Phế Hậu Tướng Quân

Hai người len lén bê canh hạt sen ra ngoài, Tả Thương Lang
nhân lúc Mộ Dung Viêm không để ý, giơ tay ra cướp lấy, Mộ Dung Viêm cười cười
ngăn nàng lại, nói canh hãy còn nóng.

Bên bàn đá ngoài Nam Thanh cung, hắn thổi nguội canh rồi đút
cho nàng. Tả Thương Lang không chối từ, nàng ăn được vài thìa, hỏi Khương Hoàng
hậu thì sao? Mộ Dung Viêm xoa nhẹ tóc nàng: “Ta không biết phải xử lý ra sao với
nàng ấy, có lẽ là nhốt trong Tê Phượng cung, cả đời không được ra ngoài. A Tả,
Hiên Nhi sẽ lớn nhanh thôi, khi đó, ta bỏ lại giang sơn, chúng ta cùng ngao du
tứ hải nhé?”

“Chủ thượng.”

“Ừ.”

“Người thật sự bỏ Khương Hoàng hậu sao?”

“Chuyện này nàng không cần lo.” Mộ Dung Viêm vuốt mái tóc
dài của nàng: “Nàng phải tĩnh dưỡng thân thể trước đã, được không?”

“Vâng.”

Hắn quả thật nhốt Khương Hoàng hậu ở Tê Phượng cung. Hữu Thừa
tướng hơi manh động, liền bị đuổi khỏi trung nguyên, cả đời không được phép đặt
chân vào trong thành nửa bước.

Hữu Thừa tướng luôn cho rằng mình là cao thủ trong việc thao
túng quyền lực, nhưng cho đến khi Mộ Dung Viêm thật sự lật mặt, hắn mới biết

mình chỉ như một con khỉ trên tay Mộ Dung Viêm, đang biểu diễn trò hề mua vui.
Người của hắn hoàn toàn không cách nào dùng được, hoặc có thể nói, số người Mộ
Dung Viêm sắp đặt còn nhiều hơn tâm phúc của mình.

Nếu không phải mấy năm nay hắn lo lắng cho bệnh tình của Tả
Thương Lang, e rằng hậu quả còn đáng sợ hơn nhiều.

“Thêm một bát nữa nhé?”

“Chủ thượng, thần nghĩ người phải đi rửa bát thôi.”

“Nàng thật quá đáng.”

“Vậy thần đi rửa nhé?”

“Được rồi, để ta rửa. Nàng ngủ trước đi. Ta sẽ rửa nhanh
thôi.”

“Dạ.”

Khi Mộ Dung Viêm quay lại, Tả Thương Lang đã nằm trên giường.
Hắn nhẹ ôm nàng vào lòng, ngửi mùi hương trên tóc nàng. Hắn không nói cho nàng
hay, bao nhiêu năm qua, hắn chưa khi nào có một giấc ngủ yên.

Hôm sau, cả triều đình biết tin Tả Tướng quân đã tỉnh, bọn
Vương Nam, Phí Nam lần lượt tới thăm nàng. Nàng tinh thần không tốt, nói vài
câu đuổi khéo họ về.

Tả Vi Vi ầm ĩ đòi vào cung hầu hạ nàng, nàng chỉ cười cười vỗ
về: “Đợi em thành thân xong hẵng nói.”

Viêm triều và Mộ Dung Viêm dần dần trở lại bình thường. Tả
Thương Lang rất ít khi rời khỏi Nam Thanh cung. Trung Thu sắp tới, nàng tỉnh lại
cũng được gần mười ngày, Tả Thương Lang giúp Mộ Dung Viêm mặc quần áo, cẩn thận
tỉ mỉ vuốt nếp nhăn trên áo hắn: “Chủ thượng, tối nay chúng ta làm vài món ăn,
uống vài chén được không?”

Mộ Dung Viêm vỗ vỗ mặt nàng, nói được.

Nhưng tối hôm đó, hắn không tới, ánh trăng mờ nhạt. Tả
Thương Lang bày thức ăn lên bàn đá, Vương công công dè dặt tới bẩm báo: “Tả Tướng
quân, Hoàng hậu uống thuốc độc tự tử, may mà phát hiện kịp thời, tối nay Hoàng
thượng… sợ rằng không thể tới Nam Thanh cung, nên sai nô tài tới bẩm báo, mong
người nghỉ ngơi sớm.”

Hắn cẩn thận quan sát, Tả Thương Lang mặt không đổi sắc, tỉ
mỉ bày biện thức ăn, nói với hắn nàng biết rồi, bảo hắn về đi.


Hắn bèn đi ra, trước khi rời khỏi còn ngoảnh đầu nhìn lại,
bóng dáng cô đơn dưới trăng dần nhạt nhòa.

Tả Thương Lang một mình uống hết nửa bình rượu, rượu xuống bụng
đau như dao cắt. Nàng cau mày nằm phục trên bàn, trong lòng hiểu rõ cơ thể này
đã tới cực hạn. Cơ thể này chưa bao giờ quên, nó chỉ là kẻ thay thế thất bại,
không đợi được đến khi nam chính hồi tâm chuyển ý.

Ánh trăng trên trời dần trở nên hư ảo. Chủ thượng, như vậy
cũng tốt. Thần không mong người ở bên thần, người cũng nên buông tay thôi.

Đừng buồn đau, dù cho… trong lòng chúng ta có tình.

Mộ Dung Viêm đến, là lúc vừa bãi triều, Vương Duẫn Chiêu đi
theo hắn vào Nam Thanh cung, nhìn thấy nàng nằm trên ghế đá, như đang ngủ say.

Nhưng hắn biết, không phải nàng ngủ say. Máu của nàng, từ
khóe môi chậm rãi chảy xuống tay áo, rơi xuống nền bàn đá trắng, đọng lại thành
màu tím hãi hùng.

Đồ ăn trên bàn vẫn chưa động tới, rượu còn nửa bình. Ngón
tay Mộ Dung Viêm để cách mái tóc nàng nửa tấc, sau đó hắn ngồi xuống, uống nốt
nửa bình rượu trên bàn.

Rượu đã nguội lạnh từ lâu…

Hắn từ từ tu cạn bình rượu, Vương Duẫn Chiêu không dám nhìn
vẻ mặt hắn lúc này: “Hoàng thượng…”

Xung quanh quá tĩnh lặng, nửa bình rượu, đối diện với cô
đơn, không còn nghe thấy tiếng tung hô vạn tuế, chỉ có cố nhân cười, mà quân
vương đang khóc.

A Tả, chủ thượng của nàng cuối cùng vẫn quá nhu nhược…


“Hậu tang theo quốc lễ… chôn nàng trong hoàng lăng đi.” Mộ
Dung Viêm rảo nhanh khỏi Nam Thanh cung. Hắn bước rất nhanh, Vương Duẫn Chiêu
không nhìn ra thái độ của hắn. Chỉ thấy bóng lưng hắn, một mình đứng dưới ánh
ban mai, cô đơn như làn tuyết mỏng.

Ngoài Chúc Lương, nào ai được hóa thành hồ điệp? Còn kết
thúc câu chuyện, lời thề… thôi thôi đã thành lời nói gió bay…

A Tả, phải chăng nàng cũng hy vọng chúng ta chưa từng tương
ngộ…

Mộ Dung Viêm là một hoàng đế tốt, khi Tả Thương Lang qua đời,
không thấy rõ thái độ của hắn. Khương Bích Lan vẫn ở lại Tê Phượng cung, nhưng
không ai còn thấy nàng ta. Mọi người đều biết, đến nay Hoàng thượng độc sủng
Hoàng hậu, chỉ có nàng ta mới biết, không hiểu mình đã mất hắn từ lúc nào.

Trong cung không còn ai nhắc đến Tả Thương Lang, chỉ có Nam
Thanh cung vẫn cứ để nguyên vô chủ, Hoàng thượng cũng không bao giờ xuất hiện ở
đó nữa.

Hàng năm tế lễ ở hoàng lăng, sau khi kết thúc, Mộ Dung Viêm
đều ra lệnh chúng thần lui trước. Gần ra ngoài, Vương Duẫn Chiêu bạo gan nhìn lại,
chỉ thấy vị hoàng đế nổi tiếng lạnh lùng kia nhẹ nhàng áp trán lên một tấm bia
đá, trong giây phút chúng thần quay lưng đi, lệ rơi đầy mặt.

HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận