Phu Đào Huyệt


Thập Lục ra khỏi mộ thất, hai tên trộm mộ kia đã chạy biến mất tăm, Trúc Ninh cũng theo sau hắn nhảy ra ngoài, trên người nàng khoác chiếc áo dơ bẩn của Thập Lục, nàng ngước nhìn ánh trăng trên trời, rồi lại quan sát khắp bốn phía rừng cây yên tĩnh, bất mãn nói: “Ai da, hai món ăn ngon của ta chạy mất tiêu rồi. Đầu to à, đồng bọn của ngươi chẳng thấy đâu hết, ngươi mau đi kiếm cái gì khác để ta hút máu đi.”
“Họ, không phải, đồng bọn.” Sắc mặt Thập Lục bình thản nói: “Họ, là, chủ nhân.”
“Chủ nhân thật vô dụng!” Trúc Ninh vừa nhảy vừa dặn Thập Lục: “Tuy ngươi không thể ăn được, nhưng vừa rồi ta cắn ngươi một cái, đã truyền vào người ngươi một chút pháp thuật, nếu ngươi dám bỏ chạy một mình, ta sẽ niệm thuật pháp, khiến cho cơ thể ngươi nổ tung.”

Đến khi nghe Trúc Ninh nói như vậy, Thập Lục mới nhận ra, thì ra hắn có thể chạy, thì ra… Đã từ lâu hắn không còn muốn bị những tên trộm mộ kia ép buộc làm việc. Thì ra hắn đã thoát khỏi một vực sâu, nhưng hình như, hắn đang lọt vào một vực sâu khác…
Khi Thập Lục mang thỏ hoang quay trở lại, Trúc Ninh đang ôm chặt thân cây dốc hết sức gặm, Thập Lục vừa nhìn thấy liền tò mò hỏi: “Ngươi, đang làm gì, cây này, vậy?”
Trúc Ninh thấy con thỏ hoang trong tay hắn, hớn hở nhảy lên, cũng chẳng thèm nhổ lông, lập tức cắn vào cổ nó hút máu, mập mờ nói: “Ngứa răng, mài răng.” Thập Lục nhìn răng nanh của nàng, đột nhiên trào dâng cảm xúc muốn tìm một hòn đá mài dao để cho nàng mài răng. Trúc Ninh hút liền một hơi đến khi hai con thỏ khô cạn máu, cảm thấy thỏa mãn ngồi xuống xoa xoa bụng mình. Thập Lục lại đem hai con thỏ ấy xử lý sạch sẽ rồi đặt trên lửa nướng.
Ánh lửa bập bùng ở giữa hai người, Trúc Ninh bỗng nhiên nói: “Ừm, cứ vậy đi.” Thập Lục đang cắn thịt thỏ dở dang, ngơ ngác nhìn Trúc Ninh: “Ngươi với ta cùng nhau đi báo thù.”
“Thù, gì hả?”
Câu hỏi một đằng nhưng Trúc Ninh lại trả lời một nẻo: “Bây giờ cách triều đại nhà Tần năm Nguyên Vũ thứ tám bao nhiêu năm?”
Thập Lục đáp liền: “Ba trăm, hai mươi tám năm, lẻ hai tháng.”

“Hơn ba trăm năm sao.” Trúc Ninh nói, “Trong lòng ta có oán niệm nên chết mà không thối rữa, muốn đầu thai thì phải xóa bỏ oán niệm này.Ta đối với người thời này rất lạ lẫm, cũng không biết đi đâu để tìm kẻ thù, cho nên nếu như ngươi không đi cùng ta, thì ta liền khiến ngươi nổ tung.”
Thập Lục khẽ gật đầu, dù sao thì rời khỏi bọn trộm mộ kia hắn cũng chẳng biết đi đâu. Trúc Ninh đứng dậy, “Ta là cương thi, không thể tiếp xúc với ánh mặt trời, cho nên buổi tối chúng ta hãy đi, ban ngày nghỉ ngơi, giờ đứng lên đi thôi.” Dù sao đi nữa thì công việc đào mộ của hắn cũng toàn làm vào buổi tối, ban ngày nghỉ ngơi, Thập Lục lại gật gật đầu, một tay cầm thỏ, vừa đi vừa ăn…
Trúc Ninh nhảy ở phía trước một hồi, nhìn thấy Thập Lục bên cạnh bước đi bằng hai chân nhưng lại nhanh hơn nàng, ôm một bụng bất mãn, nàng dẩu môi nói: “Không được, ngươi đi nhanh quá, cõng ta đi.” Dù sao thì hắn cũng là nam tử lưng dài vai rộng mạnh mẽ, Trúc Ninh nhìn cũng chẳng nặng hơn mấy cân, Thập Lục gật gật đầu, thật thà ngồi xổm xuống, để cho cương thi trèo lên lưng hắn, sau đó ôm chặt cổ hắn…
Trúc Ninh nhìn cổ Thập Lục, cứ nuốt nước miếng ừng ực, nhưng nghĩ đến hương vị khó nuốt đến phải nhổ ra kia, Trúc Ninh lại cúi đầu ảo não. Nàng kề đầu mình vào bờ vai của hắn, ngậm quần áo của hắn, bất mãn nghiến răng ken két, nói: “Ngày mai, ngươi mua miếng lót vai đi, để ta mài răng.”
Thập Lục lại gật gật đầu đồng ý, mặc kệ cương thi mài răng ken két trên bờ vai hắn…

Đè nén một hồi, Trúc Ninh không chịu nổi lại nghiến răng: “Ngươi đem cho ta khúc xương thỏ đi.”
Thập Lục y theo lời nàng, sau đó lại bất chợt hỏi: “Ngươi, là chó, hay chuột, vậy?”
Trúc Ninh cụng đầu mình vào phía sau cổ hắn: “Ngươi mới là chó với chuột ấy! Chạy đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận