Phế Vật Khuynh Thiên Địa

Năm mới chúc cả nhà mạnh khỏe để có thể thường xuyên ủng hộ ta nha ~~.
Chương mới lì xì co cú đêm nà :3. Mà chắc hn ai cũng là cú hết nhỉ ^^.
_________________________________
Trở về khách điếm, Phong Lăng liền lấy quả trứng yêu thú ra nghiên cứu. Nhìn nửa ngày, vẫn thấy không có gì đặc biệt a.

"Tiểu Ly, Hân Hân, hai người các ngươi nghĩ thế nào mà lại nói đặc biệt? Ta thấy nó chính là quả trứng vô dụng không hơn a. "

"Ta cũng đâu rõ, chỉ là cảm thấy nó có gì đó rất khó nói." Lam Hân đáp.

"Ân. Muội cũng là." Tiểu Ly.

"Cả thần thú lẫn yêu thú đều hưởng ứng với nó, không lẽ tiểu đản đản này lại là ma thú?" Phong Lăng cười nói đùa. Nàng vừa dứt lời thì đâu đó vang lên tiếng trẻ con.

"Ta không phải tiểu đản đản, ngươi mới là tiểu đản đản."

"Tiểu Ly, muội không phải vỡ giọng đó chứ? Ta cũng không phải nói muội là tiểu đản đản a."

"Không phải muội nói." Tiểu Ly kháng nghị.

"Không phải muội? Vậy thì là ai....."

Vừa nói đến đây, hai người cùng nhìn vào quả trứng đang tại trên bàn.

"Tiểu đản đản, vừa mới rồi là ngươi nói sao?" Phong Lăng.

"Ngoài ta ra thì còn ai. Đã nói ta không phải tiểu đản đản."

"Không phải tiểu đản đản? Ngươi chính là tiểu đản đản, là một quả trứng không hơn a." Phong Lăng trợn mắt.


"Ta không phải, ngươi mới là."

"Ngươi chính là."

"Ngươi mới là."

"Ngươi chính là."

"Ngươi mới là."

"Ngươi chính là. Tiểu Ly, muội xem ta nói có đúng không?"

Phong Lăng quay qua hỏi Tiểu Ly thì phát hiện nàng vẫn nhìn chằm chằm quả trứng không rời, cũng chẳng để ý lời Phong Lăng hỏi.

Mà lúc này, Lam Hân ở trong Nghịch Thiên Giới chỉ cũng nhịn không được mắng "Con mẹ nó, vận cứt chó." Tiểu Ly cũng gật gật đầu phụ họa.

"Hai người kẻ múa người hát thế rốt cuộc là sao?"

Tiểu Ly hít một hơi lấy lại bình tĩnh nói "Tỷ, nói được từ trong trứng chỉ có duy nhất ma thú.

"......" Phong Lăng.

"Này, sao các ngươi có thể coi ta như không khí thế vậy? Có biết lão tử là ma thú cao quý không hả?" Tiểu đản đản bị mọi người bỏ mặc 'tức giận thét'.

Còn dám lên mặt? "Tuy hới bé nhưng không sao, đủ để ta ăn một bữa. Tiểu Ly, muội muốn ăn trứng hầm hay trứng rán?"

"Muội..... hả?"

"Aa, đừng a. Ta là ma thú đó, nở ra sẽ rất mạnh. Ngươi tuyệt đối không được làm như vậy." nghe như tiểu ma thú đang khóc.

"Bây giờ trong trứng ngươi đã không xem ta ra gì, ai biết sau này nở ra rồi ngươi sẽ còn làm cái gì chứ. Ta chính là không cần một ma thú như ngươi." Phong Lăng vẻ mặt nghiêm túc, lời nói như không có ý định buông tha bữa tối.

"Ô ô... chủ nhân... ta biết lỗi rồi... đừng đem ta đi nấu... ô ô... ta sẽ ngoan, không nháo nữa... ta là ma thú của ma thú... ô ô... sẽ giúp ích được cho chủ nhân." Tiểu ma thú ô ô khóc. Nó thậm chí còn chưa nở a, không muốn chết đâu.

".............." Phong Lăng.

"Ma, ma thú của ma thú?" Tiểu Ly lặp lại, khuôn mặt không giấu được nét kinh hãi.

Mà bên này Lam Hân cũng giậm chân mắng người "Thiên phú biến thái, vận khí còn biến thái hơn."

"Ta làm cái gì chứ, không phải chỉ mua một quả trứng thôi sao? Hơn nữa còn là các ngươi nói ta mua a."

"Tỷ, ma thú của ma thú nghĩa là vua của mọi ma thú. Nếu tỷ là chủ nhân của nó..."

"Tiểu đản đản này là vua của ma thú?" Phong Lăng kinh ngạc "Không phải quả trứng hỏng không ai cần sao?"

"..........." Lam Hân, Tiểu Ly.


"Ân. Ta chính là rất có ích vậy nên người không được nấu ta a chủ nhân."

"...Sẽ không." Nàng chỉ nói chơi thôi mà. " Nhưng tại sao gọi ta là chủ nhân, ta hồi nào nói sẽ là chủ nhân của ngươi?"

"Người nhất định phải là chủ nhân của ta a. Nếu đằng nào cũng bị khế ước thì ta phải khế ước với Triệu Hồi Sư mạnh nhất lục địa này."

"Đản Đản, con mắt của ngươi tốt đó."

"Tất nhiên."

"Chỉ giỏi vỗ mông ngựa." Tiểu Ly lầm bầm.

"Mà này Đản Đản, ngươi khi nào mới chịu nở? Ở trong trứng thế thì làm ăn kiểu gì." Phong Lăng nhíu mi tỏ vẻ không hài lòng.

"...Ta, ta cũng không rõ." tiểu ma thú ngập ngừng.

"Ta nghe nói trứng ma thú phải có thời gian nhất định mới nở a. Chỉ có điều tỉ lệ thành công hơi thấp, mà nếu là ma thú của ma thú thì càng thấp hơn nữa..." Lam Hân rất 'tốt bụng' nhắc nhở.

"Tóm lại là ta tốn tiền mua một quả trứng bỏ đi?"

"Không phải đâu chủ nhân, ta sẽ nở mà, nên đừng ăn ta nha."

"Cho ngươi thời hạn 1 năm. 1 năm nữa mà không nở ta liền rán ngươi."

"Tuân lệnh."

"Được rồi, thời gian này Đản Đản sẽ ở trong Nghịch Thiêm Giới Chỉ ngươi thay ta chiếu cố nó nha Lam Hân." Phong Lăng rất thản nhiên nói.

"Tại sao ta phải chiếu cố quả trứng ung đó." Lam Hân trợn mắt kháng nghị.

"Nói cho có lệ thôi mà Hân Hân. Ngươi cứ vứt xó nó cũng đâu có chết được." *thì thầm*

"Hiểu hiểu. Phong Lăng, ngươi quả nhiên siêu cấp phúc hắc." *to nhỏ*


"Quá khen, quá khen."

Vậy là Tiểu đản đản đã bị Lăng tỷ lãng quên như thế đấy.

Sáng sớm hôm sau, Phong Lăng cùng Tiểu Ly rời khỏi Tiêu Vân thành, tiếp tục những tháng ngày nhàm chán đến Đế Đô.

-----***-----

Học Viện Đế Đô tọa lạc trên một đỉnh núi ở ngoại ô thành Đế Đô, nhiệt độ ở đây quanh năm ấm áp, nguyên khí dồi dào, lão sư lại năng lực đầy mình. Điều kiện học tập tốt như vậy ai mà không muốn cơ chứ.

"Không nghĩ tân sinh dự tuyển lại đông như vậy." Phong Lăng nhìn biển người trước mặt cảm thán. Tiểu Ly lúc này đã vào trong Nghịch Thiên Giới Chỉ, chỉ còn lại mình nàng.

Tuy vậy, dù biển người có đông cỡ nào đi nữa, người qua đường không thể không ngoảnh lại nhìn tuyệt sắc mĩ nhân đứng dưới chân núi. Nàng mặc một thân bạch y đơn giản, mái tóc tùy ý buộc lại phía sau, dáng người mảnh khảnh khiến người khác nhìn đã muốn bảo vệ. Luận về nhan sắc, cả đời này chưa thấy một ai xinh đẹp như nàng.

Phong Lăng hoàn toàn không biết mình đã trở thành tiêu điểm của chú ý, thản nhiên theo dòng người đi vào địa điểm báo danh.

"Phong Lăng?" Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên phía sau nàng.

Phong Lăng theo bản năng quay lại thì nhìn thấy một nữ tử khoảng chừng 17-18 tuổi một thân lam y thanh thoát đang đi tới. "Ảnh Kỳ tỷ?" Nàng buột miệng, đây có lẽ là thói quen của Diệp Phong Lăng trước kia đi.

"Quả nhiên là muội. Ta nghe gia gia kể còn không dám tin, ai ngờ muội xoay mình lại trở thành tuyệt thế mĩ nhân như này cơ chứ. Lại còn tự ý rời đi khiến Tử Hinh nháo mấy ngày trời." Tử Ảnh Kỳ tự nhiên nói chuyện, không chút bài xích.

Trên thực tế, Diệp Phong Lăng và Tử Ảnh Kỳ từng rất thân thiết với nhau, ở đâu có Ảnh Kỳ, ở đó có Phong Lăng. Sau này khi Phong Lăng bị đuổi đến biệt viện nhỏ, Tử Ảnh Kỳ vẫn thường xuyên đến thăm nàng. Mặc dù đã nhiều lần bị phụ thân trách mắng nhưng Tử Ảnh Kỳ vẫn cứng đầu nhất quyết muốn làm bạn với Phong Lăng. Cho đến một ngày Tử Ảnh Kỳ vì giúp Phong Lăng tránh khỏi bọn bắt nạt mà bị thương, phụ thân nàng (TAK) đã rất tức giận bắt nàng (TAK) quỳ ở từ đường ba ngày để hối lỗi. Còn Diệp Phong Lăng, bị đánh đến hôn mê bất tỉnh. Tử Ảnh Kỳ sau khi biết chuyện này thì luôn tự trách bản thân liên lụy Phong Lăng, sau cùng để Phong Lăng không bị nhằm vào đành lựa chọn không thân thiết với nàng nữa. Thế mới có chuyện Tử Ảnh Kỳ lén giúp đỡ Tử Hinh giúp Phong Lăng.

"Thay vì thế, ta lại càng ngạc nhiên hơn khi tỷ ở đây. Không phải tỷ đáng nhẽ đang ở Hy Kỳ thành sao?"

"... Phong Lăng, phụ thân ta từ bỏ mẫu thân rồi." Tử Ảnh Kỳ mỉm cười, nụ cười so với khóc còn khổ sở hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận