Phồn Chi

Tiếng nấc nghèn nghẹn của Tạ Xuân Sinh cũng dần lắng xuống, người sau
cơn mệt rũ cũng thiếp đi. Từ Văn Diệu để Quý Vân Bằng ở lại chăm sóc cậu ta, còn mình dẫn Vương Tranh về trước. Anh nhìn đồng hồ, đã quá thời
gian quy định của bà Vương, chỉ còn biết gượng cười, chẳng biết lần này
bà Vương sẽ cằn nhằn gì nữa?

Vương Tranh nhìn rất có tinh thần,
tuy bước đi còn chậm nhưng bước chân rất vững. Từ Văn Diệu lo đêm lạnh
sương giá, định cởi áo khoác của mình ra choàng lên cho Vương Tranh thì
bị cậu nhất mực từ chối. Anh cũng hết cách, đành một tay vừa ôm vừa dìu
cậu, dù có bị đẩy ra kiểu gì cũng mặc kệ.

Đây là thời điểm mấu
chốt, vừa giải quyết xong nợ nần với tình nhân cũ, hẳn phải nói vài lời
chân tâm nồng nàn gì đó với Vương Tranh mới phải lẽ… nếu mà nói quá lời
thì không được, mà không nói lại càng không được. Từ Văn Diệu dò xét
biểu cảm của Vương Tranh một lúc, thấy cậu im lặng lại không yên lòng,
phần thì lo cậu suy nghĩ lung tung, phần lại ngại mình nhiều lời đâm ra
có tật giật mình. Đắn đo một thôi một hồi cũng nhỏ nhẹ hỏi:

“Tiểu Tranh, em không thích anh tùy tiện xen vào chuyện riêng của người khác?”

“Hả?” Vương Tranh giật mình, lắc đầu nói: “Không đâu. Chuyện của Tiểu Tạ,
phàm là người trọng nghĩa và biết phân biệt phải trái đúng sai cũng sẽ
không đứng ngoài mặc kệ. Bởi vì chẳng mấy người dũng cảm đứng ra lên án
mới có chuyện bạo hành gia đình liên tục rồi dẫn đến biết bao bi kịch.”

Từ Văn Diệu yên tâm, cười cười mà ôm chặt Vương Tranh vào lòng hơn. “Đúng
vậy. Anh cũng không thích chõ mũi vào chuyện của người khác, nhưng dù gì Tiểu Tạ cũng từng một thời bên anh, cũng đã tìm anh cầu cứu, anh không
thể thấy chết mà không cứu được.”

Vương Tranh ngừng bước, nheo
mắt mỉm cười nhìn Từ Văn Diệu đầy hàm ý, khóe môi cong lên, buông lời
trêu chọc hỏi: “Ồ, nói vậy cậu Từ đây là người thâm tình nặng ý rồi, lẽ
nào với tình nhân cũ nào cậu Từ cũng vậy?”

Từ Văn Diệu cười xòa,
sáp tới hôn Vương Tranh một cái, thiết tha đáp: “Đời nào! Anh chỉ đối
tốt với người anh muốn sống chung cả đời thôi. Em có muốn thử không?”

Vương Tranh đẩy anh ra, quay mặt sang hướng khác, nhịn cười bỏ đi.

“Không giỡn nữa. Anh nói thật, anh chỉ có thể giúp Tiểu Tạ một vài việc như
thanh toán tiền viện phí hay tìm bác sĩ tâm lý cho cậu ta… Nhưng những
việc anh có thể làm cũng có giới hạn thôi, dù sao trong tình huống oái
oăm này chỉ có người trong cuộc mới giải quyết được.”

“Đúng vậy
đó, giống như tinh thần cậu ta đã bị một chất nhầy kết dính lại, có vùng vẫy cũng không thể thoát ra, chỉ có thể sống lay lắt với chút hơi tàn
đó. Chuyện bây giờ không còn là chịu hay không chịu được ngược đãi nữa.
Người thi hành bạo lực không thấy hân hoan,, kẻ chịu đựng cũng chẳng vui sướng gì cho cam. Một khi việc đó trở thành thói quen, cả hai đều như
chiếc xe trật bánh, chỉ biết lao về phía trước, đến khi đâm vào đâu đó
tan xương nát thịt mới tính là xong chuyện.”

Vương Tranh thở dài. “Em nghĩ Tiểu Tạ nói cậu ta không có can đảm để kết thúc mối quan hệ
này… cũng có thể là thật. Cậu ta đã ném bỏ chiếc chìa khóa tự cứu duy
nhất của mình, rồi lại giả vờ diễn cảnh hạnh phúc cho mọi người xem, sau đó quay về nhà, một mình tự gặm nhấm nỗi đau của bản thân… dần dà nỗi
đau đó trở thành một nỗi tuyệt vọng. Nếu hôm nay cậu ta không gọi điện
cho anh, em chỉ lo một ngày nào đó hoặc là cậu ta tự sát, hoặc là giết
chết đối phương.”

Nói đến đây, Vương Tranh mỉm cười, chủ động nắm lấy tay Từ Văn Diệu. “Em mừng là anh đã cho cậu ta số điện thoại của
anh.” Từ Văn Diệu cười ha ha, sau đó ôm Vương Tranh vào lòng, dịu dàng
dụi má vào cổ cậu, nhỏ giọng hỏi: “Em đang khen anh đấy hả, Tiểu Tranh?”

“Cứ cho là vậy đi! Ha ha, quả thật anh rất mạnh mẽ, cho dù là với người
đang tuyệt vọng thì anh vẫn luôn là kẻ cứng rắn, đó là điều không còn
nghi ngờ gì nữa.”

Từ Văn Diệu có chút đắc ý, nhưng vẫn phản đối: “Bậy nào, anh rất dịu dàng mà!”

Vương Tranh mỉm cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, nói: “Nếu được thì anh nhờ
anh Vân Bằng để mắt tới Tiểu Tạ nhiều một chút. Đây là thời điểm rất
quan trọng, như cai nghiện vậy. Không thể để Tiểu Tạ có liên hệ gì với
gã vũ phu đó nữa, bằng không chuyện chúng ta làm đều thành công dã tràng hết.”

“Em yên tâm, Vân Bằng sẽ không làm ngơ chuyện này đâu. Lúc nhỏ cậu ấy cũng gặp quá nhiều chuyện bạo lực gia đình rồi.”

“Hả?”

“Nếu không thì sao Vân Bằng lại nhiệt tình vậy chứ? Quý Vân Bằng đánh nhau
từ nhỏ tới lớn. Hồi anh còn ở ngoại quốc từng nghe nói cậu ấy gia nhập
xã hội đen, chém giết là chuyện bình thường. Vậy nên dù là nể mặt anh
cũng không đối đãi với người lạ tận tâm được nhường ấy.”

“Em tưởng anh ấy cũng giống mấy anh hùng nghĩa hiệp trong tiểu thuyết võ hiệp chứ.” Vương Tranh ngạc nhiên trố mắt ra nhìn anh.

“Ern đáng yêu quá Tiểu Tranh!” Từ Văn Diệu nhìn cậu đây yêu chiều. “Quả thật Vân Bằng rất có nghĩa khí, nhưng không tới mức gặp ai cũng giúp.”

“Hồi nhỏ anh ấy từng bị người ta đánh ư?” .

“Bị đập nhừ tử luôn ấy chứ. Quân nhân trong quân khu đại viện một khi đã
tức giận nóng nảy rồi đánh đập vợ con cũng không phải việc gì ghê gớm,
nhưng cha của A Bằng đánh rất khủng khiếp. Mẹ và cậu ấy thường xuyên bị
thương, khiến chính ủy trong quân đội phải tới nhà tìm cha cậu ấy nói
chuyện, song ông ta vẫn không chịu sửa tính đổi nết, mẹ cậu ấy trái lại
còn bao che bênh vực cho chồng trước mặt lãnh đạo. Hồi nhỏ, anh cũng
thường bị cha đánh đòn, nhưng không phải kiểu đánh như gia đình A Bằng.
Ông Quý thậm chí từng lấy xẻng đập vào đầu con mình, may mà cậu ấy lấy
tay đỡ, chỉ bị gãy tay chứ không nứt sọ.”

“Nhà anh và nhà Vân
Bằng cách nhau khá xa. Hôm đó cha anh tình cờ đi ngang thì nghe thấy
tiếng trẻ con khóc, bèn cho cảnh vệ đạp cửa xông vào cứu Vân Bằng ra.
Sau đó, cha anh đã tát cha của Vân Bằng trước mặt mọi người, mắng ông ta là đồ bại hoại, rồi không nói gì bèn dẫn cậu ấy về nhà anh, cho ăn cơm
và chữa thương. Cha bảo anh mang Vân Bằng đi chơi, phụ đạo thêm bài vở,
thế nên từ đó mà cậu ấy khắng khít với nhà họ Từ như thế.”

Từ Văn Diệu mỉm cười xoa đầu Vương Tranh, nói tiếp: “Tới tận bây giờ, Vân Bằng vẫn luôn rất kính trọng cha anh, và còn rất nghe lời, ông nói một, cậu
ấy không dám nói hai. Đối với anh cũng rất nể nang và tin tưởng. Ai bảo
cậu ấy từ nhỏ đã theo anh làm trò càn quấy làm gì?”

Vương Tranh ngây người, im lặng một lúc mới hỏi: “Em không ngờ tuổi thơ của anh ấy lại bất hạnh đến vậy. Mẹ của anh ấy đâu?”

“Mất rồi!” Từ Văn Diệu thở dài. “Uống thuốc rầy tự tử. Ai ai cũng biết là do bị bạo hành trong gia đình thời gian dài mà dẫn đến như vậy, nhưng dù
gì cũng là tự sát nên không có cách gì truy cứu trách nhiệm hình sự đối
với ông Quý. Chuyện lớn như thế, quân đội không thể làm ngơ, nên đã cắt
chức và xử phạt ông ta. Sau đó, Vân Bằng rất hận cha mình, ra sức học
võ, thề một ngày nào đó sẽ tự tay giết ông ta.”

Vương Tranh sợ hãi, hai mắt mở lớn, thì thào nói: “Lẽ nào anh ấy đã giết cha mình?”

Nguồn ebooks: http://.luv-ebook.com

“Em nghĩ sao?” Từ Văn Diệu ảm đạm cười, đang ôm cậu, nhẹ nhàng nói: “Nếu
yêu thương ghét hận của con người đơn giản như vậy thì thế giới đã không phức tạp như thế. Vân Bằng lớn lên, cha cậu ấy cũng già, hơn nữa quan
trường cũng không thuận lợi, chẳng ai dám giới thiệu bạn đời cho còn đứa con trai duy nhất cũng hận ông ta thấu xương. Tình cảnh phải nói là thê lương vô cùng. Mấy năm sau đó ông ta mắc bệnh cao huyết áp lại còn tiểu đường, thuê người về săn sóc, rồi nên vợ nên chồng với bà ta. Bà ta
chanh chua lại đanh đá, ông Quý cũng không nóng tính như ngày xưa, bây
giờ bà ta nói gì ông ta nghe nấy. Còn Vân Bằng thì hiểu chuyện hơn, đời
nào lại tới nhà đánh cha mình được? Cho dù có không phải là cha ruột đi
chăng nữa cũng không thể đến ức hiếp người đang bệnh nặng, còn đâu mặt
mũi nữa chứ. Cậu ấy có hận có oán gì cũng chỉ dám tới đó đập nát mấy cái bát mấy cái đĩa rồi thôi, đến cả người mẹ kế cậu ấy cũng chẳng thèm
động tới một sợi tóc nữa là.”

Vương Tranh gật gù khen một câu: “Quý Vân Bằng quả nhiên là người tốt.”

Từ Văn Diệu cười lớn, dịu dàng hôn lên hai má của Vương Tranh: “Không ai
tốt bằng Tiểu Tranh của anh đâu, vì em nhìn ai cũng thấy họ tốt cả. Vân
Bằng mà nghe em khen vậy thể nào cũng hộc máu chết cho mà xem.” Anh thở

hắt ra một tiếng sau đó đưa tay vuốt lại mái tóc cậu. “Cậu ấy đã kiềm
chế cơn tức này bao năm rồi, gã bạn trai của Tiểu Tạ không may trở thành bao cát để cậu ấy trút giận.”

“Tên đó bị đánh là đáng lắm!” Vương Tranh chán ghét nói.

“Thầy Vương à, không phải thầy phản đối chuyện lấy bạo lực trị bạo lực sao?” Từ Văn Diệu trêu chọc.

“Đó là đối với đại đa số người thường, còn với tên khốn đó thì nên đánh hắn một trận nhớ đời trước rồi mới dẫn hắn đi trị liệu tâm lý.” Vương Tranh lườm anh. “Anh bảo em nói đúng không?”

“Đúng, thầy Vương nói gì cũng là đạo lý hết.” Từ Văn Diệu vội vã lấy lòng.

Khi cả hai về tới nhà Vương Tranh đã gần mười một giờ, bị bà Vương lời mặn
lời nhạt một phen. Sau đó, Vương Tranh mệt mỏi đi rửa mặt, thay áo ngủ,
còn Từ Văn Diệu đợi khi cậu ngủ rồi mới đứng dậy ra về.

Anh lái
xe quay về căn hộ của mình, cửa mở ra chỉ thấy một không gian trống
trải, không có quá nhiều đồ đạc, gần bức tường còn kê mấy thùng giấy
đóng gói kỹ càng, đó đều là sách anh thường xem, đồ đạc được đóng thùng
chuyển từ thành phố anh đang sống đến thành phố G vẫn chưa được mở ra.
Anh đang chờ khi nào bà Vương về quê sẽ cấp tốc dọn hết mọi thứ qua nhà
Vương Tranh, đến khi đó khỏi phải mất công thu dọn lần nữa.

Bỏi
vì đây chỉ là nơi ở tạm nên phòng ốc có vẻ lạnh lẽo và thiếu hơi người.
Từ Văn Diệu tắm rửa thay quần áo xong bèn nằm duỗi chân trên sofa,
thưởng thức ly rượu whisky nồng, khẽ nhắm mắt nghe cơn trống rỗng trỗi
lên trong lòng, không thể không miên man mơ tưởng đến việc nếu lúc này
được ôm Vương Tranh vào lòng, hai người ngồi ở ban công xem sao trên
trời thì tuyệt biết bao.

Anh trong lòng giật thót, liền lấy máy
tính mở ra xem lại số ảnh đã chụp, tất cả đều là Vương Tranh. Đa số ảnh
đều được chụp ở bệnh viện, khi Vu Huyên vẫn còn, hoặc trong quãng thời
gian cậu đang điều trị. Mấy bức ảnh có cái cậu cười, có cái nghiêm nghị, có cái lại trầm ngâm suy tưởng xa xăm đâu đó. Có lẽ đến cả Vương Tranh
cũng không biết cậu lại bị chụp nhiều ảnh đến như vậy.

Từ Văn
Diệu xem từng bức ảnh một, không kìm lòng đặng mà bật cười. Người trong
ảnh khiến lòng anh an ổn và mềm mại đến lạ, như được trầm mình trong làn nước ấm, thỉnh thoảng lăn tăn gợn những vòng tròn đồng tâm, mỗi lần đều để anh thả lỏng thoải mái đến từng tận lỗ chân lông. Chỗ sát bên trái
tim vốn dĩ là trống rỗng cùng giá lạnh nay không vô duyên vô cớ lại được lấp đầy dần dần, được sưởi ấm từng ngày, cảm giác hồi sinh lại quay trở lại, trong từng cảm giác nhỏ nhất Từ Văn Diệu đều rõ ràng nhận ra được
bằng chứng là bản thân anh đang sống.

Ví dụ, khi anh cười, không
còn vì phải cố gắng hay nghĩa vụ, đơn giản bởi anh muốn thế. Khi anh
ghen, cũng không phải cố che đậy dưới mặt nạ hoàn hảo, cứ tự nhiên mà
thể hiện sự ganh tức của mình.

Anh nhớ Vương Tranh.

Chia
tay chưa tới một tiếng đồng hồ mà đã thấy nhung nhớ đến vậy. Không gian
không có Vương Tranh tồn tại bỗng trở nên hoang vu, hơn nữa vào những
khi đêm khuya hồn mộng quay về như thế này lại càng thê lương da diết
hơn. Từ trước tới nay, anh vẫn luôn thấy mình mắc kẹt trên băng nguyên
mênh mông hoang vu tuyết trắng, việc đoàn tàu sáng đèn ấm áp có thể đưa
anh quay về nhân gian đó đã đi qua hay chưa, đã lên tàu hay chưa đều
thành nỗi hoảng loạn trong anh.

Anh không thể tiếp tục chịu đựng
và ngồi im lặng như thế nữa. Anh nhấc điện thoại lên, do dự trù trừ mãi, mới gọi đến số di động của Vương Tranh.

Giờ phút này, bản thể
anh chia làm hai phần, một là Từ Văn Diệu giỏi giang lý tính luôn miệng
bảo anh hãy buông điện thoại xuống, đêm đã khuya rồi đừng làm phiền
người bệnh nữa; còn một lại là Từ Văn Diệu ngây ngô, ôm cặp sách ngồi
ngoài cửa lớp mong chờ người giúp việc tới đón về nhà, nhưng đợi mãi
không thấy người đâu, đó là nỗi lòng lo lắng, hoang mang của một người
khi bị bỏ rơi.

Bất ngờ điện thoại đã gọi được rồi, giọng nói dịu
êm xen lẫn chút mệt mỏi của Vương Tranh vang lên, như thể đã nghe thấy
tiếng than van của anh. “Văn Diệu?”

“Anh không ngủ được!” Từ Văn Diệu thì thào.

“Tại sao?”

“Vì nhớ em!” Bàn tay đang nắm di động của anh khẽ run lên. “Anh muốn gặp em!”

Vương Tranh im lặng một chút, sau đó khẽ thở dài, giọng nói vừa yêu thương
vừa thoáng chút bất đắc dĩ, “Vậy anh tới đây đi, khẽ khàng thôi, mẹ em
đang ngủ.”

Từ Văn Diệu mừng rỡ, vội vã cuồng chân thay quần áo,
lấy chìa khóa xe xông ra cửa. Nếu không phải trong thành phố giới hạn
tốc độ thì anh đã biến chiếc Volkswagen thành chiếc Ferrari GT rồi. Đoạn đường vốn dài mười lăm phút bị anh co lại chưa tới mười. Lúc anh thở
hồng hộc chạy được tới trước cửa nhà Vương Tranh thì lại chùn chân, bất
tri bất giác có tiếng nói ngăn anh lại.

Vương Tranh đang còn yếu đấy, không thể vì lòng anh cần bình yên mà cố chấp quấy nhiễu cậu được.

Nhưng chưa đợi anh đắn đo xong cửa đã khe khẽ mở ra, Vương Tranh mặc áo ngủ
đứng mỉm cười nhìn anh, nhỏ tiếng hỏi: “Sao đến mà không gõ cửa? Nếu em
không thấy xe anh dưới lầu cũng không biết là anh đã tới.”

Tử Văn Diệu bây giờ như cậu học trò nhỏ ngại ngùng ấp úng trước mặt người thầy. “À, ừ, anh… sợ làm phiền bác gái nghỉ ngơi…”

“Anh mà sợ ư? Em còn tưởng anh…”

Cậu một lời chưa dứt đã bị Từ Văn Diệu ôm chầm lấy, rồi như dã thú đói khát lâu ngày siết chặt lấy bờ vai gầy của cậu, sau đó mạnh mẽ nâng gáy cậu
lên, cúi đầu tìm đến đôi môi luôn mong nhớ.

Anh hết cắn rồi lại
mút bờ môi luôn nhợt nhạt của Vương Tranh, chỉ hận không thể nuốt trọn
cậu một lần vào bụng để xương thịt cậu hòa thành một khối trong anh.
Khát khao mãnh liệt như vậy, đã lâu rồi Từ Văn Diệu không còn trải
nghiệm nữa.

Dục vọng cuồng nhiệt và thuần túy. Như lửa đã lan
trên cánh đồng khô hạn Phi Châu, mùa hanh khô tới rồi, chỉ một mồi lửa
liền có thể thiêu rụi tất thảy. Mọi con vật tán loạn xé bầy bỏ chạy, thú rừng rầm rú, thanh âm giục giã và ngân nga như tiếng trống dồn. Mấy
trăm cây số gần đấy đều bị ngọn lửa nuốt chửng. Trong ánh lửa xen lẫn
máu tươi và chết chóc, nhưng sau cùng hy vọng lại sẽ hồi sinh từ tro
tàn.

Trong ký ức đã qua, khát vọng mạnh mẽ như vậy chỉ xảy ra
đúng một lần vào năm mười bốn tuổi. Khi ấy anh vẫn còn là thiếu niên,
trải qua bao nhiêu lần vừa mơ tưởng đến gương mặt khắc khổ quá đỗi của
thầy giáo trẻ đó vừa tự an ủi bản thân, đưa mình lên đỉnh điểm của cuồng say. Mỗi một lần giải phóng anh chỉ thấy thế gian thật trống rỗng, như
một kẻ đã mất hết thảy sau cơn thập tử nhất sinh vậy.

Lúc đó, sẽ
vừa lấy hơi mà thở vừa hạ quyết tâm, một ngày nào đó, sẽ đáp trả lại mọi dục vọng đè nén đó lên trên cơ thể gầy yếu của người kia, vùi lấp anh
ta trong ngọn lửa đam mê đầy khoái cảm đó.

Nhưng sau đấy lại bàng hoàng nhận ra cái chết của người thầy nọ như bước ngoặt rõ rệt mở ra và cũng đóng lại một cuộc đời. Trước cột mốc đó, Từ Văn Diệu là một thiếu
niên mười bốn tuổi bình thường, ôm ấp những khát khao thầm kín cùng
những chấp niệm sâu sắc, yêu một người tới độ chỉ muốn bóp chết người
ấy. Nhưng khi mùa hè của tuổi mười lăm lần lữa chạm cửa, hay tin người
mình yêu tự sát rồi tận mắt chứng kiến đối phương bị chôn vùi trong biển lửa đã mai táng hết mọi tình cảm lẫn khát vọng trong lòng anh.

Từ Văn Diệu đã từng thử rất nhiều cách nhằm tỉnh thức bản thân. Năm mười
tám tuổi, sau một lần tới quán bar quen thuộc, rồi làm tình với một
bartender ở đó thì cứ cách ngày sau đó đều tìm người đến lấp đầy mình
nhằm an ủi linh hồn đang ngày đêm kêu cứu, như một nhà thám hiểm đi bộ
trên địa cực, khi tới một miền đất nào đó đều phải dự trữ đầy đủ vật
phẩm rồi mới tiếp tục đi tiếp.


Đến giờ anh vẫn còn nhớ người tình đầu tiên. Là một người lớn tuổi hơn anh rất nhiều, có đôi mắt hiền lành đầm ấm như biển cả, và mái tóc màu đen tuyền rất dịu dàng. Ngay lúc đầu nhìn thấy anh ta, lại không tự chủ được nhớ tới người thầy đã mất. Anh
ta vô cùng nhẫn nại với Từ Văn Diệu, luôn cẩn thận hướng dẫn anh phải
làm thế nào, va chạm, ve vuốt với tư thế ra sao để bản thân và bạn tình
đạt được khoái cảm lớn nhất, tư thế để có thể đi vào sâu nhất.

Anh học rất nhanh, chẳng đặng bao lâu đã vượt mặt cả thầy, mỗi lần anh làm
kịch liệt tới mức khiến người đã hướng dẫn mình bị giày vò đến gào thét
hoặc chết ngất đi. Khi đó, anh chỉ chăm chăm nhìn vào mái tóc đen bóng
rực rỡ của người tình.

Nhưng hai người chẳng gắn bó được bao ngày đã tan rã, anh thích một người khác, người này giống với người anh yêu
năm xưa hơn là người bartender đó. Nhất là đuôi mắt biết cười, luôn thẹn thùng xấu hổ nhưng rất đáng yêu quyến rũ. Lần đầu nhìn thấy đã khiến
anh muốn chiếm giữ.

Lúc chia tay hai bên đều rất bình tĩnh và lý trí. Anh ta chỉ khe khẽ gật đầu rồi nói, Vậy hả, được rồi.

Từ Văn Diệu cảm thấy đối phương rất tốt, có chút luyến tiếc nên đã dò hỏi. Liệu có thể lưu số điện thoại hay gì đó để sau này tiện liên lạc được
không?

Anh ta liền mỉm cười, vẫn là nụ cười bao dung hiền dịu
nhất mực, nhưng nếu chịu nhìn kỹ sẽ thấy man mác bi thương. Anh ta nhìn
Từ Văn Diệu, im lặng, vươn tay khẽ chạm lên má anh.

Sau đó, anh ta hoàn toàn biến mất.

Nhiều năm sau đó, Từ Văn Diệu mới tình cờ biết người bartender kia nợ bọn cho vay nặng lãi một khoản tiền lớn, mục đích tiếp cận Từ Văn Diệu của anh
ta cũng không hề đơn giản. Từ Văn Diệu có gia thế vẻ vang, biết rất
nhiều người tai to mặt lớn, dù anh có khôn khéo cỡ nào thì bất quá cũng
chỉ là cậu thiếu niên mười tám tuổi. Nếu nguời đó muốn bắt bí anh thì
không phải là việc gì quá khó khăn. Suy cho cùng Từ Văn Diệu khi đó vẫn
chưa trưởng thành với vẻ ngoài nho nhã nghiêm nghị thêm phần đa mưu túc
trí như Từ thiếu gia ngày hôm nay.

Nhưng chẳng hiểu vì sao anh ta lại chẳng lợi dụng gì anh, chỉ im lặng sắm vai người tình hoàn hảo, vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn, lại còn ngây ngô đơn thuần. Lúc cần thì hết sức chiều chuộng, dạy anh không biết bao cách hưởng thụ, khi học hết những
kỹ xảo mà anh ta có thể dạy rồi thì Từ Văn Diệu nói lời chia tay, anh ta ngược lại chỉ mỉm cười, âm thầm rời đi không một động tĩnh.

“Sau này chúng ta có thể gặp nhau nữa không?”

“Có lẽ là không,” đối phương đáp. Không hiểu sao lời đáp lại đầy cẩn trọng
và đầy cân nhắc ấy khi nghe chỉ thấy man mác đau thương.

Song,
cậu thiếu niên mười tám tuổi lúc đó vẫn ngu ngơ không nhận ra, chỉ muốn
trước khi chia tay có thể một lần đưa nhau lên cao trào rồi thôi. Lúc đó anh đã đánh mất khả năng đi yêu một người. Quan hệ giữa hai người đơn
giản chỉ là những mưu cầu xác thịt không hơn không kém.

Lúc này
đây sau bao nhiêu năm, khi tay và chân Từ Văn Diệu quấn chặt lấy Vương
Tranh thì anh như kẻ khô khát liếm được vị ngọt của nước nguồn mà lột bỏ từng lớp áo quần, nhấm nháp toàn thân cậu. Cả người kích động tới mức
cứ run lên bần bật không ngừng. Bao nhiêu kỹ xảo từng áp dụng lên người
tình nhân đều bị ném đi hết. Bất chợt anh lại nhớ tới người tình đầu
tiên đó, nụ cười dịu dàng chan hòa như nắng sớm, và còn đôi mắt đầy ắp
tình yêu nhưng ưu thương nhìn về phía anh.

Vấn đề mà anh phớt lờ
và bỏ quên rất lâu về trước nay lại bất ngờ xuất hiện. Đối phương không
thể cứ dễ dàng mà dung thứ cho anh như thế được.

Từ Văn Diệu khẽ
tách hai chân Vương Tranh ra, kiên nhẫn đánh dấu địa bàn chỉ thuộc về
riêng mình. Thân thể Vương Tranh run rẩy không ngừng. Ngay khi anh ngậm
lấy khí quan yếu ớt của cậu, cậu liền không kiềm chế được mà kêu lên.

Âm thanh như tiếng đàn hạc bị đứt, khô khốc gãy gọn dội thẳng vào tim.
Nháy mắt, Từ Văn Diệu thấy mắt cay cay và ngực ri rỉ đau. Phải mất bao
năm anh mới có thể tìm thấy được khao khát lẫn dục vọng mãnh liệt như
thế trên cơ thể một người? Có thể vì mọi thứ đã lắng đọng quá sâu, sau
bao dấu thời gian lướt qua đã không còn dữ dội như lúc đầu. Tất cả đều
rất trầm như con sông lớn không ngừng bồi đắp phù sa cho bãi cho đồng.
Không còn đơn thuần, nhưng rõ ràng là mạnh mẽ.

Rất nhanh sau đó
Vương Tranh đạt được cao trào. Từ Văn Diệu si mê ve vuốt nơi mình vừa
chạm đến, khiến cậu phải run rẩy lần thứ hai. Nhưng tới khi anh định đi
sâu hơn vào chốn mình khao khát, Vương Tranh liền đè tay anh lại.

Từ Văn Diệu ngước đầu lên nhìn Vương Tranh rất lâu, đôi mắt ngập nước đó
chưa bao giờ lại quyến rũ và có ma lực như lúc này, lại còn mang theo
chút vẻ cầu xin mà lắc lắc đầu.

Anh hiểu được ý cậu, bên kia
phòng là mẹ cậu, nếu hai người làm ở đây thì có thể đánh thức bà dậy bất cứ lúc nào, hơn hết là sức khỏe của Vương Tranh vẫn chưa hồi phục hoàn
toàn, có thể thừa nhận cơn hoan ái giữa hai người đàn ông hay không là
một câu hỏi khó.

Anh không thể tùy tiện mạo hiểm như vậy.

“Em, em sẽ đền cho anh.” Vương Tranh thẹn thùng nói.

Từ Văn Diệu hít sâu một hơi, trườn người lên ôm chặt lấy cậu. Tứ chi hai
người vấn vít không rời. Quần áo đều được trút bỏ, cảm giác tứ chi và da thịt tương liên mật thiết như vậy thật hạnh phúc. Anh nắm tay cậu, rồi
nhấm nháp vành tai mềm mại của cậu mà nói: “Em di chuyển đi!”

Động tác của Vương Tranh hết sức vụng về, nhìn qua liền rõ người này còn
không biết tự an ủi mình nói chi tới chuyện lấy lòng người khác. Từ Văn
Diệu không nhẫn nhịn được, tay ôm lấy eo, cậu, còn đầu thì rúc vào giữa
ngực cậu nhay mút hai điểm đỏ đang se cứng lại.

Anh chẳng có mấy
lần đạt được khoái hoạt cao nhất trong tay người khác, hơn hết là anh
không thích cái cảm giác bị ai đó nắm giữ trong tay. Anh thà rong ruổi
trong cơ thể của họ, để họ ngất ngây gào thét hoặc khóc lóc, cầu xin. Đó là khát khao đơn thuần của việc làm tình, và đồng thời cũng là cách
khiến anh thấy mình đang dẫn dắt và làm chủ mọi thứ.

Chỉ có duy
nhất người tình đầu tiên, vào lúc anh mười tám tuổi, là từng dùng tay
thử nghiệm giúp anh. Khi đó, anh ta đã dùng cả tay lẫn miệng mà yêu
chiều lấy lòng anh, khiến cơn nhục cảm kéo dài, làm cho thiếu niên trẻ
tuổi quên đi mọi đau khổ đang có.

Nhưng tới khi anh đã đạt được
cái khao khát mình muốn liền nhất quyết không để người kia được chạm tay vào nơi yếu ớt của anh thêm lần nào nữa. Những lần làm tình sau đó, ở
những nơi thường không nên xảy ra quan hệ nhất. Từ Văn Diệu lại không
ngần ngại cởi quần áo của người kia ra rồi thô bạo tiến vào trong cơ
thể, rồi sẽ vì đối phương đau đớn và khẩn trương nên co thắt lại mà thấy vui sướng vô bờ.

Sau đó, hồ như là ở khắp mọi nơi, từ rạp chiếu
phim, tới nhà vệ sinh công cộng, rồi con hẻm sau lưng quán bar, trong
bụi cây ngoài công viên, hay bãi đậu xe, đến cả ban công đèn đuốc sáng
rực… miễn là Từ Văn Diệu muốn, đối phương liền không hề cự tuyệt. Mỗi
một lần anh đều thô lỗ và tàn nhẫn tách hai chân người kia ra rồi tiến
thẳng vào nơi sâu kín nhất.

Người đó chẳng hề có lấy một câu
trách móc hay oán hận, cũng không từng kháng nghị cách thức ái ân đầy
xấu hổ và nhục nhã đó. Anh ta luôn dễ dàng tha thứ cho mọi hành động
muốn làm gì thì làm với thân thể mình của Từ Văn Diệu.

Tới khi Từ Văn Diệu gặp được Vương Tranh, chỉ cần chạm vào người, anh liền thấy
lòng lâng lâng hạnh phúc đến điên cuồng, dù anh không bày ra vẻ sành sõi từng có, dù cậu ngây ngô không biết cách lấy lòng. Bỗng nhiên lúc ấy,

anh liền hiểu, tình nhân đầu tiên từng bước qua đời anh thật ra là rất
yêu anh.

Nếu không có tình cảm, ai lại cho phép một thiếu niên mười tám tuổi làm những chuyện hoang đường đến thế?

Từ Văn Diệu hôn lên cần cổ Vương Tranh, tham lam hít hà hơi thở phả ra từ
cậu, những ngón tay không ngừng lướt trên cơ thể gầy yếu đó. Thân thể
yêu kiều như vậy phơi bày trong đêm tối đẹp tựa làn gió xuân thổi qua
mặt đất, một lúc sau tắm tưới sức sống cho cây cỏ. Tim anh lại khe khẽ
đau, vì giây phút này thốt nhiên thấy cõi lòng đầy hạnh phúc. Ngay khi
anh cứ ngỡ mình đã đánh mất mãi mãi thì lại có thể tìm thấy, cảm giác đó không lời nào tả xiết. Ngọn lửa bùng lên trong Từ Văn Diệu đã thư thả
và chậm rãi hơn, động tác âu yếm cũng dịu dàng đi, dưới sự mơn trớn của
Vương Tranh cũng để cho cơ thể mình được thả lỏng.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Vương Tranh xoa nhẹ lên mặt anh.

“Chỉ là chợt nhiên thấy… mình đã lưu lạc qua không biết bao bến bờ không có
lấy một bóng người như Lop Nor[1].” Từ Văn Diệu mỉm cười với cậu, sau đó đặt môi lên dấu hôn vừa được tạo ra trên bả vai, vừa nhỏ giọng nói:
“Sau bao cơn thập tử nhất sinh thì cũng ghé được vào bờ em.”

[1]
Lop Nor hay La Bố Bạc là một nhóm các hố, hồ muối nhỏ nằm giữa sa mạc
Taklamakan và sa mạc Kuruktag thuộc phía Đông khu tự trị Duy Ngô Nhĩ Tân Cương, Trung Quốc.

Vương Tranh phì cười, choàng hai tay vòng qua cổ anh. “Nghe sao giống anh là Tôn Ngộ Không vừa tới Tây Thiên lãnh
được chân kinh quá!”

Từ Văn Diệu cũng bật cười theo. “Nhưng tiếc thay kinh đó lại là giả, hại lão Tôn phải tay không mà về.”

“Vậy người cầu kinh tính sao đây?”

“Chân kinh vốn ở chỗ này!” Từ Văn Diệu nheo mắt cười đầy lưu manh, với tay
lần vào giữa hai chân Vương Tranh. “Ta đây liều mạng bao phen chỉ vì
muốn có được nó!”

Vương Tranh thở dốc, mắng anh: “Biến, anh đã làm hai lần mà vẫn còn muốn?”

Từ Văn Diệu nhanh nhẹn rút tay về, nâng mặt Vương Tranh lên mà hôn hít một phen. “Chỉ cần em cho anh ôm, hôn suốt cả đêm thì không làm gì cũng
được.”

“Dẹp anh đi!” Vương Tranh trừng mắt liếc anh. “Anh đúng là cầm thú, cởi đồ liền trở mặt nhanh hơn bất kỳ ai!”

“Anh chưa nói xong mà, không phải chỉ ôm với hôn đâu, em còn phải cởi sạch
đồ ra cho anh sờ chỗ này chỗ kia thì anh mới chịu.” Từ Văn Diệu dõng dạc tuyên bố, cười đầy hạ lưu mà trườn người xuống cắn mút hai điểm trước
ngực cậu, sau đó còn ngước đầu mà rằng: “Như là chỗ này và chỗ này chẳng hạn!”

Vương Tranh bất lực chống cự, chỉ còn biết rên rỉ cầu xin.

“Đừng mà Văn Diệu, bây giờ thì không được!”

“Đừng gọi Văn Diệu, chỉ gọi anh thôi!” Từ Văn Diệu vội sửa lời cậu. “Không phải lúc trong bệnh viện em kêu rất trơn tru đó sao?”

“Em có gọi vậy hả?”

“Rất nhiều lần là khác. Nói xem, sao cố tình gọi anh thân thiết như vậy trước mặt Tiểu Tạ hả?”

Vương Tranh trợn mắt, nói: “Em chỉ là đang hy sinh cái tôi nhằm ủng hộ tập
thể thôi. Anh anh hùng khí khái như vậy rất dễ khiến người khác sinh ảo
tưởng mà nảy sinh tình xưa nghĩa cũ. Nếu thật là vậy thì Tiểu Tạ lại
phải thương tâm lần nữa, em vì muốn tốt cho cậu ta…”

Từ Văn Diệu
khoái ý cười to, hôn tới tấp lên miệng cậu, thật lâu sau đó mới quyến
luyến rời đi, xoa đầu cậu mà nói: “Tiểu Tranh, vì có em mà anh thấy mình được hồi sinh. Với anh, những người khác đều giống nhau, chỉ có em là
khác biệt.”

“Anh đang khoe khoang tình sử của mình đó hả?”

“Anh nào dám!” Từ Văn Diệu vô cùng vui vẻ, ôm chầm lấy Vương Tranh, trầm
ngâm một chốc, thở dài rồi nói: “Anh biết em không phải người ưa so đo
hay tính toán, nhưng thật sự trước khi gặp em anh đã từng trải qua rất
nhiều chuyện, khi nào có cơ hội anh sẽ kể em nghe hết… nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.”

Vương Tranh mỉm cười xoa vai anh, khe khẽ đáp:
“Không sao mà anh, chừng nào anh muốn thì hãy nói, không nói cũng được,
chỉ cần anh chẳng còn để tâm tới nó nữa là được.”

“Được.” Từ Văn
Diệu gật đầu, dịu đàng kể: “Những người từng ở bên anh đa phần đều là tự nguyện, giống Tiểu Tạ vậy. Hai bên đều đồng ý kết bạn, khi nào muốn
chia tay thì thoải mái ra đi. Anh không keo kiệt gì chuyện tiền bạc với
họ, họ cũng hết mình vì anh, ai cũng làm theo nhu cầu, không ai có lỗi
với ai. Người duy nhất anh thấy mình mắc nợ… có lẽ là người đầu tiên.”
Giọng nói anh có phần lạc đi. “Có một số việc khi đó còn chưa hiểu,
nhưng bây giờ nghĩ tới lại thấy không đúng.”

“Tất cả đã qua rồi
anh ạ!” Vương Tranh mỉm cười nói. “Cũng như với Lý Thiên Dương vậy, em
cũng cảm thấy anh ta không đúng, nhưng ở lập trường của em, dù có nuối
tiếc hay giữ nó mãi trong lòng cũng là chuyện đã rồi, không còn ý nghĩa
gì cả.”

“Anh hiểu.” Từ Văn Diệu hôn khẽ lên trán cậu, vuốt ve lọn tóc mái rất mềm mại nọ. “Ngủ đi, hôm nay em đã mệt lắm rồi.”

“Ừ.” Vương Tranh nhắm mắt, tiến sát vào lòng anh, mơ màng nói: “Sáng mai anh nhớ đi sớm một chút nhé, phải rời khỏi đây trước khi mẹ em mua rau về,
đừng để mẹ phát hiện.”

“Em đừng bận tâm chuyện đó, mọi việc để anh lo. Ngủ đi.” Từ Văn Diệu xoa lưng cậu.

Tuy cả hai không làm tới cùng nhưng vẫn mệt đến rã rời. Từ Văn Diệu ôm
Vương Tranh ngủ một giấc thật sâu, tới khi anh giật mình dậy thì trời đã sáng, liếc nhìn, đồng hồ, đã chỉ tám giờ bốn mươi.

Từ Văn Diệu
rủa một tiếng. Mỗi sáng, bà Vương sẽ ra ngoài đi chợ mua rau lúc bảy giờ năm mươi, và khoảng bốn mươi phút sau sẽ quay về. Nói như vậy, nếu bây
giờ anh bước ra ngoài sẽ giáp mặt bà Vương đang chuẩn bị bữa sáng trong
bếp.

Nửa tiếng sau đó, người mẹ luôn nghiêm khắc quy định con
trai ăn uống đúng giờ đúng giấc sẽ tới gõ cửa phòng, dựng Vương Tranh
dậy đi rửa mặt, rồi ăn món cháo nhạt nhẽo hai mươi năm như một cùng món
rau củ ngâm hoặc mặn vô cùng, hoặc ngọt tới ngấy của bà. Kế đó thì ăn
thêm một quả trứng luộc, món duy nhất có thể xem là có dinh dưỡng trên
bàn, song tuân theo quy tắc nhà họ Vương thì không được ăn trứng với
muối, họa chăng chỉ rưới thêm vài giọt nước tương để lấy hương.

Khi Vương Tranh kể chuyện này với anh mặt luôn mỉm cười, sau đó còn thật
lòng bảo hồi trước đã từng chán ngán bữa điểm tâm nhàm chán kiểu đó như
thế nào, rồi oán hận mẹ mình đã ép buộc và kìm hãm cuộc sống và tư tưởng mình tới nông nỗi nào.

Cậu còn kể chuyện ngày bé, một lần tình
cờ tới chơi nhà người bạn cùng lớp tiểu học. Mẹ cậu bạn đó vốn dĩ là
ngưỡi của đoàn ca múa nhạc nên rất xinh đẹp, dù ở nhà cũng ăn mặc tươm
tất, váy tây phục ủi nếp thẳng ly. Bà nói năng nhỏ nhẹ, lúc nào cũng dịu dàng mỉm cười, bên má luôn ẩn hiện lúm đồng tiền sâu hoáy. Lần đầu
Vương Tranh mới biết, hóa ra nhân vật “mẹ” lại có thể hoàn hảo tuyệt vời đến thế, không đầu tóc rối bời mặc tạp dề bẩn đứng chiến đấu trong bếp, cũng không vì chuyện bé xé ra to rồi nổi trận lôi đình lên. Còn con
trai cũng có thể tỏ vẻ không hài lòng chuyện gì đó với mẹ trước mặt bạn
học, rồi dưới cái nhíu mày khó chịu của mẹ vẫn có thể kiên trì nói to
dõng dạc chỗ bất đồng ý kiến của hai mẹ con.

Sau đó, khi cậu và
người bạn đó cùng ngồi xem bộ “Tuyển tập những danh tác nổi tiếng thế
giới” bằng tranh, mẹ cậu ta còn ân cần mang bánh quy và nước chanh lên
cho cả hai, đó là món ăn vô cùng xa xỉ mà đến cả ngày lễ ngày Tết Vương
Tranh cũng không được ăn thử.

Suốt cả chiều hôm đó, cậu như người lạc trong mơ, không còn biết gì là thực tại nữa, vừa ngưỡng mộ lại vừa
có chút ganh tị với người bạn học. Lần đầu tiên cậu nghĩ một cách rõ
ràng rằng nếu mình được sinh ra trong gia đình này thì tốt biết bao. Cậu nghĩ, cậu phải nhanh lớn lên để rời khỏi cái nhà đó, cưới một người vợ
vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, và cho những đứa con của mình một cuộc sống
thật tốt. Chúng sẽ không vì lỡ tay đánh vỡ cái bát mà sợ hãi đến run
rẩy, không dám cúi đầu thừa nhận mình đã gây xa chuyện.

“Sau đó
thì sao?” Từ Văn Diệu hỏi cậu, đau lòng khi nghe kể về một Vương Tranh
có tuổi thơ như vậy. Những ký ức không vui và luôn bị đè nén đó nếu nói
ra được thì sẽ tốt hơn, nên đã khích lệ cậu cứ tiếp tục giãi bày.

“Sau đó hả, em thật sự đã rời khỏi ngôi nhà đó. Chuyện tiếp theo thì anh đã
biết rồi đấy. Lần đầu tiên trong đời em mới dám thừa nhận với cả nhà
mình là người đồng tính.” Vương Tranh khe khẽ mỉm cười. “Em đã có thể
rời khỏi đó như nguyện ước, từ nay về sau muốn làm gì thì làm, thích ăn
gì thì ăn, sống kiểu gì thì sống. Nhưng anh biết không? Sau ba lần ăn
sáng bằng bánh mì và cà phê em lại ghê tởm tới muốn nôn.”

“Những
khi đau bụng hay không khỏe, em lại nhớ món cháo hoa rau muối của mẹ…
Chắc vì hương vị của những món ăn đạm bạc đó đã sớm ăn sâu vào đầu óc
lẫn xương cốt em rồi!”

Từ Văn Diệu nhẹ nhàng nằm xuống, ung dung
nhìn gương mặt đang say ngủ của Vương Tranh, rồi lặng lẽ hôn lên mặt
cậu. Anh nằm thêm một chút nữa mới khẽ khàng rời giường, mặc quần áo,

chải tóc, chỉn chu mọi thứ xong mới mở cửa bước ra ngoài.

Anh có
thể hiểu tình cảm phức tạp của Vương Tranh đối với mẹ cậu. Cũng có thể
chính vì mong muốn được thoát ly ràng buộc luôn tồn tại đã khiến quan hệ giữa hai mẹ con cứ dùng dằng giữa hai bờ thân và lạ. Nếu anh muốn có
được Vương Tranh trọn vẹn thì không thể nhân nhượng hay trốn tránh mẹ
cậu thêm nữa.

Từ Văn Diệu ra ngoài sảnh, vào phòng tắm rửa mặt
đánh răng. Khi lau nước trên mặt, anh cố tình chọn cho mình nụ cười
thích hợp nhất mà bước vào nhà bếp đối mặt với mẹ Vương Tranh. Bà Vương
vừa thấy anh liền ngồi phịch xuống xanh mặt, mắt trợn trắng, tức giận vỗ bàn mà quát lên: “Từ Văn Diệu, anh bước lại đây cho tôi!”

Từ Văn Diệu bình tĩnh đi tới, mỉm cười như không hề có việc gì. “Chào bác ạ!”

“Anh giỏi lắm! May mà tôi không bị anh chọc cho tức chết! Anh nói xem, sao mới sáng sớm mà anh đã có mặt ở nhà tôi?”

“Cháu nghĩ hẳn là bác biết lý do tại sao cháu có mặt ở đây vào lúc sáng sớm thế này chứ?”

Bà Vương nổi giận đùng đùng, hét ầm lên: “Anh trốn cả đêm trong phòng con
tôi làm gì hả? Anh nghĩ rằng Tiểu Tranh nhà tôi tùy tiện để anh ức hiếp
sao?”

“Thưa bác,” Từ Văn Diệu thở dài nhẹ nhõm, kiên nhẫn giải
thích. “Tiểu Tranh quan trọng với cháu như thế sao cháu có thể ức hiếp
cho được? Còn chuyện tại sao cháu qua đêm trong phòng cậu ấy, chẳng ai ở đây là con nít cả, bác không thấy hỏi như thế là rất dư thừa sao ạ?”

“Tình yêu của anh thì đáng mấy đồng? Anh đừng nói mấy lời nhảm nhí đó với
tôi! Tiểu Tranh còn chưa khỏe hẳn vậy mà anh đã làm gì hả? Nó còn trẻ
như thế mà hại nó bệnh tới nông nỗi này. Nó mà có chuyện gì thì anh lấy
ai đền con cho tôi?”

Từ Văn Diệu nghe thấy liền bật cười, tiến lên nhỏ giọng nói: “Thì ra bác cũng biết rất nhiều chuyện!”

“Vớ vẩn!” Bà Vương khẽ ngại ngùng, đanh mặt lại mắng: ‘Tôi, hai năm nay về
hưu, tôi từng xem không ít sách báo về đồng tính để biết xem rốt cuộc
chuyện đó là như thế nào…”

“Bác yên tâm đi ạ!” Từ Văn Diệu vịn
vai dìu bà ngồi xuống ghế, sau đó cũng kéo ghế tới ngồi sát bên cạnh mà
tỉ tê: “Tiểu Tranh còn quan trọng hơn cả tính mạng của cháu nên cháu
không làm gì tổn hại đến cậu ấy cả. Cháu cam đoan với bác đó!”

“Lời nói gió bay, tôi dựa vào đâu mà tin anh?” Bà Vương liếc anh, nóng nảy
nói. “Hai người đàn ông thì chung sống thế nào cho được? Bây giờ còn trẻ còn yêu với đương, tới khi già rồi thì tính sao? Không có con cái gì,
bạn bè thân thích cũng không được ai ủng hộ, nếu xảy ra chuyện gì thì
biết nương nhờ vào đâu? Với lại,” bà nheo mắt nhìn anh đầy dò xét, nói
chuyện không chút khách khí, “hiện giờ trong mắt anh Tiểu Tranh nó trẻ
trung xinh đẹp nhưng ba bốn năm nữa nó già rồi thì thế nào? Thanh niên
trẻ hơn nó đầy ra đó, lỡ anh yêu người khác thì con tôi tính làm sao?”

“Hóa ra là bác lo lắng chuyện đó!” Từ Văn Diệu đứng dậy, đi rót nước mang
tới cho bà Vương, kiên nhẫn hỏi: “Vậy cháu phải làm gì bác mới yên tâm?”

Bà Vương đảo mắt đắn đo một lúc lại đáp: “Chuyện này sao hỏi tôi, tất cả phải xem thử anh có bao nhiêu thành ý!”

Từ Văn Diệu gật gù tỏ ý đã hiểu. “Điều bác lo lắng cũng có lý, nếu cháu mà có con thì cũng không chắc là cháu nghĩ cho nó nhiều như vậy. Quả thật
cháu, rất hâm mộ khi Tiểu Tranh có người mẹ luôn quan tâm và lo lắng cho mình như bác. Mẹ cháu chưa bao giờ lo nghĩ cho cháu được nhiều…” Anh
cười khẽ vài tiếng, nhịp nhịp ngón tay trên bàn, sau một lúc im lặng lại nói tiếp: “Cháu không thể chia cổ phần công ty cho cậu ấy một là vì cậu ấy không muốn, hai là người có tiền nhưng không biết bảo vệ mình chỉ tổ chuốc họa vào thân, vậy nên cháu không thể làm chuyện ngu xuẩn đó. Vậy
thì thế này đi, vài ngày nữa cháu sẽ cho luật sư chuyển tất cả bất động
sản của cháu ở thành phố G này sang cho Tiểu Tranh đứng tên. Chỉ cần cậu ấy còn ở bên cháu, 50% lợi nhuận cháu kiếm được sẽ chuyển vào tài khoản của cậu ấy. Bác thấy có được không?”

Bà Vương có chút do dự. “Anh, anh kiếm được bao nhiêu tiền một năm?”

Từ Văn Diệu khẽ lắc đầu. “Bác à, không phải là bác đang bán con, vậy nên
bác không cần biết chuyện này. Chẳng những là Tiểu Tranh, mà ngay cả hai bác sau này cũng là cha mẹ của Từ Văn Diệu cháu đây, phận làm con phải
tận hiếu mới phải đạo. Cháu mong bác có thể vì vậy mà an tâm giao Tiểu
Tranh cho cháu.”

Bà Vương thở dài, mắt bắt đầu rươm rướm nước.
“Tôi nghèo cả đời rồi nên không thể cho con tôi cũng túng quẫn được. Tôi hỏi tiền của anh, không phải là cho mình, tôi chỉ muốn tương lai Tiểu
Tranh được đảm bảo một chút. Nó là đứa yếu ớt lại còn đau bệnh, vậy nên
tôi không thể để nó phải chịu thương tổn gì thêm. Nếu anh cũng giống như cái gã bạn trai sở khanh hồi đó của nó, tôi thà đánh gãy chân nó cũng
không để nó đi theo anh. Lòng người như thủy tinh, vỡ rồi sao có thể
lành? Bây giờ, Tiểu Tranh đang đau ốm, tôi không thể an tâm cho được,
tối nằm mà lo nghĩ nó bơ vơ một mình thì không chợp mắt nổi. Có bắt có
trói tôi cũng muốn đưa nó về quê, dù buộc nó lấy một cô gái quê mùa
không học thức thì cũng có một gia…”

Từ Văn Diệu bất chợt sa sầm mặt, lạnh lùng nghiến từng chữ một: “Bác không làm vậy được đâu!”

“Gì hả?”

“Cháu cũng nói thẳng với bác, trừ phi là cháu chết rồi, còn không thì đừng
hòng bắt Tiểu Tranh kết hôn sinh con.” Từ Văn Diệu nói đầy uy hiếp. “Bác là mẹ của Tiểu Tranh, vì coi trọng cậu ấy nên cháu cũng kính nể hác,
nhưng nếu bác ỷ lại điều đó mà được nước lấn tới thì cháu cũng sẽ không
nhân nhượng gì nữa đâu.”

Khẩu khí hết sức bình tĩnh, giọng điệu
cũng nhẹ tênh, nhưng tính uy hiếp ẩn giấu trong đó thì lại ngùn ngụt khí thế. Bà Vương dẫu có đanh đá lợi hại cỡ nào cũng chỉ là một bà lão chân lấm tay bùn ở quê lên, chưa từng gặp người đàn ông có khí chất như vậy. Bầu không khí nhất thời có vẻ trầm trọng đi, Từ Văn Diệu bèn hòa nhã,
hạ giọng xuống: “Bác đừng suy nghĩ nhiều quá, vì Tiểu Tranh rất quan
trọng với cháu nên cháu mới ăn nói có hơi lỗ mãng một chút. Nếu có ai
giới thiệu bạn đời khác cho bác trai thì chắc bác sẽ còn tức giận hơn cả cháu đấy chứ? Những gì mà cháu muốn nói với bác chính là, cháu không
thể sống thiếu Tiểu Tranh được. Cháu đã hơn ba mươi tuổi, nhưng chưa
từng coi trọng ai như vậy cả. Cháu cũng như bác, không thích nghe mấy
lời yêu thương nhạt nhẽo đó. Bọn cháu đều là người từng trải, hiểu được
tình yêu không phải là mãi mãi lại ưa thay đổi. Vậy nên cháu cũng không
lấy những câu thề hẹn đó ra để lừa bác.”

“Nhưng cháu là thật lòng thật dạ với Tiểu Tranh! Cháu không nói dối khi bảo cậu ấy còn quan
trọng hơn tính mạng của mình. Tuy không thể nói rõ cảm giác cháu dành
cho cậu ấy, nhưng bản thân cháu hiểu là được rồi. Cháu thật lòng muốn
những điều tốt nhất cho cậu ấy… Mấy ngày nay hẳn bác cũng đã thấy được.
Những thứ đó có phải là đang giả vờ, hay nhất thời nông nổi hay không
thì sao có thể qua mặt được bác. Cháu chỉ hỏi bác một chuyện, sau này
Tiểu Tranh chắc chắn chỉ có thể yêu đàn ông, không thích phụ nữ được…
bác nói xem, người như cháu ở cạnh cậu ấy có thích hợp không? Chỉ là một cuộc gọi của cậu ấy mà cháu đã bỏ ngay hợp đồng đang bàn bạc trị giá
những mấy ngàn vạn tệ đặng tức tốc chạy tới cạnh cậu ấy…”

“Không
phải bác nghĩ một bức tranh gia đình là có người cùng chung hạnh phúc và hoạn nạn, ân cần chăm sóc nhau đó sao? Cháu nói thật, cháu có tiền, gia đình cũng có thế lực, địa vị xã hội cũng không kém cạnh ai. Đàn ông tới tuổi cháu gần như đã trải qua hết những sóng gió trong đời, nên chẳng
đời nào thiển cận bị người ta xỏ mũi. Vì vậy cháu cũng khó lòng thật tâm thật dạ với ai, trừ khi là quyết định cùng người đó sống bên nhau cả
đời. Cháu không phải mê muội nhất thời, mà đã trải qua nhiều lần suy
nghĩ mới đưa ra quyết tâm đó. Cháu nhận thấy Tiểu Tranh thích hợp với
cháu, và con trai bác cũng tự biết được bản thân mình có gì tốt để xứng
đáng với cháu.”

Bấy giờ, sắc mặt bà Vương mới dịu lại được một chút, gật gù mà rằng: “Đương nhiên, có ai bì được với con tôi?”

“Cháu cũng đâu có tệ ạ!” Từ Văn Diệu nhất quyết nâng cao hình tượng bản thân. “Bác xem, cháu có bằng cấp tốt, còn từng đi du học, đồng quan điểm với
Tiểu Tranh, hơn nữa lại còn tài giỏi, có năng lực. Có cháu thì chẳng ai
dám khó dễ gì cậu ấy cả. Hơn nữa, kinh tế của cháu cũng dư dả, trong khi sức khỏe của Tiểu Tranh lại yếu, nếu như không có nhiều tiền để bồi bổ
và điều trị sao có thể mạnh khỏe an khang? Ngoài ra, cháu còn tử tế, một khi đã quyết tâm phải làm cho bằng được, luôn luôn kiên định. Bác giao
con trai mình cho cháu thì đâu còn gì phải lo lắng nữa?”

Đến ngay cả bà Vương còn bị dáng vẻ và những lời khoe khoang này của anh chọc
cho bật cười. “Phải, cái gì cậu nói cũng đúng hết! Tiểu Từ à, bà già này cũng nói thật lòng, chính vì điều kiện của cậu quá tốt mà bác mới lo
lắng đó. Nhìn sơ cũng biết gia đình cậu chẳng phải hạng thường, lẽ nào
cậu không bị ép kết hôn? Người nhà không gây áp lực gì sao?”

Từ Văn Diệu chỉ cười đáp: “Áp lực đương nhiên phải có, nhưng nếu cháu chịu thua họ thì đâu còn xứng với Tiểu Tranh nữa.”

Bà Vương định nói thêm gì đó thì cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Vương Tranh đầu
tóc rối bù, vừa ngáp vừa nói: “Con chào mẹ, sao bữa nay mẹ không gọi con dậy?”

“Tôi đang định xem anh ngủ nướng tới mấy giờ mới dậy đây!” Bà Vương quở trách. “Bây giờ mày đang dưỡng bệnh thì ngủ trễ như thế,
còn sau này đi làm sao mà dậy cho nổi hả?”

Vương Tranh thè lưỡi, cười đáp: “Con dậy không nổi chẳng phải còn có mẹ kêu dậy đó sao!”

“Dẹp đi!” Bà Vương mắng. “Mẹ chẳng sức đâu hầu hạ mày cả đời, cha mày còn
đợi mẹ về nhà đó. Độ hai bữa nữa thì mẹ về, mày còn lười biếng như thế
coi chừng bị trường cho thôi việc đấy.”

“Con đói rồi mẹ ơi!” Vương Tranh nũng nịu nói.

“Mau đi đánh răng rửa mặt!” Bà Vương bước vội vào bếp. “Mẹ chiên cho mày cái trứng!”

Vương Tranh vừa thấy mẹ đi khuất liền chạy tới hỏi Từ Văn Diệu: “Có bị mẹ em mắng không?”

Từ Văn Diệu kéo cậu ôm sát vào lòng, hôn lên môi cậu vài cái xong mới chịu đáp: “Ba đời nhà anh đều bị mẹ em tra hỏi đó!”

“Mẹ em nói gì hả?” Vương Tranh lo lắng.

“Bác chê nuôi em rất tốn cơm, nên quy ra một trăm năm mươi đồng mà bán cho anh rồi!”

“Euro?”

“Mơ hả? Tiền đồng thôi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận