Cơn đau từ trên vai tôi phủ xuống, khoảnh khắc ấy, tôi thật
sự rất muốn kiềm chế tiếng hét chói tai của mình.
Nhưng, thực sự là… đau quá.
“A!…”
Trên mũi tên có tẩm độc, nhất định là tẩm độc. Đó là cực độc,
độc tính còn mạnh hơn gấp mười lần loại thông thường.
Máu chảy ra, tôi đã dần cảm thấy mơ hồ.
Giang Tả run lên bần bật chạy đến đỡ tôi, căng thẳng nói:
“Ta giúp cô giảm đau”.
Nói xong lập tức xé mảnh y phục đang phủ trên vai tôi, đột
nhiên tôi nhớ tới cánh hoa được xăm trên đó.
Sẽ bại lộ mất. Tôi vội giằng tay huynh ấy nói: “Không cần, để
tự ta”.
Đưa tay rút mũi tên ra.
Mồ hôi túa khắp đầu, ảo giác, nhất định là ảo giác, cơ thể
tôi tại sao có thể chịu nổi cơn đau thế này. Nhất định là ảo giác.
Ngẩng đầu lên, trong cơn hoảng hốt, tôi nhìn thấy Triều Lưu
dường như đang rất đau lòng tiến đến, hắn cầm chiếc khăn tay, vừa giúp tôi lau
mặt, vừa dịu dàng nói: “Xem cô đau đến toát cả mồ hôi ra rồi. Để ta bồng cô
đi”.
Vùi mình trong lòng hắn, trái tim tôi cơ hồ dần bình tĩnh lại
đôi chút.
Có thể vì tôi vẫn nhớ cái cảm giác này, nhớ đến cái ôm trước
đây của hắn.
Ấm áp mà an toàn.
Đêm đó, chúng tôi nghỉ lại giữa rừng sâu.
Vì quá đau và kiệt sức, tôi mê man thiếp đi, trong mộng lại
vẫn là những nỗi bất an.
Đang mơ màng, tôi dường như nghe thấy những tiếng “phì phì”.
Sau đó, thanh âm đó cứ vọng lại mỗi lúc một nhiều hơn. Đôi mắt
mở to, tôi mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi vô cùng mà từ trước đến nay tôi
chưa bao giờ thấy.
Rắn, rất nhiều rất nhiều rắn.
Những con rắn đó trườn đến trước mặt tôi, có con thậm chí
còn cuốn chặt vào chân tôi rồi lổm ngổm bò lên.
Tôi sợ hãi, kinh hoàng thất sắc, bờ môi nhợt nhạt, bật dậy
gào thét thảm thiết, đập đập vào những con rắn ấy rồi kinh hãi chạy tới nơi
khác.
Trong rừng sâu tối tăm, lá trúc như lưỡi kiếm, tình cờ, ánh
trăng lơ đãng xuyên qua kẽ lá rồi rọi xuống, cũng thanh lạnh tựa như dao sắc.
Xung quanh vọng lại những thanh âm rất lạ lùng không phải tiếng quạ kêu, mà
chính là tiếng thú rống.
Tôi rất sợ hãi, vô cùng sợ hãi.
Đột nhiên cảm thấy cô độc, vì bên cạnh tôi lúc này hoàn toàn
chẳng có ai.
Âu Dương Thiếu Nhân, Âu Dương Y, Âu Dương Huyền, Âu Dương
Thiếu Nhiên, Mặc Nguyệt, Mạch Thiếu Nam.
Tôi rất sợ, thực sự là rất sợ.
“Hu hu, ai đến, ai đến đưa tôi rời khỏi chỗ này đi”, quỳ
trên nền cỏ, tôi cố khống chế để tiếng khóc không bật ra thành tiếng.
Tôi rơi lệ, nhưng không dám khóc lớn, cơn đau trên vai càng
thêm dữ dội, chân cũng run lên bần bật. Tôi không biết mình có thể thoát khỏi
nơi này hay không.
Không, không được, tôi còn chuyện chưa làm, tôi không thể chết,
không thể chết ở nơi này được.
Tôi còn chưa nói lời từ biệt với đám Âu Dương Thiếu Nhân, vẫn
chưa nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của họ.
Khoảng khắc tôi đang kinh hãi vạn phần, đột nhiên có tiếng
bước chân vọng lại.
“Ai? Ai đang ở đó? Là Lê Sa phải không?”
Giọng nói đó, dịu dàng như nước, trong khoảnh khắc lại làm
tim tôi chấn động.
Tuy chủ nhân giọng nói đó chính là hung thủ giết người không
gớm tay.
Tuy chủ nhân giọng nói đó chính là kẻ thù truyền kiếp của
tôi.
Nhưng giây phút này, tôi nghĩ đến, không phải những thứ đó.
Tôi chỉ đang nghĩ, người vừa đến kia chính là chàng yêu tinh
dịu dàng ấm áp của mình.
Đôi chân và cơ thể đều không cách nào khống chế, tôi lập cập
chạy đến, dù không thể trông thấy rõ ràng người ấy, nhưng khi vừa chạm vào lòng
hắn, nước mắt tôi lập tức trào ra.
Xin người, đừng hà tiện một cái ôm như thế, khoảnh khắc này,
ta chỉ muốn được vỗ về mà thôi.
Lưu Niên, Lưu Niên, Lưu Niên ta yêu thương nhất, đêm nay lại
khiến ta tham lam thêm một lần nữa. Ta biết mình rất hay thay đổi, ta biết ta
hay nói những điều không nên nói, nhưng ta rất nhớ ngươi, thực sự rất nhớ
ngươi.
Tay của Triều Lưu, lúc đầu vẫn buông thõng bên người, một
lát sau mới ôm lấy tôi, khẽ khàng an ủi.
“Không sao, không có chuyện gì đâu.”
Có lẽ đêm đó là đêm đẹp nhất mà tôi và Triều Lưu đã từng trải
qua. Để vỗ về an ủi nỗi kinh hãi của tôi, hắn đưa tôi đến một nơi bí mật trong
khu rừng này.
Ở đó có cảm giác tươi mới, hoàn toàn khác với sự u ám đáng sợ
của khu rừng.
Hoa rơi nhè nhẹ, lãng đãng trôi trên mặt hồ, xung quanh đom
đóm bay ngập khắp nơi.
Tôi và Triều Lưu ngồi dựa bên nhau, vết thương tuy vẫn còn
đau, ý thức tuy vẫn mơ hồ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe được những lời thẳng
thắn từ Triều Lưu như thế.
Hắn ôm tôi thì thầm nói: “Ta vốn xuất thân gia đình giàu có,
từ khi sinh ra đã được hưởng phúc. Trong sách có nói rằng: Nhân chi sơ, tính bản
thiện[1]. Ta nghĩ đến bản thân mình lúc đó, có lẽ cũng đúng là như vậy. Nhưng
chính là lúc ta sinh ra trên đời, có một thầy bói đã nói với phụ thân ta rằng sự
tồn tại của ta sẽ mang đến đại họa cho gia tộc. Phụ thân ta vì thế liền vứt bỏ
ta. Sau đó là nghĩa phụ đã nuôi dưỡng, chăm sóc cho ta. Sinh phụ như hổ, dưỡng
phụ như sói. Đời người, không còn đường quay đầu, chính là như thế”.
[1] Con người lúc mới sinh, tính tình vốn thiện lương.
Tôi nắm chặt tay hắn, ánh mắt mông lung ngước lên nhìn hắn:
“Đường trở về ở phía sau ngươi, quay đầu sẽ nhìn thấy, nhưng từ trước đến nay
ngươi chưa từng quay đầu lại nhìn”.
Nếu, ta nói là nếu, nếu ngươi quay đầu lại, ta nhất định sẽ
đứng ở phía sau ngươi.
Những điều ngươi mất mát thiếu thốn bao năm nay, ta sẽ từ từ
bù đắp cho ngươi.
Chúng ta chẳng cần gì nữa, cứ cùng nhau lang bạt góc biển
chân trời, không người nào có thể ngăn cản chúng ta được.
Tôi nhìn hắn, một thứ ảo giác ngây ngô xuất hiện.
Lúc này, trái tim tôi đã ngập tràn bóng hình chàng trai ấy,
có lẽ thực sự chỉ cần một câu nói.
Tôi lập tức có thể buông xuôi tất cả.
Tôi không phải một kẻ điên, nhưng lần này, dù tất thảy người
trong thiên hạ đều mắng chửi tôi, tôi cũng bằng lòng điên rồ một lần.
Chỉ một lần này thôi.
Triều Lưu vuốt tóc tôi, khẽ lắc đầu.
“Ta đã không còn tham vọng gì nữa, nhưng cũng chẳng thể quay
đầu lại. Dòng máu trong ta đã trở nên băng lạnh, nếu có ngày nó đột nhiên sôi sục,
ta sẽ bị thiêu đốt. Người ta thường nói “nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ”[2],
nếu cô đã từng trải qua một chút sẽ thấy điều đó rất đúng. Kiếp sau, chỉ mong
được thấy non xanh trước mặt, nước biếc sau lưng, điền viên một mẫu, phòng ốc một
gian, ánh mặt trời hòa cùng tiếng côn trùng, trăng sáng chiếu trùm tiếng ếch
kêu, chỉ là không biết, ở đó liệu có còn là người xưa ấy hay không”, hắn than
nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn tôi ngập nỗi bi ai.
[2] Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ: Người sống trong
giang hồ, nhiều khi không thể tự quyết định chính những việc làm của mình.
Tôi biết, lúc này đã chẳng thể nén lại được nữa, là nỗi đau
khổ của hắn, còn cả nước mắt của tôi.
Khép mắt lại, cổ họng tôi nghẹn đắng, sợ rằng chỉ cần tôi mở
miệng, nước mắt sẽ lập tức tuôn rơi.
Kiếp sau, chỉ mong được thấy non xanh trước mặt, nước biếc
sau lưng, điền viên một mẫu, phòng ốc một gian, ánh mặt trời hòa cùng tiếng côn
trùng, trăng sáng chiếu trùm tiếng ếch kêu, chỉ là không biết, ở đó liệu có còn
là người xưa ấy hay không.
Chỉ là không biết, ở đó liệu có còn là người xưa ấy hay
không.
“Nếu chỉ đợi đến kiếp sau, vậy thì đời này ngươi cứ làm Triều
Lưu của ngươi đi. Mọi ấm áp dịu dàng, mọi tâm tư tình cảm, đều phải đến kiếp
sau mới tiếp tục được. Máu của ngươi nếu nóng lên sẽ thiêu đốt tất cả, vậy thì
cứ để nó nguội lạnh đi”, tôi cố kìm nước mắt, nắm chặt tay hắn nói.
Mọi cảm xúc đang dần dần bay xa.
Tôi nghĩ những mệt nhọc tích tụ lâu nay đang cùng vết thương
nơi bả vai phát huy tác dụng, tôi cảm thấy rất muốn ngủ.
Triều Lưu tựa như đang cười, khe khẽ nói với tôi: “Thượng
Quan Tình, nàng còn nợ ta”.
Hắn nói rất khẽ, nhưng trong mơ hồ, tôi dường như nghe thấy
hắn gọi mình là Thượng Quan Tình.
“Ngươi nói… cái gì?”, khóe miệng cứng đờ, tôi không dám tin,
hỏi lại lần nữa.
Triều Lưu ôm chặt lấy tôi, khẽ giọng nói: “Ta nói, Lê Sa, cô
còn nợ ta”.
“Ta nợ gì ngươi?”
“Sau này, cô sẽ biết cô nợ gì ta, đợi đến khi cô hiểu ra, cô
phải nhớ, nợ này nhất định phải trả. Ta là người rất so đo tính toán đấy.”
Đồ đen tối, lại dám chụp mũ tôi như thế.
Tôi không rõ đêm đó, có phải Triều Lưu đã gọi mình là “Thượng
Quan Tình” hay không.
Ngoài câu đó, lời của hắn, từng câu từng chữ tôi đều nhớ rất
rõ.
Đến khi tôi tỉnh lại lần nữa, hình như đã là giữa trưa của
ngày hôm sau. Tôi đang nằm trên một chiếc gường cỏ.
Bọn Triều Lưu đang nướng cái gì đó.
Giang Tả thấy tôi tỉnh lại, chia cho tôi một chiếc chân thỏ,
tôi xua tay, từ chối: “Ta không thích”.
Vì bị thương, tôi hình như đang lên cơn sốt. Mọi thứ trước mắt
cứ mờ mờ ảo ảo.
“Chúng ta còn bao lâu nữa mới đến nơi?”, tôi cắn môi, hỏi.
“Sao thế, không đợi được nữa hả?”, Hoàng Phổ Hiểu Minh mang
nước đến cho tôi, hỏi.
Đúng là có chút không đợi được nữa, càng chôn chân ở đây bao
lâu thì sẽ càng cảm thấy đau khổ.
Hoạt động cơ thể một lát, tôi chợt phát hiện chân mình dường
như đã mất cảm giác rồi.
Trợn mắt kinh hoàng, tôi gào lên thảm thiết: “Chuyện gì thế
này? Chân của ta sao thế này?”.
Triều Lưu chạy đến an ủi tôi: “Không sao đâu, chỉ là độc dược
phát tác mà thôi, kiên trì chút nữa, đợi chúng ta rời khỏi đây, tất cả mọi chuyện
sẽ ổn thôi”.
Tôi gật gật đầu, sau rồi quay lại nhìn, Hoàng Phổ Hiểu Minh
giờ đã không còn bên cạnh nữa.
Chẳng biết tại sao, tôi cứ cảm thấy, từ khi tiến sâu vào khu
rừng, đám người này có chút gì rất kỳ quái.
Nhất là Hoàng Phổ Hiểu Minh, thái độ của hắn đối với tôi đã
hoàn toàn thay đổi.
Siết chặt bàn tay, tôi thầm an ủi mình.
Hy vọng chuyện này đều là do tôi suy nghĩ quá nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...