“Không có.”“Chỉ dựa vào lời nói từ anh thôi sao, chuyện này…”“Tùy vào mấy người.” Trì Cách ngậm thuốc lá trong miệng: “Tôi đi trước.”Khương Lâm Tình suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến mười một phương án trước đó, nghĩ đến ngày thực hiện sắp diễn ra, nghĩ đến… Nếu như cô có thể buông tay mặc kệ thì tốt rồi.Cô đuổi theo: “Anh Trì.”Trì Cách lười nhác quay đầu.Khương Lâm Tình: “Anh lấy danh nghĩa chủ nhà thứ hai thuê lại được không?”Anh liếc một cái: “Tôi thì được, không phải cô mới không được sao?”“Được mà, dự án này quá gấp.”“Vậy tại sao lại chọn chỗ này?”Bành Dần chọn.
Khương Lâm Tình hoài nghi là bởi vì Bành Dần quen biết anh: “Chuyện hợp đồng thì tôi phải hỏi lại ý kiến của bên pháp vụ trong công ty.”“Giá cả thì sao.”“Nói thật với anh, chúng tôi không có nhiều ngân sách.”“Coi chỗ này là tổ chức từ thiện à?”“Chuyện kinh phí này tôi không làm chủ được, nhưng tôi sẽ cho anh một mức giá hợp lý.
Đây là hợp đồng sơ thảo, anh có ý kiến gì thì chúng ta lại thương lượng.”Trì Cách tùy tiện mở ra, nhìn giá cả một chút, anh thở ra làn khói: “Tôi đi trước.”“Anh Trì, thương lượng một chút đi.”“Thương lượng cái gì?”“Anh có thể…”“Không thể.”Anh rất cao, lúc này lại đứng thẳng khiến cô phải ngẩng đầu mới nhìn thấy anh: “Anh biết anh Bành Dần chứ, là một nghệ thuật gia lớn.”“Thì sao? Lấy nhân tình làm tiền à?” Trì Cách rút điếu thuốc cuối cùng.“Anh đi đâu thế?”“Ăn cơm tối.” Anh nhéo đầu thuốc lá, ném vào thùng rác.“Tôi mời anh.”Anh nghiêng đầu, cười cười: “Được.”Hai người không phải bạn bè, vai kề vai, không có chủ đề.Anh không thèm để ý đến sự tẻ nhạt giữa hai người.Cô vắt hết óc cũng không tìm được chuyện gì để nói.Trong nhóm làm việc Wechat, Trương Nghệ Lam @Khương Lâm Tình: “Tiểu Khương, tối hôm nay chị đã nói chuyện điện thoại với người điều hành, không thể kéo dài thời gian tổ chức triển lãm được nữa.”Khương Lâm Tình: “Vâng ạ.”Ngón tay lại bấm vào nhóm chat của bạn thời cấp ba trong vô thức.Dương Phi Thiệp nói rằng tuần này anh ấy sẽ chuyển nhà.Một người bạn khác hỏi anh ấy thuê nhà ở đâu.Anh ấy nói là một chỗ rất lớn.Người bạn kia: “CBD*, đúng là một nơi ở tốt.”*CDB: đề cập đến khu vực diễn ra hoạt động kinh doanh chính trong một thành phố lớn.Một người bạn học lắm miệng nói ra: “Khương Lâm Tình đi làm ở chỗ đó.”Dương Phi Thiệp: “Thế là trong thời gian nhàm chán ở nhà, tôi có thể hẹn bạn cũ ra ngoài ăn cơm rồi.”Khương Lâm Tình vẫn yên lặng.Có một bạn học cũ hiện lên: “Tôi cũng đi làm ở đó.
Mời cơm bạn cũ cũng phải có phần của tôi chứ?”Dương Phi Thiệp: "Đương nhiên.”Khương Lâm Tình thoát khỏi giao diện nhóm chat.Không biết Trì Cách đã đi trước từ lúc nào, có lẽ là thời điểm cô đắm chìm trong nhóm chat.Cô tìm kiếm khắp nơi, nhưng chưa tìm được bao lâu, cô đã nhìn thấy anh trong đám người đang nhảy ở quảng trường.Anh đứng ở nơi đó, không nhảy múa, cười rất thản nhiên, dắt một bà cụ tóc bạc phơ.Bàn tay của bà cụ vươn lên cao theo anh, gương mặt hòa ái xoanh quanh dưới cánh tay anh.Một vòng, hai vòng, người già sức sống tràn trề, váy hoa tung bay lồng lộng, hiện ra cả biển hoa.Bà cụ rất hào hứng, kéo anh muốn nhảy khiêu vũ.Trì Cách hất cằm về phía cô, nói gì đó.Bà cụ cười với Khương Lâm Tình, buông anh ra, tiếp tục động tác khiêu vũ rồi quay lại đám đông.Trì Cách đi về phía này.Khương Lâm Tình đút tay vào túi áo, học theo bộ dạng của anh.Không thể giấu được vẻ ngoài của một con người, thỉnh thoảng có người đi đường chú ý đến anh.Trong một khoảnh khắc thần hồn điên đảo, Khương Lâm Tình cảm thấy Trì Cách cũng hợp với yêu cầu về bạn đời của cô.Dựa vào vẻ ngoài của anh, nếu không có bảy tám món nợ tình cảm, cô không tin.Khí chất thản nhiên ung dung của anh thể hiện rõ anh là người đàn ông không tim không phổi.Trì Cách đứng trước mặt cô.Anh mặc đồ đen, áo khoác đơn giản phóng khoáng, bả vai thẳng nhưng vững chãi, cực kỳ thoải mái.Khương Lâm Tình không tự chủ được mà buông lỏng bờ vai của mình theo anh.Anh phát hiện được động tác của cô, thoáng nghiêng đầu một cái, khóe môi cũng cong lên.Vành môi của Trì Cách khá mỏng, anh cười bởi vì anh thực sự nhếch khóe miệng.
Anh rất thích cười, nụ cười mang theo sự lễ phép, thân thiện, cũng có sắc bén.Chỉ không chân thực.Dù là vừa nãy, khi đứng trước mặt bà cụ.Khương Lâm Tình hỏi: “Anh quen bà cụ kia à?”“Không quen.”“Tại sao bỗng nhiên lại chạy tới đó nhảy.”“Bà ấy kéo tôi qua.”“Đúng rồi, anh nói bây giờ anh nay đây mai đó, vậy anh ở đâu?”“Chỗ nào mở cửa thì tôi vào.”Khương Lâm Tình chỉ vào một cửa hàng đối diện: “Anh chọn một cửa hàng để ăn cơm đi.”Trì Cách vừa muốn đi thì nhận được một cuộc điện thoại.
Hàn huyên vài câu, anh nói: “Hôm nay có bữa tiệc, tôi đi trước.”“Hợp đồng kia…”“Cô gửi cho tôi.”“Anh nhanh chóng cho tôi một câu trả lời chắc chắn đi.”“Đêm nay không rảnh.” Trì Cách không quay đầu lại.Về đến nhà, Khương Lâm Tình xem lại hợp đồng một lần nữa, chuyển qua.
Sau đó, cô bấm vào vòng bạn bè của Trì Cách.Anh mới mở tài khoản được một tháng.
Trong một tháng này, anh chỉ đăng một bài, là một món đồ, nói cách khác là một bức tranh.Thứ được vẽ trên đó là một hình người nhỏ uốn qua uốn lại.Phong cách vẽ cũng giống như con người của anh.
Tùy hứng, nói chuyện không đâu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...