.
Khi nhìn đôi vợ chồng lớn tuổi nắm tay nhau lên xe, Vu Duệ hân hoan đến mức đứng ngồi không yên.
Đến nơi, Hồng Thư vừa đẩy cánh cửa dẫn vào khu vườn, liền nghe được giọng nói của chủ hôn vang lên: “Đang tiến vào lễ đường chính là cô dâu chú rể của chúng ta.”
Chủ hôn không ai khác ngoài Lăng Hiên.
Ánh mắt của mọi người giống như hẹn trước, đồng loạt đổ dồn về phía Lục Hoán và Hồng Thư.
Bà vừa muốn hé miệng, Lăng Hiên đã thấp giọng cười nói: “Chị Lục, hôm nay là đám cưới bạc của anh chị.

Mời hai người cùng nhau bước lên sân khấu.”
Âm nhạc da diết vang lên, Lục Hoán cầm tay vợ đưa đến giữa sân khấu.
Lăng Hiên đằng hắng một tiếng, cất giọng nói: “Sau đây xin mời anh Lục phát biểu đôi lời.

Xin mọi người cho chú rể một tràng pháo tay.”
Phía dưới, mọi người hưởng ứng rầm rầm.
Lục Hoán trầm tư hồi lâu, sau đó ông nắm tay vợ, dịu dàng nói từng câu từng chữ: “Hồng Thư thân yêu, 25 năm rồi! Chúng ta đã ở bên nhau 25 năm, vượt qua ba mốc 7 năm.

Cảm ơn em vì đã yêu anh, cảm ơn em vì đã trở thành hậu phương vững chắc, giúp anh nuôi dạy con cái, giúp anh vun đắp tổ ấm của chúng ta suốt 25 năm qua.

(*) Em à, anh vẫn còn nhớ cái ngày em đồng ý lấy anh, anh đã hứa sẽ yêu em mãi mãi, trọn đời này sẽ bảo vệ em, để em trở thành một cô gái vô ưu vô lo.

Nhưng anh không giữ được lời hứa.

Có quá nhiều lí do, con cái, công việc, sự nghiệp, làm cho anh không còn nhiều thời gian quan tâm đến em.

Anh đã không thể bảo vệ em thật tốt, em đã không còn là cô gái vô ưu vô lo ngày nào nữa.

Anh đã khiến em trở thành người phụ nữ kiên cường và mạnh mẽ.


Em yêu à, anh xin lỗi, xin lỗi em rất nhiều.” Nói đến đây, ông dừng lại đôi chút, khoé mắt đã đỏ hoe vì xúc động.

“Thời nay, ai ai cũng liều mạng kiếm tiền, liều mạng tìm kiếm công danh.

Anh cũng đã từng như thế, nhưng bây giờ anh không muốn nữa, thực sự không muốn nữa.

Anh muốn nhìn thấy nụ cười của em hàng ngày, quãng đời còn lại, anh chỉ muốn thấy em tươi cười hạnh phúc với anh.

Xin em hãy tha thứ vì bây giờ anh mới giác ngộ, cũng hi vọng anh giác ngộ không quá muộn.

Em yêu à, em vẫn còn bằng lòng gả cho anh chứ?”
(*) thất niên chi dương: đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không sẽ xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
Gương mặt ướt đẫm nước mắt của Hồng Thư chưa khi nào ngừng tắt nụ cười.

Bà yên lặng nghe những lời bày tỏ chân thành của người đầu ấp tay gối suốt 25 năm qua, khoé miệng khẽ cong lên: “Em bằng lòng.”
“Hồng Thư, anh yêu em.”
“Lục Hoán, em cũng yêu anh.”

Bữa tiệc kết thúc, ông bà Lục quay lại bệnh viện, mọi người cũng lục tục ra về.

Dọc đường đến bãi đỗ trong hầm gửi xe, Phó Uyên nắm tay Vu Duệ thật chặt, vừa đi vừa nói: “Trong giới thương trường, Lục Hoán là người rất có tiếng tăm.

Lúc trước anh từng nghe qua nhiều chuyện không hay về ông ấy, nhưng sau khi tiếp xúc mới thấy dường như chuyện người ta nói không đúng lắm.”
“Em lại nghĩ lăn lộn trong giới thương trường thì không thể có quá nhiều đạo đức được, chẳng qua bệnh tật của bà Lục ít nhiều đã ảnh hưởng đến ông ấy.

Không phải con người đều vậy sao? Đứng trước sinh ly tử biệt mới nhận ra điều gì là quan trọng nhất.” Vu Duệ trầm ngâm nói.
“Ừm, ngày ngày bận rộn cơm áo gạo tiền, mỗi người chúng ta đều sẽ cảm thấy sinh ly tử biệt là chuyện rất xa vời.

Nhưng cuộc đời luôn đầy rẫy những việc ngoài ý muốn, chính vì vậy mà mỗi ngày anh đều sống như thể hôm nay là ngày cuối cùng trong đời, để nếu chẳng may chết đi thì sẽ không còn gì hối tiếc.” Nói đến đây, anh cầm tay cô đặt lên môi hôn nhẹ, đáy mắt không giấu nổi tia mong chờ.

“Nếu như một ngày nào đó anh gặp chuyện, em có điều gì nuối tiếc không?”
Phó Uyên hiếm khi để lộ ra biểu cảm chân thật, lại càng hiếm khi nói ra mấy lời sến súa buồn nôn thế này, Vu Duệ nhất thời không biết phải làm sao, chân vô thức lùi về sau một bước.
Cô mất tự nhiên dời tầm mắt sang hướng khác, dùng giọng điệu càm ràm đáp lời: “Không nói cho anh biết.

Hôm nay là ngày vui, tự dưng nhắc đến chuyện xui xẻo làm gì hả?”
“Tâm trạng dâng trào, hỏi linh tinh vậy thôi, em không muốn trả lời cũng không sao.” Phó Uyên biết cô ngượng ngùng, anh mím môi cười khẽ, kéo tay cô đi về phía bãi đỗ.

Càng vào sâu bên trong người càng thưa thớt, tiếng ồn ào náo nhiệt cũng giảm dần, Vu Duệ thậm chí còn nghe rõ từng tiếng gót giày của mình đạp trên nền xi măng.
Cô đột nhiên dừng bước, đẩy Phó Uyên dựa vào góc tường, kiễng chân lên hôn lướt qua khoé môi anh, khẽ giọng nói: “Chỉ tiếc không gặp anh năm 18 tuổi.” Sau đó cười xấu xa, bổ sung thêm một câu.

“Lúc đó trẻ tuổi nhu cầu cao, ngày ngày ép khô anh ra bã.”
Phó Uyên cụp mắt, cắn nhẹ vào vành tai mẫn cảm của cô, hơi thở nóng bỏng phun ra.

“Sớm muộn cũng có ngày cắm hỏng cái miệng nhỏ bên dưới của em.”
“Sớm muộn cũng có ngày cắn đứt gốc rễ bên dưới của anh.” Vu Duệ không cam lòng yếu thế mà phản kích.
Phó Uyên cười khùng khục, cúi đầu ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng mút vào.
Đèn trên tường nhấp nháy sáng, trong góc tường có một đôi tình nhân ôm hôn say đắm, khoảnh khắc đèn xe rọi vào, dường như trên thế giới này chỉ còn hai người bọn họ tồn tại.

Thắt dây an toàn cho Vu Duệ xong, Phó Uyên mỉm cười nói: “Đi dạo phố với anh nhé?” Nói xong lái xe thẳng đến trung tâm mua sắm gần đó.
Vu Duệ ngạc nhiên hỏi: “Anh lại mua túi cho em à?”
“Muốn túi? Không muốn người?” Phó Uyên liếc cô một cái.
“Muốn người, muốn người, người có thể mua cả trăm cái túi.” Vu Duệ cười hì hì nịnh bợ.
Anh nhéo cằm cô, cười bảo: “Lần này là mua cho anh, gu thẩm mỹ của em ổn hơn anh, dẫn em đi theo giúp anh phối đồ.”
Đi mua quần áo cho Phó Uyên thực sự rất nhàn, Vu Duệ đưa bộ nào, anh liền đi thử bộ đó.

Có lẽ là do dáng người quá chuẩn nhờ việc tập luyện đều đặn nên anh mặc cái gì cũng đẹp, rất nhanh đã chọn được mấy bộ.
Vu Duệ đi đến quầy thanh toán, rút thẻ của mình ra đưa cho nhân viên thu ngân.

Phó Uyên hiểu ý định của cô, anh giơ tay ngăn lại, ngoài miệng trêu ghẹo: “Mua tặng anh hả? Muốn làm nữ chủ nhân luôn hả?”
Vu Duệ nhếch mép cười.

“Em làm chủ nhân, anh cút ra ngoài.”

Hai người về đến sân chung cư, Phó Uyên bỗng nhiên gọi tên cô: ”Vu Duệ!”
Vu Duệ quay đầu sang, nhàn nhạt liếc anh.

“Hử?”
Phó Uyên ngập ngừng hỏi: “Người nhà em vẫn khoẻ chứ?”
“Rất khoẻ.

Còn chuyện gì nữa không?” Vu Duệ cố gắng nhịn cười, cô sống đến từng này tuổi rồi, chẳng lẽ lại không nhìn ra được suy nghĩ trong lòng người đàn ông kia ư?
“Em cho ra mắt sản phẩm mới thế nào rồi?” Phó Uyên cúi đầu xuống, ậm ờ nói.
“Rất thuận lợi.” Vu Duệ mím môi nén cười.

“Anh không có chuyện gì khác để nói à? Có phải câu tiếp theo anh sẽ hỏi em tình hình thời tiết ngày mai không?”
“Không có!” Phó Uyên không hề do dự mà lắc đầu quả quyết.
“Anh thành thật một chút thì sẽ có sức hút hơn đấy.” Ý cười trên mặt cô lại càng sâu hơn.
“Ờ… thực ra anh muốn nói về vụ Lục Hoán.

Đúng là anh đã mượn chuyện công làm việc tư.”
Bấy giờ, điện thoại của Vu Duệ bỗng vang lên, cô lấy từ trong túi ra, thấy tên người gọi lập tức bắt máy: “Alo? … Chị vừa ở chỗ ông Lục về… Được, đến ngay đây.”
“Nhà hàng có việc à?” Phó Uyên nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện, anh đoán rồi hỏi.

“Một đống nguyên liệu vừa tới, cần em đến kí nhận.” Vu Duệ gật gật đầu.
“Tối mai đi ăn cơm với anh nhé? Lăng Hiên muốn tụ tập một bữa.” Phó Uyên nghĩ ngợi, cuối cùng cũng quyết định nói ra.
“Để em suy nghĩ đã.” Vu Duệ thấy không có lí do gì để từ chối, nhưng dù có đồng ý đi chăng nữa thì cũng phải sử dụng một xíu nghệ thuật đưa đẩy.
“Được, vậy anh đợi tin nhắn của em.” Phó Uyên đột nhiên vòng vo.

“Vu Duệ… anh nhớ em.”
Anh dùng chất giọng trầm thấp dịu dàng nói ba chữ “Anh nhớ em” làm cho khẩu khí của cô cũng trở nên nhu hòa: “Không phải em vẫn luôn ở đây sao?”
Phó Uyên cười, anh biết cô đã hiểu ý anh.

“Tối mai anh qua đón em.”
Tiễn xong Phó đại gia vào đại sảnh, Vu Duệ vội lái xe thẳng tiến nhà hàng.
Cửa vừa mở ra, Phó Uyên vẫn đang cúi đầu cởi giày, Phó Hân đã phi từ trong nhà ra, vỗ cái bốp lên vai anh.

“Anh đúng là cái đồ nhát gan! Khi nãy anh phải chạy đến ôm lấy chị ấy vào lòng rồi hôn thật sâu chứ.”
Phó Uyên ném áo khoác lên sofa, thong thả đi vào phòng bếp mở tủ lạnh, cầm bình nước khoáng lên uống một ngụm.

“Em nhìn lén anh hả?”
“Nhà mình có cái ban công ngắm cảnh tốt như vậy, tôi tiện thể nhìn một chút thôi, không thì làm sao mà thấy được bộ dạng thỏ đế của anh?” Phó Hân dẩu môi kháng nghị.
“Đó gọi là tôn trọng phụ nữ.

Hiểu không? Tôn trọng phụ nữ!” Phó Uyên đóng sập cửa tủ lạnh, nhấn mạnh từng câu từng chữ.
“Bây giờ anh đã biết tôn trọng người khác rồi à? Nhưng mà người ta chưa chắc đã cần anh tôn trọng đâu.

Anh hành động dứt khoát lên có được không, Vu Duệ nhất định vẫn còn một ít tình cảm với anh.

Anh mà cứ lề mề như thế, người ta lại xinh như vậy, có khi mấy bữa nữa chạy theo người khác đấy.”
“Con nít ranh thì biết cái gì? Anh bao nhiêu tuổi rồi, cần em lo hộ à?” Phó Uyên không khách khí cười nhạo.
Hôm trước Vu Duệ còn thở hổn hển chơi đánh trận giả với anh đến tối mịt, “một ít tình cảm” cái quái gì chứ? Chẳng qua là chưa ai nói thẳng với đối phương hai chữ “quay lại” mà thôi.
“Anh vẫn còn mặt mũi để nhắc đến chuyện tuổi tác nữa cơ à? Anh còn mấy năm nữa là bước sang tứ tuần rồi?” Đối với những lời nhẹ nhàng bâng quơ của Phó Uyên, Phó Hân rất không phục.

“Nhanh chóng rước Vu Duệ về đi, tránh đêm dài lắm mộng, phụ huynh nhà người ta chê anh trâu già gặm cỏ non, không gả con gái cho anh đâu.”
“Bài tập lượng giác làm xong chưa? Ngữ văn được 150 điểm chưa? Đừng tưởng sắp được nghỉ Tết mà lơ là chuyện học hành nhé!” Phó Uyên giơ tay, gõ lên đầu đứa em gái ma quỷ một cái.
“Anh cứ tranh luận thua là lại lôi chuyện bài vở ra chèn ép tôi.

Đồ lão già lươn lẹo!” Nói xong, Phó Hân tức giận ôm đầu thở phì phì phủi mông về phòng, nối tiếp đó là tiếng đóng cửa vang đến rung trời lở đất.
Anh chỉ hơn Vu Duệ có bảy tuổi mà đã bị nói là trâu già gặm cỏ non?
Phó Uyên mân mê môi dưới, nghĩ ngợi một lúc lâu, cuối cùng quyết định không thèm để ý đến những lời ba hoa của con nhóc nhiều chuyện kia nữa, duỗi người đứng dậy đến thư phòng.

Lúc đi ngang qua mặt tường trang trí bằng gương sáng loáng, Phó Uyên hơi chau mày, nhịn không được liếc nhìn mình trong đó.
Già thật rồi hả? Ừm… hình như già thật rồi.

Có lẽ đều là người bận rộn lập nghiệp, cả anh lẫn Vu Duệ đều khác biệt rất nhiều so với bạn bè đồng lứa, bọn họ trưởng thành hơn, nhưng lại không tránh khỏi việc trông già dặn hơn một chút.

Cho nên điểm này anh và cô giống nhau, cả hai đều rất cố kị với một chữ “già” này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận