Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo

Edit + beta: Iris

Vào mùa đông, trời tối nhanh hơn, chưa tới giờ Dậu trời đã dần dần tối, càng về đêm khí hậu càng lạnh, hạ nhân Thư Thanh Viện siết chặt y phục trên người, cố gắng không để gió lạnh thổi vào trong y phục.

Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược ăn tối xong liền mang theo hạ nhân rời khỏi Ô gia.

Xe ngựa của Ô Nhược đã được phân phó chờ ở đại môn từ lâu, Ô Nhược nhìn thấy xe ngựa của mình, bỗng chốc dừng bước, không có ý muốn đi lên.

Cậu nhớ rõ kiếp trước, lúc rời khỏi Ô gia, đi được nửa đường thì đáy xe đột nhiên bị sụp, cậu té mạnh lăn trên đất, bị đụng trúng gáy nên hôn mê bất tỉnh. Đến khi tỉnh lại thì đã là chuyện ba ngày sau, cũng may cậu mặc nhiều y phục, thịt cũng dày nên mới không bị thương đến xương cốt, nhưng vẫn phải nằm trên giường cả tháng mới có thể ra ngoài, về sau chuyện này truyền khắp Cao Lăng thành, mọi người đều chê cười cậu là con heo mập, ngay cả cái xe rắn chắc như vậy mà cũng có thể sụp.

Bây giờ nghĩ lại, xe ngựa là do mẹ cậu đặt làm riêng, chắc hẳn bà đã kiểm tra nghiêm ngặt rồi mới yên tâm đưa cho cậu sử dụng, không có khả năng bị ngồi sụp, cậu hoài nghi có người âm thầm động tay động chân.

Ô Nhược nhìn xa phu, vừa lúc đối mặt với tầm mắt xa phu.

Xa phu tránh né ánh mắt cậu, vẻ mặt chột dạ quay đầu đi.


Ô Nhược híp mắt.

"Thiếu gia, mời lên xe." Người hầu Ô Đại nói.

Ô Nhược nhìn Ô Đại, ánh mắt lạnh băng tựa hồ có thể nhìn thấu tất cả, khiến Ô Đại không tự giác run bần bật, vội vàng cúi đầu tránh đi tầm mắt.

Ô Nhược quay đầu nhìn người hầu Ô Tiểu đứng ở bên trái.

Ô Tiểu cúi thấp đầu, không dám nhìn Ô Nhược.

Ô Nhược trong lòng hừ lạnh, Ô Đại Ô Tiểu là hai huynh đệ, nhất định biết rõ xe ngựa có vấn đề. Hơn nữa, nếu đoán không sai, hai người này nhất định đã sớm bị thu mua, nếu không mỗi lần cậu bị bắt nạt sẽ không đi tìm Ô Ngọc xin giúp đỡ.

Mệt cậu kiếp trước còn tốn một đống bạc để cưới lão bà như hoa như ngọc cho hai huynh đệ bọn họ, bọn họ lại báo đáp cậu như vậy.

Ô Nhược mím chặt môi, xem ra phải đổi hai người này đi.

"Thiếu gia, mời lên xe." Ô Đại lại lên tiếng nhắc nhở.

Ô Nhược nhìn xe ngựa của Hắc Tuyển Dực, lạnh nhạt nói: "Ta muốn đi chung xe ngựa với phu quân."

"Nhưng mà, xe ngựa Hắc gia quá nhỏ..."

Ô Nhược trực tiếp bước lên xe ngựa của Hắc Tuyển Dực dưới ánh mắt nghi hoặc của hộ vệ Hắc Càn, cậu chen vào trong xe ngựa vừa đủ chứa thân thể cậu. Cỗ xe vốn rộng sáu thước bị thân thể khổng lồ của cậu xâm nhập liền chật cứng, ngay cả Hắc Tuyển Dực cũng bị ép vào góc không thể nhúc nhích.

"..." Hắc Tuyển Dực nheo mắt nhìn chằm chằm Ô Nhược.


Ô Nhược vặn vẹo cái mông sáu thước, tìm tư thế thoải mái xong liền quay sang nói cảm tạ: "Hôm nay cảm ơn ngươi hỗ trợ."

"Đi xuống." Thân thể Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược dán chặt lại với nhau, thậm chí có thể nói thân thể y đã chìm vào thân thể Ô Nhược, ngực bị ép đến sắp không thở nổi.

Ô Nhược làm lơ khí lạnh toát ra từ người y: "Xe ngựa ta hỏng rồi."

"..." Hắc Tuyển Dực nhìn chằm chằm cậu một lát, trầm giọng nói: "Hồi phủ."

Tất nhiên, qua một lúc lâu, xe ngựa vẫn không có động tĩnh.

Hắc Tuyển Dực đang định hỏi thì giọng Hắc Càn truyền vào: "Chủ tử, ngựa kéo xe không nổi."

Không khí trong xe trở nên vô cùng xấu hổ.

Hắc Tuyển Dực: "..."

Ô Nhược cúi đầu không nói, một mình cậu đã nặng hơn sáu trăm cân, hơn nữa còn có Hắc Tuyển Dực, xa phu và trọng lượng thùng xe, đã hơn ngàn cân, với lại hiện tại trời đổ tuyết, mặt đất rất ẩm ướt, chỉ dựa vào một con ngựa kéo, đương nhiên xe không nhúc nhích.


Hắc Tuyển Dực nhìn vào mắt Ô Nhược: "Thêm ngựa."

"Dạ."

Ô Nhược cười gượng một tiếng: "Ta sẽ giảm béo."

"Không cần." Hắc Tuyển Dực lấy tay đẩy bụng cậu ra nhưng bụng lại tự bật lại: "Như vậy rất tốt."

"..." Ô Nhược nhìn nam nhân chơi bụng cậu vô cùng vui vẻ, khóe mắt giật giật, gia hỏa này cư nhiên xem bụng cậu như đồ chơi.

°°°°°°°°°°

Đăng: 7/7/2021

Đã beta lần 1.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận