Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo

Edit + beta: Iris

"Làm sao có thể? Con sao lại ăn không no?" Quản Đồng đau lòng múc thêm một muỗng cơm cho Đản Đản: "Đản Đản nói cho tổ mẫu nghe, có phải con ăn trúng thứ gì rồi không?"

Đản Đản lắc đầu.

Ô Nhược cho rằng tình huống của bé có liên quan đến Tam Thất Thạch, quay đầu nhìn Hắc Tuyển Dực.

Hắc Tuyển Dực khẽ nhíu mày, đạm thanh nói: "Có lẽ do dạo này thường học huyền thuật nên hao nhiều linh lực, vì vậy mới luôn cảm thấy đói, Hắc Tín."

"Có lão nô." Hắc Tín đi đến trước mặt Hắc Tuyển Dực: "Không biết chủ tử có gì phân phó."

"Ngươi kêu phòng bếp nấu chút đồ ăn chứa linh lực cho Đản Đản."

Hắc Tín nói: "Chỗ lão nô còn một chút linh nãi, có muốn cho tiểu thiếu gia uống thử một chén nhỏ không?"

Hắc Tuyển Dực hơi gật đầu.

Hắc Tín nhanh chóng về phòng lấy chén linh nãi đến.

Sau khi Đản Đản uống xong thì ợ một cái trước mặt mọi người, rồi cười khanh khách: "No rồi."

Tức khắc mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Nỗ Mộc nói: "Thân thể đứa nhỏ này thật kỳ quái."

Lúc trước vì uống một chút linh nãi mà từ đứa nhỏ mấy tháng tuổi lớn thành đứa bé hai tuổi chỉ trong một đêm, bây giờ lại vì tiêu hao linh lực quá độ nên phải uống linh nãi để bổ sung.

Ô Nhược cũng không giải thích, nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy rằng tương lai của bé vẫn sẽ xảy ra nhiều trường hợp bất khả kháng như thế này, vì vậy cậu định rảnh rỗi sẽ tìm Cức Hi và Dạ Ký để hỏi về Tam Thất Thạch.

"Ăn no thì tốt rồi." Quản Đồng cười, đặt muỗng xuống bàn, hỏi Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực: "Còn mười ngày nữa là lễ trung thu 15 tháng 8, các con có kế hoạch gì chưa? Có cần chuẩn bị quà cáp gì cho bạn bè thân thích không?"

Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực nhìn nhau một cái rồi lắc đầu: "Không có."


"Vậy ta không cần chọn quà giúp các con nữa." Quản Đồng nhíu mày: "Đây là lần đầu tiên chúng ta không đón trung thu cùng đại ca con, không biết bây giờ đại ca con ở đâu, rèn luyện có thuận lợi hay không?"

Ô Tiền Thanh nghe bà nhắc tới Ô Trúc, không khỏi nhìn về phía Ô Nhược, trùng hợp Ô Nhược cũng nhìn sang ông.

Ô Hi ôm Quản Đồng: "Mẹ đừng lo lắng nữa, đại ca lợi hại như vậy, chắc chắn có thể rèn luyện thành công, cho dù không thành công cũng không thành vấn đề, vì bây giờ Ô gia Cao Lăng Thành cũng không còn nữa rồi. Rèn luyện thành công trở về cũng không còn phần thưởng gì nữa, không còn Trường Sinh Điện để khắc Trường Sinh Bài, với lại dù lấy được tên lót 'An' cũng không có ai gọi hắn là Ô An Trúc."

Quản Đồng tức giận liếc nàng một cái: "Đứa nhỏ này, nói chuyện càng ngày càng không biết đúng mực."

Ô Hi thè lưỡi, lén nhìn thoáng qua Ô Tiền Thanh, thấy Ô Tiền Thanh không hề khó chịu gì thì thầm nhẹ nhõm.

Quản Đồng lau miệng nhỏ cho Đản Đản: "Gần đây trong lòng ta cứ bất an, định 15 tháng 8 sẽ lên Chùa cầu bình an, ta nghe nói Bồ Tát ở đó cực kỳ linh nghiệm."

Ô Nhược nói: "Mẹ, con và Tuyển Dực đi cùng mẹ."

Thật ra là cậu lo Tu Quân sẽ phái người bắt mẹ để uy hiếp Tuyển Dực.

Quản Đồng hỏi: "Các con rảnh hả?"

"Dạ."

Quản Đồng cười nói: "Vậy được, lúc đó chúng ta cùng đi, hơn nữa gần đây xảy ra hơi nhiều chuyện, vừa hay có thể đi cúng bái."

Ăn trưa xong, Ô Nhược liền cùng Hắc Tuyển Dực đi vào sân của Cức Hi và Đản Đản, thử xem có thể sử dụng bí thuật trong tộc của Hắc Tuyển Dực hay không.

"Vì sao phải tới sân của Đản Đản?" Ô Nhược khó hiểu hỏi.

Hắc Tuyển Dực giải thích: "Chiêu này của chúng ta gọi là Bạch Cốt Thuật, dưới đất phải có bạch cốt thì mới triệu hồi lên làm binh lực chiến đấu được. Lúc trước, ta đã triệu hồi toàn bộ bạch cốt trong viện chúng ta rồi, nên chỉ có thể đến sân Đản Đản để thử."

"Ra là vậy, thế bí thuật này của các ngươi có yêu cầu linh lực cao thấp để quyết định số lượng bạch cốt bị khống chế không?"

"Có."

Ô Nhược gật đầu: "Bây giờ ta sử dụng thử bí thuật của các ngươi đây."


Cậu vận dụng linh lực, học theo động tác tay của Hắc Tuyển Dực.

Hắc Tuyển Dực nhắc nhở cậu: "Chú ý khống chế linh lực, đừng triệu hồi hết bạch cốt trong phủ, sẽ dọa đến cha mẹ."

Ô Nhược thu lại phần lớn linh lực, đưa linh lực ra đầu ngón tay, sau đó mặt đất rung lắc, đột nhiên "ầm ầm" mấy tiếng, vài bộ bạch cốt chui từ dưới đất lên.

Cậu kinh ngạc nhìn bạch cốt, nói: "Ta thực sự có thể sử dụng bí thuật trong tộc các ngươi?"

Hắc Tuyển Dực nhìn bạch cốt: "Đúng vậy."

Ô Nhược giơ tay lên nhìn: "Nhưng mà, ta lại không phải là người tộc ngươi, sao có thể..."

Trong tình huống bình thường, thuật sư chỉ có thể học một môn phái huyền thuật, trừ khi thân thể đặc thù, nếu không linh lực của hai môn phái huyền thuật sẽ xung đột nhau, dẫn đến bạo thể mà chết.

Ô Nhược cảm thấy thân thể mình thực độc đáo, vừa có thể học âm dương chi thuật, vừa có thể học bí pháp trong đầu, ai mà biết cậu còn có thể sử dụng bí thuật của tộc khác.

Nhưng vì sao cậu lại có thể sử dụng huyền thuật của người tộc khác đây?

Chẳng lẽ liên quan đến chuyện cậu hút linh lực của người ta?

Hắc Tuyển Dực đi đến trước mặt Ô Nhược: "Ta cho rằng Thị Chủ kêu ngươi lặp lại động tác bạch cốt thuật, hẳn là biết ngươi có thể sử dụng huyền thuật khác, nên mới cố ý ám chỉ ngươi chuyện này."

Ô Nhược khẽ giật mình.

Lời này cũng có lý.

Vậy vì sao Thị Chủ lại làm như vậy? Sao Thị Chủ biết cậu có thể sử dụng bí thuật của người khác?

Đúng rồi, không phải ông ngoại cậu đã kêu lục tổng quản đưa Trường Sinh Bài tới sao? Thế hẳn là Thị Chủ có quan hệ nào đó với ông ngoại cậu rồi, nói cách khác, Thị Chủ có thể đã biết trong đầu cậu có bí thuật, nên mới ám chỉ thân thể cậu hoặc bí thuật của cậu có tính đặc thù.

Ô Nhược tự nhận thân thể mình rất bình thường, thế nên chính là bí thuật trong đầu tương đối đặc biệt, nhưng ngoại trừ Ảnh Trộm thì sáu bí thuật khác đều có hướng dẫn cụ thể. Vậy tức là, Ảnh Trộm không những có thể nhìn thấy linh lực lưu động trong cơ thể người khác, có thể thông qua bóng để hút linh lực của người nâng cao linh giai của mình, mà còn có thể học trộm bí thuật của người khác.


Nếu thật là như vậy thì Ảnh Trộm quá nghịch thiên rồi, khó trách kiếp trước ngoại giới vẫn luôn lưu truyền việc học bí thuật Ảnh Trộm là có thể thiên hạ vô địch, hèn gì mẹ cậu kêu cậu đừng nói ra, nếu bị người khác biết được việc này, cậu chắc chắn sẽ bị bắt đi, đào Ảnh Trộm trong đầu cậu ra.

"Chậc, Đản Đản là Tam Thất Thạch biến thành, học được huyền thuật tộc của hắn cũng là bình thường, nhưng người làm cha như ngươi mà cũng có thể lợi hại như vậy, thật khiến người khác tò mò." Giọng Cức Hi vang lên phía sau hai người.

Ô Nhược quay đầu nhìn hắn.

Cức Hi bay một vòng quanh Ô Nhược: "Giống như người tộc kia vậy."

Ô Nhược tò mò hỏi: "Tộc gì?"

Cức Hi há miệng thở dốc, bỗng nhiên cảm nhận được ánh mắt âm lãnh tia lại đây, hắn ngẩng đầu thì thấy Hắc Tuyển Dực híp mắt nhìn chằm chằm hắn, dường như đang cảnh cáo hắn không được nói bậy.

"Bổn tọa chỉ nhớ rõ người tộc kia có thể sử dụng được tất cả các loại huyền thuật, còn là tộc gì thì bổn tọa không nhớ rõ, dù sao thì đây cũng là chuyện ngàn năm trước, chỉ có Ma tộc thế hệ trước mới hiểu rõ chuyện của tộc kia."

"Ra là vậy a." Nếu Cức Hi không nhớ rõ, Ô Nhược liền đổi chủ đề: "Cức Hi, gần đây Đản Đản luôn ăn không no, chỉ khi ăn đồ có chứa linh lực mới no được, ngươi biết nguyên nhân không?"

"Bổn tọa đã từng nuôi hài tử Tam Thất Thạch bao giờ đâu, sao biết chuyện của Đản Đản được." Cức Hi nghe đến chuyện Tam Thất Thạch, liền tức giận đùng đùng, bày ra bộ dạng muốn ăn thịt người.

Ô Nhược thử hỏi: "Ngươi và Dạ Ký giận nhau?"

Cức Hi cắn răng nói: "Vì cái gì bổn tọa phải giận dỗi với hắn, hắn đáng cho bổn tọa giận dỗi chắc."

Ô Nhược giơ tay chỉ chỉ phía sau hắn.

Cức Hi quay đầu lại thì thấy Dạ Ký đang đứng ở cửa sân.

Hắn hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng bay về phòng, đóng cửa cái rầm.

Ô Nhược đứng trong viện cũng cảm nhận được phòng ốc rung chuyển, thậm chí còn nhìn thấy bụi bị cú sập cửa vừa rồi làm rơi xuống, có thể thấy Cức Hi lúc đóng cửa dùng bao nhiêu sức.

Khuôn mặt vô cảm của Dạ Ký hiện lên tia bất đắc dĩ, đi đến trước mặt Ô Nhược nói: "Hài tử được tạo thành từ Tam Thất Thạch, cho dù không ăn uống mười năm cũng không chết được."

Ô Nhược: "..."

Cậu cũng không nghèo đến mức không có cơm cho đứa nhỏ ăn.

Hắc Tuyển Dực hỏi: "Còn gì khác không?"


"Nếu nó thật sự bị đói thì đút chút linh lực." Dạ Ký nói xong liền đi đến gõ cửa phòng Cức Hi.

Ô Nhược kéo tay Hắc Tuyển Dực, khẽ nói: "Chúng ta đi thôi, đừng quấy rầy bọn họ."

Rời khỏi sân của Đản Đản, cậu lập tức ôm cánh tay Hắc Tuyển Dực: "Nhìn thấy sự tin tưởng của Dạ Ký và Cức Hi, khiến ta nhớ đến..."

Nói đến đây, cậu ngừng lại.

Kỳ thật cậu muốn nói là nhớ tới chuyện kiếp trước, khi đó bọn họ vì giận dỗi nhau mà bỏ lỡ mười ba năm, bây giờ mỗi khi nhớ lại đều hối hận không thôi.

Hắc Tuyển Dực cúi đầu nhìn cậu: "Nhớ tới cái gì?"

"Nhớ tới chuyện của hai chúng ta, hy vọng là sau này khi giận dỗi xong thì nhất định phải cho nhau cơ hội giải thích."

Hắc Tuyển Dực lẳng lặng nhìn cậu, khàn khàn nói: "Hy vọng ngươi nhớ được lời hôm nay."

"Đương nhiên sẽ nhớ." Ô Nhược đè toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người Hắc Tuyển Dực: "Ai nha, ta mệt quá a, phu quân, mau ôm phu nhân nhà ngươi trở về."

Hắc Tuyển Dực cong môi, khom người ôm cậu ngồi lên cánh tay.

Ô Nhược từ trên cao nhìn y, ừ, nam nhân của cậu thật sự rất đẹp, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt dưới ánh mặt trời như được tráng thêm một lớp bạch quang.

Cậu nhịn không được ôm lấy mặt y, cúi đầu hôn lên trán y một cái: "Thật muốn giấu ngươi đi để người khác không nhìn thấy ngươi nữa."

Hắc Tuyển Dực ngẩng đầu nhìn cậu: "Còn ta thì muốn cột ngươi trên lưng ta mãi thôi."

Ô Nhược định nói được, nhưng lại nghĩ cũng đâu thể cột cả cột cả đời được: "Bỏ đi, mang da giả quá lâu sẽ ảnh hưởng xấu đến da, ngươi nhìn ngươi đi, sắc mặt còn tái nhợt hơn cả người bệnh."

Hắc Tuyển Dực nhìn thẳng phía trước: "Người chỗ chúng ta đều có màu da tái nhợt như vậy, ngươi xem tứ đệ ta cũng như vậy mà."

Ô Nhược ngẫm lại, hình như đúng là vậy thật.

Nhưng có lẽ bởi vì Hắc Tuyển Đường không đeo da giả nên màu da hơi giống người bình thường tí, còn hai người Hắc Càn và Hắc Tín hẳn là do phơi nắng nhiều nên da sậm màu hơn Hắc Tuyển Đường một chút, nhưng nếu so với người bình thường thì sắc mặt bọn họ vẫn quá trắng.

°°°°°°°°°°

Đăng: 27/11/2021


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận