Phi Thường Nữ Nhân


Diệp Tiểu Xuyên không thể tin được chỉ trong một thời gian ngắn, Vân phi lại trở thành như thế này, chẳng lẽ là vì cái chết của Phù Ninh?

" Các ngươi không muốn sống nữa sao? Tại sao lại để người chạy ra ngoài?" đại cung nữ bên cạnh hoàng hậu bước ra mắng.

Ma ma , cung nữ rối rít quỳ lạy cầu xin, Vân phi bị nhét giẻ vào miệng, thút thít, chật vật, chẳng mấy chốc bị cung nữ ma ma lôi đi để lại trên đất một quả bóng bàng vải, một cung nữ cuốn quýt vội vàng đá nó đi.

Vải vụn văng tung tóe, vươn vãi ra đất, nhìn lại đó là chiếc áo thổ cẩm , có thể nhận ra chiếc áo màu xanh đậm được một đứa trẻ mặc.

Diệp Tiểu Xuyên không khỏi ôm ngực, nơi kinh khủng này, nàng nhất đinh phải rời khỏi đây.

Sau khi vào Diêu Hoa Cung, Diệp Tiểu Xuyên đi đưa đến một khoảng sân nhỏ, ngủ cùng với hai cung nữ.

Bởi vì nàng quyết tâm tìm một cơ hội khác để trốn thoát, đối mặt với tình huống này, nàng không lo lắng mà vui vẻ chăm sóc thân thể, thay băng liên tiếp mấy ngày, vết thương trên mặt đã tốt hơn nhiều, có lẽ thuốc mà Mục Phong tìm được thật sự là thuốc tốt, ngoại trừ xương mũi còn hơi đau nhứt, không có vết sẹo nào trên mặt, giữ lông mày còn hiện lên một vệt đỏ tím, trông khá hơn trước rất nhiều.

Tuyết liên tục rơi vài ngày, Diệp Tiểu Xuyên quấn chăn như một con gấu, nàng thậm chí còn không ra khỏi giường, nàng rất sợ lạnh, nhất là thời cổ đại không có hệ thống sưởi, không có hiệu ứng nhà kính, thật sự rất lạnh.

Khoảng sân nhỏ này còn vắng vẻ hơn cả chuông cung, ngay cả Mục Phong cũng tuyệt chủng.

Xong bữa trưa nàng đang tính đi ngủ thì ngoài cửa có tiếng động, dường như có người vào nhưng nơi này không ai được phép tới.

Diệp Tiểu Xuyên tò mò, lại có người nguyện ý đích thân đến gặp nàng?
Tiếng bước chân vang lên gần hơn, cửa bị đẩy mở, không khí lạnh lẽo tràn vào, Diệp Tiểu Xuyên không khỏi co rúm người lại trong chăn bông.

Người đi tới hóa ra là nhị công chúa, mặc áo choàng màu xanh đậm, trên đầu và chân có dính bông tuyết, lông mày xếch lên, lạnh lùng nhìn nàng, cung nữ quỳ xuống nói,:
" Công chúa! Hoàng hậu nương nượng hạ lệnh không ai được phép đến thăm, xin người mau trở về.

Đừng làm chúng nô tỳ khó xử"

Nhị công chúa nhìn Diệp Tiểu Xuyên chế nhạo, nói: " Vết thương không nặng! Đừng tửng rằng ta không biết chủ ý của ngươi, ta chỉ muốn cứu hắn"


Diệp Tiểu Xuyên nhìn nhị công chúa, hai mắt đỏ ửng, ánh mắt tràn đầy oán hận.

" Ta sẽ thay ngươi gả đến Nam Chiếu, ngươi nói với Thái tử ca ca đưa Ngụy Lãng trở về"

Diệp Tiểu Xuyên kinh ngạc nhìn nhị công chúa từ trên xuống dưới, ban đầu còn tưởng rằng nàng ta biến hóa thành đàn ông cả về thể xác lẫn tinh thần nhưng bây giờ xem ra nàng ta cũng thích đàn ông, thích đến mức sẵn sàng hy sinh hạnh phúc của mình đi liên hôn thay nàng.

Nam Chiếu là nơi nằm ở hướng nước Thục , nơi người dân không ăn ngũ cốc chỉ ăn rắn và thú, áo giáp dày kiếm tên không thể đâm thủng, sự man rợ và hung dữ của họ trong những năm gần đây đã làm cho quốc gia này càng lớn mạnh và không ngừng quấy rối các xung quanh, địa hình dốc, rắn, côn trùng và dịch bệnh ở khắp mọi nơi, các quốc gia này phải sử dụng mỹ nhân, vàng bạc, thổ cẩm, lụa, ...!để xoa dịu.

Các quốc gia khác cũng đưa công chúa đến liên hôn nhưng tất cả đều không biết đến sống chết.

Thấy Diệp Tiểu Xuyên im lặng hồi lâu cứ nhìn mình, sắc mặt nhị công chúa càng ngày càng khó coi, sắc bén nói:

" Ta biết ngươi cũng giống bọn họ, ta ngu ngốc cầu xin ngươi làm gì!"

Đi được vài bước nhị công chúa quay lại chế nhạo:

" Ngươi là người sắp chết! thì tính là cái gi?"

Ngay khi nàng ta vừa nói lời này, Mục Phong và hoang hậu đã đến ngay ngạch cửa, hoàng hậu chẳng nói gì chỉ cười nhạt, Mục Phong đột nhiên bước tới tát vào mặt nhị công chúa.

Nhị công chúa bị đánh, nhảy dựng hét lên :" Ngươi đánh ta? Nàng ta là trái tim của ngươi? Chẳng trách bọn họ đều nói Mai quý phi chính là ngươi ...." Nhị công chúa chưa nói hết câu đã bị vài cung nữ lao đến bịt chặt miệng.

Sắc mặt hoàng hậu lúc này cũng không tốt, Diệp Tiểu Xuyên duỗi eo nhìn Mục Phong với mụ cười như không cười.

" Ngươi là ai?" hắn đột nhiên hỏi.

" Ơ " Diệp Tiểu Xuyên giật mình nhìn hắn, vẻ mặt hắn lạnh lùng như cách xa ngàn dặm, đôi mắt hắn lóe lên vẻ âm ngoan, khóe miệng ngâng lên.

" Ngươi tên gì?" hắn hỏi, nghiêng người lại gần hơn.


Diệp Tiểu Xuyên mỉm cười, mở to mắt nói : " Huynh bị làm sao vậy?"

Nhìn Mục Phong trong lòng nàng lộ ra vẻ giễu cợt, nàng biết mình sẽ bị nhìn ra nhưng xét về những gì nàng nhìn ra, vị công chúa này đối với hắn rất có ý nghĩa.

Quả nhiên, Mục Phong mỉm cười, đưa tay ra ôm lấy nàng, " Dư nhi bị bệnh một thời gian đã thay đổi quá nhiều, suýt chút huynh không nhận ra muội."

Diệp Tiểu Xuyên cười nhạt, tránh vòng tay của hắn, " Không phải Vũ Hương đã nói với huynh rồi sao?"

Mục Phong đứng thẳng người dậy, vẻ mặt dường như muốn nhìn thấy một người khác xuất hiện thông qua nàng:

" Dư nhi! đừng suy nghĩ nhiều, huynh sẽ bảo vệ muội"

Giong điệu và ánh mắt của hắn khiến Diệp Tiểu Xuyên giật mình, một cảm giác lo lắng xuất hiện.

Khi trời vừa tối, một cơn gió mạnh thổi qua, tiếng gió gầm rú , Diệp Tiểu Xuyên quấn mình vào chăn bông nhìn hai cung nữ gần như co rút lại với nhau.

Trời tối và gió lớn, khi cánh cửa được mở ra , những ngọn đuốc sáng chói chiếu khắp toàn bộ sân , hoàng hậu không thể nói là phấn khích hay buồn bã.

khuôn mặt có chút biến dạng.

" Hoàng thượng băng hà!" hoang hậu thốt lên

Diệp Tiểu Xuyên thở dài trong lòng, thấy thái hậu chỉ vào mình, trên tay lại sơn móng tay màu đỏ chói mắt.

" Con quỷ này! Giết bệ hạ"

Diệp Tiểu Xuyên bị hai thị vệ bắt lại, mặt bị gió thổi như dao cắt, hắn đưa nàng tới một bục cao rồi dừng lại.


Ở đây rất cao, Diệp Tiểu Xuyên có thể nhìn thấy toàn bộ cung điện đều sáng đèn, xa xa nàng nhìn thấy Cung Điện của hoàng đế lửa bốc cháy cao tận trời, trong gió vang lên tiếng la hét ầm ĩ.

" Chẳng lẽ..!."

Diệp Tiểu Xuyên cuối cũng cũng sáng tỏ, tất cả manh mối nàng thu thập được xâu chuỗi lại, hóa ra người đáng ngại kia lại có tính toán như vậy!"

Nghe thanh âm nặng nề của xích sắt, Diệp Tiểu Xuyên nhìn thấy ở giữ bục cao có một phiến đá hình vuông được bao phủ đầy những hoa văn kỳ lạ và được buộc chặt bằng bốn sợi xích sắt đang được thị vệ gỡ ra, để lộ ra một cái hố sâu, nơi đó tản ra mùi hôi thối.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên:

" Tô Dịch! ngươi muốn làm gì?" một đội binh mã vội vàng chạy tới, dẫn đầu là Mục Phong sắc mặt tái nhợt hốt hoảng.

" Ném nó đi!" hoàng hậu hét lên

Diệp Tiểu Xuyên cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, bóng tối bao phủ.

Đây là một cái hố nhân tạo, thẳng đứng và hẹp, tường gồ ghề, nàng nhanh tay rút chủy thủ giấu trong cánh tay áo, cắm cào tường tia lử.

xung quanh tối đen như mựca tóe ra, trượt chưa được mười mét thì dừng lại, xung quanh tối đen như mực, nàng chỉ nghe thấy hơi thở hổn hển và tiếng tim đập nhanh của mình.

Xin ông trời phù hộ, đừng đậy nắp lại, Diệp Tiểu Xuyên chỉ có thể cầu nguyện như vậy, không dám dừng lại nữa, bắt đầu trèo lên.

Ngay khi nàng đang trèo lên, một người khác bị rơi xuống.

" Chết tiệt!" Diệp Tiểu Xuyên hét lớn, bị người kia rơi thẳng xuống người, dao găm bị gãy, tay chân chà xát vào vách hố trầy xước khắp nơi.

Kiếp trước Diệp Tiểu Xuyên được bảo vệ tốt nhưng nàng vẫn bị tai nạn, tai nạn thang máy, nàng bị rơi thẳng từ tầng hai mươi tám, cuối cùng thang máy dừng lại ở tầng mười.

Diệp Tiểu Xuyên từng cầu nguyện sẽ không bao giờ nếm lại mùi vị đó trong đời nữa.

Hai người rơi thẳng xuống hố sâu, đầu óc nàng choáng váng, hít thở không thông, nàng lòm cồm bò dậy đôi chân run rẩy trượt ngã úp mặt vào một thứ trơn trượt và lạnh lẽo.

Xung quanh tối đen như mực, mùi tanh hôi bốc lên, ở đây có vẻ rất rộng lớn, tiếng người phụ nữ rên rĩ vang vọng khắp nơi, Diệp Tiểu Xuyên cảm giác nàng ngã vào đống thịt, sống lưng lạnh toát, nàng nghe thấy âm thanh quen thuộc


"Hoàng hậu?" Diệp Tiểu Xuyên khẽ quát lên

Tiếng rên rỉ biến thành tiếng hét:

" Ngươi còn sống?"





























Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận