Bà Vương vài ngày nữa thì về quê, định bụng mua sắm thêm vài thứ.
Những vật phẩm đó có món ăn được, có món mặc được. Từ Văn Diệu đã sai người
đưa tới, thêm phần anh chị họ của Vương Tranh đích thân mang đến, tại
nhà cậu cũng có sẵn, và tự bà Vương cũng mua sắm không ít. Vật dụng la
liệt chất ba thùng đầy và còn dôi ra. Bà Vương chỉ chăm chăm mua đồ,
nghĩ rằng lâu lâu mới có dịp lên thành phố, nên phải mang quà về cho bạn bè và thân thích, mà đã mang tiếng là quà thì không thể keo kiệt cũng
như quý giá quá. Cũng vì mãi để tâm vào chuyện quà cáp nên bà cũng chẳng lo tới số lượng. Đến khi thu xếp mọi thứ mới nhớ ra, một bà lão chân
yếu tay run như thế sao ôm tất cả mọi thứ về cho được?
“Hay để bớt một vài món ở đây đi, khi nào nghỉ hè con sẽ đem về nhà cho.” Vương Tranh nói.
“Không được, còn lâu lắm mày mới nghỉ hè, hơn nữa cũng không thể nhà có nhà
không được.” Bà Vương lại càm ràm một trận, “Quê mình tuy nhỏ nhưng ai
cũng trọng thể diện, hàng xóm láng giềng đều biết mẹ lên thành phố thăm
mày, nếu không mang quà về người ta lại nói ra nói vào, cho rằng con nhà này không ra gì, mặt mũi nhà mình còn để đâu nữa? Với lại, mẹ không tha về nổi sao mày mang cho đặng, mày đang bệnh thế kia, mày bây giờ còn
không bằng mẹ, bác sĩ nói không thể để mày vận động mạnh hay khuân vác
đồ nặng được, mày có muốn thì mẹ cũng không chịu…”
“Nếu vậy mẹ cứ về trước, còn đồ con sẽ mang đi ký gửi.”
“Ký gửi không tốn tiền chắc? Tiền vận chuyển mắc lắm, bộ mày tưởng tiền
kiếm được dễ lắm à, hoang phí như vậy thì đến núi vàng cũng lở nữa là.
Thôi mày đừng lo nữa, cứ ra ngoài đi, đừng ở đây vướng tay vướng chân
mẹ. Để mẹ nghĩ xem nên mang nên bỏ cái gì…”
Vương Tranh vừa nhịn
cười vừa bị mẹ đẩy ra ngoài, nhưng cậu lại không đi, chỉ đứng dựa cửa mà nhìn. “Mẹ à, con nói rồi, một mình mẹ không thể mang nhiều đồ như vậy
về nhà được, tiền vận chuyển có bao nhiêu đâu, con dư sức trả nổi mà. Mẹ nghe con đi, chỉ đem một thùng về thôi, những thứ còn lại cứ để đây rồi con gửi chuyển phát nhanh về cho mẹ, con bảo đảm là sẽ gửi đầy đủ về,
không bị mất đâu mà…”
“Im, sao mày còn lải nhải nhiều hơn cả mẹ
thế!” Bà Vương nóng giận quở mắng. “Tiền có mày cứ giữ mà xài. Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi,” bà nhìn xung quanh, nhỏ tiếng nói, “đừng nghĩ Từ
Văn Diệu đối tốt với mày mà không phòng bị gì, phải cẩn thận mà dè chừng chứ? Có kết hôn hay không cũng phải để dành tiền lo thân, có tiền thì
chẳng sợ trời nóng hay lạnh, đau hay ốm. Mẹ nói vậy mày có hiểu không hả đồ khờ?”
Vương Tranh phì cười, gật đầu ra chiều đã hiểu rồi. “Mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ lập quỹ đen!”
“Đừng có cười mẹ, mẹ nói thật đó! Mày nhìn mẹ đi, bao nhiêu năm nay sao vẫn
có thể không khúm núm trước mặt cha mày? Vì mẹ có tiền! Mẹ tự có tiền để dành và tiền hưu, không phải dựa vào ông ấy nên chẳng gì phải ngán? Chỉ có mày là ngốc, không chỗ nào giống mẹ hết. Bây giờ, mày đang bệnh tật, tiền bệnh viện thuốc thang tuy đã có Từ Văn Diệu lo, nhưng tự mày cũng
có việc làm, không phải hoàn toàn dựa vào cậu ta. Đừng vì chuyện cậu ta
lo lắng chuyện đau bệnh của mày mà nghĩ rằng mình mắc nợ rồi nhún
nhường. Nếu cậu ta dám lăng nhăng mèo mỡ thì cứ lừa tiền rồi đá cậu ta
đi! Bộ tưởng có tiền thì…”
“Văn Diệu không phải người như vậy đâu mẹ!”
“Sao mày ngu dại quá vậy con!” Bà Vương tức giận gõ vào trán cậu. “Đàn ông
lúc mới yêu thì nói gì chẳng được? Nhưng tới khi chán chê rồi liền vắt
chanh bỏ vỏ! Mẹ nói rồi đó, mày ráng mà giấu tiền cho mình, có tiền thì
có đảm bảo! Không phải mẹ xúi mày phải tham tiền, mà là đang dạy mày
cách sống đó, như vậy gọi là, là gì nhỉ? À đúng rồi, là tự bảo vệ bản
thân. Mày nhìn mày đó, lớn chừng này, lại còn là giáo viên nhưng chẳng
hơn gì bà già từ dưới quê lên là mẹ hết.”
Vương Tranh cúi đầu nghe dạy, cười đáp: “Mẹ đương nhiên là lợi hại nhất!”
“Mày đừng có giỡn với mẹ! Bữa nay đã uống thuốc chưa? Hay mẹ không mang mớ
thuốc bổ Tiểu Từ cho về nhà? Cha với mẹ cũng không đời nào uống, mày lấy đem đi tặng thầy cô ở trường, tranh thủ thân cận với họ…”
“Mẹ à!” Vương Tranh lập tức lắc đầu. “Con không thích vậy đâu!”
“Nếu vậy mày giữ lại mà uống, thuốc đó nhìn chắc mắc lắm, mẹ với cha mày
chẳng đời nào rớ tới thứ đó đâu, có uống vào bụng cũng chẳng bổ được…”
Vương Tranh bật cười. “Mẹ cứ giữ đi, dù gì cũng là tấm lòng của Văn Diệu mà!”
Bà Vương bĩu môi. “Bởi vậy mói nói, không hiểu nhà giàu nghĩ gì, dùng
những mấy ngàn tệ mua một lạng yến về ăn… Mẹ làm sao mà nuốt trôi được,
nếu đổi thành tiền thì tốt rồi. Phí quá…”
Vương Tranh ngửa đầu cười, thử hỏi bà: “Nếu anh ấy đưa mẹ tiền thật mẹ có lấy không?”
“Hứ, mày nghĩ mẹ tham tiền tới nỗi đó à?” Bà Vương trừng mắt lườm cậu. “Cậu
ta là bạn mày, mẹ dựa vào đâu mà lấy tiền của cậu ta, bộ mẹ đang bán mày hả! Tuy mẹ nghèo nhưng cũng có lòng tự trọng, không thể để cậu ta nghĩ
nhà mình tham sang phụ khó rồi xem thường mày được!”
Vương Tranh trong lòng sung sướng, bước tới ôm mẹ mình. “Mẹ là tốt nhất!”
Bà Vương sững người ra, đẩy đẩy con trai ra. “Nhõng nhẽo cái gì, còn nhỏ nhoi gì nữa đâu!”
Vương Tranh mỉm cười buông tay ra, đưa cho bà Vương một cái thẻ ngân hàng. “Mẹ cầm cái này đi!”
“Lấy làm gì?” Bà Vương nhíu mày.
“Đây là tấm lòng của con, mẹ nhận đi!”
“Thôi, mẹ không lấy đâu! Mẹ có tiền hưu rồi lấy tiền của mày làm gì, mẹ còn
muốn cho mày tiền nữa kìa, giữ đó mà xài, khám bệnh uống thuốc tốn nhiều tiền lắm. Không phải mới nãy mẹ vừa dặn mày sao? Có tiền thì lo mà cất, bằng không tới khi mày gặp hoạn nạn, mượn của ai một trăm đồng cũng khó lắm…”
Chuyện mang đồ đạc và quà cáp về quê của bà Vương được Từ
Văn Diệu giải quyết cái một. Biện pháp chính là cho tài xế đưa bà về tới tận nhà. Còn về tấm thẻ ngân hàng đó, bà Vương cũng không lấy đi. Sau
khi Vương Tranh và Từ Văn Diệu tiễn bà ra xe xong, quay về nhà dọn dẹp
căn phòng bà từng ngủ trước đó thì tìm thấy tấm thẻ ở dưới gối. Vì quan
niệm cố hữu nên bà khư khư cho rằng khó lòng sống chung với kẻ có tiền,
Vương Tranh sống cùng Từ Văn Diệu về sau sẽ là một cuộc mạo hiểm không
dự tính được, nên bà tiếc không dám xài tiền con trai cho, chỉ mong nó
giữ đó mà phòng thân. Bà biết Vương Tranh hay sĩ diện, sợ mất mặt nên đã lên tiếng thay cậu, đàm phán với Từ Văn Diệu, nhằm khi anh còn đang say mê mà cho cậu những ưu thế lớn nhất trong mối quan hệ bấp bênh đó. Cuộc sống dạy cho bà Vương biết rằng, đau khổ không phải là khi bị đàn ông
bỏ rơi, mà là sau khi bị vứt bỏ sẽ không còn nơi nương tựa cũng chẳng có cơm để ăn.
©STE.NT
Bà từng nhiều lần chứng kiến những
chuyện tương tự. Ông chồng bội tình bạc nghĩa bỏ vợ theo bồ nhí, bố thí
bốn vạn tệ cho vợ xong bèn tống khứ cả vợ lẫn đứa con nhỏ ra khỏi nhà.
Người phụ nữ đó tính tình yếu đuối, nhà mẹ đẻ cũng hiền lành nên chỉ
biết ôm nhau mà khóc, đến cả đi thưa kiện cũng không dám.
Lúc bà
kể chuyện này cho Vương Tranh hay thì hai mẹ con cũng mới vừa hòa giải,
tâm tình hoan hỉ, bất luận bà Vương có nói gì cậu cũng vui vẻ lắng nghe, dù đó có là chuyện đau buồn cũng không mấy để tâm. Nhưng khi bà Vương
đã đi rồi, Vương Tranh mới nghiệm ra, bà nói nhiều chuyện như thế với
cậu cũng bởi lo lắng mà thôi.
Bà lo đứa con hiền như bột của mình sẽ thua thiệt trong mối quan hệ yêu đương đồng tính này. Sau một lần
sai lầm với Lý Thiên Dương bà càng lo sợ cho cậu hơn. Vì vậy mà thay cậu suy tính đủ đường, nếu không thì người khổ sau cùng cũng chỉ có mỗi
thằng con khờ khạo đó.
Nhưng bà không có cách gì ngăn nó được.
Nếu như có thể làm gì tốt hơn, bà chỉ muốn lôi bằng được Vương Tranh về
quê, sớm hôm trông chừng, nhưng cậu đâu còn nhỏ nhoi gì, được học hành
nhiều hơn bà, trải đời cũng chẳng ít. Bà biết bà đã quá cố chấp đối với
chuyện này, nhưng cũng không làm gì khiến cho con trai mình buồn.
Chính vì thế bà chỉ còn biết suốt ngày lải nhải bên tai nhằm nhắc nhở cậu
phải biết nghĩ cho bản thân nhiều một chút, để dành tiền mà lo cho mai
này. Nhược bằng có thể, bà muốn truyền dạy hết tất cả những kỹ năng sinh tồn, hay những đạo lý sống ở đời cho Vương Tranh.
“Hồi đó, em
thường thấy mẹ giấu tiền trong áo gối, mấy cái gối đều do chính tay mẹ
thay cả. Mỗi lần phát lương về là mẹ giấu tiền trong khăn tay rồi nhét
sâu vào trong lớp bông gối, sau đó tỉ mẩn may viền mép gối lại. Mẹ dành
dụm tiền là để mua cái nhẫn vàng nhưng đến cuối lại không nỡ đeo. Mẹ may vào trong gối và mẹ cũng không sợ gối bị người ta trộm mất.” Vương
Tranh vừa cười vừa kể, nhưng hốc mắt đã đỏ au. Cậu quơ cái thẻ trong tay mình trước mặt Từ Văn Diệu, nói: “Em muốn mua cho mẹ một chiếc nhẫn.”
“Được!”
“Mua mười chiếc để mẹ đeo mỗi ngón một chiếc.”
“Ừ!”
“Mẹ sợ sau này anh thay lòng đổi dạ mà bỏ em, lo khi đó em sẽ khổ nên suốt
ngày cứ nghĩ ngợi lung tung. Trước đây, em từng nghĩ chắc mẹ bị bệnh
thần kinh, trong lòng em còn cười bà. Nhưng ai mà ngờ chứ… mẹ lao tâm
khổ tứ làm những chuyện đó đều là vì em…”
Từ Văn Diệu ôm Vương
Tranh, đưa tay xoa đầu cậu, nhè nhẹ nói: “Bây giờ hiểu ra cũng không
muộn mà, sau này đối với mẹ tốt một chút. Chúng ta sẽ đối với mẹ thật
tốt!”
Vương Tranh cắn môi, gật gật đầu.
“Được rồi, chuyển
sang nói chuyện vui đi! Bắt đầu từ hôm nay anh có thể dọn vào đây rồi.
Nè, thưa cậu, cậu có gì cần dặn dò không nào?”
Vương Tranh nhếch môi cười. “Muốn tới đây ăn với ở thì phải ký giấy cầm cố hoặc bán đứt mới được, dám không hả?”
Từ Văn Diệu ngạc nhiên. “Cầm cố là sao bán đứt là sao?”
“Nếu chỉ cầm cố thì phải ký hợp đồng lao động kỳ hạn ba năm, mỗi tháng trả
tiền nhà tiền điện nước lẫn tiền ăn, còn phải làm việc nhà. Trong hợp
đồng sẽ quy định rõ, hai bên phải bảo đảm quyền lợi cao nhất của nhau,
không phải gò bó hay cưỡng ép điều gì, cứ vui vẻ sống chung là được,
nhưng khi một trong hai người tìm được đối tượng thích hợp hơn thì cứ
đường ai nấy đi, tuyệt đối không được can thiệp hay gây cản trở gì.”
Từ Văn Diệu sa sầm mặt mày. “Vậy còn bán đứt thì sao?”
Vương Tranh lia mắt nhìn anh, nghiêm chỉnh nói: “Nếu là bán đứt thì thành
thật xin lỗi anh, hợp đồng có giá trị vô thời hạn, một khi đã đặt bút ký thì không được đổi ý. Anh có trách nhiệm kiếm tiền về nuôi em, lo cho
em ăn ở, ngày ngày nghe em sai bảo, đặc biệt không được nổi cáu, to
tiếng hoặc làm trái lời em.”
“Về nhà có mệt cỡ nào cũng không
được nhăn nhó, có gì ăn nấy cấm chê. Mỗi tháng cũng không được nghỉ xả
hơi, không có quyền lợi bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế. À, nhất là khi
nào em kêu thì tới em đuổi thì đi, không bắt ép phải ràng buộc thể xác
hay tinh thần…”
Từ Văn Diệu hài lòng mỉm cười, nhéo eo cậu một cái rồi siết hai tay đang ôm cậu lại thật chặt. “Thế có phúc lợi gì không?”
“Phúc lợi gì chứ?”
“Giống vậy nè…” Từ Văn Diệu lần tay xuống mông cậu xoa nắn, môi thì dán dính
vào cổ vừa hôn vừa cắn, khiến Vương Tranh phải tránh bên này né bên kia
cười không ngừng.
“Đồ xấu xa, dám ra điều kiện với anh? Nếu đã có gan đòi hỏi thì ngày ngày phải cho anh ăn no, nếu không…” Anh cắn thật
mạnh lên cổ cậu, nói với ý đe dọa: “Anh khó lòng bảo đảm sẽ không vùng
lên phản kháng, lật đổ chế độ, biến chủ nhân thành nô lệ đâu!”
Vương Tranh bị anh hôn hít một trận, chân bủn rủn cả ra, khí thế hùng hồn khi nãy cũng lép xẹp đi, nhác thấy tình hình, đảo ngược, bèn nói mát: “Gì
chứ, chúng ta sống trong thời đại văn minh, chỉ cần ký hợp đồng cầm cố
là được. Này, đừng cắn, đừng cắn mà, ai ui…”
“Muộn rồi cưng, anh
đã đóng dấu!” Từ Văn Diệu đắc chí liếm lên vết răng vừa cắn trên cổ cậu. “Ồ, dấu rất đậm, hợp đồng chính thức có hiệu lực. Cậu chủ à, cậu không
thể vứt bỏ tôi được đâu.”
“Biến! Từ Văn Diệu, tôi nói anh biết,
tôi là tiến sĩ hệ Trung văn đấy nhé, thuộc nằm lòng bản nguyên tác Gà
Gáy Canh Khuya của Cao Ngọc Bảo[1], anh…”
[1] Là một truyện ngắn
của nhà văn Cao Ngọc Bảo, chuyển thể thành phim hoạt hình từ năm 1964,
được đưa vào giảng dạy trong chương trình Tiểu học của Trung Quốc, có
nội dung kể về cuộc đấu tranh giai cấp giữa tá điền và địa chủ.
“Được thôi, tôi không ngại sáng tác Gà Gáy Canh Khuya phiên bản hiện đại đâu. Thầy Vương, thầy có hứng thú biên soạn cùng tôi không?”
Khó khăn lắm thầy Vương mới vùng lên chứng tỏ quyền lực nhưng chưa gì đã bị tên
tá điền Từ Văn Diệu đảo chính. Tuy gã tá điền này có lương tâm, không
lật đổ chính quyền triệt để, nhưng lại khống chế hết đa số quyền hành.
Đến khi Vương Tranh mắt ngấn nước, cả người mềm lả được Từ Văn Diệu đỡ đi
uống nước thì vạt áo đã bị vén lên quá bụng, trên cổ trên ngực li ti vết hôn xanh xanh tím tím. Từ Văn Diệu ta hết sức đắc ý, vừa đút cậu uống
nước vừa líu lo hát. Vương Tranh cố gắng kiềm chế không chọc tức tên tá
điền bá đạo này lần hai, nhưng tức nỗi bài gã này đang hát lại là bài Tự Do Ngày Sáng Tươi[2].
[2] Bài hát được sáng tác nhằm ca ngợi những người thợ mỏ đã anh dũng vùng lên đấu tranh giai cấp giai đoạn từ 1945 – 1946.
Vương Tranh luôn là người có sức chịu đựng tốt, sẽ nhẫn nhịn để rồi sau đó
đáp trả lại, vì vậy mà chưa đợi uống nước xong liền cau mày lườm tên tá
điền. “Anh hát gì vậy hả Từ Văn Diệu?”
“Gì, em không thích bài này hả, vậy anh hát bài Nhắm Trúng Mục Tiêu[3] nhé?”
[3] Bài hát hành quân vô cùng phổ biến và rất được yêu thích trong quân đội Trung Quốc.
“Anh có ý gì hả, làm vậy không phải là khinh người quá đáng sao?”
Từ Văn Diệu ngây ra nhìn Vương Tranh, sau đó lại ôm bụng cười. “Thầy Vương đang nghĩ đen tối gì đó? Anh lớn lên trong quân đội, hát mấy bài này là chuyện bình thường mà!”
Vương Tranh thẹn quá hóa giận, suýt tí
nữa đã ném bỏ vẻ bình tĩnh nhã nhặn ngày thường mà đi đấu võ tay đôi với cái tên lưu manh này rồi. Trong khi đó, kẻ mà ai cũng biết là ai đấy
liền xáp lại, vừa cười làm lành vừa nịnh nọt thầy Vương một bận khiến
thầy phải nổi da gà toàn thân.
Đúng lúc, điện thoại của Từ Văn
Diệu reng lên, anh vui vẻ tiếp máy, vừa “Alô?” một tiếng liền nghe thấy
giọng nói lo lắng của Quý Vân Bằng.
“Văn Diệu hả? Chết rồi, Tiểu Tạ trốn khỏi bệnh viện rồi!”
Bầu không khí ngọt ngào hạnh phúc ban nãy giờ như một quả bóng bay bị người ta lấy kim chích cho vỡ ra. Từ Văn Diệu mặt mày vẫn bình tĩnh, nhưng
Vương Tranh đã sớm từ kinh ngạc chuyển sang trầm tư. Hai người nhìn
nhau, hiểu ra ngay đáp án chẳng ai mong: Tạ Xuân Sinh vẫn còn yêu gã bạn trai vũ phu, dù thương thế chưa lành nhưng vẫn quay về tìm tên khốn đã
hành hạ mình.
“Tại sao khi đã bị bạo hành nhiều lần nhưng vẫn
không chịu phản kháng? Rõ ràng không phải là người chịu được bạo hành,
rõ ràng cậu ấy biết nếu cứ tiếp tục mối quan hệ như thế không sớm thì
muộn cũng có ngày xong đời mà vẫn theo bản năng tìm người kia, cự tuyệt
hết mọi sự giúp đỡ của người khác đặng chờ chết?” Vương Tranh vừa cài
lại nút áo vừa cau mày. “Em nghĩ cậu ấy gọi điện thoại cho anh là vì
muốn được giúp đỡ, nhưng tại sao bây giờ lại thành ra như vậy?”
Bàn tay đang cài khuy áo khẽ run lên. “Cứ nghĩ tới là lại thấy khó chịu!”
Từ Văn Diệu vươn tay ra ôm lấy Vương Tranh, hôn lên trán cậu, choàng áo măng tô kín người cậu rồi nói: “Đi tìm cậu ta!”
“Nếu Tiểu Tạ không nghe mình khuyên thì sao?”
“Thì cứ cố gắng hết sức đã!” Từ Văn Diệu lạnh nhạt đáp. “Chẳng ai có thể cứu chuộc được ai mãi.”
Vương Tranh gật đầu, cầm theo chìa khóa cửa rồi cùng Từ Văn Diệu ra ngoài.
Khi ở trong xe, anh liền liên lạc với Quý Vân Bằng: “A Bằng, tôi biết
Tiểu Tạ ở đâu rồi, bây giờ cậu tới khu X đường Y, chúng ta sẽ gặp nhau
dưới lầu.”
Nói đoạn, anh lại ngước đầu nhìn Vương Tranh đang mặt
đầy câu hỏi, ngượng ngùng cười, giải thích: “À, trước đây anh từng tới
nhà cậu ta.”
Vương Tranh chỉ chớp mắt vài cái chứ không nói gì.
“Sau khi quen em anh không ghé qua đó nữa!” Từ Văn Diệu khẩn trương bổ sung thêm một câu.
“Anh lái xe đi thôi, không cần giải thích nhiều vậy đâu!”
Xe đi được một quãng mà Vương Tranh vẫn im lìm, Từ Văn Diệu thoáng chột
dạ, đang lái xe lại cứ liếc chừng cậu, nhìn cậu dựa đầu vào ghế rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, nên bèn mở máy sưởi trong xe lên.
Khi hơi ấm phả vào người, Vương Tranh khe khẽ cười, hé mắt ra nói: “Anh và Tiểu Tạ quen nhau thế nào?”
Từ Văn Diệu cẩn thận lựa lời: “Cậu chủ đang cho kẻ hèn này cơ hội để biện minh đấy ư?”
“Nói hay không tùy nhà anh, đừng quên chính sách của Đảng!”
“Được, được. Thẳng thắn khoan hồng, còn lấp liếm trừng phạt chứ gì. Để anh
nói!” Từ Văn Diệu phì cười, giọng nói cũng rất bình tĩnh. “Một người
trong giới anh biết có quen với Tạ Xuân Sinh. Anh ta giới thiệu cậu ta
là người rất tốt, làm việc trong cơ quan nhà nước. Vì tính chất công
việc nên không tìm được bạn trai, còn non nớt lắm, hiện đang muốn có
người làm bạn, vừa hay anh cũng cô đơn lại còn đang làm ăn ở thành phố
G. Vì vậy đã tới gặp, thấy cậu ta cũng được, bèn làm quen.”
©STENT: http://.luv-ebook.com
“Ồ, nói vậy anh là người đàn ông đầu tiên của cậu ấy.”
Từ Văn Diệu tim giật thót, suýt chút nữa thì đạp thắng gấp, anh khẩn
trương giải thích: “Tiểu Tranh, em đã nói không để ý mà, với lại đâu thể vì vậy mà đổ tội cho anh. Anh chưa từng có ý gì khác với cậu ta, nếu em không thích thì sau này anh sẽ không nhắc tới chuyện của cậu ta nữa.”
Vương Tranh mở choàng mắt ra, lườm anh. “Anh lại nghĩ linh tinh gì vậy? Em đang phân tích tâm lý của Tiểu Tạ mà!”
“Thật hả?”
“Xem ra người mắc bệnh đa nghi chính là anh đó.” Vương Tranh không thèm quan tâm anh nữa, chuyển đề tài. “Anh có từng nghĩ là mình đã làm tổn thương cậu ấy không? Là loại thương tổn tiềm ẩn, khiến cậu ấy bất an khi ở bên anh, vì vậy khi gặp được người khác liền mù quáng đâm đầu vào.”
“Làm gì liên quan tới anh chứ, lúc trước bọn anh đều rất thẳng thắn và rạch
ròi, hơn hết anh cũng đã nói cả hai chỉ là bạn tình…”
Từ Văn Diệu nhíu mày, thấy chuyện không đúng, bèn cau mày hỏi lại: “Khoan đã, đồ đáng ghét, em đang chửi xéo anh đấy à?”
Vương Tranh phì cười. “Bạc tình bạc nghĩa như thế không đáng bị mắng sao?”
Từ Văn Diệu cũng cười, chìa một tay ra nắm lấy tay cậu. Vương Tranh giãy
vài lần nhưng vẫn không rút tay về được, chỉ càng khiến cho ai kia cao
hứng thêm, kéo tay cậu lên mà hết hôn lại cắn, cậu nóng nảy hét toáng
lên: “Này, anh đang lái xe đó!”
Từ Văn Diệu hả hê bỏ tay cậu ra,
đảo tay lái cho xe tấp vào lề, nhân lúc Vương Tranh lơ là không kịp phản ứng liền sấn tới hôn lên môi cậu, bá đạo chà đạp đôi môi đó một phen,
tới khi cậu hít thở không đặng mới rời đi, hai tay ôm lấy mặt cậu mà
rằng: “Đồ đáng ghét, không được ghen tuông lung tung, tình yêu cả đời
anh đều dành cho riêng em hết cả đấy!”
Vương Tranh đỏ mặt, muốn
cười lắm nhưng vẫn cố nhịn, nhìn anh bằng đôi mắt trong suốt vô ngần,
dịu dàng nói: “Từ Văn Diệu, nhớ cho kỹ những lời hôm nay anh nói đó!”
Bộ dạng xinh đẹp của cậu khiến cho Từ Văn Diệu rung động không thôi, vừa
định sáp tới hôn cậu thêm lần nữa đã bị Vương Tranh đẩy ra, rồi cảnh
cáo: “Lái xe đi, đang trên đường đó, bên kia có người nhìn kìa!”
Từ Văn Diệu ngước đầu lên, đúng là có vài ba người qua đường đang ngoái
đầu nhìn họ thật, bèn lớn tiếng khiêu khích tất cả: “Nhìn cái gì mà
nhìn? Người yêu tôi thì tôi hôn, sợ ai mà phải trốn?”
Sau đó, anh lại khởi động xe, chạy vào đường chính, tặc lưỡi nói: “Mới nãy đi vội
quá nên quên mang trà sâm cho em. Nếu em khát thì sao, lẽ nào cho em
uống Coca?”
“Em không thể uống nước có ga.”
“Biết chứ, vì
vậy anh đâu dám để em ăn uống lung tung.” Anh liền lấy tai nghe di động
đeo vào gọi cho trợ lý của mình. “Là tôi, chiều nay bận, không tới công
ty. Bây giờ cậu tới nhà tôi, nói với dì Trâu pha trà sâm hãm vào trong
bình giữ nhiệt, rồi cậu mang tới tiểu khu XX. Đúng, bây giờ tôi cũng qua đó. Đồ ngốc, không phải cho tôi uống, hỏi nhiều thế làm gì, mau đi
nhanh đi!”
Anh dập máy, thấy Vương Tranh đang cười cũng liền cười theo, nắm tay cậu mà rằng: “Cảm động lắm chứ gì?”
“Không. Đang nghĩ là anh nên trả lương gấp đôi cho trợ lý, một là tiền lương,
một là phí bồi thường tinh thần.” Vương Tranh khẽ lắc đầu cắn môi. “Suốt ngày bị anh yêu cầu làm những việc buồn nôn như thế thì đáng thương
thật!”
“Đáng ghét!” Từ Văn Diệu lườm cậu, tay càng siết chặt hơn. “Về nhà rồi biết anh trừng trị em thế nào!”
Hai người cứ nói nói cười cười, xe nhanh chóng tới dưới khu nhà Tạ Xuân
Sinh sống. Khi vẫn chưa đỗ xe vào lề thì đã thấy Quý Vân Bằng lo lắng đi qua đi lại trước lối vào, vừa nhác thấy Từ Văn Diệu liền chạy tới.
Từ Văn Diệu tấp xe vào lề, cửa xe vừa mở Quý Vân Bằng đã chạy xộc đến, thở hồng hộc mà nói: “Mẹ kiếp, sao bây giờ mới tới chứ!” Đoạn, trông thấy
Vương Tranh liền miễn cưỡng rặn ra một nụ cười, ngại ngần chào: “Thầy
Vương cũng đến hả? May rồi, hai người đều có ăn có học nên chắc sẽ biết
cách khuyên can Tiểu Tạ, đừng để cậu ta làm chuyện nông nổi ngu ngốc
nữa…”
Vương Tranh gật đầu, ôn hòa đáp: “Anh đừng lo lắng quá, tôi nhất định sẽ can ngăn cậu ấy. “
“Vừa lên nhà vừa nói đi. Không phải tôi đã dặn phải coi chừng Tiểu Tạ hả?
Sao lại để cậu ta chuồn mất?” Từ Văn Diệu dẫn mọi người lên lầu. Khu nhà này vốn là tài sản góp vốn thuộc xí nghiệp quốc hữu hóa thời kỳ đầu của thành phố G, có hết thảy ba tòa nhà, sau cùng là một vườn hoa lớn có
dụng cụ tập thể dục, cầu trượt dành cho người già đi tản bộ và con nít
vui chơi. Nhìn qua chỉ là một khu dân cư bình thường. Vì vậy cũng không
có bảo vệ, ngay cửa vào chỉ có một trạm gác do ông lão vừa đọc báo vừa
trông chừng, bộ dạng ông lão lúc nào cũng nghiêm nghị quan sát tí mỉ tờ
báo đang nắm trong tay như đang truyền đạt chỉ thị thông tư của chính
phủ. Ngay khi nghe thấy tiếng bước chân, ông cũng chỉ thờ ơ ngước đầu,
lướt nhanh qua mấy người sau đó lại quay trở về với trang báo đang đọc
dở.
Từ Văn Diệu dẫn hai người tới trước lối lên lầu quen thuộc,
nhấn chuông phòng Tiểu Tạ, lúc lâu sau mới có người cộc cằn đáp đáp lại: “Ai?”
“Tôi ở phòng 503, đi vội quá nên quên mang chìa khóa rồi, anh mở cửa lầu giúp tôi.” Từ Văn Diệu đáp.
Người kia thoáng lầm bầm gì đó nhưng vẫn miễn cưỡng mở cửa giùm. Từ Văn Diệu
giữ tay Vương Tranh lại, nói với Quý Vân Bằng, “Là hắn ta.”
Quý
Vân Bằng giận đến xám mặt, siết chặt nắm tay mà mắng: “Mẹ nó, thằng khốn đó vậy mà còn mặt mũi ở chỗ này? Hèn gì mà mấy ngày nay Tiểu Tạ cứ là
lạ, nói năng ấp úng như đang giấu giếm chuyện gì. Bây giờ nghĩ lại thì
đúng là do thằng khốn này canh lúc tôi không có mặt mà mò vào uy hiếp
cậu ta.”
“Đừng nóng nảy!” Từ Văn Diệu vừa dìu Vương Tranh lên lầu vừa hỏi Quý Vân Bằng: “Cậu nói là Tiểu Tạ tự bỏ đi?”
“Ừ. Y tá đều nhìn thấy, cậu ta nói muốn ra hành lang phơi nắng nên y tá
cũng đồng ý để cậu ta đi, một lát sau cô ấy quay lại thì không thấy
người đâu. Tôi gọi điện tìm, cậu ta bắt máy đúng một lần, khóc lóc inh
ỏi và van xin tôi đừng can thiệp vào chuyện này nữa. Làm vậy là sao hả,
mẹ nó? Mặc kệ hả, ông đây lẽ nào thấy chết mà làm ngơ?”
Vương Tranh thở dài, Từ Văn Diệu nhẹ nhàng trấn an: “Đừng lo, đã có anh ở đây rồi. Đi lâu mệt chưa? Nghỉ ngơi chút nhé?”
“Không sao. Em đang lo cho cậu ấy thôi.”
“Ừ, sắp tới rồi, nhà cậu ta ở tầng năm.”
Đến tầng năm, ba người đứng trước cửa phòng 502. Quý Vân Bằng vừa định gõ
cửa thì Từ Văn Diệu ngăn lại. “Gã ta thấy mặt cậu rồi nên cậu tránh sang một bên đi.”
Quý Vân Bằng không mấy hài lòng, nhanh chóng né
sang một bên. Từ Văn Diệu nhấn chuông, một hai phút sau cánh cửa mới hé
ra một tí, một gã đàn ông mặt mày bầm tím ló mặt ra hỏi: “Có chuyện gì?”
“Tạ Xuân Sinh ở nhà này phải không? Tôi là sếp của cậu ấy, nghe tin cậu ấy
bị bệnh nên cùng một số đồng nghiệp đến thăm hỏi cậu ấy một chút.”
Gã ta có chút bối rối, bèn quanh co lấp liếm: “Cậu, cậu ấy không có nhà, đã ra ngoài mua đồ rồi.”
“Không phải cậu ấy đang bệnh ư? Sao có thể tự mình mua đồ được? Mà không sao
đâu, anh mở cửa để chúng tôi vào nhà ngồi chờ cũng được.”
“Tôi… lúc này không tiện lắm…”
Từ Văn Diệu bất chợt đanh giọng: “Anh có ý gì hả? Chẳng ai lại đuổi sếp
đứng ngoài cửa hết? Ai trong chúng tôi cũng bận, vì nghĩ tình đồng
nghiệp nên mới tới thăm hỏi. Anh làm vậy là không biết điều rồi. Mau mở
của ra!”
“Làm sao tôi biết mấy người có thật là sếp của cậu ấy
không, các người có thẻ nhân viên không?” Gã ta quê độ, giọng điệu cũng
hằn học hơn. “Bây giờ có đầy kẻ lừa đảo ra đấy, ai biết mấy người là
thật hay giả…”
“Anh là ai hả?” Từ Văn Diệu nhếch mép cười gằn.
“Tiểu Tạ chưa kết hôn, lại đang sống đơn thân, anh là bạn hay thân
thích? Nếu thật là vậy sao không dám mở cửa để bọn tôi vào mà cứ chần
chừ, tính làm phật lòng đồng nghiệp của cậu ấy chắc? Làm thế không phải
là khinh người quá rồi sao? Bây giờ đâu đâu cũng toàn trộm cướp, ai biết anh là loại người nào.” Đoạn, liếc mắt nhìn Vương Tranh. “Tiểu Vương,
báo cảnh sát đi!”
Gã kia cuống cuồng nói: “Mấy người thật sự là đồng nghiệp của Tiểu Tạ?”
“Nhảm nhí!” Từ Văn Diệu đã mất kiên nhẫn đập cửa.
“Thật sự Tiểu Tạ không có nhà. Tôi là bạn học cũ, đến ở tạm vài hôm. Cậu ấy ra ngoài, không biết khi nào mới về.”
Vương Tranh bước lên, nhã nhặn nói: “Vậy cũng đành, bọn tôi không đợi nữa,
nhưng phiền anh mở cửa để chúng tôi vào gửi anh chút quà cho cậu ấy.
Cũng không có gì nhiều nhặn lắm nhưng cũng là tấm lòng của mọi người.
Khi nào cậu ấy về, mong anh nhắn giúp.”
Gã ta do dự một lúc nhưng vẫn gật đầu đồng ý: “Đợi một chút.”
Ngay khi gã đàn ông nọ vừa dịch cửa rộng ra, Từ Văn Diệu liền nháy mắt ra
hiệu cho Quý Vân Bằng. Anh ta một tay nhanh nhẹn giật bung cánh cửa, kéo tuột gã kia vào nhà. Tên nọ vì hoảng hồn thất sắc la choai choái phản
kháng. Từ Văn Diệu cũng nhanh chóng đưa Vương Tranh vào nhà, khóa chặt
cửa lại, xoay lưng chắn trước mặt cậu rồi ôm cậu vào lòng, sau đó ra
lệnh cho Quý Vân Bằng: “Bịt miệng hắn lại hẵng đánh.”
Quý Vân
Bằng cười gằn, lấy đại miếng vải vứt trên ghế bành mà nhét vào trong
miệng gã kia, rồi thô bạo giáng cho gã vài đấm, khiến gã phải co người
ngã vật ra sàn, không rên la gì nổi. Bấy giờ, Quý Vân Bằng mới rút vải
bịt miệng gã xuống, nhíu mày hỏi: “Tiểu Tạ đâu?”
“Trong, trong phòng…” Gã đau đớn trả lời.
“Trông chừng hắn!” Từ Văn Diệu ra lệnh, bước tới đá tung cánh cửa phòng ngủ ra thì khẽ chết sững. Tạ Xuân Sinh trần truồng bị trói hai tay vào đầu
giường, miệng bị bịt kín, cổ đeo dây xích chó, không chỗ nào trên người
là không tím hoặc bầm, không biết là bị đánh hay bị bỏng, vết thương mới đè chồng lên vết thương cũ, chẳng nơi đâu là lành lặn, khiến người khác phải cau mày rùng mình.
Cơn giận bừng lên ngùn ngụt trong Từ Văn Diệu. Sau vài giây ngẩn người anh bèn bước tới cởi bỏ dây trói cho Tạ
Xuân Sinh, tháo luôn miếng vải bịt miệng, rồi cởi áo khoác choàng kín
người cậu ta. Tạ Xuân Sinh run bần bật, khóc không ra tiếng, hai mắt đẫm lệ, ra sức muốn cởi vòng xích trên cổ, nhưng cố lắm cũng không thành.
Từ Văn Diệu thở dài, vươn tay định giúp nhưng Tạ Xuân Sinh chỉ co người
lại lắc đầu từ chối, hai hàm răng run va vào nhau, kiên trì tháo dỡ
xiềng xích. “Em, để tự em làm.”
Mắt Vương Tranh cũng đã đỏ au,
không đành lòng nhìn mà ngoái đầu đi chỗ khác. Từ Văn Diệu không nói lấy nửa lời, túm lấy cây gậy đánh golf ở đầu giường, lao ra phòng khách,
đập túi bụi lên người gã khốn kia. Gương mặt anh vẫn hết sức bình tĩnh
nhưng sát khí đã bốc lên cuồn cuộn, xuống tay không chút nể nang, khiến
gã ta đau đớn vùng vẫy khóc thét lên.
Vương Tranh biết Từ Văn
Diệu đã lâu nhưng chưa từng thấy anh giận dữ như thế nên ngây người ra
một lúc, phải đến khi giáng những mười mấy gậy lên người gã vũ phu kia
thì cậu mới giật mình chạy lại ôm lấy eo anh, căn ngăn: “Anh, đừng đánh
nữa! Được rồi! Đánh nữa sẽ chết người đó! Anh cứ để trời phạt hắn đi!
Buông gậy ra nào! Đừng đánh nữa!”
Từ Văn Diệu thở hổn ha hổn hển, ánh mắt đỏ au, nhìn trừng trừng vào kẻ đang nằm dưới đất. Vương Tranh
không lạ gì nếu cậu không tiến lên ngăn cản thì anh chắc chắn sẽ đánh
chết gã khốn này. Cậu lặng lẽ đánh vòng lên phía trước, nhón người ôm
anh vào lòng, xoa xoa tấm lưng đang run lên vì giận của anh. “Ngoan nào, đưa cây gậy cho em. Bỏ nó ra nào, anh đã đánh hắn đủ rồi, buông cây gậy xuống đi anh.”
Từ Văn Diệu hít ra thở vào nhằm lấy bình tĩnh,
ném bỏ cây gậy kia, một tay ôm Vương Tranh, khôi phục được vẻ điềm đạm
lúc đầu. “Anh không sao. A Bằng, cậu vào trong kia đỡ Tiểu Tạ ra đây.
Tôi có lời muốn nói với cả hai.”
Quý Vân Bằng vào phòng một hồi
lâu vẫn không thấy trở ra, bên kia cánh cửa, chỉ nghe được tiếng khóc
nức nở của Tạ Xuân Sinh, rồi loáng thoáng cả giọng Quý Vân Bằng đang nói gì đó, đại để là an ủi và khuyên bảo. Từ Văn Diệu và Vương Tranh hiểu,
sự tình rối ren tới nước này rồi thì những lời đó cũng chỉ tổ vô ích mà
thôi.
Điện thoại di động của Từ Văn Diệu đổ chuông, anh liền nghe máy. Trợ lý của anh đã đến, anh bảo đối phương lên thẳng phòng 502.
Chốc sau, liền có tiếng gõ cửa. Vương Tranh đến mở. Trợ lý bước vào nhìn người đàn ông bị đánh bầm dập nằm sóng soài dưới đất rồi nhìn tới ông
chủ đang mặt mày lạnh lùng, vẻ kinh ngạc chỉ tồn tại đúng một giây, sau
đó thì hoàn toàn như không có chuyện gì, vừa cười vừa đưa bình giữ nhiệt cỡ lớn cho Từ Văn Diệu. “Tôi đã không phụ lòng của sếp, mang trà tới
rồi đây.”
Mới chỉ khoảng ba, bốn giờ chiều không hiểu sao sắc
trời đã u ám, mang máng nghe được cả tiếng sấm rền. Từ Văn Diệu bình
tĩnh cầm lấy bình giữ nhiệt, kéo Vương Tranh tới ngồi bên cạnh, vặn mở
nắp, rót trà sâm còn đang nóng hôi hổi ra rồi đưa đến miệng cho cậu
uống.
Ở trước mặt bao người, Vương Tranh vốn không thích để anh
chăm sóc như thế, nhưng bữa nay lại ngoan ngoãn ngồi yên, từ từ uống
từng ngụm từng ngụm một. Dáng vẻ ngoan hiền như thỏ con này khiến Từ Văn Diệu rất phấn chấn, mặt mày ban đầu còn cau có giờ đã nhu hòa đi rất
nhiều, vừa vuốt tóc Vương Tranh vừa hỏi: “Còn muốn uống nữa không?”
Vương Tranh lắc đầu. Từ Văn Diệu làm một hơi uống cạn chỗ trà còn sót lại
trong ly của cậu thì đóng nắp bình lại, nói với trợ lý: “Cậu đợi một
chút, tôi có chuyện muốn nhờ cậu làm.”
Trợ lý tuổi chưa tới ba
mươi, đi theo Từ Văn Diệu đã nhiều năm, từng trải qua không ít chuyện
sóng to gió lớn nên sớm học được cách che giấu cảm xúc, lúc này chỉ đơn
giản là gật đầu không có chút ý kiến gì, nhận bình giữ nhiệt trong tay
Từ Văn Diệu xong thì ngồi chờ.
Một lúc sau, cửa phòng ngủ mở, Quý Vân Bằng dìu Tạ Xuân Sinh ra. Tạ Xuân Sinh vẫn khoác áo khoác của Từ
Văn Diệu nhưng bên trong đã mặc thêm áo ngủ, mặt mày trắng bệch, dựa hết cả người vào Quý Vân Bằng, bước đi khó khăn. Quý Vân Bằng cẩn thận đỡ
Tạ Xuân Sinh ngồi xuống sofa, mặt mày hằm hằm cay cú đá gã vũ phu nọ một cú khiến gã rú lên mà lê xác qua một bên. Quý Vân Bằng còn định đá tiếp nhưng Từ Văn Diệu đã cản lại; “Được rồi A Bằng. Mới nãy tôi đã dạy dỗ
hắn một trận.”
Quý Vân Bằng không chút vừa lòng, nghiến răng mắng gã: “Thằng chó, mày còn nhân tính không mà lại đánh Tiểu Tạ như thế?
Đến cả tao còn không thốt ra lời nữa, đồ khốn nạn! Tao mà không đánh
chết mày thì chẳng trôi được cơn giận này!”
Đường đường một người thô lỗ như thế, ấy vậy mà lại đỏ mắt cay mũi. Quý Vân Bằng tính nhào
lên đấm đá gã kia một phen nữa, song lại bị trợ lý nhanh nhảu cản lại.
Vương Tranh biết hẳn là Quý Vân Bằng đã nhớ lại những hồi ức không vui hồi bé rồi không kìm lòng được mà sầu bi, Vương Tranh thương cảm kéo anh ta
ngồi vào ghế, rót trà rồi nói: “Anh bảo Tiểu Tạ uống chút nước đi.”
Quý Vân Bằng đưa tay vuốt mặt, nhận lấy tách trà, rồi lại như đang chăm sóc cho vợ mình mà ngồi xổm xuống đất dâng trà lên tận miệng Tạ Xuân Sinh,
vừa van nài vừa ủi an: “Xuân Sinh, uống nước đi. Ừ, uống chậm chậm thôi. Tôi không nổi giận nữa đâu, đừng sợ. Trà này là trà sâm giải nhiệt đó,
thầy Vương mới uống xong. Cậu xem, tôi uống thử cho cậu xem nhé.” Anh ta vừa nhìn Tạ Xuân Sinh vừa nhấp thử một hớp trà để chứng tỏ nó không có
vấn đề gì, điệu bộ giọng nói dịu dàng mềm mại xem chừng còn kiên nhẫn
hơn cả cô giáo vườn trẻ. “Không sao đâu, người thì phải uống nước. Đúng
rồi, ngoan lắm, hé miệng ra uống nào…”
Tạ Xuân Sinh như chim sợ
cành cong, đối với bất kỳ tiếp xúc nào cũng đều co cuộn người lại nhằm
né tránh, nhưng may thay giờ phút này vẫn nghe theo lời của Quý Vân
Bằng, nép vào lòng anh ta, không dám động đậy dù một chút.
Chẳng
ai biết cậu ta đã trải qua những gì. Vương Tranh đau lòng muốn khóc,
dưới góc nhìn của cậu, không phải chỉ mỗi khối cơ thể với những xương da máu huyết đó là bị ngược đãi, mà còn là sự lăng trì đầy nhẫn tâm trên
tinh thần, đã tước đoạt đi những lạc quan, hy vọng vào niềm tin vào cuộc sống, xô đẩy cậu ta xuống vực sâu hắc ám, không le lói chút ánh dương
nào. Tất cả những cứu rỗi và mong mỏi được bắt đầu lại đều trở thành một tấn trò cười, vốn dĩ bản thân đã phủ nhận việc rời khỏi gã đàn ông này, hay nói cách khác cậu ta không muốn giải thoát khỏi việc đối mặt với
bạo lực. Có lẽ cậu ta đang cam chịu số phận của mình, mặc nhiên cho rằng cuộc sống đang giáng một đòn hiểm lên bản thân mình và đó là điều duy
nhất mà cậu ta phải nhận.
Còn nhớ khi ở bệnh viện, Tạ Xuân Sinh
đã nói, căn nguyên mọi chuyện khởi nguồn từ cậu ta. Nếu đúng là vậy,
liệu bây giờ giết chết gã xấu xa đang nằm mọp ra đất kia như giẫm chết
một con gián thì có giải quyết được gì không?
Để có thể tiếp tục sinh tồn, cậu ta phải làm gì đây?
Vẻ mặt Từ Văn Diệu u ám, không nghĩ ngợi nhiều được như Vương Tranh. Những gì có trong đầu bây giờ chỉ toàn là dáng vẻ Tạ Xuân Sinh trước đây:
hiền lành, nhanh nhẹn, vừa gặp đã biết là con cái nhà bình thường lương
thiện rồi. Cậu ta không giống với những người trẻ tuổi trong giới mà anh đã gặp gỡ trước đây. Không lợi dụng vẻ ngoài bắt mắt để đạt được bất cứ thứ gì. Trước đây khi ở bên cạnh cậu ta, cậu ta rất ngốc chưa từng có
suy nghĩ là cần hay muốn bất cứ thứ gì. Chẳng qua chỉ là mong tìm thấy
ai đó, nhằm tích lũy kinh nghiệm yêu đương, hoặc những giây phút hoan
lạc. Đến cả chức vụ quản lý hiện giờ của cậu ta cũng do Từ Văn Diệu âm
thầm nâng đỡ. Tới lúc nhận được thông báo thăng chức, Tạ Xuân Sinh còn
ngô nghê như đứa trẻ, hớn hở gọi điện thoại báo tin cho anh hay, nói
rằng không ngờ cấp trên lại coi trọng mình, hứa hẹn sau này sẽ không
lười biếng mà chăm chỉ làm việc.
Rành rành một cậu bé lương
thiện, vậy mà không biết phạm phải tội gì lại đụng trúng một gã vũ phu
khoái bạo hành như thế. Anh hiểu hơn ai thế nào là khát khao một người,
ta hoàn toàn không kháng cự được dục vọng đó, chỉ muốn chiếm giữ mọi suy nghĩ của đối phương, những khi thiết yếu cũng không màng tới bình đẳng
hay tôn trọng. Nhưng không có nghĩa tìm khoái cảm cho bản thân bằng cách dùng vũ lực trên thân thể người khác, nhất là khi người đó còn hết lòng yêu thương và tin tưởng mình.
Anh không thể lý giải nổi cơn giận méo mó và cuồn cuộn trong lòng, chỉ hiểu là hiện tại anh rất phẫn nộ,
chỉ muốn bóp chết gã khốn đó, hoặc làm gì đó cho gã biến mất, dù bằng
hình thức nào.
Sau một hồi suy nghĩ, cũng nảy ra được chủ ý anh
bèn đi tới trước mặt Tạ Xuân Sinh, lấy tư thế kẻ bề trên mà hỏi: “Tạ
Xuân Sinh, bây giờ cậu tính sao?”
Tạ Xuân Sinh lại run lên bần
bật, như không chịu được kinh động. Quý Vân Bằng đau xót, bèn nói hộ:
“Văn Diệu, lúc này sao Tiểu Tạ có thể trả lời được. Phải làm gì lẽ nào
chúng ta không quyết định được thay cho cậu ấy?”
“Quả thật tôi có rất nhiều quyết định muốn làm thay cậu ta, nhưng vừa quay đầu đi thì
cậu ta lại chạy đi tìm tên khốn này, uổng phí công sức. Tôi là người làm ăn, không muốn làm chuyện gì thua lỗ, một khi thấy trước sẽ thiệt hại,
ngu gì làm tiếp. Tạ Xuân Sinh,” Từ Văn Diệu đanh giọng, “Là đàn ông thì
mạnh mẽ và dứt khoát chút đi, bây giờ tính sao hả? Muốn chết hay muốn
sống, nói lẹ đi!”
Vương Tranh không chút đồng tình lườm Từ Văn
Diệu, sau đó nhẹ nhàng nói với Tạ Xuân Sinh: “Tiểu Tạ, Văn Diệu là đang
giúp cậu, không riêng gì anh ấy, mà tất cả chúng tôi đều mong điều tốt
nhất cho cậu, nhưng cậu phải cho chúng tôi một lý do để giúp, không thì
vì việc này quá làm phiền mọi người rồi. Bây giờ, cậu hãy suy nghĩ cho
kỹ, có muốn rời khỏi tên…” Cậu ngập ngừng, nuốt nghẹn hai chữ “khốn
kiếp” vào bụng. “… tên này không?”
Môi Tạ Xuân Sinh run rẩy, sau
đó cậu như xác ướp, chậm chạp chuyển mắt sang nhìn gã bạn trai đang nằm
dưới đất, run rẩy nói: “Em, em muốn hỏi anh ta mấy câu.”
Vương
Tranh thở dài, không diễn tả được tâm tình lúc này, chỉ xoay mặt qua nói với Quý Vân Bằng hiện đang mặt mày khó hiểu: “Đừng hỏi gì hết, chiều
theo cậu ấy đi.”
Quý Vân Bằng nổi giận đùng đùng, nhưng ráng nhịn cơn tức xuống, đứng dậy xách cổ gã vũ phu kia lên, ném tới dưới chân Tạ Xuân Sinh. “Hỏi đi!”
Gã đàn ông nọ như vực dậy được tinh thần,
ngước đầu lên mắng nhiếc: “Thằng điếm, vậy mà dám bảo là không đi léng
phéng với thằng khác sau lưng tao? Bây giờ thằng bồ mày tới tận cửa tìm, mày hả hê lắm chứ gì? Thấy tao bị đánh như thế mày vui lắm phải không?
Mẹ nó, thà mày bảo thằng bồ mày đánh chết tao, không thì đừng trách tao
quay lại bóp chết mày!”
“Mẹ nó!” Quý Vân Bằng nắm xách cổ áo gã
lên định giáng cho vài đấm, Từ Văn Diệu mau lẹ ngăn lại, nheo mắt mà
gằn: “Mày cũng có gan lắm! Mới nãy tao còn nương tay, bây giờ xem ra
không cần nữa. A Bằng, mở cửa sổ ra, ném thằng khốn này xuống lầu. Nếu
quăng một lần mà chưa chết thì quăng thêm lần nữa. Tôi không tin tầng
năm này không đủ cao để ném chết hắn!”
Quý Vân Bằng cười khùng
khục, lôi cổ gã kia vứt lên trên bệ cửa sổ. Tòa chung cư này lúc đầu là
có lưới bảo hộ ngoài cửa sổ, nhưng sau khi nhà nước tiến hành tu sửa
ngoại quan thành phố đã yêu cầu tháo bỏ. Vì vậy hôm nay vừa hay cho Quý
Vân Bằng có thể dễ dàng hành sự. Quý Vân Bằng vóc người cao lớn lại khỏe mạnh, vừa nhấc một cái đã treo hơn nửa người trên của gã đàn ông kia ra ngoài cửa sổ, làm hắn hãi hùng khóc lóc gọi cha gọi mẹ, ra sức giãy
giụa. Quý Vân Bằng chẳng chút nương tình, đẩy mạnh gã ta ra ngoài, chỉ
thêm vài phân nữa thôi gã sẽ té lộn cổ xuống đất. Tình thế như vậy, dù
có bao nhiêu máu anh hùng cũng tiêu tan lên chín tầng mây không dám mạnh miệng lấy nửa lời, chỉ biết nhục nhã van xin: “Anh ơi, em sai rồi, anh
tha cho em, em biết lỗi của em rồi…”
“Được rồi, lôi hắn vào đi!”
Từ Văn Diệu ra lệnh, vừa ôm vai Vương Tranh vừa nói: “Đừng làm như chúng ta là xã hội đen giết cùng đuổi tận vậy, dù gì cũng thuộc thành phần
văn hóa trí thức mà. Nếu làm chuyện gì quá trớn thì thầy Vương sẽ quở
trách tôi mất thôi.”
Quý Vân Bằng dùng một tay kéo tuột gã lưu
manh kia vào trong, ném phứt gã xuống sàn. Gã ta sợ quá, mặt mày biến
sắc, run bần bật lên như người động kinh. Từ Văn Diệu liếc gã đầy khinh
thường, rồi quay đầu lại hỏi Tạ Xuân Sinh: “Sao hả, cậu muốn hỏi gì thì
hỏi đi. Nhanh chóng đưa ra quyết định, vì cậu mà tôi tốn không ít thời
gian đó.”
Tạ Xuân Sinh khốn khổ ngồi lại, nhìn gã bạn trai bạo
hành đang nằm vật ra đất bằng đôi mắt vô cùng phức tạp, như đang ra sức
đấu tranh nhằm đưa ra lựa chọn cuối cùng. Mất một lúc lâu sau đó, cậu
mới nhắm mắt lại, thì thào ra tiếng: “Vốn dĩ có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng bây giờ đã không còn cần thiết nữa.”
Vương Tranh vui mừng, biết bộ dáng hèn hạ này của gã kia khiến Tạ Xuân Sinh không còn trông
mong gì nữa, bèn nhân lúc lửa đang nóng mà hun đúc thêm: “Vậy cậu đồng ý rời xa hắn?”
Tạ Xuân Sinh im lặng, chốc sau khẽ gật đầu.
Gã đàn ông kia hốt hoảng, gào lên trong đau đớn: “Tạ Xuân Sinh, cậu đừng
nghĩ sẽ rời khỏi tôi được! Đừng quên tôi đang giữ rất nhiều clip của
cậu…”
“Anh vẫn còn chưa chịu hiểu sao?” Tạ Xuân Sinh mặt mày đẫm
lệ, trừng mắt nhìn gã ta, run rẩy nói: “Tôi quay về không phải vì sợ
anh. Thế nhưng anh không xem tôi là người, lấy dây xích chó mà tròng vào cổ tôi…” Cả người cậu run lên không thốt nổi lời gì nữa. Vương Tranh
đau lòng đi tới trấn an, đoạn quay sang nói với Từ Văn Diệu: “Lấy lại
cái clip trong tay gã đi .”
“Cái clip đó lấy lại hay không chẳng
còn quan trọng nữa. Không phải hắn chỉ có một clip thôi sao? Anh sẽ quay thêm cho hắn chín mười cái độc đáo và đặc sắc hơn những gì hắn nghĩ nữa kìa. Nếu làm vậy mà hắn vẫn không thỏa mãn thì anh cũng không ngại nhờ
tới người chuyên nghiệp hơn. Anh có quen ông chủ một câu lạc bộ đêm,
đang rất cần người mẫu quay cái này đấy.” Từ Văn Diệu cười cợt hỏi Quý
Vân Bằng: “Mấy cái clip đặc sắc như thế phải cho ai xem mới được nhỉ? À, tặng cho phía gia đình hắn mỗi người một bộ, sau đó thì phát miễn phí
cho mọi người.”
“Được đó!” Quý Vân Bằng hết sức tán thành.
Bấy giờ, gã lưu manh đã hoàn toàn kinh hồn bạt vía, run rẩy nhìn Từ Văn
Diệu chằm chằm. Trong khi đó, anh lại chỉ nhã nhặn cười hỏi: “Mày tính
sao, clip để đâu hả, có bằng lòng giao ra không?”
“Các người phải hứa là sau khi tôi đưa sẽ không làm gì tôi đi đã!”
“Được thôi, tao cũng không có thời gian đâu mà chơi với mày. Muốn giải quyết
êm đẹp cũng dễ thôi. Mày cút cho thật xa, đừng làm phiền Tiểu Tạ nữa,
bọn tao cũng không kiếm chuyện với mày. Cách vẹn cả đôi đường này rất
tốt đấy nhỉ?”
Gã vũ phu có chút chần chừ. Quý Vân Bằng vừa tính
kéo gã ra cửa thì gã lại sợ hãi gào lên: “Tôi, tôi đưa. Mấy người… hãy
buông tha cho tôi!”
Cuối cùng, mọi sự được giải quyết như đã định. Tuy giành được ưu thế nhưng ai nấy đều rời đi với tâm trạng hết sức buồn bực.
Từ Văn Diệu để trợ lý ở lại thu xếp mọi chuyện. Quý Vân Bằng ôm Tạ Xuân
Sinh tới bệnh viện. Vương Tranh bị Từ Văn Diệu kéo lên xe về nhà. Vừa
vào tới cửa nhà, cậu đã bị anh ôm rịt vào lòng, hôn hít cắn nuốt một
chập mới hài lòng bỏ ra.
“Anh sao vậy?”
“Khi nãy, suýt
chút nữa anh đã giết tên khốn đó. Lúc vung gậy đánh gã, anh thấy rất hả
hê và phấn khích, thật đó. Không phải vì cho rằng gã đáng chết, hay là
muốn đòi lại công bằng cho Tiểu Tạ. Khi đó, anh chỉ có duy nhất một ý
nghĩ, tên khốn nạn này đáng chết, anh dù có đánh chết gã cũng không việc gì phải thẹn. Nghĩ vậy nên anh đã không thể dừng tay được.”
Vương Tranh không nói gì, choàng tay qua eo ôm chặt lấy Từ Văn Diệu, ra sức vỗ về lưng anh.
Từ Văn Diệu dụi mặt vào cổ cậu, rầu rĩ hỏi: “Anh không làm em sợ chứ? Có thấy thất vọng về anh không?”
“Em không nghĩ gì hết!”
“Thật chứ?”
“Bạo lực cũng như là thuốc phiện vậy, nếu buộc phải nói thì em chỉ lo là anh bị nghiện giống như tên xấu xa kia. Ánh mắt hắn nhìn Tiểu Tạ rất điên
cuồng, có lẽ tự hắn cũng biết hắn yêu Tiểu Tạ, nhưng lại không thể kiềm
chế được hành động của mình.”
Từ Văn Diệu ngước đầu lên, cam đoan: “Anh sẽ không đánh người trước mặt em nữa!”
Vương Tranh khẽ cau mày. “Anh đừng có hứa nhanh như thế. Mới nãy anh dặn trợ lý của anh ở lại làm gì hả?”
Từ Văn Diệu vội giải thích: “Anh không bảo cậu ta làm gì xấu hết, chỉ là giải quyết cho xong mọi hậu quả thôi.”
“Hậu quả gì?”
“Có gì đâu nào, chỉ là nói cậu ta kêu thêm mấy người nữa đem tên khốn đó
vứt ra ngoại ô.” Từ Văn Diệu cẩn thận quan sát nét mặt của Vương Tranh,
đinh ninh nói: “Anh biết mình đã ra tay quá nặng, nhưng anh hứa sẽ sửa
cái tật nóng nảy đó.”
“Anh làm vậy không lo hắn ta sẽ ôm hận rồi trả thù sao?”
“Em đừng lo, nếu gã còn sức trả thù thì anh đâu dại gì ra đòn nặng thế.” Từ Văn Diệu nhanh trí đáp. “Anh tính khi nào tinh thần của Tiểu Tạ bình
phục trở lại, tâm lý ổn định rồi sẽ tìm cách để cậu ta xuống cơ quan
dưới huyện rèn luyện hai năm gì đấy. Sau khi trở về con đường tương lai
cũng rộng mở hơn, có nhiều cơ hội thăng chức nữa, và quan trọng là có
thể để cậu ta bắt đầu cuộc sống mới, em thấy sao?”
Nói xong, anh
liền trưng vẻ mặt lấy lòng, đòi khen ngợi của mình ra, khiến Vương Tranh phì cười vỗ lên đầu anh. “Em chỉ lo cậu ấy không ổn thôi.”
“Nếu lo thì thường thường tới thăm cậu ta cũng được.”
Vương Tranh thở dài. “Chỉ mỗi chuyện yêu đương thôi mà đã phải trả giá tới
như vậy, em nếu mà là Tiểu Tạ chắc sau đó sẽ ám ảnh không còn yêu ai nổi nữa.”
“Nếu cậu ta không nhân nhượng, mặc cho tên khốn đó làm vậy thì chuyện đâu tới nông nỗi này.” Từ Văn Diệu cũng lắc đầu than vãn,
rồi hình như nghĩ ra điều gì đó, cười khúc khích, lại quấn lấy eo Vương
Tranh mà rằng: “Em đừng nói là bị anh ám ảnh đấy nhé?”
Vương
Tranh bất lực đáp: “Em chẳng việc gì phải bị anh ám ảnh hết, chỉ bị ám
ảnh chuyện hồi nãy, không ngờ anh giải quyết việc đó còn biến thái hơn
cả tên mê bạo hành đó thôi. Sau này ở chung với anh, em phải trông chừng mới được, nếu không có ngày anh cũng bạo hành em thì sao?”
“Yên
tâm đi, ở đây chỉ có chuyện em bạo hành anh thôi chứ anh không vũ phu
với em đâu. Nhà này em là trời mà. Nào, cậu chủ, cậu mau tới giày vò tôi đi!”
“Biến!”
“Đừng đuổi tôi mà, mau tới đây nào, tôi rất khao khát cậu sẽ bạo hành tôi đấy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...