Nếu là nhà đó thì có lẽ đúng như Dương Khánh nói, hung thủ sắp lộ mặt. Đến giết hắn hay tâm sự đây? Hắn có nên lánh mặt không?
Lý do cho suy đoán này đầu tiên là Chu Nhiên, Ô Hàn Sơn chạy đến bên ngoài Thủ Thành cung tự sát, hai là Miêu Nghị đã yên tịnh, lúc trước tinh linh cứ rung mãi không ngớt giờ bỗng nhiên yên lặng. Trừ Khấu Văn Lam liên lạc một lần với Miêu Nghị ra những người khác đều yên lặng.
Miêu Nghị lờ mờ thấy bóng dáng khổng lồ nhưng không thấy rõ, không chạm vào được, nặng nè đè ép ngộp thở.
Trong Chính Khí tiệm tạp hóa.
Ngọc Hư Chân Nhân nhận được thông báo bên dưới, kinh ngạc kêu lên:
- Tự sát?
Ngọc Hư Chân Nhân chậm rãi đi tới khung cửa sổ, đẩy mở cánh cửa nhìn chân trời ló vệt trắng, nhìn chằm chằm cung điện ở vị trí cao nhất.
Ngọc Hư Chân Nhân buông tiếng thở dài:
- Ài.
Trên lầu các Quần Anh hội quán.
Hoàng Phủ Quân Nhu nghe thông báo cũng hết sức ngạc nhiên:
- Tự sát, hai người đều tự sát?
Hôm qua hai vị còn tinh thần phấn khởi không thèm để mắt tới vị kia ở Thủ Thành cung, chớp mắt đã tự sát trước cửa Thủ Thành cung, nếu không bị ép đến đường cùng thì đã không làm như vậy. Đang sống yên lành ai nỡ tự tìm chết?
Hoàng Phủ Quân Nhu đẩy cửa sổ lầu các ra nhìn Thủ Thành cung nửa chìm trong bóng tối, lẩm bẩm:
- Ngươi lại thắng, giờ vừa lòng chưa?
Vân Dung quán.
Vân Tri Thu nghe tin cực kỳ kinh ngạc:
- Cái gì? Chu Nhiên và Ô Hàn Sơn tự sát trước cửa Thủ Thành cung?
Vân Tri Thu đi tới đi lui, khẽ thở dài:
- Giờ chuyện tạm qua rồi, không biết tiếp theo sẽ ra sao.
Tin tức như thủy triều nhanh chóng xâm nhập nguyên Thiên Nhai. Hai người đó tự sát trước cửa Thủ Thành cung đối với tất cả cửa hàng Thiên Nhai mang đến rung động còn hơn tám ngàn cái đầu rơi xuống đất. Quan trọng là điều này đại biểu ý nghĩa không giống bình thường, khiến mọi người xác nhận trên mảnh đất này vị kia trong Thủ Thành cung có quyền lên tiếng tuyệt đối, thương hội đã bị vị đó gạt ngã hoàn toàn.
Người biết chuyện thì hiểu rõ không phải thương hội cúi đầu trước vị kia trong Thủ Thành cung mà là chủ tử đằng sau các cửa hàng đang tỏ thái độ với ai đó. Bọn họ không đồng ý thương nhân đối nghịch với quan phương, cũng sẽ không làm chuyện ám sát mệnh quan Thiên Đình trước công chúng.
Có người thỏ chết cáo khóc, kiếm tiền không có phần của họ, xảy ra chuyện liền đẩy bọn họ ra.
Mặt trời mọc lên cao, cách cục của Thiên Nhai nháy mắt trở về trăm năm trước, quan phương lại khống chế thương hội chặt chẽ trong tay. Có người buồn có người vui. Người được lợi mới dĩ nhiên mừng, Từ Đường Nhiên lại xoay người làm chủ cũng hớn hở. Chu Nhiên, Ô Hàn Sơn tự sát trước cửa Thủ Thành cung chứng minh đại thống lĩnh thắng, nỗi lo trước đó đã tan biến. Một đám chưởng quầy cửa hàng biểu thị muốn mời tiệc thống lĩnh đại nhân.
Tuy rằng trong khu tây thành này lời nói của Từ Đường Nhiên nặng ký, nhưng mùi máu còn đọng trong Thiên Nhai, bây giờ dự tiệc thì hơi không ổn. Từ Đường Nhiên từ chối, có điều gã đã thành nhân vật nóng bỏng, có người tìm ý thích của gã, biết gã khá thích vị kia trong Thiên Hương lâu, thậm chí suýt cưỡng ép nên tỏ vẻ đã mời Tuyết Linh Lung đến.
Vì vậy khi màn đêm buông xuống, Từ Đường Nhiên mới đi dự tiệc không lâu thì Bảo Liên chạy tới trước mặt Miêu Nghị cáo trạng:
- Đại nhân, Từ Đường Nhiên thật kỳ cục, mới xảy ra chuyện lớn như vậy chớp mắt đã ăn uổng vui vẻ với đám thương nhân!
Miêu Nghị nhắm mắt nằm trên ghế lạnh nhạt nói:
- Cá tính đó của hắn đúng là không được tốt, nhưng làm việc rất có chừng mực. Hắn tự biết sắp xếp tốt việc trong khu tây thành, đôi khi xã giao cũng là công việc.
- Đại nhân, đó mà là công việc gì. Những cửa hàng biết Từ Đường Nhiên thích Tuyết Linh Lung nên cố ý chọt trúng ý hắn. Đại nhân ở đây lạnh lẽo, kiệt sức còn hắn thì ở chỗ đó ăn uống chơi bời xem Tuyết Linh Lung múa hát, có rắp tâm gì?
Miêu Nghị từ từ mở mắt ra:
- Thích Tuyết Linh Lung...
Miêu Nghị biết chuyện đó, không nói tới Từ Đường Nhiên cưỡng ép Tuyết Linh Lung, bình thường hay đi cổ vũ nàng, lâu lâu hắn lại nghe về chuyện này.
Miêu Nghị nói:
- Kêu hắn đến gặp ta.
Bảo Liên mừng rỡ:
- Tuân lệnh!
Đại nhân sắp xử cái tên nịnh bợ kia rồi.
Bảo Liên xoay người đi sang bên cạnh, móc tinh linh ra.
Từ Đường Nhiên rời khỏi bữa tiệc bằng tốc độ nhanh nhất, bên Thủ Thành cung triệu hoán thì gã không bao giờ dám chậm trễ.
Vừa gặp Miêu Nghị là Từ Đường Nhiên cung kính hành lễ:
- Đại nhân!
Bên ngoài Từ Đường Nhiên phong cảnh nhưng đến đây liền cúi đầu khom lưng.
Bảo Liên liếc xéo gã, chuẩn bị xem náo nhiệt.
Miêu Nghị nhắm mắt nằm lạnh lùng hỏi:
- Lại chạy đi xem Tuyết Linh Lung?
Cơ mặt Từ Đường Nhiên cứng ngắc, sống lưng lạnh lẽo:
- A...
Đại nhân đã biết gã chạy đi dự tiệc. Từ Đường Nhiên biết lúc này vui vẻ ăn uống thì không thích hợp, nhưng gã không nhịn được. Từ Đường Nhiên liếc trộm Bảo Liên, gã tình nghi là tiện nhân này tố cáo mình.
Nhưng bây giờ Từ Đường Nhiên không rảnh ghi hận, gã khủng hoảng nói:
- Ty chức biết sai, lần sau không dám nữa.
Miêu Nghị giơ ngón tay lên:
- Biết ngươi thích Tuyết Linh Lung nhưng bị hút mất hồn làm lỡ công việc thì không hay, thích thì thu đi, đỡ khỏi phải cứ ngứa ngáy trong người.
Thu? Thu ai?
Từ Đường Nhiên còn đang sợ teo tim, toát mồ hôi lạnh, sợ việc giết người diệt khẩu có khi nào xảy ra với mình không. Từ Đường Nhiên không ngờ Miêu Nghị nói câu đó, gã trợn mắt há hốc mồm còn tưởng mình nghe lầm.
Bảo Liên định xem kịch cũng xoe tròn mắt, nàng ngỡ mình nghe nhầm.
Từ Đường Nhiên khom lưng uốn gối nhìn sắc mặt của Miêu Nghị, cẩn thận hỏi dò:
- Đại nhân kêu ta thu ai?
Miêu Nghị chậm rãi nói:
- Đừng giả ngu, chẳng phải ngươi luôn thích Tuyết Linh Lung sao? Bây giờ cho ngươi vừa ý, nếu không muốn thì thôi.
Bảo Liên nghe hiểu, khuôn mặt giật mình.
Từ Đường Nhiên cũng nghe rõ, biểu tình mừng như điên, gật đầu lia lịa:
- Muốn muốn muốn, ty chức nào dám làm trái ý tốt của đại nhân, muốn, muốn thu! Nhưng mà...
Vẻ mặt Từ Đường Nhiên đầy lo âu:
- Chẳng phải đại nhân nói bối cảnh của nàng...
Lúc trước Từ Đường Nhiên cướp Tuyết Linh Lung bị Miêu Nghị cản lại, hắn từng nói sau lưng nàng có bối cảnh, làm gã sợ chết khiếp. Bây giờ Từ Đường Nhiên lo có khi nào Miêu Nghị lợi dụng gã làm chuyện gì không.
Miêu Nghị nói:
- Khi đó bị Hoàng Phủ Quân Nhu dẫn lầm đường, sau này mới hiểu, chỉ một con hát thì có bối cảnh gì, bối cảnh đó đơn giản là Hoàng Phủ Quân Nhu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...