Mạc Tiểu Vũ đã từng nghe rất nhiều người gọi Đoàn Hủ Nghiên bằng nhiều cách khác nhau, ví dụ như Đoàn tổng, Đoàn tiên sinh, còn có tương đối thân mật một chút ví dụ như Lão Đoạn, Hủ Nghiên, A Nghiên.
Nhưng đây là lần đầu tiên cậu nghe người khác gọi hắn là Tiểu Nghiên, trong lòng cảm thấy rất mới lạ, còn nhỏ giọng gọi một tiếng, "Tiểu Nghiên? "
Đoàn Hủ Nghiên nghe thấy, mím môi cười nghiêng đầu nhìn cậu, "Tiểu Vũ gọi anh là cái gì? "
Mạc Tiểu Vũ liền cúi đầu cười, thanh âm mềm nhũn còn có ý cười rõ ràng, "Tiểu Nghiên ~ Tiểu Vũ ~"
Đoàn Hủ Nghiên dắt cậu đi tới trước mặt cha mẹ mình: "Ba mẹ, đây là người yêu con, Mạc Tiểu Vũ.
"
Mạc Tiểu Vũ nắm chặt tay Đoàn Hủ Nghiên, tò mò nhìn hai người trước mắt có vài phần giống Đoàn Hủ Nghiên, có chút khẩn trương có chút nhút nhát, lễ phép nói, "Chào hai bác, con là Mạc Tiểu Vũ..."
Ba Đoàn, mẹ Đoàn nhìn qua rất trẻ tuổi, không giống người hơn năm mươi tuổi, nhất là mẹ Đoàn, ngoại hình cùng gương mặt của bà được chăm sóc rất tốt, nhìn không ra tuổi tác, ngũ quan nhu hòa khí chất dịu dàng, làm cho người ta nhịn không được muốn làm thân.
Bà hiển nhiên rất thích Mạc Tiểu Vũ, mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng so với con trai ruột đã lâu không gặp, bà dành cho Mạc Tiểu Vũ nhiều sự quan tâm hơn, khuôn mặt tươi cười nhìn Mạc Tiểu Vũ, ôn nhu nói: "Cái tên Tiểu Vũ này thật dễ nghe, lần đầu tiên nghe thấy bác đã thích.
"
Nghe được những lời này, Mạc Tiểu Vũ càng thêm ngại ngùng, ngay từ lần đầu nhìn thấy ba mẹ Đoàn, sự lo lắng của cậu đã giảm đi rất nhiều, cậu có chút vui vẻ hơi ngẩng mặt lên nhìn nhau Đoàn Hủ Nghiên, cái gì cũng không nói, nhưng Đoàn Hủ Nghiên có thể hiểu được cậu thật sự đang rất vui vẻ, mẹ hắn thật sự thích cậu.
Ba mẹ Đoàn lái xe tới đón bọn họ, sau khi đón được người một nhà bốn người liền đi ra khỏi sân bay, ngồi lên xe.
Trên đường về nhà, mẹ Đoàn ngồi ở ghế lái phụ thỉnh thoảng sẽ hỏi Đoàn Hủ Nghiên ở ghế sau về việc tổ chức hôn lễ, Đoàn Hủ Nghiên ngay từ đầu là hỏi một câu trả lời một câu, về sau liền đem chuyện dự định tổ chức hôn lễ ở Hạnh Vũ cổ trấn nói cả trăm câu.
Mẹ Đoàn nghe xong gật đầu, "Con có kế hoạch là được rồi, mẹ tin con.
"
Đoàn Hủ Nghiên cười cười, "Cảm ơn mẹ.
"
Ba mươi phút sau, chiếc xe dừng lại.
Mạc Tiểu Vũ đầy tò mò đi theo Đoàn Hủ Nghiên xuống xe, nhìn tòa nhà hai tầng trước mắt này, còn có khu vườn trồng rất nhiều rau củ quả, ấm áp lại sạch sẽ, có cảm giác như nhìn thấy nhà bà lão ở homestay.
Ba Đoàn đi đỗ xe, mẹ Đoàn dẫn Đoàn Hủ Nghiên và Mạc Tiểu Vũ đi tham quan sân vườn, dẫn hai người họ xem hoa quả trong vườn, có cà tím, ớt, cà chua, vườn không tính là lớn nhưng lại có tất cả mọi thứ, Đoàn Hủ Nghiên thậm chí còn nhìn thấy hoa hướng dương trồng ở một góc vườn.
Không bao lâu Ba Đoàn đỗ xe xong trở về, bốn người lúc này mới vào nhà.
Đoàn Hủ Nghiên ở đây có một phòng, ở lầu hai, tuy rằng hắn khá bận rộn, số lần đến cũng ít, nhưng mẹ Đoàn vì hắn nên giữ lại một phòng, thuận tiện cho lúc hắn trở về có phòng để nghỉ ngơi.
Mẹ Đoàn là một người đặc biệt yêu sạch sẽ, bà không cho phép trong nhà có bất kỳ chỗ nào có bụi, càng không cho phép có mùi mốc, cho nên phòng của Đoàn Hủ Nghiên bình thường cho dù không có người ở, nhưng quanh năm đều được dọn dẹp sạch sẽ, thời tiết tốt còn mở cửa sổ thông gió, phòng sạch sẽ không một hạt bụi.
"Tiểu Nghiên, các con sửa sang lại một chút, mẹ xuống lầu chuẩn bị nấu cơm."
"Được, cám ơn mẹ, lát nữa con xuống lầu giúp mẹ."
"Không cần, có ba con giúp rồi, con đưa Tiểu Vũ xuống lầu dạo một vòng đi, mẹ thấy thằng bé khá thích khu vườn của mẹ."
Mẹ Đoàn dứt lời còn nhẹ nhàng vẫy tay với Mạc Tiểu Vũ một chút, nhẹ giọng nói: "Tiểu Vũ, mẹ đi nấu ăn rồi, chúng ta lát nữa gặp ~"
Mạc Tiểu Vũ nhất thời cười đến vẻ mặt vui vẻ, cậu đang muốn nói cảm ơn dì, Đoàn Hủ Nghiên nhẹ nhàng nhéo tay cậu một cái, nhận được ám chỉ, hắn nhịn cười nói với Mạc Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, nói cảm ơn mẹ.
"
Mạc Tiểu Vũ sửng sốt một chút, có chút nghi hoặc nhưng vẫn nghe lời mềm giọng nói: "Cảm ơn mẹ.
"
"Ha! Không cần khách sáo đứa nhỏ này.
"
Trái tim của mẹ Đoàn bỗng nhiên trở nên ấm áp, cũng không biết bà lấy từ đâu ra, một giây sau trong tay liền có thêm một phong bao lì xì thật lớn, nhét đầy tiền bên trong .
Mạc Tiểu Vũ sững sờ nhìn mẹ Đoàn nhét cho mình bao lì xì lớn, có chút luống cuống nhìn về phía Đoàn Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiên nhéo nhéo vành tai cậu, khẽ cười nói: "Không sao, mẹ cho em, em cứ cầm.
"
Mạc Tiểu Vũ mím môi, cầm bao lì xì lớn trong tay trịnh trọng nói với mẹ Đoàn: "Cảm ơn mẹ.
"
Mẹ Đoàn lúc này mới cảm thấy thỏa mãn đi xuống lầu.
Sau khi mẹ Đoàn rời đi, Đoàn Hủ Nghiên ôm Mạc Tiểu Vũ nằm xuống giường lớn, tay phải nhẹ nhàng nắm lấy hai má có chút thịt của Mạc Tiểu Vũ tiến tới hôn cậu, "Hủ Nghiên chính là của Tiểu Vũ, ba mẹ của Hủ Nghiên cũng là ba mẹ của Tiểu Vũ.
"
Lời giải thích này của hắn, Mạc Tiểu Vũ vừa nghe liền hiểu, bỗng nhiên cười cười đưa tay ôm cổ Đoàn Hủ Nghiên, "Tiểu Vũ đã có ba mẹ rồi! "
Xưng hô ba mẹ đối với cậu mà nói quá xa lạ, cha mẹ ruột của cậu, cậu một lần cũng chưa từng thấy qua cũng chưa từng gọi qua, khi còn bé cũng sẽ hỏi bà nội ba mẹ đi đâu, bà nội sẽ không lừa gạt cậu, thành thật nói cho cậu biết cậu không có ba mẹ, nhưng cậu có bà nội.
Mạc Tiểu Vũ cảm thấy có bà nội cũng rất tốt, vì thế chưa bao giờ vì vậy mà khóc nháo, nhưng trong lòng vẫn hy vọng có một ngày ba mẹ cậu có thể xuất hiện, để cậu có thể giống như những đứa trẻ khác gọi ba mẹ một tiếng.
Khi còn bé nguyện vọng không thực hiện được, sau khi lớn lên cũng quên mất, nhưng Đoàn Hủ Nghiên tựa như một vị thần có thể thực hiện tất cả nguyện vọng của cậu, ôn nhu lại ấm áp đi tới bên cạnh cậu, không chỉ yêu cậu, mà còn thực hiện nguyện vọng khi còn bé mà cậu không thể thực hiện được.
Đoàn Hủ Nghiên trìu mến sờ sờ mặt cậu, "Tiểu Vũ của anh, mưa nhỏ của anh.
"
Mạc Tiểu Vũ cười cười học theo cách nói chuyện của hắn, "Hủ Nghiên của em, Nghiên Nghiên của em.
"
Buổi trưa, mẹ Đoàn làm toàn món Mạc Tiểu Vũ thích ăn, ba Đoàn trầm mặc sau ghen tị khi nghe thấy Mạc Tiểu Vũ gọi mẹ Đoàn là mẹ, lúc ăn cơm vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía Đoàn Hủ Nghiên ném ánh mắt ám chỉ.
Đoàn Hủ Nghiên vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, cũng đưa tầm mắt về phía ba Đoàn.
Ba Đoàn hiểu ý, nhìn chằm chằm đùi gà trên đĩa, đang muốn duỗi đũa gắp, mẹ Đoàn đã gắp trước ông một bước bỏ vào trong chén Mạc Tiểu Vũ.
"Tiểu Vũ, ăn nhiều một chút."
Mạc Tiểu Vũ cười rất vui vẻ, "Cảm ơn mẹ.
"
Ba Đoàn tiếc nuối thở dài.
Bỗng nhiên, ai cũng không nghĩ tới, Mạc Tiểu Vũ dùng thìa múc thức ăn bỏ vào trong chén của mẹ Đoàn, lại múc thêm một cái vào trong chén của ba Đoàn, "Ba mẹ, ăn nhiều một chút.
"
Nụ cười trên mặt mẹ Đoàn dần dần trở nên tươi hơn, bà còn chưa kịp nói gì, ông Đoàn lập tức giống như ảo thuật từ dưới gầm bàn lấy ra một phong bao lì xì trầm mặc đưa cho Mạc Tiểu Vũ.
Mạc Tiểu Vũ sững sờ nhìn cái bao lì xì kia, đưa tay nhận lấy, theo bản năng nói: "Cám ơn ba..."
Ba Đoàn không nói nhiều, một lần nữa cầm đũa ừ một tiếng, "Không có gì, Tiểu Vũ cũng ăn nhiều một chút.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...