Phố Hạnh Vũ


Mạc Tiểu Vũ và Đoàn Hủ Nghiên ở nhà ba mẹ Đoàn ba ngày, ba ngày nay Mạc Tiểu Vũ và ba mẹ Đoàn chơi rất vui vẻ.
Ban ngày khi trời không nắng gắt, mẹ Đoàn sẽ dẫn cậu đi hái cà chua ở vườn, làm cho cậu kẹo cà chua, thỉnh thoảng, cha Đoàn còn đưa cậu và Đoàn Hủ Nghiên đi câu cá, mặc dù cậu không câu được cá, nhưng cậu sẽ đi vớt tôm, mặc dù cuối cùng vẫn phải thả trở về sông bởi vì tôm cậu vớt được quá nhỏ.
Mỗi sáng sớm và khi chạng vạng tôi, Đoàn Hủ Nghiên sẽ dắt cậu đi dạo vòng quanh, cùng cậu ngồi ở dưới tàng cây sồi xem người ta chơi cờ, cùng cậu ngắm mặt trời mọc và hoàng hôn, cùng cậu ngắm trâu trên đồng ruộng.
Nơi ba mẹ Đoàn ở rất yên tĩnh, ở đây hầu như không nhìn thấy người thanh thiếu niên, những người sống ở đây là người già hoặc trẻ em, tiết tấu sinh hoạt chậm rãi như những đám mây trôi trên trời.
Mạc Tiểu Vũ rất thích nơi này, ngoại trừ chó.
Ở đây có rất nhiều nhà nuôi chó, nuôi để trong nhà, thật ra nhà ba mẹ Đoàn cũng nuôi một con chó lớn màu vàng trông sân, nhưng bởi vì Mạc Tiểu Vũ sợ chó nên mấy ngày nay đã dẫn nó đến nhà hàng xóm.
Nhưng chó nhà người khác cũng sẽ không bởi vì Mạc Tiểu Vũ sợ hãi mà bị nhốt lại, thậm chí còn có con không có dây xích đi tới đi lui trên đường lớn ngõ nhỏ.
Mạc Tiểu Vũ đặc biệt không thích những những con chó lớn, bởi vì sợ hãi nên mỗi lần chỉ cần nhìn thấy từ xa trong lòng liền bắt đầu lo lắng.
Đoàn Hủ Nghiên chưa bao giờ để cậu tự đi qua những con chó ấy, hắn thấy cậu sợ liền cõng cậu lên lưng, cho đến khi không nhìn thấy chó mới thả cậu xuống, cứ qua vài lần như thế, Mạc Tiểu Vũ khi nhìn thấy chó sẽ không lo lắng nữa, bởi vì Đoàn Hủ Nghiên sẽ cõng cậu lên, những con chó kia không chạm vào cậu được.
Buổi tối trước ngày rời khỏi thành phố C, Đoàn Hủ Nghiên đang cõng Mạc Tiểu Vũ trên lưng về nhà, hắn hỏi, "Tiểu Vũ thích nơi này không? "
Mạc Tiểu Vũ ôm cổ hắn, tựa cằm vào vai hắn, "Thích.

"
"Vậy sau này mỗi năm Hủ Nghiên và Tiểu Vũ sẽ tới nơi này ở với ba mẹ vài ngày."
Mạc Tiểu Vũ vui vẻ, lắc lư chân, "Được.

"

"Còn có Hạnh Vũ cổ trấn nữa, nhà của Tiểu Vũ.

Hàng năm Hủ Nghiên đều sẽ đưa Tiểu Vũ trở về xem một chút."
"Được, gặp bà Anh*, gặp ông Bạch."
*nhắc lại một chút: bà Anh là người bà đã cho đồ ăn và nuôi Tiểu Vũ sau khi mà bà nội của Tiểu Vũ mất
Sáng sớm hôm sau, cha mẹ Đoàn đưa Đoàn Hủ Nghiên và Mạc Tiểu Vũ ra sân bay, mấy ngày sau bọn họ sẽ đi đến thành phố S tham gia hôn lễ của hai người.
Trước khi đi, mẹ Đoàn đặc biệt luyến tiếc Mạc Tiểu Vũ, vẫn kéo tay Mạc Tiểu Vũ nhẹ giọng nói chuyện với cậu, còn chuẩn bị một túi lớn toàn là đồ ăn vặt, bánh quy, sô cô la các loại đựng đầy một túi, mãi cho đến khi đài phát thanh sân bay nhắc nhở chuẩn bị lên máy bay mới lưu luyến không rời trả lại Mạc Tiểu Vũ cho Đoàn Hủ Nghiên.
"Tiểu Nghiên, người mẹ lo lắng nhất là con, con từ nhỏ đến lớn đều là đứa nhỏ ngoan không cần người chăm sóc, nhưng cho dù như thế nào mẹ vẫn phải nói, con phải chăm sóc bản thân thật tốt, cũng phải chăm sóc Tiểu Vũ thật tốt, mẹ và ba con đều ổn cả, con không cần quan tâm đến ba mẹ, hãy chăm lo tốt cho cuộc sống của con."
"Mẹ cứ yên tâm." Đoàn Hủ Nghiên nhẹ nhàng ôm lấy mẹ của mình nói, "Ba mẹ cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng quên đi kiểm tra sức khỏe thường xuyên.

"
"Được, con cứ yên tâm."
Mạc Tiểu Vũ bị Đoàn Hủ Nghiên dắt đi, luôn nhịn không được quay đầu lại nhìn ba mẹ Đoàn, mãi cho đến khi vào cửa lên máy bay mới không nhìn nữa.
Sau khi lên máy bay, Đoàn Hủ Nghiên cảm thấy điều hòa có chút lạnh, hỏi xin tiếp viên hàng không một cái chăn đắp lên người Mạc Tiểu Vũ.
Mạc Tiểu Vũ có chút buồn bả, dựa vào bả vai Đoàn Hủ Nghiên nắm lấy ngón tay hắn chơi đùa, Đoàn Hủ Nghiên vì để làm cho cậu vui vẻ một chút, từ trong túi đồ ăn vặt mẹ Đoàn đưa cho, lấy ra socola cho cậu.
"Tiểu Vũ, đợi vài ngày nữa chúng ta sẽ gặp lại ba mẹ."
Mạc Tiểu Vũ cũng biết, cho nên tâm trạng buồn bã của cậu cũng không dài quá lâu, ăn xong sô cô la liền ngủ thiếp đi, ngủ một giấc đến khi máy bay đáp xuống.
Đoàn Hủ Nghiên dắt cậu xuống máy bay, lấy vali, ra khỏi sân bay liền gọi một chiếc taxi đến Hạnh Vũ cổ trấn, lúc ở trên xe Mạc Tiểu Vũ buồn ngủ dán vào trong ngực Đoàn Hủ Nghiên híp mắt lại, mãi cho đến khi taxi dừng ở ngoài cửa Hạnh Vũ cổ trấn, cậu mới tỉnh một chút, đi theo Đoàn Hủ Nghiên về nhà bà lão ở homestay.

Đoàn Hủ Nghiên ba ngày trước khi còn ở thành phố A đã liên lạc với bà lão ở homestay, hắn muốn đặt phòng cho nên bà lão ở homestay biết hôm nay bọn họ sẽ trở về, nên sớm đã đứng chờ ở cầu đá.
Thấy Đoàn Hủ Nghiên dắt Mạc Tiểu Vũ, kéo vali xuất hiện trên con đường nhỏ rợp bóng cây xa xa, bà nở nụ cười, vẫy tay về phía bọn họ.
Mạc Tiểu Vũ cũng nhìn thấy bà, người vốn còn mơ mơ màng màng bỗng nhiên tỉnh táo trở lại, có chút hưng phấn giơ tay lên vẫy tay với bà, cao giọng hô to: "Bà ơi! "
Bà nghe thấy tiếng của Mạc Tiểu Vũ cười đến cáng nếp nhăn ở khóe mắt nhíu lại thấy rõ, chờ Đoàn Hủ Nghiên và Mạc Tiểu Vũ đi tới gần liền đi xuống cầu đá chào đón, "Tiểu Vũ, Đoàn tiên sinh, ta rất nhớ các cháu! "
Mạc Tiểu Vũ buông tay đang nắm tay Đoàn Hủ Nghiên, chạy tới đỡ bà, "Bà ơi, phải cẩn thận.

"
Trong lòng bà tràn đầy vui mừng nhìn Mạc Tiểu Vũ, càng nhìn càng thấy vui, "Tiểu Vũ hình như cao hơn một chút đúng không? "
Đoàn Hủ Nghiên kéo vali đi tới, vừa cười vừa nói: "Vâng, cao hơn một chút.

"
Mạc Tiểu Vũ giơ tay trái ra, lấy trỏ và ngón cái đan lại, vẻ mặt nghiêm túc ra hiệu, "Một chút.

"
Động tác này của Mạc Tiểu Vũ làm cho bà nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của cậu, ý cười trên mặt càng sâu, "Đúng là cao hơn một chút, đi thôi, ta có làm sườn cho các cháu ăn.

"

Mạc Tiểu Vũ đặc biệt bận rộn, một tay đỡ bà lão, tay kia muốn đi nắm tay Đoàn Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn cậu, nổi lên tâm tư muốn trêu chọc cậu, đặt tay ra sau lưng, "Không cho Tiểu Vũ nắm.

"
Mạc Tiểu Vũ nhất thời vẻ mặt ủy khuất nhìn hắn, "Tại sao?"
"Bởi vì...!Hủ Nghiên muốn bắt nạt Tiểu Vũ một chút.

"
Mạc Tiểu Vũ mím môi, "Tiểu Vũ muốn nói cho mẹ biết.

"
Bà lão ở bên cạnh nghe thấy từ trong miệng Mạc Tiểu Vũ phát ra chữ mẹ, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc.
Đoàn Hủ Nghiên nhướng mày, hoàn toàn không nghĩ tới Mạc Tiểu Vũ sẽ nói như vậy, "Tiểu Vũ muốn đi kiện sao? "
Mạc Tiểu Vũ biết kiện là có ý gì, gật gật đầu, "Tiểu Vũ muốn kiện, nói cho mẹ biết Hủ Nghiên không cho Tiểu Vũ nắm tay.

"
Nói xong, cậu một lần nữa vươn tay muốn nắm tay Đoàn Hủ Nghiên, giống như là đang dỗ dành người không nghe lời, "Hủ Nghiên ngoan ngoan, mau tới đây nắm tay Tiểu Vũ, Tiểu Vũ sẽ không nói cho mẹ biết.

"
Đoàn Hủ Nghiên dở khóc dở cười đưa tay nắm tay cậu, "Tiểu Vũ, có phải mẹ dạy em không? "

Dù ở sân bay hay ở nhà, mẹ Đoàn cũng không ít lần thì thầm to nhỏ với Mạc Tiểu Vũ.
Mạc Tiểu Vũ ừ một tiếng, nắm chặt tay Đoàn Hủ Nghiên, "Hủ Nghiên không được bắt nạt Tiểu Vũ.

"
"Một chút cũng không được sao?"
Mạc Tiểu Vũ rất nghiêm túc lắc đầu, "Không được.

"
"Được a."
Sau khi trở về homestay, Đoàn Hủ Nghiên và Mạc Tiểu Vũ đi chào hỏi ông lão ở homestay, sau đó trở lại phòng sửa soạn một chút, dự định sau bữa tối sẽ đi thăm bà Anh và ông Bạch.
Mạc Tiểu Vũ ngồi trên giường nhìn Đoàn Hủ Nghiên mở vali ra chuẩn bị quần áo , cậu bỗng nhiên hỏi: "Hủ Nghiên, khi nào Tiểu Vũ có thể làm cô dâu của Hủ Nghiên? "
Đoàn Hủ Nghiên sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía cậu, "Cô dâu cũng là mẹ nói cho Tiểu Vũ? "
Mạc Tiểu Vũ ừ một tiếng, lại hỏi tiếp: "Ngày mai sao? "
Đoàn Hủ Nghiên đang đem quần áo bỏ vào trong tủ quần áo trong phòng, nghe thấy những lời này hắn không nhịn được cười khẽ ra tiếng, "Tiểu Vũ đã trở thành rồi.

"
Mạc Tiểu Vũ nghi hoặc ừ một tiếng, giơ tay lên nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, "Tiểu Vũ đã trở thành rồi sao? "
"Đã trở thành rồi."
Đoàn Hủ Nghiên đóng cửa tủ quần áo lại, xoay người đi tới trước mặt Mạc Tiểu Vũ, đưa tay nâng mặt cậu lên, hôn nhẹ lên môi cậu, nhẹ giọng nói: "Hôn lễ là chỉ để nói cho mọi người biết, Hủ Nghiên và Tiểu Vũ mãi mãi ở cùng nhau..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận