Phi Thường Nữ Nhân


*** Có vài bạn hỏi Thỏ vì sao không có tên chương.

Các bạn ơi, tác giả không có đặt tên chương nên Thỏ dịch theo nguyên bản của tác giả, chỉ chỉnh sửa, dịch sao cho xuôi văn để các bạn đọc dễ hiểu thôi nè.

Các bạn nếu có góp ý gì với Thỏ thì bình luận vào tác phẩm của Thỏ nhé! Cảm ơn các bạn đọc mến yêu!..^^



Trời lạnh qua, Diệp Tiểu Xuyên không khỏi co rụt người lại, nàng sợ lạnh, kiếp trước nàng không bao giờ chơi trượt tuyết hay các môn thể thao ở khí hậu lạnh, cảm giác này giống như nàng đang đứng giữ trời tuyết.

Sự lạnh lẽo này khiến nàng nhanh chóng tỉnh táo lại.

Âm thanh ồn ào bên ngoài càng lúc càng rõ ràng.

" Tên Ngụy Lãng chết tiệt, suýt chút nữa là làm hỏng chuyện lớn của chúng ta!" một giọng nữ đay nghiến thốt lên.

Sau đó, một bàn tay chạm vào đầu nàng, khuôn mặt đau nhức nhớ lại những gì xảy ra trước đó.

Diệp Tiểu Xuyên không tin Thiên mệnh, nhưng bây giờ nàng tin mình tương khắc với Thiên Chủ.

" Còn ngươi, sao ngươi lại bất cẩn như vậy? Lại để nàng ta chạy ra ngoài, lỡ như nàng ta chạy trốn thì sao? Đừng xem thường nàng ta, ai biết trong lòng nàng ta có chủ ý quái quỷ gì" Giong nói của hoàng hậu đầy ghê tởm, tiếng bước chân truyền đến gần.

Đây là đang nói nàng sao? Diệp Tiểu Xuyên nhanh chóng giải tỏa đầu óc, nhưng bà ta đang nói chuyên với ai? Diệp Tiểu Xuyên mơ hồ đoán được trong lòng nhưng nàng không muốn tin đó là sự thật.

Người bên cạnh nàng đứng lên, Diệp Tiểu Xuyên vểnh tai lên nghe nhưng nàng lại nghe tiếng hoàng hậu thở hổn hển, âm thanh hôn nhau vang lên.

" Bây giờ là ban ngày....!" Hoàng hậu rên khẽ

" Ta sẽ gặp nàng vào buổi tối" một giọng nam tử trầm thấp vang lên

Qủa nhiên, chính là hắn.

Diệp Tiểu Xuyên siết chặt nắm đấm, trong lòng có thứ gì đó tan vỡ, trong lòng dường như có tiếng khóc, đó là công chúa Mục Dư thật đang khóc đúng không?


Bộ phim " Cẩu huyết" đang trực tiếp trước mặt nàng, nàng thật sự muốn ngất đi, nhưng khóe mắt lại có một giọt nước mắt chảy ra, ngay cả chính nàng cũng không hiểu, bất kể là quan tâm hay phản bội đều không liên quan gì đến Diệp Tiểu Xuyên nàng, tại sao trong lòng nàng lại buồn bã như vây?

" Ta phải đi trước...." Niềm đam mê chấm dứt, tiếng nói trầm thấp của Mục Phong vang lên, hoàng hậu dường như vẫn còn chìm đắm trong dục vọng, rên rỉ vài lần.

Diệp Tiểu Xuyên không có gan đi phân tích tất cả những thứ này là âm mưu gì, điều quan trong nhất với nàng bây giờ trốn thoát khỏi hoàng cung cũng không còn dễ dàng nữa.

Diệp Tiểu Xuyên cảm thấy mí mắt nặng trĩu, nàng có một thói quen kỳ quặc là khi gặp vấn đề lộn xộn không biết làm gì nàng sẽ muốn ngủ, có lẽ sẽ có cách giải quyết khi nàng thức dậy.

Diệp Tiểu Xuyên mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, nàng thấy mình đang nằm trong phòng ở Chuông Cung, trời đã sáng, căn phòng sáng sủa, nhìn qua cánh cửa sổ hé mở nàng thấy bầu trời xanh cao, hôm nay thời tiết thật đẹp.

Cử bị đẩy mở, một cung nữ xa lạ bước vào mang theo một chậu gỗ.

" Công chúa! Người tỉnh rồi" Cung nữ thấy nàng thức lên tiếng nói rồi đặt chậu gỗ xuống đất.

Trong mắt Diệp Tiểu Xuyên đó là một hình ảnh rất quen thuộc, trong lòng một cảm giác chua xót dâng lên, nàng nhớ Vũ Hương, cô gái đó đã chết thảm.

Cùng lúc đó, Mục Phong bước vào, ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng, hắn bước tới gần ôm lấy nàng" Dư nhi! Muội dọa huynh sợ chết khiếp"

Lần này thật sự là định mệnh, nàng cứu hắn khỏi tay công chúa Kiều, nhưng hắn lại ra tay nặng nề như vậy với nàng, nàng chỉ là một đưa trẻ, những người cuồng mê tín này thật là....

Diệp Tiểu Xuyên bước tới kiểm tra vết thương trong gương, khuôn mặt được vải trắng bó kin chỉ chừa lại đôi mắt và miệng, chẳng lẻ khuôn mặt nàng bị hủy dung, biến dạng sao?

Không còn đẹp nữa, nhưng cũng không quan trọng.

Từ trong gương đồng, nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Mục Phong, hắn không biết suy nghĩ của nàng, nhìn qua ánh mắt nàng hắn lộ ra nụ cười nhẹ.

" Đừng lo lắng! Huynh sẽ không để muội bị hủy dung đâu" Hắn cuối xuống đặt hai tay lên bả vai nàng.

Diệp Tiểu Xuyên tự nhiên không thèm để ý tới lời nói của hắn, điều nàng nghĩ tới lúc này là sau khi nàng bị Thiên Chủ đánh gục xuống nếu Thiên Chủ bị người của Mục Phong ngăn cản cứu nàng liệu hắn có phải đã nhìn ra ý định chạy trốn của nàng rồi không?


" Dư nhi! Không phải là huynh không muốn ngủ cùng muội, bây giờ muội là hoàng hậu của Nam Chiếu, Hôm qua có phải muội đi tìm huynh không?" Trong lúc nàng đang suy nghĩ, Mục Phong bế nàng lên đặt trên đùi, vuốt ve mặt nàng nói.

Diệp Tiểu Xuyên đứng hình trong giây lát, hiểu lầm như vậy cũng không tệ, sau đó nói:" Tại sao Thiên Chủ lại ra tay với ta?"

Sắc mặt Mục Phong trầm xuống, hắn nói:

" Đáng lẽ ngay từ đầu muội không nên nói thay cho hắn"

Điều này nói rất đúng, Xem ra Thiên Chủ này không lớn tuổi lắm nhưng tính cách lại kiên định, Diệp Tiểu Xuyên không khỏi nở nụ cười ảnh hưởng đến vết thương trên mặt, đau trợn mắt.

"May cho muội là thuộc hạ của ta đã tìm được muội nếu không ta sợ là sẽ không bao giờ được gặp lại muội nữa" Mục Phong nói giọng nghẹn ngào, ôm nàng chặt hơn, vùi đầu vào mái tóc của nàng.

Diệp Tiểu Xuyên cố gắng kiềm chế cảm giác buồn nôn,.

Hắn lại lẩm bẩm : " Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta làm sao có thể giải thích với nàng..."

***** Có một bí mật nào đó ở đây @@.

Các bạn có tò mò đoạn sau như thế nào không? Theo dõi Thỏ nhé! Thỏ sẽ cố gắng dịch được nhiều chương để các bạn đọc thỏa thích nhé.***

Lúc này có người đi vào, khi nhìn thấy bọn họ như vậy thì ho nhẹ.

Diệp Tiểu Xuyên ngẩn đầu lên nhìn thấy hoàng hậu với vẻ mặt không vui, Mục Phong ho nhẹ nói :

" Sao nương nương lại tới đây?"

Nếu không phải nàng chứng kiến mọi chuyện thì thật sự sẽ không nghĩ tới " Mẹ con" tôn trọng nhau như vậy, hóa ra lại là một cặp, Diệp Tiểu Xuyên đột nhiên nảy ra ý tưởng chơi khăm, nàng quay đầu ôm lấy Mục Phong.

Mục Phong không phản ứng, nàng quả nhiên nhìn thấy tia thù ghét trong mắt hoàng hậu.

" Bệ hạ không đồng ý yêu cầu của ngươi.


Thiên Chủ nói, bảo vệ Thiên hồng quốc là vận mệnh của Ngụy gia, bệ hạ rất thích ".

" Đứa nhỏ đáng thương của ta" Hoàng hậu dời ánh mắt đi vừa lên tiếng nói, bước tới duỗi tay ôm lấy nàng từ trong lòng Mục Phong, vẻ mặt trìu mến .

Mục Phong gõ gõ lên mặt bàn, chậm rãi nói:" Được! Ngươi rất nguyện ý bảo vệ Thiên Hồng quốc của ta! Ta cho ngươi đến canh giữ trại Nam Quân"

Hoàng hậu cười khúc khích, bỗng nhận ra không đứng đắn nên vội thu liễm lại.

Bốn cung nữ đi vào, thu dọn đồ đạc, Diệp Tiểu Xuyên ngạc nhiên nhìn Mục Phong.

" Sau này Dư nhi sẽ ở cùng hoàng hậu, muội ở đây một mình huynh vô cùng lo lắng" Mục phong mỉm cười nói.

Thân thể Diệp Tiểu Phong cứng đờ, hoàng hậu ôm nàng cười toe toét:

" Đúng vậy, Dư nhi của chúng ta là hoàng hậu Nam Chiếu, rất quý giá."

Dường như bọn họ vẫn nghi ngờ nàng.

Trong lòng Diệp Tiểu Xuyên trầm xuống, xem ra nàng chỉ có thể chờ trên Đường đến Nam Chiếu tìm cơ hội khác bỏ trốn.

Rời khỏi cung Chuông đến đây, Diệp Tiểu Xuyên không thể rời khỏi hoàng hậu ba bước, Mục Phong chỉ im lặng nhìn nàng với suy nghĩ sau xa, ánh mắt như muốn nhìn thấu nàng để tìm ra một người khác.

Hắn có nhìn thấy linh hồn nàng sống trong thân thể công chúa Mục Dư không? Diệp Tiểu Xuyên rùng mình.

Diêu Hoa Cung, Diệp Tiểu Xuyên không muốn tới nơi này, mỗi bước đi của nàng bên tai đều vang vọng tiếng gào khóc cảu Vũ Hương, trái tim nàng đau thắt lại.

Bỗng nhiên nàng nghe tiếng hét điên cuồng cách không xa, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng,

" Phù Ninh! Ngươi ở đâu? Mau trở về đi! Còn có trứng chim Điểu yêu thích của ngươi ở đây"

Sắc mặt hoàng hậu thay đổi, quát lên :" Tại sao các ngươi lại để nàng ta chạy ra ngoài?"

Diệp Tiểu Xuyên nhìn thấy một người phụ nữ có mái tóc bù xù chạy tới trước mặt bọn họ, phía sau là các cung nữ ma ma đang đuổi theo.

" Mẫu thân ! Mẫu thân" người phụ nữ kia hét lên và chạy tới chỗ hoàng hậu.

" Mẫu thân! Giup con tìm Phù Ninh đi, con không tìm thấy"


Sắc mặt hoàng hậu thay đổi kịch liệt, giọng nói bén nhọn liên tục mắng, những cung nữ ma ma bên cạnh vội vàng xông tới ngăn cản nữ nhân kia.

những người đuổi theo sau cũng chạy tới quây quanh đè người phụ nữ kia xuống đất.

Diệp Tiểu Xuyên nhìn thấy người phụ nữ đó dãy dụa, bị cung nữ nắm tóc kéo lại, mắt áp sát trên mặt đất xuất hiện vết trầy xước hiện ra vệt máu và ho khan liên tục.

Khi bà ta ngẩn đầu lên nhìn thấy Diệp Tiểu Xuyên, ánh mắt đông cứng lại, bỗng nhiên gào thét lên:

" SAO CHỔI! SAO CHỔI! MAU ĐÁNH! MAU ĐÁNH CON QUỶ NÀY!






























Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận