Phiêu Du Giang Hồ

“Thượng Quan Tình đúng là đang ở trên núi Thanh Mông.”

“Có chứng cứ không?”

“Trên người tiểu nhân có một thứ tìm được ở trên núi Thanh
Mông. Có người phát hiện vết máu trên sơn lộ, còn tìm được thứ này.”

“Thứ gì?”

“Đôi vòng lông chim tước.”

Mỉm cười, tôi lấy chứng cứ trong người ra.

Đôi vòng lông chim tước này chính là trước đây Giang Tả tặng
cho tôi làm khuyên tai.

Khi tôi xuất cung đã lén giấu nó trong túi của mình.

Lúc đầu, tôi lại chẳng biết quý trọng, sau này nghe lời đồn
đại trên giang hồ, nói đây là vật vô cùng quý giá, tôi mới biết Giang Tả coi trọng
mình đến mức nào.

Lông vũ trên khuyên tai ấy, chính là lấy từ trên thân con khổng
tước vàng, qua bàn tay thần y chế tác, có tác dụng cứu mạng. Nhưng việc sử dụng
thế nào, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa biết.

Có điều, vật này có giá trị tương đương với mấy tòa thành.
Có lẽ đó là tín vật quý báu nhất của Giang Tả.

Nếu không phải trong cung lắm kẻ bàn ra tán vào, trên giang
hồ tuyệt đối không người nào biết món đồ này đang ở trong tay Thượng Quan Tình.

Tôi sở dĩ bị nhiều người truy sát như thế, dù sao cũng có
chút liên quan đến vật này.

Khi Giang Tả nhìn thấy đôi khuyên tai, ánh mắt lay động, bàn
tay siết chặt, sau đó nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh.

“Ngươi nói cô ta bị thương, sẽ không chạy xa được?”, uống một
hớp trà, Giang Tả lại hỏi.

“Cô ta nhất định ở trên núi Thanh Mông, vật quý giá như thế
mà đánh rơi, chứng tỏ cô ta không thể chạy được nữa”, tôi nắm chặt món đồ trong
tay, kiên định nói.

Món đồ này, cực kỳ quan trọng đối với tôi.

Nó là tín vật đính ước của chàng vương tử ấy, tôi đã cho rằng
mình sẽ mãi mãi cất giấu nó bên người, để luôn cảm nhận được tình yêu chân
thành của Giang Tả. Nhưng lúc này, tôi thực sự không biết mình có đủ sức mạnh để
tiếp tục cất giấu nó hay không.

Có lẽ, đến lúc phải trả lại rồi.

“Ngươi thì hiểu cái gì? Tiền tài đối với Thượng Quan Tình mà

nói, đều như cặn bã, như rác rưởi. Cô ta nhìn thì có vẻ tham lam, nhưng thực tế
lại không phải như thế.”

Tôi cắn chặt môi, không kiềm chế được hỏi lại: “Như vậy tức
là Vương gia rất hiểu Thượng Quan Tình?”.

Nếu huynh hiểu, tại sao còn đến bắt tôi? Tại sao không tin
tôi?

Giang Tả xoay qua xoay lại chén rượu trong tay, cười nói:
“Cô nương có vẻ muốn hỏi hơi nhiều”.

Tôi lặng lẽ ngậm miệng, không tiếp tục nói nữa. Tôi dù thế
nào cũng phải cố gắng khống chế tình cảm, nhất định không để ảnh hưởng tới đại
sự.

Giang Tả ngồi đó, tựa như đang suy nghĩ điều gì, ánh mắt
hoàn toàn không nhìn về phía tôi.

Triều Lưu đợi chúng tôi nói xong, vội vàng tiếp lời: “Còn một
chuyện nữa, tại hạ muốn thông báo với Tả Thân vương”.

“Chuyện gì?”

“Án hung sát”, Triều Lưu đặt chén xuống, nói như thế.

Trái tim tôi lập tức căng như dây đàn.

Tôi lúc này mới nhận ra, bản thân mình đã phạm phải một sai
lầm cực lớn.

Tôi đích thực là một con ngốc! Đại đại ngốc!

Triều Lưu dẫn Giang Tả đến đây, vừa hay có thể mượn án hung
sát này để giết chết Giang Tả.

Nếu như thế, trong triều sẽ chẳng còn vị Hoàng tử nào có thể
uy hiếp được Trương Vân Thiên, vậy là ông ta sẽ rảnh tay giết Hoàng đế, đứng
sau nhiếp chính, cuối cùng viện cớ tân Hoàng đế vô dụng bất tài, tự mình đăng
cơ!

Điên rồ, một lũ điên rồ!

“Ha ha, án hung sát? Ngươi muốn nói, ngươi biết hung thủ là
ai?”, nhếch mép châm chọc, Giang Tả hỏi Triều Lưu.

Triều Lưu mỉm cười, nói: “Không, là muốn Vương gia cẩn thận
mà thôi”.

Mấy chiếc chén trên bàn bị tôi không cẩn thận làm rơi xuống
đất, tiếng đồ sứ vỡ vụn, cuối cùng đã khiến vương tử chuyển ánh nhìn về phía
tôi.

Bốn mắt nhìn nhau, sau đó lại rời đi, Giang Tả chau mày, tựa
như đang suy nghĩ gì đó.


Tôi quỳ xuống, nhặt những mảnh vỡ vương trên nền đất, thầm
nghĩ làm thế nào mới có thể bảo vệ Giang Tả.

Huynh ấy chắc chắn không biết bản thân mình đang đối mặt với
điều gì. Nếu Giang Tả chẳng may chết trước mắt tôi, tôi sẽ vô cùng đau khổ,
nhưng nếu bây giờ đi tìm Triều Lưu để đàm phán, vạch rõ thân phận, kế hoạch sau
đó của tôi tất cả đều sẽ vô nghĩa.

Thế gian nào có chuyện vẹn cả đôi đường, thế gian nào có
chuyện vẹn cả đôi đường. Tại sao tôi phải đối mặt với tất cả những điều này.

Trong ánh đèn mờ ảo, mảnh sứ vỡ lấp lánh phản chiếu ánh sáng
nhạt nhòa trên tấm gương trong phòng, rồi lại khúc xạ xuống khoảng nước nhỏ vẫn
còn sũng lại nơi mặt bàn, giống như nỗi sầu muộn cứ mãi thăng trầm trong lòng
tôi.

Tôi đột nhiên nghĩ tới một điều, đó chính là người tôi cần bảo
vệ chỉ có một mình Giang Tả, nhưng trợ thủ giúp đỡ cho tôi thì lại có cả đám.

Cho nên chỉ trong một đêm thôi, tôi sẽ “giết” hết cả mấy người
này, sau đó rút ngắn lộ trình lên núi Thanh Mông.

Ba ngày liên tục, đi suốt cả ngày lẫn đêm, dù Triều Lưu muốn
giết Giang Tả, chỉ cần ở bên ngoài, hắn nhất định sẽ bại lộ.

Dựa vào sự thông minh tuyệt đỉnh của hắn, hắn chắc chắn sẽ
không để mình lòi đuôi ra, cho nên khi đến núi Thanh Mông, hắn ắt sẽ tìm cơ hội
hạ thủ.

Đến lúc đó, tôi nhất định không cho hắn cơ hội ấy.

Đứng lên, tôi vội vã cáo lui.

Đi ra bên ngoài, tôi dùng danh nghĩa Thượng Quan Tình gửi một
phong thư cho Giang Tả.

Đợi giữa đêm khuya, sẽ giao cho huynh ấy.

Trên đó viết rõ ràng: Ba ngày sau, gặp nhau tại núi Thanh
Mông.

Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Tả cầm phong thư đến, còn tôi cầm
mặt nạ cùng Hoàng Phổ Hiểu Minh đi ra.

Khi đụng phải Triều Lưu, hắn nhìn mấy chiếc mặt nạ trong tay
tôi, hỏi: “Sao vậy? Thuộc hạ của cô chết hết rồi sao?”.

Tôi căm hận nhìn hắn, nói: “Dường như có ai đó rất không
thích có quá nhiều người đi tìm Thượng Quan Tình, cho nên chỉ giữ lại những
nhân vật chính mà thôi”.


Triều Lưu bình thản mỉm cười, không nói năng gì.

Giang Tả đưa tờ giấy cho tôi xem, nặng nề nói: “Thượng Quan
Tình biết hành tung của chúng ta, hẹn gặp chúng ta sau ba ngày nữa. Ta nghĩ, cô
ta chỉ muốn bốn chúng ta đi”.

Sáng sớm hôm đó, là buổi sáng tươi đẹp cuối cùng của tôi.
Tôi từ trước đến nay đều chưa từng nghĩ tới, ba ngày sau, tôi sẽ bước vào màn kịch
hắc ám ấy ra sao.

* * *

Chúng tôi đi liền mấy ngày, đến khu rừng cách núi Thanh Mông
không xa lắm.

Rừng Du Quỷ, chỉ cần xuyên qua cánh rừng này, chúng tôi có
thể đến được núi Thanh Mông.

Rừng Du Quỷ này vốn được mọi người truyền tai nhau rằng rất
đáng sợ, trên thực tế lại không hề đáng sợ như thế, bởi trước đó chúng tôi đã
có tìm hiểu qua. Nhưng ngày chúng tôi đến, màn đêm lại giăng khắp mảnh rừng
già.

Tôi phản đối việc tiến vào khu rừng, vì tôi như đã cảm nhận
được mối nguy hiểm đang cận kề, nhưng Giang Tả nói không còn thời gian nữa.

Tôi đành miễn cưỡng tiến vào.

Trên đường đi, mưa lất phất giăng khắp núi rừng.

Không có chim thú, ngay một con kiến cũng không thấy xuất hiện,
tôi có chút lo lắng, hỏi Hoàng Phổ Hiểu Minh bên cạnh: “Ngươi nói xem, liệu có
xảy ra chuyện gì không”.

Hoàng Phổ Hiểu Minh mỉm cười dịu dàng, nói với tôi: “Yên
tâm, không có ai chết nữa đâu”.

Tôi vẫn mơ hồ cảm thấy nụ cười kia quái lạ không thể diễn tả
nổi. Đúng lúc này, chân tôi hình như vừa giẫm phải thứ gì đó. Có thứ gì mới
“keng” lên một tiếng.

Trái tim bất chợt nhảy dựng lên.

Tôi nghe thấy Giang Tả hét lớn: “Cẩn thận!”.

Lá trúc xung quanh đột nhiên rơi rụng lả tả, như đao như kiếm
phi xuống.

Tôi xoay người bay vọt lên, vội xòe cây quạt đang cầm trên
tay, che chắn thân mình khỏi thứ vũ khí sắc bén kia.

Tổng cộng có chín chín tám mươi mốt mảnh. Tôi chỉ chắn được
bảy mươi chín, còn lại hai mảnh sượt qua chân tôi, sâu đến lộ cả xương.

Trong cơn đau đớn, tôi cố kiềm chế, lòng thầm bái phục kẻ đã
dùng ám khí tấn công, hai mảnh ám khí này, chỉ là lá trúc, phải xuất ra nội lực
cực lớn mới có thể đạt hiệu quả như vậy.

Hoàng Phổ Hiểu Minh chạy đến đỡ lấy tôi, vội hỏi: “Sao vậy,
có bị thương không?”.

Tôi cắn môi, đáp: “Không. Còn các ngươi?”.


Ba người không hề bị thương, đứng trước mặt tôi.

Tôi đưa mắt cẩn thận kiểm tra một lượt trên mình Giang Tả,
huynh ấy có vẻ rất ổn.

Tôi thoải mái mỉm cười. Huynh ấy không bị thương là tốt rồi.

Nơi hoang vu này không có cách nào trị thương được, tôi chỉ
đành xé vải trên y phục của mình để băng bó.

Giang Tả đi đến, lạnh lùng nói: “Ở đây có mai phục, ta cõng
cô, đừng để chậm hành trình, nhanh chóng thoát khỏi nơi đây là tốt nhất”.

Lòng chợt thấy vô cùng hạnh phúc.

Tôi nghĩ tuy bản thân đã trở nên xa lạ thế này, nhưng vương
tử của tôi vẫn là vương tử.

Không nhiều lời thoái thác, tôi vui vẻ để huynh ấy cõng trên
lưng.

Trong khoảnh khắc cảm nhận hơi ấm trên mình Giang Tả, tôi
không kiềm lòng được, nước mắt lại trào ra.

Đã rất lâu, rất lâu rồi tôi không có ôm huynh ấy như thế.

Giang Tả trong ký ức của tôi, mang nụ cười như ánh mặt trời
rạng rỡ.

Tiến về phía trước, tôi tuy có chút mệt mỏi nhưng vẫn chẳng
dám chợp mắt đến một giây.

Vì mai phục ở đây, không phải do tôi sắp xếp, chúng tôi thực
sự đang bị người khác theo dõi rồi.

Tôi phải bảo vệ vương tử của mình mới phải. Còn Hoàng Phổ Hiểu
Minh nữa, trên thế giới này không thể thiếu một bổ đầu tốt như thế.

Triều Lưu lại càng không thể chết, nếu hắn chết, tất cả những
việc tôi làm đều phí công vô ích sao.

Khu rừng lại yên tĩnh trở lại.

Một lát sau, có âm thanh khe khẽ từ đâu đó vọng lại.

Phía sau có thứ gì đó vun vút như gió lao đến, lao thẳng về
phía tôi và Giang Tả.

Tôi quay đầu, chợt thấy một mũi tên có lông đuôi màu trắng.

Chẳng kịp nghĩ ngợi, trong chớp mắt tôi từ trên lưng Giang Tả
lao xuống.

Giang Tả tựa như không ngờ tôi lại làm như thế, chợt sững
người giây lát.

Xoay người, tôi mỉm cười với Giang Tả, đang muốn nói gì đó,
lại thấy đôi đồng tử huynh ấy trợn tròn lên như hai con ốc nhồi.

Tôi cứng người, phía sau tôi…

Đã xảy ra chuyện gì… vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận