Phế Vật Khuynh Thiên Địa

Ngây người hai năm trong Linh Hoa rừng, Phong Lăng quyết định ra ngoài một chuyến, chỉ có điều nàng bây giờ cũng rất gần trung tâm Linh Hoa rồi muốn đi ra ngoài chắc cũng cần một tháng a. Ai bảo lúc trước ỷ có Nghịch Thiên Giới Chỉ nên cứ băng băng đi vào chứ, hazz.

"..."

"Chuyện gì vậy?" Lam Hân bên trong thấy Phong Lăng bất ngờ dừng lại vẫn là đành lên tiếng.

"Có mùi lạ."

"Ai, làm ta cứ tưởng mau mau đi kẻo trời tối."

"Không đúng, mùi này...." bỏ lửng câu nói phía sau, Phong Lăng cố gắng cảm nhận nơi có mùi nồng đậm nhất mà đi tới. "Quả nhiên là Tinh Linh Hoa." thấy ngay trên vách núi là một đóa hoa bảy màu, nàng nhịn không được reo lên. Lại còn đúng lúc hoa nở đủ độ, vận khí nàng thật quá tốt mà.

Không suy nghĩ nhiều, Phong Lăng một cước đi xuống bên vách đá ngắt hoa trở về. "Phen này thu hoạch lớn." ai mà không biết Tinh Linh Hoa là loài chỉ gặp mà không cầu được chứ, nó 100 mới nở một lần, muốn hái phải đúng thời điểm hoa nở vừa đủ, bất quá... vào đến tay hồi phục chi lực của ta thì không gì là không thể.

Viu.

Một thanh kiếm từ đâu nhắm đúng vị trí tim Phong Lăng bay tới, rất nhanh nàng né mình tránh được lại nhìn về phía thanh kiếm phóng đến thì thấy hai nam nhân đang tới gần. Một người nhìn không quá 30, toàn thân y phục đen tuyền, trên tay còn vỏ kiếm ắt hẳn là kiếm vừa rồi do hắn phóng. Người còn nhìn chưa đến 20, một thân bạch y, tóc đen tùy ý bay trong gió, ngũ quan phải nói là 'hoa ghen đua thắm, liễu hờn kém xanh', đến nữ nhân cũng phải ghen tị, trên môi là nụ cười tà mị khiến bất kì ai trông thấy cũng phải say đắm. Dĩ nhiên là trừ một người vừa bị ám toán đây rồi.

"Chúng ra không quen không biết, các ngươi hai người nam nhân lại muốn giết một nữ nhân ta đây. Chẳng hay từ điển của các người thiếu mất hai từ 'tự trọng' sao?" hai người này tu vi không tầm thường, nàng nhìn cũng không ra nổi, phải cẩn trọng.

Hiên Viên Nam nghe nữ tử nói vậy thì giật mình không thôi, có người chống lại được mị lực của thiếu chủ sao? Chuyện lạ nha. Lại để ý nàng thế nhưng còn đẹp hơn thiên hạ đệ nhất mĩ nữ, Triệu gia đích nữ Triệu Ảnh. Một tuyệt sắc giai nhân mà phải chết ở đây, thật đáng tiếc.

"Ta thật không cố ý làm tổn thương cô nương, chỉ là muốn lấy lại đồ của mình." nam tử áo trắng nói. Hiên Viên Nam nghe mà suýt ngã ngửa, thiếu chủ thế nhưng không giết nàng ngay?

"Đồ? Ta cầm cái gì của các ngươi?"

"Tinh Linh Hoa kia là bọn ta thấy trước, cũng phải chờ rất lâu rồi, cô nương nên trả lại thứ cần trả." Hiên Viên Nam.

"Buồn cười. Các ngươi thấy trước thì là của các ngươi? Vậy Phá Thiên Đại Lục này năm xưa là tổ tông ta tìm ra đầu tiên, thế thì mọi thứ trên đây đều là của ta rồi."

"Ngươi... nữ nhân ngông cuồng."

"Đa tạ khích lệ." Phong Lăng mỉm cười tươi tắn.

"Vậy không biết phải làm sao cô nương mới giao cho bọn ta Tinh Linh Hoa." nam tử áo trắng lại lên tiếng.

"Không giao."

Nữ tử này... thật đặc biệt"Vậy trao đổi thì sao?"


"Các ngươi thì có cái gì đáng giá hơn Tinh Linh Hoa chứ?"

"Ta thì sao?"

"Ngươi?" Nhìn từ trên xuống dưới "Không thèm, một góc cũng không bằng Tinh Linh xinh đẹp."

"A? Nhưng ta đã định rồi."

"Cái g..."

Phong Lăng chưa kịp nói xong thì nam nhân áo trắng đã phi ảnh đến sát nàng, đang định động thủ thì hắn ta bỗng dưng hôn xuống tay nàng cười đầy ý tứ.

"Nhớ kỹ, tên ta Hiên Viên Nguyệt Dạ, phu quân tương lai của nàng."

Diệp Phong Lăng trời không sợ, đất không sợ nay lại ngây người trước cậu nói cực kì bá đạo này đến quên cả Tinh Linh Hoa trong tay, đến khi nhận ra thì... chỉ còn nhìn thấy bóng lưng người kia mà thôi.

"Aaa, chết tiệt! Tên ái nam ái nữ kia, chớ có để cô nãi nãi ta gặp lại. Bằng không ta lột sạch da ngươi." Phong Lăng tức giận giậm chân gào thét.

Hừ hừ may mà nàng thông minh nên đã cấu ra một mẩu rễ, nếu không thì... nghĩ mà tức chết.

"Nga, vậy ra ngươi mê trai? Cũng phải, hắn đẹp thế kia cơ mà. Phu quân tương lai? Ngươi quả nhiên có diễm phúc nha Phong Lăng." Lam Hân trêu trọc.

"Ngươi là muốn thử qua độc dược của ta?"

"Ý ta là nam nhân họ Hiên Viên kia thật không biết điều. Ế, ngươi đi đường nào vậy, ra ngoài hướng ngược lại mà."

"Bắt thú sủng. Sau này gặp cướp còn đuổi được."

"..."

"Chỉ cần Nghịch Thiên Giới Chỉ thì bất kì yêu thú cấp độ nào ta cũng bắt được đúng không?"

"Ừ."

*Đâu đó ngoài kia*

"Nam, ngươi cảm thấy mị lực của ta có phải đã giảm?"


"Cái này... hẳn là không có." mà ngày càng tăng lên ấy chứ.

"À." Hiên Viên Nguyệt Dạ lấp lửng đáp một câu, khóe môi câu lên lại càng làm tăng thêm vẻ yêu nghiệt.

----***----

Vì quyết tâm bắt cho được thú sủng hùng mạnh, Phong Lăng đi một mạch vào sâu bên trong Linh Hoa, đêm cũng không thèm nghỉ. Đi mãi, đi mãi thì để ý thấy dị tượng.

"Nhiệt độ nơi này sao thấp đến vậy?" Phong Lăng vừa đi vừa cảm thán.

"Có lẽ có yêu thú hệ băng quanh đây. Hẳn là rất mạnh mới có thể làm được đến như này." Lam Hân.

"Yêu thú mạnh sao? Vậy đi thẳng, tìm gặp nó nào."

"Ngươi..." Lam Hân còn chưa nói xong thì đã có giọng nói chen ngang, có vẻ đang rất tức giận.

"Kẻ nào chán sống dám đi vào địa bàn của ta?"

"Cửu Vĩ Hồ Ly? Vận khí của ta hôm nay quả là vô cùng tốt nha."

"Nhân loại to gan, mau cút khỏi đây."

"Nga? Ta không đi. Muốn ta đi thì ngươi phải trở thành thú sủng của ta."

"Lớn mật! Ta mà phải khuất phục trước nhân loại nhỏ bé như ngươi? Trong khi ta còn đang nói nhẹ thì mau cút."

"Nhẹ tay? Ngươi căn bản là đang tiến hóa, sức đi còn không có thì làm gì được ta? Ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc trở thành thú sủng của ta hoặc vĩnh viễn không thấy ngày mai."

"Láo toét." Cửu vĩ rống giận dùng đuôi quật về phía Phong Lăng, bất quá nó thật sự đang rất yếu, sức sát thương gần như là số 0.

"Bình thường có lẽ ngươi rất mạnh nhưng hiện tại ngươi không phải là đối thủ của ta. Theo ta hay chết?"

"Ngươi một tia nguyên khí cũng không có lại muốn kí khế ước sinh tử với ta? Nực cười."

"Nhầm. Cái ta muốn là khế ước chủ tớ. Chọn đường nào dễ chết hơn, ta nghĩ ngươi tự biết."

Cửu vĩ hồ li nghe Phong Lăng nói muốn kí khế ước chủ tớ với nó thì tức giận vô cùng, nó so với các loài yêu thú khác mà nói chính là rất cao quý, vậy mà nhân loại này dám thách thức nó. Nhưng nàng ta nói không sai, nó bây giờ chỉ có duy nhất hai lựa chọn. Vứt bỏ gần 800 năm tu luyện cùng mạng sống hay theo nàng?


Thấy cửu vĩ im lặng không nói gì, Phong Lăng biết mình đã khuất phục được nó, khóe môi khẽ cong lên. Nàng nhỏ một giọt máu lên đầu cửu vĩ, tay vừa kết ấn vừa đọc "Lấy giọt máu tươi, sinh mệnh dung hòa, khế ước chủ tớ, từ nay về sau, chỉ phục tùng ta, có bằng lòng không?"

"Ta nguyện ý."

Cửu vĩ vừa dứt lời, một đạo ánh sáng nhỏ phóng ra từ người nó nhập vào với thân thể Phong Lăng.

Thiên Huyền cảnh. Nàng vừa mới đột phá Thanh cảnh cao cấp vậy mà đã lên Thiên Huyền Cảnh? Quả nhiên chọn cửu vĩ hồ li này là hoàn toàn chính xác.

Mà ở bên này, cửu vĩ từ Thiên Thanh cảnh đỉnh đột phá lên Thần Huyền cảnh đang cực sốc. Kí khế ước cũng có thể thăng cấp? Chuyện này nó chưa nghe bao giờ cả. Mãi sau này cửu vĩ mới biết đó là do Phong Lăng dùng trận pháp cổ xưa để kí khế ước, khác với khế ước bây giờ nên mới có đặc điểm tốt này. Mà khoan, có phải nàng ta vừa mới đột phá Thiên Huyền cảnh không?

Phong Lăng sửng sốt nhìn vị trí cửu vĩ tại khi nãy, thế nào lại biến thành tiểu cô nương 11,12 tuổi rồi. Đúng vậy, rõ ràng là một tiểu cô nương đáng yêu, hai má hồng hồng, mắt to môi đỏ, tóc bím hai bên, y phục màu vàng. Nhìn thế nào cũng không ra hồ li.

"Yêu thú sau khi đột phá Thần cấp sẽ tiến hóa thành hình người." đọc được suy nghĩ của Phong Lăng, Lam Hân giải thích.

"Ra vậy." Phong Lăng gật gù.

"Này, ngươi mới vừa rồi là Thiên Huyền cảnh phải không?" giọng nói của cô nhóc hồ li lanh lảnh vang lên.

"Ân, vấn đề gì?"

"Ngươi... làm sao kí được khế ước với ta."

"Hm? À, Lam Hân nói là do Nghịch Thiên Giới Chỉ. Có nó ta căn bản không cần lo về cấp bậc."

Cửu vĩ trực tiếp bị dọa rồi. Lam Hân thì nó không biết là ai nhưng Nghịch Thiên Giới Chỉ thì làm sao nó không biết chứ. Thánh vật xuất thế, muôn loài phục tùng. Không nghĩ nó vậy nhưng được trở thành thú sủng của chủ nhân Nghịch Thiên Giới Chỉ. "Ta thề sẽ mãi trung thành với chủ nhân."

Sao bỗng dưng thay đổi nhanh vậy? Ta đã làm gì hả? "Ừm, dù sao ngươi mang bộ dạng này mà gọi ta thế nghe cũng không thuận tiện lắm, kêu ta tỷ tỷ a. Phải rồi, ngươi tên gì?"

"Ta... không có tên."

"Vậy gọi Tiểu Ly đi, từ nay muội là tiểu muội của ta."

"Ân, tỷ tỷ."

-----***-----

Có thêm Tiểu Ly, đường đi thú vị hơn rất nhiều, đó là không tính đến việc lúc đầu gặp Lam Hân Tiểu Ly sốc đến suýt ngất. Gần một tháng đi đường, hai người cuối cùng cũng về đến Hy Kỳ thành.

"Phiền nói với thành chủ một tiếng, Diệp Phong Lăng muốn gặp ngài ấy." Phong Lăng nói với hai gác cổng Tử gia.

"A. Cô nương xin chờ chút." gác cổng ngây ngốc một lúc mới giật mình bỏ chạy.

Tử Nham đang kiểm lại sổ sách nghe có nữ tử tên Diệp Phong Lăng đến tìm thì vui mừng khôn xiết, nhưng gác cổng lại nói nàng không phải Diệp Phong Lăng kia, vậy là sao? Không được, hắn phải tự mình ra xem.


"Bạch... Phong Lăng?" Tử Nham nhìn dung mạo nữ tử áo trắng lắp bắp.

"Ta nghĩ mình họ Diệp."

"A, là ta nói nhầm. Mau, Lăng nhi. Mau đến thư phòng ta nói ta nghe hai năm rồi con ở đâu, ám văn trên mặt con là khỏi khi nào?"

"Thời gian trước có gặp người hứng thú với bệnh của mình nên được chữa khỏi thôi. Sau đó ta đi những chỗ giúp mình mạnh hơn."

"Có người chữa được? Là ai vậy?"

"Không biết."

"Không biết cũng không sao, chữa được là tốt rồi. Hai năm qua ta đã rất lo cho con, giờ thì nhẹ nhõm hẳn rồi. Lần này phải ở nhà lâu một chút."

"... Gia gia, lần này ta đến là để nói lời từ biệt. Có lẽ ta sẽ không quay lại đây nữa."

Tĩnh.

"Ta bây giờ đã có thể tu luyện, còn muốn đi khám phá nhiều nơi, sống nay đây mai đó, sợ sẽ không thể quay về." thấy Tử Nham không nói gì Phong Lăng lại tiếp.

"Lăng nhi, con trưởng thành thật rồi." nửa ngày sau Tử Nham mới thở dài một tiếng.

"..."

"Nếu muốn thử sức mình, con thử tới Học Viện xem."

"Học Viện?"

"Ừ. Học Viện là trường học duy nhất ở Việt Quốc, xây dựng ở kinh thành Đế Đô. Học Viện chỉ nhận tân sinh dưới 20 tuổi và có thiên phú tốt, nhưng nếu là con thì chắc sẽ được. Điều kiện học tập ở đó rất tốt, nghe nói trong không gian các nguyên tố tập trung rất dày, các giáo sư cũng là cấp Thiên trở lên. Hơn nữa nếu muốn tiến nhập 'môn phái' thì tham gia vào học viện là con đường dễ dàng nhất a."

Môn phái? Nếu không nhầm thì môn phái là nơi những con người cường đại nhất tập chung, chủ nhân cũ của Lam Hân cũng là do bị các môn phái hợp lực truy sát nên bây giờ mới xảy ra cái sự này đây. Muốn đứng trên đỉnh thế giới này có lẽ môn phái là sự lựa chọn tốt nhất a? Hơn nữa muốn báo thù giúp Lam Hân thì cũng phải tiếp cận được địch nhân trước đã. Học Viện? Nàng sẽ gia nhập.

"Lăng nhi. Có chuyện này ta nghĩ con cũng nên biết, là về cha mẹ của con."

"Phụ thân và mẫu thân? Người biết họ?"

"Cũng có thể coi là vậy. Chuyện này kể ra thì cũng khá dài dòng.
Năm xưa ta từng chịu ân ông nội con, cũng hứa nếu có thể sẽ một lòng giúp Diệp gia. Diệp gia là một trong số ít các đại thế gia còn tồn tại, họ thậm trí còn có thể so sánh với các môn phái. Đặc biệt trong những năm gần đây Diệp gia xuất hiện một thiên tài hơn người, cũng chính là phụ thân con - Diệp Tiêu Dương. Tiêu Dương từ nhỏ đã có đính ước với tiểu thư một gia tộc khác, còn là ai ta cũng thật không rõ. Bất quá, khi lớn lên, phụ thân con đi đến nhiều nơi khác nhau rồi gặp mẫu thân con. Bất chấp sự phản đối của hai bên gia đình, hai người vẫn đến với nhau và sinh ra con. Đối với gia tộc nọ, đây như một điều sỉ nhục vì vậy chúng đã tấn công Diệp gia. Mẫu thân con lúc đó liền mang con về nhà ngoại để lánh nạn nhưng cũng chẳng được bao lâu thì bị phát hiện, vì vậy cuối cùng con được đưa tới đây. Phụ thân con đã nói qua cơn sóng gió sẽ đi đón con về, chỉ là... 12 năm rồi vẫn chưa có tin tức gì."

"... Vậy gia gia có biết gia tộc mẫu thân ở đâu không?"

Tử Nham nặng nhọc lắc đầu. "Có lẽ là ở Quốc gia khác, ta chỉ biết nàng họ Bạch."

Vậy nên khi đó mới gọi nhầm? "Sau này khi tìm được phụ thân và mẫu thân, ta sẽ báo tin lành cho người." phải nàng nhất định sẽ tìm được gia đình, cũng sẽ không để chuyện không hay xảy ra với họ. Còn gia tộc kia, tuyệt đối thể tha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận