Nhìn vẻ mặt trẻ con thất vọng của Kỳ Mặc, Ninh Phàn liền phì cười nhưng rồi lại nghiêm túc nói.
“Ước mơ lớn nhất của cậu là trở thành một danh ca hàng đầu giống như mẹ của cậu.
Những thứ này có thể tăng độ hot của cậu.
Kỳ Mặc hơi ngạc nhiên nói.
“Phó Minh Trạch nói với chị sao? Chú ấy bị bệnh à? Sao lại nói những chuyện này?”
Ninh Phàn biết Kỳ Mặc có lòng tự trọng của bản thân mình không muốn người khác nói quá nhiều về chuyện của cậu ta.
Có lẽ vì Phó Minh Trạch biết quá nhiều nên Kỳ Mặc mới không thích anh như vậy.
Ninh Phàn lắc đầu bó tay đành đổi chủ đề.
“Bây giờ đó không chỉ là ước mơ của riêng cậu.
Tôi cũng hy vọng cậu có thể trở thành ca sĩ tuyệt vời nhất.
Kỳ Mặc quay mặt đi, hình như có chút xấu hổ.
Tùy tiện đáp.
“Tùy chị!”
Ninh Phàn nhìn thấy vẻ mặt này của Kỳ Mặc cảm thấy cậu đôi lúc cũng có chút đáng yêu.
Ngoại trừ mấy lần xốc nổi giống mấy thành niên mới lớn.
Cô không muốn vạch trần cậu ta, đưa tay mở ngăn tủ lấy ra một tập tài liệu đưa đến trước mặt cậu ta.
Kỳ Mặc vừa nhìn xuống thì thấy là một bản phổ nhạc mà cậu ta chưa từng thấy bao giờ khiến cậu ta có chút tò mò.
“Đây là gì?”
Ninh Phàn cũng nhìn vào bản phổ nhạc gương mặt có hơi khó xử nói.“Đây là...bài hát chưa hoàn thành của mẹ cậu.”
Kỳ Mặc nghe vậy liền đứng lên kích động hỏi.
“Chị lấy ở đâu vậy?”
Ninh Phàn hết hồn đến mức tỉnh cả ngủ với phản ứng này của cậu ta.
Mà nghĩ cũng phải, đây là đồ mà người mẹ đã mất của cậu ấy để lại trước khi chết nên cậu ta kích động cũng phải.
Nhưng bị hỏi như vậy, cô lại không biết trả lời thế nào.
Trong đầu đang phân vân.(Trong tiểu thuyết, bài hát “Remember me” là di vật duy nhất mà mẹ của Kỳ Mặc để lại cho cậu ấy.
Cuối cùng, cậu ấy đã hoàn thành lời bài hát và sáng tác lại bản nhạc.
Chính vì vậy bài hát mới được phát hành và nhanh chóng trở nên phổ biến trên toàn thế giới.
Mình nên nói làm sao cho hợp lý đây? Cũng đâu thể nói là do mình đã đọc trong một cuốn tiểu thuyết được?)Nhìn vẻ mặt phân vân của Ninh Phàn mà không biết Kỳ Mặc nghĩ cái gì đã khẳng định.
“Có phải Phó Minh Trạch đã đưa nó cho chị đúng không?”
Ban đầu Ninh Phàn có nghe hơi không hiểu nhưng rồi nhanh chóng gật đầu xác định, trong đầu lại thầm mừng.
“Hả? À! Đúng!”
(Cứ nghĩ là do Phó Minh Trạch đưa đi.
Dù sao mình cũng không nghĩ ra được lý do.)
Kỳ Mặc cầm lấy bản phổ vội nói.
“Thay tôi nói cảm ơn chú ấy.”
Rồi vội vàng rời đi.
Ninh Phàn ngồi lại nhìn theo bóng dáng cậu chạy đi, cô hình như cảm giác được cậu ấy đang hạnh phúc làm cô cũng mỉm cười nhưng rồi lại thở dài.
“Mình nên nói với Phó Minh Trạch về chuyện này.
Nhưng mình phải nói lý do gì đây?”
Mệt mỏi cô đưa tay lên ấn thái dương.
“Phiền chết được!”
Một bên khác, trong văn phòng của Mục Bắc Thần, vẻ mặt anh ta lúc này rất mệt mỏi.
Cao Khang thành đứng trước bàn báo cáo với anh ta.
“Sáng hôm nay, phòng quan hệ công chúng làm một trận náo loạn”Mục Bắc Thần vẻ mặt không kiên nhẫn nói.
“Nói với họ không muốn làm nữa thì nhanh chóng cút đi.”
Cao Khang Thành lo sợ đứng trước bàn của anh ta.
“Mục tổng, các thí sinh của công ty chúng ta đang tham gia chương trình Tomorrow star, tất cả đều bị Kỳ Mặc kéo xuống.
Đã tốn rất nhiều tiền nhưng không hề có tác dụng”
Mục Bắc Thần không hiểu liền hỏi lại.
“Kỳ Mặc? Đã xảy ra chuyện gì?”
Cao Khang Thành báo cáo.
“Chính là Ninh Phàn của công ty giải trí Phồn Tinh đã gây trở ngại cho chúng ta."
Nghe vậy Mục Bắc Thần hỏi lại.
“Cậu có chắc chắn không?”
Ngay lập tức, Cao Khang Thành đã đưa lên một tập tài liệu chính bản kế hoạch mà Ninh Phàn đã đưa cho Tần đạo diễn.
“Đây là bản kế hoạch mà tôi đã nhờ người trong tổ sản xuất sao chép.
Tôi nghe nói rằng chính là Ninh Phàn đã đích thân đưa nó cho Tần đạo diễn.
Mục Bắc Thần mở ra đọc một lượt xong tức giận mà đập xuống bàn mắng.
“Ninh Phàn, đồ tiện nhân này!”Không biết trong đầu anh ta đang nghĩ gì mà gọi điện thoại cho cô.
Ninh Phàn ở bên kia nhìn thấy là Mục Bắc Thần gọi cho mình, vẻ mặt chán ghét nhận diện thoại nhưng chưa kịp nói đã bị Mục Bắc Thần chất vấn.
“Tôi hỏi cô vốn thành lập công ty cô lấy ở đâu ra?”
Ninh Phàn tức giận nói.
“Mục Bắc Thần, anh phát điên cái gì vậy?”
“Có phải là tiền của tôi không?”
Mục Bắc Thần nói như hét ở trong điện thoại nhưng ngược lại Ninh Phàn rất bình tĩnh trả lời.
“Cũng không phải là toàn bộ.
Chỉ 1/10 mà thôi.
Cũng phải cảm ơn Mục tổng đã tài trợ.
Ninh Phàn nói đều là sự thật.
Ban dầu ở nước ngoài số tiền của Mục Bắc Thần đưa cho cô khi làm thế thân chỉ đóng góp được một phần nhỏ.
Số tiền còn lại là do cô cố gắng kêu gọi đầu tư mới có thể thành lập được công ty và nhờ nỗ lực của bản thân cô mới có thể đưa giải trí Phồn Tinh lên đến đỉnh cao như hôm nay.
Khi về nước, cô cũng trích một phần nhỏ vốn lưu động của công ty để thành lập chi nhánh, còn lại là tiền của ông xã nhà cô.
Nhưng giờ Mục Bắc Thần mới hỏi chuyện này có phải quá muộn rồi không?
Mục Bắc Thần tức điên muốn mắng Ninh Phàn nhưng cũng phải kiềm chế lại.
“Cô...Cô đây là lừa đảo!”
Nghe vậy, Ninh Phàn cảm thấy thật buồn cười.
“Mục Bắc Thần, chúng ta đã thỏa thuận ngay từ đầu.
Tiền thuê làm thế thân là do anh tự nguyện trả.
Mục Bắc Thần tức giận đập bàn.
“Ai cho phép cô lấy tiền của tôi để thành lập công ty?”
Ninh Phàn càng nghe càng tức cười, tức giận nói.
“Tiền của tôi, tôi muốn làm gì thì đó là quyền của tôi.
Anh quản được sao?”
“Cô..”
Mục Bắc Thần định mắng tiếp nhưng bị Ninh Phàn cắt ngang.
“Cô gì mà cô? Nhà anh ở gần biển sao mà quản rộng vậy?"
Nói xong Ninh Phàn lập tức ngắt điện thoại, cô sợ mình còn nói chuyện tiếp thì tức đến nổ phổi mất.
Bên kia, Mục Bắc Thần cũng tức giận không kém miệng không ngừng mắng.
“Đồ tiện nhân này! Cô ta quả thực quá xấu xa.
Nhưng rồi vẻ mặt lại chuyển sang lo lắng.
“Không được! Mình phải nói với Vũ Mai để cô ấy cẩn thận một chút.”
Sau cuộc gọi khiến người ta tức giận kia, Ninh Phàn tập trung vào công việc cố gắng quên chuyện vừa rồi đi.
Đột nhiên có tiếng báo tin nhắn, cô cầm điện thoại lên vừa đọc được tin nhắn đó thì nhíu máy.
Nội dung đại khái là bảo Ninh Phàn tối nay về nhà họ Ninh ăn cơm mừng chú hai về nước.
Cô đọc xong liều suy tư.“Chú hai nhà họ Ninh đã về nước.
Lại thêm một kẻ chẳng tốt lành gì.
Nếu theo cốt truyện gốc thì Ninh lão thái thái yêu cầu Ninh Đức Hữu sắp xếp cho người chú hai này vào tập đoàn Ninh thị.
Sau này lại gây ra rất nhiều rắc rối suýt chút nữa thì làm tập đoàn Ninh thị phá sản.
Mình có nên cảnh báo cho Ninh Đức Hữu trước không?”
Tối đến, Ninh Phàn theo tin nhắn đã quay về nhà họ Ninh.
Cô theo sau quản gia bước vào nhà.
“Lão phu nhân, đại tiểu thư đã về”
Ninh Phàn vừa bước vào đã thấy mọi người đều đang ngồi ở bàn ăn, thêm một
người đàn ông ngồi đối diện Ninh Đức Hữu bên cạnh Ninh lão phu nhân.
Cô liền đoán người đó chính là chú hai của cô Ninh Tiết Kiếm
Ninh lão phu nhân vừa nhìn thấy Ninh Phàn thì đã mắng.
“Cô còn biết đường quay lại?”
Ninh Phàn không muốn cãi nhau với bà ta nên cô mặc kệ đến ngồi bên cạnh Ninh phu nhân.
“Mau đến đây ngồi cạnh mẹ!”
Ninh Phàn cười đáp với Ninh phu nhân.
“Cảm ơn mẹ!”
Rồi cầm bát đũa lên không quan tâm ánh mắt tức giận của ai đó mà ăn phần cơm của mình.
Ninh Tiết Kiếm bắt đầu nói trước.
“Đây là Ninh Phàn.
Mẹ! Nhìn mắt của con bé rất giống với đại ca.Ninh lão phu nhân không hài lòng, ánh mắt tức giận luôn nhìn về phía Ninh Phàn, chỉ trích cô.
“Giống cái gì mà giống.
Chỉ là cái thứ vô giáo dục! Nhìn cái thái độ của nó khi bước vào nhà đi.
Còn không biết cả ngày ở bên ngoài làm gì.
Từ hôm nay trở đi, cô ở lại nhà họ Ninh học quy tắc cho tôi.
Ninh Phàn ban đầu còn không muốn để ý lão thái thái kia nhưng nghe câu cuối thì cô không thể không quay sang nhìn bà ta một cái.
Trong đầu lại thầm suy nghĩ.
(Lão thái thái này lại đang định làm cái quái gì vậy? Trong cốt truyệt gốc, Ninh Phàn đã có mẫu thuẫn với bố mẹ Ninh vào thời gian này và bỏ nhà đi.
Vậy nên bữa cơm gia đình này Ninh Phàn không hề có mặt.
Cũng không biết cốt truyện đã phát triển như thế nào rồi? Nhưng nói ít chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.)
Trong khi Ninh Phàn đang suy nghĩ cô không hề để ý đến ánh mắt thù hận của Ninh Vũ Mai đang nhìn cô.
Còn Ninh lão phu nhân thì vẫn luôn miệng mắng Cô.
“Nếu không phải vì bố mẹ cô nhất định muốn đón cô về nhà họ Ninh...
Ninh Phàn không để ý đến Ninh lão phu nhân tự nói.
“Món này không tệ!”
“Ngày hôm đó cô đã cãi lại lời của trưởng bối, tôi còn chưa xử lý cô...
Ninh lão phu nhân vẫn tiếp tục nói, Ninh Vũ Mai vẫn tiếp tục thù hận nhìn Ninh Phàn và cô vẫn tiếp tục ngó lơ không quan tâm.“Món này không ngon! Có chút ngấy!”
Ninh lão phu nhân không chịu được mình nói chuyện mà Ninh Phàn không thèm để tâm liền tức giận đập đũa xuống bàn.
“Ninh Phàn! Tôi đang nói chuyện với cô, cô có nghe tôi nói không?”
Mọi người thấy lão thái thái tức giận như vậy liền lần lượt đặt bát đũa xuống chỉ riêng Ninh Phàn thì không.
Ninh phu nhân thấy vậy mới huých tay gọi cô.
“Phàn Phàn!”
Ninh Phàn giả điếc quay sang nhìn bà.
“Mẹ! Sao vậy?”
Ninh phu nhân liền đánh ánh mắt nhìn lão phu nhân, Ninh Phàn mới thở dài nói.
“Bà nội! Bà nên ăn nhiều một chút.
Ăn no rồi mới có sức tức giận.
Nghe vậy, lão phu nhân đập bàn đứng dậy tức giận nhìn Ninh Phàn.
“Ninh Phàn, có phải tôi cho cô mặt mũi rồi không?”
Thấy bà ta tức giận Ninh Đức Hữu cũng đứng dậy khuyên can.
“Mẹ! Tiểu Kiếm khó khăn lắm mới trở về.
Chuyện của Phàn Phàn để ăn cơm xong rồi hãy nói.
Mẹ ngồi xuống đi!”
Ninh Tiết Kiếm thấy vậy cũng vội đứng lên nói."Mẹ! Mẹ không biết trong khoảng thời gian con ở nước ngoài con nhớ mẹ biết chừng nào!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...