Phi Tử Của Ca Ca

Một đội thị vệ tuần đêm đi qua.

“Ngươi không phải người trong cung?”

Mai Tuyết Tình bình tĩnh đứng dựa lưng vào cây đại thụ, hỏi nam nhân trước mắt.

Nếu là ngươời trong cung, sẽ không né tránh thị vệ, cứu công chúa, đây đúng là cơ hội tốt yêu cầu ban thưởng , nhưng nam nhân này lại dường như rất sợ cùng người trong cung chạm mặt.

“Ngươi rất thông minh!”

Nam nhân kia tỏ vẻ bội phục.

“Ngươi không sợ ta hô lớn, kêu có thích khách rồi cho người bắt ngươi sao?”

“Ngươi biết, ta không phải là người xấu, bằng không, ta cũng không cứu ngươi! Huống hồ chi, ta nếu có thể vào đây được, ta cũng có thể đi ra ngoài!”

Nam nhân kia rất tự tin.

“Vậy ngươi đến cuối cùng chính xác là vì sao mà đến?”

Mai Tuyết Tình khó hiểu.

“Vì ngươi…”

Nam nhân kia rất bá đạo.

“Ta… Ta không nhận ra ngươi…”

“Ta nhận biết ngươi, là đủ rồi!”


Nam nhân kia cúi đầu, bá đạo đè lên thân hình Mai Tuyết Tình bởi lẽ lạnh mà đôi môi thoáng trở nên nhợt nhạt, trắng bệt.

Nước mưa đã làm cho hai người toàn thân giống nhau ướt sủng như chuột lột, quần áo dính sát thân thể, phơi bày những đường cong tuyệt mỹ quyến rũ trên người Mai Tuyết Tình.

Nam nhân kia những đường nét rắn chắc của cơ thể cũng lồ lộ hiển hiện ra.

“Ô… Ô… Ngươi buông ta ra…”

Mai Tuyết Tình giãy dụa giơ hai tay lên dùng hết sức đẩy trước ngực nam nhân ngang ngược kia cố thoát ra.

Nam nhân kia sít sao giữ chặt nàng trong lòng ngực, một tay đỡ ngay thắt lưng Mai Tuyết Tình, tay kia đỡ lấy sau ót của nàng, làm cho nàng đầu ngẩng lên, để hắn cướp đoạt nụ hôn.

Nam nhân kia động tác điên cuồng mạnh mẽ buộc Mai Tuyết Tình hé mở hai hàm răng, đưa đầu lưỡi của mình tiến vào trong miệng nàng dò xét, bức bách đầu lưỡi Mai Tuyết Tình cùng đầu lưỡi của hắn địa đầu lưỡi cùng quấn lấy.

“Ngươi buông ta ra… Buông ta ra…”

Mai Tuyết Tình càng lúc càng giãy dụa, nam nhân kia sử dụng sức lại càng lớn hơn.

Nam nhân hai tay di chuyển trên bờ vai của Mai Tuyết Tình, vuốt ve vùng da thịt lộ ra lạnh lẽo.

Hạ thể không ngừng cọ xát nữa thân dưới của Mai Tuyết Tình.
Giãy dụa tránh né, Mai Tuyết Tình cảm giác có gì đó nóng bỏng ở phần thân dưới của mình, nàng cả kinh lớn tiếng kêu lên, “Ca, cứu ta…”, sau đó, ngừng giãy dụa.

Nước mắt hòa cùng nước mưa thi nhau chảy xuống.

Hai mươi bốn năm giữ thân trong sạch cũng mất đi rồi!

Như khúc gỗ, Mai Tuyết Tình đứng im tựa vào cây đại thụ, hai mắt mở thật to trống rỗng, không có bất cứ phản ứng gì.

Khi nãy trong hồ nước giãy dụa, trâm gài tóc sớm đã rơi vào trong hồ, mái tóc dài đen nhánh cũng bung xõa xuống phủ trên vai, nước theo suối tóc dài không ngừng chảy xuống.


Nàng biết, Hạng Ngạo Thiên giờ khắc này sẽ không thể gặp, thế nhưng, nàng trong lúc hoảng hốt tự nhiên cứ thế mà gọi lên.

Có cố giãy dụa cũng chẳng được gì, nàng biết, càng cố giãy dụa, lại càng kích khởi sắc lang dục vọng.

Nam nhân kia cũng ngừng động tác.

Trong mắt lóe lên một tia không đổi cảm giác dường như là mừng rỡ, phảng phất như lá rụng nhẹ nhàng tung bay theo gió, rất nhanh chóng biến mất.

Hắn biến đổi động tác nhẹ nhàng êm ái hơn, “Ta sẽ không thương tổn ngươi, ngươi yên tâm!”

Nam nhân kia ôn nhu hôn lên gương mặt nhạt nhòe nước mắt hòa cùng nước mưa của Mai Tuyết Tình, “Xin lỗi…”

Nam nhân kia khẽ nói thầm thì bên tai: “Xem như ta vừa lúc nãy cứu ngươi một mạng, tính chúng ta huề nhau có được hay không?”

Không cần phân trần, nam nhân kia ôm lấy Mai Tuyết Tình hướng về phía Vô Tâm cung đi đến.

Nam nhân kia đem Mai Tuyết Tình đặt nàng ngồi thoải mái trên ghế.

Hắn ngồi xổm xuống trước mặt nàng, làm cho Mai Tuyết Tình nhìn thẳng vào hắn, “Ngươi phải nhớ kỹ tên của ta, ta gọi là Ngô Minh Tử, ta thích ngươi, sau này ta còn sẽ đến tìm ngươi! Nếu như, ngươi không thích ta, chúng ta đây có thể làm bằng hữu!”

Sau khi ngang ngược biểu lộ, nam nhân kia lắc mình rời đi nhanh chóng.

oOo oOo oOo

“Công chúa… Người làm sao vậy?”

Sáng sớm ngày hôm sau, Liên nhi vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy công chúa đang ngồi trên ghế ngơ ngác, mặc bộ y phục ngắn để trần cánh tay và lộ chân.


Y phục bó sát người, có chỗ đã khô, có chỗ còn ướt nước .

Chẳng lẽ công chúa buổi chiều ngày hôm qua đã từng đi ra ngoài?

Mai Tuyết Tình mở miệng câu thứ nhất chính là: “Đừng nói với bất kỳ kẻ nào!”

Liên nhi hiểu rõ rồi, công chúa đúng là đã có chuyện xảy ra trong đêm mưa hôm qua.

Mặc dù, không biết là chuyện gì làm cho nàng đã bị đả kích như thế.

Thế nhưng, chỉ bằng vào việc công chúa dùng bản thân, giúp nàng tiếp nhận cái bạt như trời giáng hôm nọ, Liên nhi cũng đã quyết định trong lòng, kiếp này cho dù có chết cũng nhất định một lòng vì công chúa.

Liên nhi trợ giúp Mai Tuyết Tình tắm rửa xong thay đổi lại y phục, sau khi dùng hết đồ điểm tâm, Mai Tuyết Tình quyết định đánh một giấc bồi bổ lại tinh thần.

Trải qua một đêm hồ đồ đau khổ nghĩ muốn tự an ủi mình làm cho bản thân thoải mái hơn, Mai Tuyết Tình nghĩ thông suốt hơn, không phải chỉ là bị một nam nhân hôn thôi sao? Cũng không phải thất thân, nhưng dù cho là bị thất thân rồi, cũng cần phải sống, còn phải sống sót.

Cứ xem nụ hôn tối qua như bị con chó liếm qua đi!

Chính mình phải học được kiên cường! ! !

Trong lúc ngủ mơ Mai Tuyết Tình vô cùng khó chịu, cả người toàn thân trên dưới mỏi nhừ đau đớn muốn chết, nhất là phần bụng dưới đau đớn kịch liệt, đồng thời cảm giác hạ thể có chất lỏng chảy xuống.

Mai Tuyết Tình gọi lớn giật mình tỉnh lại!

Không tốt rồi! Lúc này bụng dưới vừa lại rất đau đớn rồi!

Lúc bình thường, mỗi khi nguyệt sự tới, Mai Tuyết Tình đều đặc biệt hết sức cẩn thận, lại sợ mệt lại sợ lạnh, buổi chiều ngày hôm qua, một lòng nghĩ muốn trở lại thế giới hiện đại, làm quên mất đến nguyệt sự!

“Liên nhi…” Mai Tuyết Tình gọi lớn, “Liên nhi, mau tới…”

“Công chúa…”

“Liên nhi, nhanh đi trợ giúp ta nấu chút gừng thang mang đến… Phải nghĩ biện pháp, chuẩn bị cho ta chút dược… Ta đau bụng muốn chết…”


Mai Tuyết Tình ở trên giường trằn trọc, cũng không có cách gì ngủ lại rồi.

Liên nhi vội vã bận bịu rời đi.

Tiểu Thanh đi tới bên giường, dùng tay nhỏ bé êm ái thay Mai Tuyết Tình xoa xoa trên bụng.

Hạng Ngạo Thiên sải bước vào trong phòng, như thế nào lại im ắng như vầy?

Mỗi lần trước khi đến lúc nào cũng trước hết nghe tiếng bọn hạ nhân nói chuyện, tiếng nói cười, nơi này trong cung là náo nhiệt nhất, nơi vui vẻ nhất.

Đương nhiên, nguyên do vui sướng, vốn là từ công chúa mất đi ký ức của các nàng.

“Công chúa…”

Vì phân tán sự chú ý của công chúa, làm cho nàng quên đi đau đớn, tiểu Thanh vì Mai Tuyết Tình kể một ít chuyện vui: “Công chúa, còn nhớ rõ người lần trước cứu qua tiểu Thúy kia chứ?”

“Tiểu Thúy…” Mai Tuyết Tình lắc đầu.

“Người quý nhân hay quên sự tình hả, chính là cung nữ trong cung Đông phi đó!” Tiểu thanh nhắc nhở.

“Oh…” Mai Tuyết Tình nhớ tới.

“Tiểu Thúy bảo chúng ta nhắn lại với người, nói cám ơn người, Đông phi thất lạc cái gì đó cũng tìm được rồi, quả thật không phải Tiểu Thúy lấy trộm!”

“Thật vậy! Ta xem, hài tử nọ cũng không phải là người xấu! Đông phi hàm oan nàng ta !” Mai Tuyết Tình rất đồng tình các nàng.

“Bọn hạ nhân đều nói công chúa vốn là chủ tử tốt nhất trong cung… So với Hoàng thượng còn tốt hơn nhiều!”

Tiểu Thanh chỉ nghĩ đến như thế nào làm cho chủ tử vui vẻ, mà đã quên lời dặn của nàng, kể tội ra rất nhiều người, kể cả Hạng Ngạo Thiên.

Hạng Ngạo Thiên ho nhẹ một tiếng, tiến vào trong nội thất, giả bộ như cái gì cũng không có nghe thấy.

“Muội muội, lại làm sao vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui