Phu Đào Huyệt


“Ê! Ngươi mau làm nhanh lên, sao lâu như vậy mà chưa mở được nắp quan tài nữa hả!” Hai kẻ cầm cuốc hung hăng đạp mấy cái tên nam tử đang gắng sức đẩy nắp quan tài, “Hừ, thật là, càng ngày càng vô dụng mà!”
Nam tử mặc bộ y màu xám bị đạp trúng nhưng biểu tình vẫn chất phác như cũ, hắn mò mẫm khe hở quan tài nói: “Nơi này có cơ quan, phải tìm được đã!”
“Vậy ngươi còn không mau tìm! Vô dụng!” Một tên nổi cáu lại đạp nam tử thêm hai cước. Nam tử lặng lẽ đi vòng quanh quan tài một vòng, bỗng nhiên tay chạm vào một vật gì đó có hình thù kỳ quái dưới đáy quan tài, hắn khẽ vặn vật đó một chút, chợt nghe “Ken két” một tiếng, mọt gỗ từ bốn góc quan tài thi nhau đổ xuống, nam tử dùng một tay, dốc hết sức toàn thân đẩy nắp quan tài đã bị bật ra một nửa, nắp quan tài cơ hồ nặng mấy trăm cân kia bị hắn đẩy ra khỏi hoàn toàn, rơi xuống mặt đất vang ầm ầm.
Bụi bặm tung tóe, nam tử đứng bên cạnh quan tài lẳng lặng quan sát nữ tử bên trong ấy, bộ quần áo gấm hoa đã mục nát, biến thành một mảnh đen và thối nồng bao bọc người nàng, nhưng điều khiến người ta kinh ngạc nhất là da thịt nữ tử này không bị thối rữa chút nào hết, dung mạo tươi tắn tương tự như người còn sống, không có chút nào giống như người đã chết rồi.

Ánh đuốc đỏ thẫm chập chờn quỷ dị, đôi hàng mi của nữ tử đang ngủ miên man ấy khẽ lay động, hai mắt từ từ mở ra, ánh mắt nàng ngơ ngác mờ mịt, sau một hồi ngỡ ngàng, nàng đảo mắt nhìn về phía nam tử đang đứng bên cạnh quan tài…
“Ồ, kẻ đào mộ hả?”
Nam tử vẫn lẳng lặng nhìn nàng, thật thà trả lời: “Ừm, xác chết vùng dậy, hả?” (Nguyên văn gốc, Trá thi: Xác chết vùng dậy)
Hai người đứng phía sau nam tử kinh hoảng, lấy hết can đảm hỏi: “Tống Thập Lục, ngươi đang nói chuyện với ai đấy?”
Thập Lục ngốc nghếch hỏi: “Bọn họ hỏi, ngươi, là ai?”
“Ta?” Nữ tử ngồi dậy, vạt áo mục trên vai rơi xuống, lộ ra thân thể trắng ngần, nàng mặc một cái yếm đỏ bên trong, nửa che nửa hở trông như đang quyến rũ dụ dỗ, chỉ là, khoảnh khắc này thật đẹp nhưng đâu nam tử nào dám can đảm ngắm nhìn: “Ta gọi là Trúc Ninh, là công chúa Đại Tấn. Bây giờ… Ắt là thành cương thi rồi.”
“Trá… Xác chết vùng dậy a!”

“Có quỷ kìa!” Hai người kia ném đuốc, bỏ trốn khỏi mộ thất, vẳng lại tiếng gào khóc om sòm.
Thấy hai kẻ kia đi rồi, Thập Lục cúi xuống nhặt một cây đuốc trên mặt đất lên, cũng xoay người đi ra ngoài, nhưng hắn còn chưa bước được bước nào thì ống tay áo đã bị níu chặt bởi một bàn tay của ai đó, Trúc Ninh mở to đôi mắt đen lóng lánh, nhìn hắn: “Đừng đi, ta muốn ăn ngươi.” Nói xong nàng há miệng cắn cổ tay của Thập Lục, nhưng không ngờ trên cổ tay của Thập Lục có đeo một vòng sắt đen, khiến răng nanh Trúc Ninh bị đau, nàng không cam lòng nên kéo ống tay áo hắn lên, vỗ vỗ cánh tay rắn chắc của hắn, bực bội cúi đầu cắn “Ui da!”
Răng nanh cắm sâu vào da thịt Thập Lục, Trúc Ninh còn chưa kịp hút máu hắn thì đột nhiên giống như bị sặc, vội vàng rút răng nanh ra, vỗ vỗ ngực, rồi lại đột nhiên phun ra một bãi chất lỏng sền sệt màu đen. Nàng không dám tin che miệng mình lại, giơ tay chỉ Thập Lục: “Sao ngươi khó ăn như vậy hả?”
Thập Lục nhìn cánh tay đang ứa máu của mình, thản nhiên đáp: “Bởi vì, có độc, mà.”
Thập Lục từ nhỏ đã bị bán cho bọn đào mộ trộm, luôn phải làm những việc nguy hiểm nhất, bị bọn chúng coi như một công cụ, dò mồ, mở quan tài, không biết đã nhiễm bao nhiêu khí độc từ những mộ thất, chẳng biết từ khi nào mà hắn đã trở thành một độc nhân…

Hắn và cương thi, không biết ai thật sự giống người thường hơn…
Thập Lục xoay người muốn rời khỏi, không ngờ lại bị Trúc Ninh túm chặt cánh tay, hắn quay đầu nhìn nàng: “Ngươi, không thể, ăn, ta, được.”
“Ngươi đào ra ta, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta.” Trúc Ninh nhìn hắn: “Ta muốn uống máu.”
Nhìn nữ tử chỉ mặc mỗi một chiếc yếm đỏ trên người, Thập Lục đột nhiên nhớ tới có một lần mình đi ngang qua chợ, nhìn thấy cảnh một đứa bé con còn quấn trong tã lót đang kề sát vào bầu ngực mẫu thân mình đòi bú sữa…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận